Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!
Chương 297: Tiểu Bạch bị bệnh
Tô Vãn sững sờ, trong chốc lát không biết nên phản ứng như thế nào.
“Tôi không giống như Cố Dĩ Trạch, chỉ cần em ở bên tôi, tôi tuyệt đối sẽ không thay lòng đổi dạ.”
Diệp Dục Sâm cong môi cười, sau đó nghiêng người đến trước mặt cô:
“Tôi sẽ luôn luôn chỉ thích một người là em.”
“Anh bớt làm cái dáng vẻ đó cho tôi, tôi còn lâu mới tin tưởng lời ngon tiếng ngọt của anh.”
Tô Vãn cảm thấy hắn dựa quá gần, đến mức khiến cô cảm thấy hít thở cũng khó khăn, dùng sức đẩy cánh tay hắn ra:
“Cái tên lưu manh anh sẽ lừa gạt tôi.”
“Tôi nói thật, en nhìn xem sau khi tôi ở cùng với em thì không còn đi trêu hoa ghẹo nguyệt nữa.”
Hắn thở dài, dáng vẻ lời anh nói rõ ràng là lời thật lòng, nhưng em lại cứ làm vẻ không tin.
“Anh câm miệng! Lái xe! Về nhà!”
Tô Vãn giận dữ la lên, nghiến răng nghiến lợi giống như hận không thể nhào đến bóp cổ hắn.
Diệp Dục Sâm cười, đang đạp lên chân ga thì bỗng nhiên có điện thoại gọi đến.
Hắn nghe máy thì nhanh chóng cau mày, cuối cùng lên tiếng nói là sẽ trở về ngay, sau đó tắt máy.
“Làm sao vậy?”
Tô Vãn thấy vẻ mặt khẩn cấp của hắn, tưởng xảy ra chuyện gì, cũng không khỏi lo lắng theo.
“Tiểu Bạch bị bệnh.”
Diệp Dục Sâm đạp chân ga, xe nhanh chóng xông ra ngoài.
“Tiểu Bạch là ai?”
“Thú cưng tôi nuôi.”
Tô Vãn nghĩ, có thể đặt cái tên Tiểu Bạch như vậy, chắc là một con mèo trắng nhỏ, một chú chó trắng nhỏ hay con gì đó, nhưng sau khi thấy hàng real thì cuối cùng cô mới biết cô thực sự quá sai.
Đó là.. Một con hổ trắng rất lớn.
Không hổ là thú cưng được Diệp Dục Sâm nuôi bên người.
Chuyện này bắt nguồn từ cuộc điện thoại mà Diệp đại thiếu nhận được ngày hôm qua, hắn vừa nghe Tiểu Bạch bị bệnh liền trực tiếp dùng chuyên cơ trở về nước S càng sớm càng tốt.
Tô Vãn vẫn nhớ rõ Susan đã ở đây, trong lòng liền khó chịu, vốn không muốn đi cùng hắn nhưng Diệp Dục Sâm nhất định phải lôi cô theo, nói là muốn cho cô nhìn thấy Tiểu Bạch.
Hiện tại hai người đang ở ngay phía sau lâu đài trong sân của hắn.
Hai người họ vừa đến gần thì Tiểu Bạch đã phát hiện.
Con vật to xác vốn nằm ở chính giữa lồng sắt đứng dậy, đi tới tay vịn ở cạnh chỗ gần họ nhất.
Diệp Dục Sâm cách lồng sắt sờ sờ đầu con vật to xác.
Tiểu Bạch lập tức đáng thương vô cùng ngẩng đầu lên, hai móng vuốt to lớn kéo lồng sắt như đứa trẻ bị bỏ rơi.
“Tôi xỉu, nó vậy mà lại còn có thể làm nũng, không phải là robot đó chứ?”
Lần đầu tiên Tô Vãn nhìn dã thú khổng lồ gần như vậy, vốn là có chút sợ, nhưng trộm thấy nó lộ ra vẻ mặt này, nhất thời nhanh chóng hỗn độn.
“Gầm!”
Tiểu Bạch nghe được âm thanh của cô, nhất thời dựng lỗ tai lên, gầm nhẹ một tiếng, hung dữ nhìn cô nhe nanh, lộ ra bản tính của mãnh thú.
Tô Vãn bị dọa, theo bản năng lui về phía sau vài bước.
Diệp Dục Sâm nâng tay gõ xuống đầu cô:
“Đừng ầm ĩ.”
Hổ trắng nhanh chóng lại nằm sấp, chỉ còn dáng vẻ nhu thuận.
Tô Vãn thấy rất ngạc nhiên.
Con vật này ở trước mặt hắn, thật đúng là không khác gì một con mèo lớn, khó trách nói nó là thú cưng.
“Quản gia nói mày gần đây không thể ăn gì, ăn không ngon, lúc nào cũng ốm yếu, nhưng tao thấy mày cũng không có gì đáng ngại, chỉ là bị nhốt lâu rồi, muốn đi ra ngoài hoang dã đúng không?”
Diệp Dục Sâm nhìn con vật to xác ở giữa lồng, lạnh nhạt cau mày, mở lồng sắt ra.
Hổ trắng nhanh chóng từ bên trong lao ra, may mắn Diệp Dục Sâm tránh mau, nếu không phỏng chừng cũng bị nó đè trên đất.
____♡♡♡____
Editor: Crytal
Beta: Tiểu Nhân
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!