Thố Vương Tiên Lộ
Chương 132: Chiến đấu với Tuyết Quái trên núi tuyết
Thái độ biến đổi thất thường của Tiểu Thất làm Băng Yêu cảm thấy lo sợ, Từ sau khi trở về từ Ma Vực con người hắn đã thay đổi nhiều, đặc biệt lúc nóng lúc lạnh. Nếu Việc mình có ý trêu đùa làm hắn tức giận thì quả thực có thể bắt tay với Tuyết Quái
Băng Yêu vội nói
“ Đừng bắt tay với hắn… những lời Tuyết Quái nói, ngươi không được tin”
Câu này thốt ra có thể là lo lắng cho hắn nhưng phần nhiều lo bản thân rơi vào hiểm cảnh tồi tệ bị Tuyết Quái cướp mất bản mệnh cuối cùng
Với Ma Khí trong người Tiểu Thất chẳng hề lo sợ, Tử thần đã từ chối hắn biết bao lần há sợ một tên Tuyết Quái, Đảo mắt một cái hắn nói với Băng Yêu
“Vậy lời của ngươi thì đáng tin sao?… Hai người các ngươi tuy hai nhưng lại là một, trong mắt ta cũng chẳng đáng để lo ngại”
Tuyết Quái đứng cạnh hậm hực chẳng buồn phân bua, nở nụ cười đẩy ẩn ý
“Vậy Ngươi không can dự vào chuyện của ta chứ?”
Tiểu Thất hồn nhiên đáp
“ Ta Không rảnh rỗi đến vậy? Cứ làm việc của mình đi”
Băng Yêu hôi hoảng kêu lên
“ Tên kia, ngươi làm vậy là có ý gì hả… Trước đây tuy ta không tin tưởng ngươi nhưng cũng đâu có ý làm tổn hại đến ngươi, chẳng lẽ ngươi lại chấp vật những trò đùa của ta”
Tiểu Thất quệt mũi, rồi nhìn thẳng vào Băng Yêu
“ Ngươi nghĩ ta để bụng những chuyện đó ư? Ngươi coi trọng bản thân mình quá đấy… Chuyện đã qua giờ này ta không cần một tiểu yêu tinh như ngươi, Thứ ta cần là sức mạnh của Tuyết Quái”
Nói xong Tiểu Thất nhởn nhơ quay mặt đi chẳng buồn để tâm,
Tuyết Quái liếc xéo một cái rồi tiến lại gần Băng Yêu, Đưa bàn tay túm lấy thân hình bé nhỏ. Miệng của Tuyết quái chợt mở rộng rồi như biến dạng cả khuôn mặt, hút Băng Yêu Vào trong cơ thể
“ Tên Phàm nhân kia… ta không tha cho ngươi đâu”
Giọng nói oán hận nhỏ dần rồi biến mất
Tuyết Quái ngửa mặt lên trời, ngũ quan phát sáng, từ trong miệng Một cột hàn khí phá không phóng lên trên trời
Vòng xoáy trên thiên không dột nhiên lớn dần, mây đen từ đâu kéo đến che kín bầu trời. Một màu đen kịt chưa từng có
Gió xung quanh đỉnh núi đã ngừng thổi, song mang cho người ta cảm giác được sự bất an. Bên ngoài xảy ra dị biến, một số yêu nhân theo đó mà rời khỏi nơi ẩn nấp ra “hóng hớt” chuyện gì vừa diễn ra
Tiểu Thất nhìn Tuyết Quái đứng bất động vẫn ngửa mặt lên trời không khỏi tò mò
“ Ngươi đã sẵn sàng làm thuộc hạ của ta chưa?”
Yên Lặng hồi lâu, Tuyết Quái cựa mình
“ Ai làm thuộc hạ của ngươi?…”
Tiểu Thất nhíu mày gặng hỏi
“Ta nói là ngươi đấy, Tuyết Quái! giúp ngươi như vậy chẳng lẽ ta không được gì sao”
Một giọng cười dài lạnh lẽo vang lên, Tuyết Quái trong hình hài của một thiếu niên quay đầu nở nụ cười gian xảo nhìn Tiểu Thất
“ Tên phàm nhân khờ khạo! còn dám nán lại đợi ta hấp thu xong bản mệnh… Được … nếu ngươi muốn vậy thì ta sẽ cho ngươi được chết”
Song Thủ Tuyết quái vung về phía Tiểu Thất, Theo đó từ sau lưng của hắn xuất hiện hai móng vuốt kèm theo hàn khí lao vụt tới chộp lấy người Tiểu Thất khóa chặt người của hắn vào vách núi
Cảm nhận được hàn khí nhập thể, Tiểu Thất siết chặt Tử Nguyệt Phi Hoàn ánh mắt thập phần ngưng trọng
“ Ta sẽ coi như đây là do ngươi phấn khích, hành động này có thể bỏ qua… Ngươi mau thả ta ra”
Tuyết Quái cười gằn
“ Thật thảm hại, ngươi vẫn chưa biết chuyện gì sao?… Ta có đủ bản mệnh thực lực đại tăng lại thêm sức mạnh từ Ma khí ngươi sao có thể là đối thủ của ta “
Cách Không khống vật, Tiểu Thất dùng khí dẫn phi hoàn công kích từ phía ngoài phá tan móng vuốt. giải thoát cho cơ thể, Ánh mắt lạnh lùng nhìn Tuyết Quái.
“ Ta rất buồn… Tuyết quái ạ… Ta đã tin tưởng ngươi có được bản mệnh của Băng Yêu sẽ ngoan ngoãn làm thuộc hạ… Nhưng ngươi đánh giá chủ nhân của mình thấp như vậy làm sao ta không buồn cho được”
Tuyết Quái gằn giọng hét lớn
“ Tên Phàm Nhân ngạo mạn… Đi chết đi”
Lời nói chưa dứt một mảnh băng sắc nhọn từ trên đỉnh núi lao xuống quay tròn theo sự điều kiển của tuyết quái lên tiếp vây công Tiểu Thất
Manh băng sắc nhọn lại tựa hồ vô hình bằng mắt thường khó mà nhận ra được vị trí nó tấn công, Sau bao lần bị nó cứa qua da thịt, Huyết dịch pha lẫn Ma Khí chảy ra.
Tiểu Thất thét lớn rồi lao tới chỗ Tuyết Quái
“ Tên thuộc hạ hỗn xược … xem ta dạy dỗ mi thế nào đây”
Sát khí đã nổi lên Tiểu Thất chẳng hề né tránh lưỡi đao vô hình công kích vào người, lăm lăm phí hoàn phóng ra một hoạt phi hoàn nhỏ màu đen
“ Bùm Bùm Bùm…”
Tử Nguyện Loạn Phi công kích vô số, va chạm lưỡi đao vô hình ngăn chặn công kích còn dư ra tấn công vào người Tuyết Quái. Nhưng Tiểu Thất cũng không trông chờ quá nhiều vào chiêu này có thể đả thương một yêu tinh như tuyết Quái
“ Ngươi nghĩ ta cho ngươi hấp thu bản mệnh là do khờ khạo ư?…Ngươi lầm to rồi”
Vừa công kích liên tục ép đối phương vào thế bí mà còn tâm tư để nói chuyện, Tuyết quái giật mình chủ động lùi ra sau một khoảng lớn
“Nhưng công kích này không có tác dụng với ngươi?… Vậy ra ta phải cho ngươi biết bản lĩnh thực sự của Tuyết Quái của Yêu Giới, không hề yếu như ngươi nghĩ đâu”
Tiểu Thất lại thét lớn
“ Cho dù ngươi có một trăm bản mệnh cũng không có đánh bại được ta “
Một lời thét ra.Tiểu thất hơi chút chột dạ, với thực lực này hắn muốn thắng đâu có dễ. Chiến đâu lâu dài thể nào cũng rơi vào thế hạ phong.
Tuyết Quái chẳng hề để ý những lời đó. Cả người hắn hóa thành một con quái vật khổng lồ, nhìn giống một người tuyết, Thân cao gần ngọn núi
Miệng Tuyết Quái há to rồi phóng ra một luồng hàn khí lao về phía Tiểu Thất, càng đi xa phạm vi ảnh hưởng càng lớn
Tiếu Tung mình nhưng không thoát ra khỏi công kích, cả người hắn như bị hóa băng, thân thể cứng đờ trong thế thủ, rơi xuống nền tuyết
Tuyết Quái nhảy dẫm lên người hắn, thành một hố lớn… Thân thể sau bao lâu lại chạm đến nền đất. lần dẫm thứ hai chưa đến, Tiểu Thất đã lăn người sang một góc núp vào nên tuyết.
Cả Người choáng váng thổ huyết một bãi lớn, Lục phủ ngũ tạng bị đảo lộn không ít. Cũng may là nền tuyết đỡ cho hắn một khảng lớn, đổi lại là nền đất hay đá thì rõ ràng đã bị dẫm nát không thể nghi ngờ
Hắn núp phía dưới tuyết, Tuyết quái chẳng hề biết vẫn tiếp tục dẫm chân liên hồi. Làm cả vùng núi rung lên theo từng nhịp
Hơi thở có thể đóng băng cả một phạm vi lớn. đối chiến trực diện là Thất Sách. Thân Thể to lớn như vậy chỉ có thể áp sát tìm sơ hở chí mạng mới có cửa thắng
Đó là một cách hay, nhưng Tiểu Thất lại chẳng dùng tới, Ma Khí trong người không muốn cho hắn trốn tránh. Trực diện đối quyết đó là quyết định của hắn mặc cho bao nhiêu thương tổn có thể xảy đến với hắn.
Đưa tay quệt vệt máu đỏ sậm. Từ dưới nền tuyết trắng Tiểu Thất bay vọt lên thiên không
“ Tam Nguyệt Phá”
Đòn công kích bất ngờ, trong khí tuyết Quái vẫn đang say sưa dẫm đạp.
Đạo khí lướt qua cổ của tuyết Quái xuyên ra đằng sau tạo thành một lỗ hổng lớn. Nhưng chỉ một lúc sau Băng Tuyết lại “điền vào chỗ Trống” nhưng đạo công kích liên tục như vậy không thể hạ gục được tên quái vật khó ưa này
Tuyết Quái lại hống lên, chuẩn bị phóng ra một luồng hàn khí đóng băng diện rộng
Tiểu Thất ăn trọng một đạo công kích nên biết nó lợi hại như thế nào. Tiên Hạ Thủ vi cường, không cho Tuyết Quái phát ra công kích Tiểu Thất lao tới tung pa một chiêu Tam Nguyệt Phá nhằm vào đôi chân
“Oành … Oành”
Hai làm tuyết trắng nổ giữa thiên không, Hai chân Tuyết quái bị chặt đứt, Thân Trên của nó trượt dài theo nhát cát rồi gục xuống nền tuyết, Thân thể tan ra chẳng còn giữ được hình dạng. Duy chỉ còn chân trái là nhìn rõ hình. Phải có thứ gì đó giữ cho nó còn nguyên vẹn như vậy
Tiểu Thất tung người lên, ngưng ra phí hoàn màu đen trước mặt
“ Tử Nguyệt Đoạn Hồn”
Đạo khí này lướt nhanh tới bàn chân trái của Tuyết Quái chẻ nó làm đôi
“ Bùm…” đạo khí công kích chưa đến nơi chân trái đã nổ tung. Thành một đám tuyết trắng
Từ trong đó một đạo ánh sáng bay vọt đi nơi khác
Trong không gian tuyết trắng không dễ nhận ra nhưng đạo ánh ánh đó lại kéo theo một vệt đen, Màu đen của Ma Khí… Tiểu thất cảm nhận rất rõ được luồng này,
“ Muốn chạy?… Đâu có dễ thế”
Tiểu thất quát lớn vận khí vào đôi chân vội đuổi theo đạo ánh sáng thần bí mà theo hắn chính là Tuyết Quái.
Người tuyết không lồ do Tuyết Quái tạo nên được điểu khiển bới bản mệnh, mà bản mệnh lại dấu ở chân trái, nếu hắn không để ý àm cứ tấn công vào tâm mạch, hay là Thân trên của người tuyết thì chỉ tốn sức rồi bại trận. Tình cờ phá chiêu của đối phương lại tìm ra chỗ bản mệnh ẩn nấp
Tiểu Thất đuổi theo vượt qua bao ngọn núi mà tốc độ vẫn không suy giảm, song khỏang cách chẳng rút ngắn được bao nhiêu, nhưng thực lực của hắn chỉ đến vậy, chỉ có thể chạy đến đâu hay đến đó. Tin chắc đối phương còn lo lắng hơn cả hắn
Tểu Thất Phóng Tử thêm một chiêu Tử Nguyệt đoạn hồn hòng quấy rối đối phương, đòn này hắn không dồn nhiều sức chỉ mong đối phương phân tâm
Công kích của hắn lướt qua đạo ánh ánh mà chẳng làm nó thương tổn chút nào
Màn rượt đuổi dừng lại sau đó không lâu
“ Dừng lại ở đây đi…”
Băng yêu chủ động hòa hoãn. Tiểu Thất nhìn không ra được hình dạng của Tuyết quái là như thế nào, nhưng chí ít cũng đã dừng lại. Mà phần thắng đã nghiêng về bên hắn
“ Ngươi đã chịu thua rồi chứ?”
Trong hình dạng bất định tuyết quái nói
“ Ngươi rất mạnh nhưng chẳng có cách nào công kích vào bản mệnh của ta… và ta cũng chẳng đánh lại ngươi. Trận này coi như chúng hoà đi”
Tiểu Thất cũng thầm cho là đúng, dù chiến lực hắn ghê gớm nhưng cũng không có cách nào công kích vào bản mệnh của Tuyết Quái. Tiểu Thất nói cứng
“ Ngươi làm thuộc hạ của ta… nếu không chuyện này chưa kết thúc ở đây đâu”
Tuyết Quái im lặng một lúc rồi trả lời
“ Ta không bao giờ cúi đầu trước kẻ khác… nhưng hợp tác thì có thể chứ. Nói cho ta biết ngươi định làm gì ta có thể giúp, đổi lại không được truy đuổi ta nữa”
Tiểu Thất giả bộ
“ Thôi được … ta đang có việc không đôi co với ngươi… chỉ cần làm việc giúp ta thì ngươi vẫn là một chủ nhân của Yêu giới “
Tuyết quái không nói thêm gì, đã ngầm đồng ý với thỏa thuận này
Sau một cuộc rượt đuổi cuối cùng đã trở lại hang của Xuyên Giác Đầu. Một người một yêu bắt tay nhau, yêu nhân sống trong lòng núi không muốn cũng phải rời khỏi hang, Theo Tiểu Thất trở về Ma Vực
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!