Minh Cung Truyện - Quyển 2 - Chương 89: Ánh sáng mùa xuân yếu ớt đi đâu mất?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
19


Minh Cung Truyện


Quyển 2 - Chương 89: Ánh sáng mùa xuân yếu ớt đi đâu mất?


MINH CUNG TRUYỆN – CHƯƠNG 89:

XUÂN QUANG NHIỄM NHIỄM QUY HÀ XỨ?

(Ánh sáng mùa xuân yếu ớt đi đâu mất?)

_Trích “Lạc hoa” – Nghiêm Uẩn.

– ———————-

Đám người sở khanh kia nhốt Nhạc Hy trong xe ngựa, lại trói chặt tay chân, bịt chặt miệng nàng lại. Nhạc Hy theo bản năng cố gắng xoay những cổ tay cổ chân để lách ra khỏi dây trói.

Người đàn bà trung niên có dung mạo thanh lệ nhìn Nhạc Hy chép miệng bảo: “Ta cũng chẳng muốn làm vậy đâu, nhưng phường Đình Hạnh quá thiếu nữ nhân có khí chất rồi.”

Một trong hai gã đàn ông vừa bắt nàng cũng bảo: “Hàn Nương, ả này… ngoài vết sẹo mờ thì mặt mũi nhìn cũng ổn, về chúng ta dạy ít kỹ nghệ là phường Đình Hạnh lại khá lên.”

“Ả này mặt mũi sáng láng, ngũ quan không tệ, cách ăn mặc này… ta cũng chỉ sợ là con nhà danh gia. Bắt ả đi thế này chỉ e rằng chúng ta sẽ phiền phức.” Hàn Nương kia gương mặt lộ rõ lo lắng.

“Hàn Nương, giữa nơi đồng không mông quạnh, lại xuất hiện khuê nữ ở đây đúng là không hợp lý chút nào.”

Hàn Nương gật đầu, vẻ mặt cũng trở nên yên tâm hơn đôi chút. Nhưng bà thở dài nói: “Chúng ta đúng thật là những kẻ bỉ ổi. Mang được nàng ta về không tốn một xu, sau lại dùng kỹ nghệ của nàng ta để trục lợi…”

Kẻ bên cạnh cười nhạt bảo: “Hàn Nương người từ bao giờ lại trở nên mềm yếu như vậy? Những kẻ trước đây chúng ta mang về cũng chỉ giữ lại nửa năm rồi lại để họ đi, chứ đâu phải giữ lại cả đời? Phường Đình Hạnh cũng là bán nghệ không bán thân, Hàn Nương không cần thiết phải nghĩ ngợi.”

Nhạc Hy bị bịt miệng, nàng không nói được nhưng mày chau lại, nắm tay siết chặt, bộc lộ rõ sự phẫn nộ và khó chịu. Lòng nàng lẽ nào không đoán được phường Đình Hạnh là nơi như thế nào? Suốt cả đường đi nghe người đàn bà kia nói với hai người đàn ông, nàng cũng mơ màng biết được đó là nơi không sạch sẽ. Bị bắt đi thế này, nàng thực không biết nên làm thế nào nữa. Tình cảnh của Hoàng hậu đang như vậy, nàng không thể trở về; cả Chu Hậu Thông… Rồi Ngô Diệp, thấy nàng biến mất đột ngột như thế, y nhất định vô cùng tức giận, cũng rất lo lắng.

Bao nhiêu suy nghĩ quẩn quanh trong đầu khiến nàng không kìm được đau đớn mà trào nước mắt.

Nửa năm… Kẻ kia nói nàng sẽ phải ở lại phường Đình Hạnh đó nửa năm. Từng phút, từng giây đối với nàng đã vốn là rào cản, giờ sáu tháng khiến khoảng cách giữa nàng và kinh thành càng lúc càng xa xôi hơn. Những nỗ lực của nàng suốt những ngày tháng vượt núi băng sông vừa qua, trong chốc lát đều đổ sông đổ bể. Nàng thậm chí còn không biết phường Đình Hạnh ở chỗ nào. Đại Minh rộng như thế…

Chu Hậu Thông, Thẩm Tịch Thành, còn có Thái hậu, Trương gia, Thẩm gia, tất cả họ đều nghĩ nàng đã chết rồi nên không ai đi tìm kiếm sao? Mà Đại Minh rộng lớn, biết đâu mà tìm chứ?

Nhạc Hy rơi nước mắt trong bất lực, ướt cả mảnh vải bịt quanh miệng nàng.

Nhạc Hy nhắm mắt lại nhưng trong đầu vẫn lẩm nhẩm tính thời gian. Tầm hơn một canh giờ, nàng đoán xe ngựa đã đi chừng mười mấy dặm đường. Xe dừng lại, người đàn ông kia xốc người nàng lên, miệng cộc cằn bảo: “Đến nơi rồi, mau xuống thôi.”

Hai kẻ còn cẩn trọng tới mức không vội vàng cởi dây trói của nàng ra mà đưa nàng xuống xe trong nguyên tư thế bị trói. Hai tên đi hai bên, vừa lôi vừa kéo nàng vào bên trong phường Đình Hạnh. Nàng thậm chí không kịp đưa mắt quan sát xung quanh, chỉ thoáng trông thấy nơi này có hai mặt trước sau; phía tiền viện là nơi tiếp đón mấy vị khách phong lưu, hậu viện là nơi sống của đám kỹ nữ. Nhạc Hy được đưa đi qua tiền viện trong ánh mắt hiếu kỳ của đám quan khách. Chúng như một lũ hổ đói, nhìn thấy một miếng mồi ngon lành, hẳn thầm nghĩ “Lại sẽ có một cô nương xinh đẹp xấu số lọt vào đây phục vụ ta rồi.”

Nhạc Hy tuy bị kéo lê trên đất, miệng bị bịt kín, tay chân trói chặt nhưng ánh mắt hằn học, khinh bỉ, căm phẫn vẫn vô cùng rõ ràng. Ngay cả bản thân nàng cũng không ngờ mình có ngày sẽ sa chân vào chốn dơ bẩn, dính đầy bụi trần này.

Nàng lết đến hậu đường thì Hàn Nương đã chờ sẵn ở gian giữa, xung quanh bà ta là vô số nữ tử mặc y phục thướt tha, quyến rũ; mái tóc dài nửa búi nghiêng, nửa xõa sau lưng càng thêm phần gợi cảm, dung mạo ai nấy đều hoa nhường nguyệt thẹn, lay động lòng người.

Hàn Nương ngồi bên bàn nhỏ uống trà, phong thái vô cùng bình tĩnh, ung dung. Bà nhỏ nhẹ nói: “Cởi trói cho nàng ta.”

Đám kỹ nữ xung quanh nhìn nàng bằng ánh mắt soi xét, thi thoảng lại rỉ tai nhau nói điều gì đó. Bị Hàn Nương liếc mắt nhìn, các nàng mới không dám xì xào thêm.

Hai tên hạ nhân kia cởi trói cho nàng nhưng hành động vẫn không hết thô lỗ. Nhạc Hy theo bản năng giãy giụa không ít. Vừa được cởi trói ra, tuy người còn đau nhức nhưng vẫn trừng mắt nhìn Hàn Nương, nói: “Tại sao ngươi lại bắt ta? Ngươi có biết ta là ai hay không?”

Hàn Nương cười khẩy, nhìn dáng vẻ yếu ớt của Nhạc Hy bảo: “Nơi này cách Tế Nam đến hàng trăm dặm đường, cô có là quận chúa cao sang hay tiểu thư đài các thì thân nhân cũng chẳng tìm được tới nơi này đâu.”

Nhạc Hy nhếch môi cười: “Bà cho rằng ta có thân phận gì? Chỉ cần một lời nói của ta, cả phường Đình Hạnh của các người cũng đều có thể khép vào tội chết.”

Hàn Nương cười lớn khinh thường: “Ta chẳng lo được nhiều đến thế. Ta vốn chỉ định giữ cô ở đây nửa năm, nhưng nghe cô nói vậy ta sợ quá, đành giữ ở đây cả đời vậy.”

Mấy cô nương xung quanh bà ta cười khúc khích. Nhạc Hy cũng không còn tỏ ra bất mãn, chỉ cười ung dung: “Vậy các ngươi nhớ giữ cho chặt. Chỉ cần bước được ra khỏi nơi này một bước, ta thề sẽ biến cả phường Đình Hạnh thành tro bụi.”

Hàn Nương mặt không biến sắc, chỉ hất hàm ra hiệu cho hai tên nô bộc sau Nhạc Hy. Hai tên lại xốc nàng lên, đưa nàng ra khỏi gian giữa, sang phía phòng ở của kỹ nữ.

Hậu viện này có khoảng mười mấy căn phòng, là phòng riêng của các kỹ nữ phường Đình Hạnh. Phòng mà Nhạc Hy được đưa tới nằm ở lầu trên cuối mé tây, không rộng lắm, chỉ có một chiếc giường nhỏ có màn sa rủ thướt tha; bên cạnh giường là một bàn trang điểm bằng gỗ đàn hương và một bàn trà nhỏ. Trời chưa tối nhưng căn phòng không lọt được chút ánh sáng tự nhiên nào vì nằm ở nơi khuất nắng, lại không có một cái cửa sổ nhỏ nào.

Nhạc Hy bị hai tên đi sau đẩy vào căn phòng đó, không nói không rằng liền đóng luôn cửa lại. Nhạc Hy cũng bất lực, không buồn cả đập cửa đòi ra. Nàng chầm chậm bước từng bước vào căn phòng, bỗng dưng thấy toàn thân giá lạnh vô cùng, trong lòng đột nhiên cũng hoảng sợ.

Nàng còn nhớ khi còn nhỏ, nàng và mẫu thân ở căn nhà nhỏ phía tây Trương phủ, nó cũng chật hẹp, nhỏ bé, như thế này. Nhưng ít nhất ở nơi đó, nàng còn có mấy năm được sống trong tình yêu thương che chở của mẫu thân, sự chăm sóc chu đáo của Phương Hà. Ở chốn này, nàng không sợ hãi sự tối tăm và lạnh giá.

Chỉ sợ phải đối mặt với sự cô đơn.

Nàng bước tới, ngồi lên chiếc giường nhỏ, cả căn phòng tối om, không trông thấy cả chiếc bàn trà khi nãy, mở mắt mà không khác gì nhắm mắt.

Nàng thật sự phải ở nơi này rồi, một nơi xa lạ, không những vậy lại còn là nơi hèn hạ nhất trên nhân gian. Nàng rơi vào bước đường này, sau này dẫu có ra khỏi được thì tấm thân cũng vướng bụi trần, sao còn dám trở về nhìn Chu Hậu Thông đây? Đưa tay gạt nước mắt, nàng càng nghĩ càng bất lực, chỉ vì một chút yếu đuối nhất thời mà mất đi ân sủng của phu quân, vì một chút sơ sảy mà mất đi cả nhi nữ – niềm hy vọng cuối cùng của mình…

Nhạc Hy, sao ngươi lại vô dụng đến thế.

Ngồi thẫn thờ không biết bao lâu, nghe thấy tiếng mở cửa lạch cạch bên ngoài khiến Nhạc Hy bất giác cảm thấy trong lòng nhen nhóm một tia hy vọng. Cửa gỗ từ từ mở ra, một vệt ánh sáng mờ mờ lọt vào căn phòng u ám. Nhạc Hy nheo nheo mắt nhìn, người bước vào là Hàn Nương. Bà ta mang theo một khay thức ăn nhỏ, dịu giọng bảo nàng: “Đến giờ rồi, mau ra ăn đi.”

Nhạc Hy tuyệt nhiên không nói một lời, ngồi như một khúc gỗ mục, làm như không nghe thấy, không nhìn thấy Hàn Nương.

Bà đặt chiếc khay lên bàn, thái độ khác hẳn khi ở gian giữa, nói: “Dù có không muốn cũng nên ăn đi. Phải biết chết sẽ không giải quyết chuyện gì cả, chỉ có sống mới có thể thay đổi cục diện.”

Điều đó Nhạc Hy rất biết. Từ lúc được Tần đại nương và Ngô Diệp cứu về, nàng đã biết mình nhất định phải sống, phải sống thì mới có thể trở về.

“Tại sao lại đưa ta đến nơi này?” Nhạc Hy hỏi một câu sáo rỗng.

Hàn Nương xếp mấy món ăn lên bàn, vừa làm vừa nói: “Vô tình gặp lúc bọn ta tới Tế Nam, theo sát vài ngày thì biết cô chỉ đi cùng một nam tử, có lẽ là cùng nhau trở về kinh thành. Nếu có trách chỉ có thể trách cô xui xẻo, lại tách y ra để bọn ta có cơ hội bắt về chốn này. Chỉ vậy thôi.”

Nhạc Hy nhếch môi cười ảm đạm: “Một lũ người vô lại. Ngươi nghĩ ta sẽ để các ngươi thao túng ư?”

Hàn Nương mặt không biến sắc, vẫn bình tĩnh thản nhiên: “Cô làm tốt thì được đi sớm, không tốt thì hãy cứ ở đây lâu dài đi. Tốt hay xấu đều do cô chọn lựa đấy.”

Nhạc Hy lặng yên không nói.

Hàn Nương tới giá nến, lại lấy một mồi lửa châm mấy ngọn nến trên giá lên, căn phòng sáng hơn chút ít. Xong xuôi, bà ta cũng không nói them lời nào, đi ra và khóa cửa.

Nhạc Hy thở dài một tiếng như để trút đi những nặng nề trong lòng xuống. Thật ra Hàn Nương nói đúng, gào khóc, than vãn đều không có ích lợi gì cả. Càng những lúc như thế này, nàng càng cần bình tĩnh để đối diện với thực tại. Chỉ có thể xem chuyện nàng vào phường Đình Hạnh là một xui xẻo, nhất định phải vượt qua. Nàng hiểu rõ hơn ai, giờ chỉ có một mình đối mặt, không còn Thành đại ca bảo vệ, cũng không có Ngô Diệp bên cạnh, phải mạnh mẽ và kiên cường.

Nghĩ vậy, nàng lau sạch vài vệt nước mắt trên má, vuốt lại vài nếp y phục cho thật phẳng phiu rồi ra bàn ngồi ăn đàng hoàng. Có lẽ lâu rồi không có một bữa cơm thật tử tế, nàng cảm thấy cũng có một chút sức sống trở lại. Nàng ăn rất nhiều, món nào cũng ăn. Phải ăn, ăn chính là tự thương bản thân, thương được chính mình rồi mới có thể nghĩ cho người khác.

Khi Hàn Nương trở lại, thấy thức ăn trên bàn có vơi đi, gương mặt bà cũng trở nên vui vẻ, nói với nàng: “Cô nghĩ được thông suốt là tốt. Trong những nữ tử được đưa tới đây, cô là người bình tĩnh nhất ta thấy, ít nhất là không gào khóc, không đòi chết. Hãy xem như giữa chúng ta là một mối duyên đi, cô giúp chúng ta ở đây sáu tháng, ta hứa sẽ đưa cô trở lại Bắc Kinh như nguyện vọng của cô.”

Nhạc Hy lặng yên. Tại sao không bình tĩnh chứ? Khổ đau nào chưa từng trải qua nữa đâu? Chi bằng cứ thuận nước đẩy thuyền nghe theo lời bà ta, tới đâu hay tới đó. Nếu như không thể trở về Bắc Kinh, đành xem đó là số mệnh vậy.

Một nữ tử thanh tú mặc y phục màu hồng phấn bước vào, khẽ nhún người thướt tha: “Hàn Nương.”

Hàn Nương quay qua nữ tử kia, thì thầm bên tai nàng ta mấy câu rồi đi ra ngoài. Và vẫn khóa cửa như thường lệ.

Dưới ánh nến leo lắt, Nhạc Hy trông thấy nữ tử kia xếp lại bát đĩa trên bàn rồi tới bên giường, ngồi cạnh nàng. Gương mặt nàng ta rất đầy đặn, phúc hậu, ngũ quan đẹp đẽ, lại có dáng dấp của một thiên kim tiểu thư chứ không phải kỹ nữ. Nhạc Hy cố ý ngồi cách xa nàng ta thêm một chút, tỏ vẻ không muốn gần.

Nàng ta mỉm cười như để giúp Nhạc Hy không cảm thấy đề phòng, nói: “Ta tên là Thuấn Hương. Hàn Nương bảo ta sang bên này nói chuyện cùng cô để cô đỡ cảm thấy buồn chán.”

Nhạc Hy gương mặt không biến sắc, không tỏ ra vui mừng hay ghét bỏ, chỉ nói: “Cảm ơn ý tốt của Hàn Nương, nhưng ta cảm thấy không cần thiết. Cô giúp ta chuyển lời với Hàn Nương, ta có thể thuận theo ý bà, bà không cần phải canh chừng ta đâu.”

Thuấn Hương cười nhẹ nhàng: “Nếu cô nương đã thuận theo Hàn Nương thì nên nhận ý tốt này của người. Người cũng chỉ là muốn tốt cho cô. Ta khi trước mới đến đây cũng ở trong chính căn phòng này, có phần quen thuộc hơn người khác nên người mới bảo ta đến ở cùng cô.”

Nhạc Hy cười khẩy. Thủ đoạn đê tiện đưa nàng về nơi này, vậy mà vẫn có thể có ý “muốn tốt” hay sao. Nhạc Hy không nói gì thêm, cứ để mặc Thuấn Hương nói thêm mấy câu tốt đẹp về Hàn Nương như thế.

“Cô nương là người giang hồ, hay khách buôn, hay là tiểu thư nhà nào?” Thuấn Hương dò hỏi.

Trong lòng Nhạc Hy đoán được, có lẽ Hàn Nương muốn thăm dò điều gì từ nàng. Nàng cũng chỉ nói: “Giờ cũng đều là kỹ nữ cả, những chuyện thuộc về quá khứ, trong sạch hay dơ bẩn thì còn quan trọng hay sao?”

Thuấn Hương lại cười mơ hồ: “Cô nương nhầm rồi. Cách dạy kỹ nghệ cho các cô nương mới tới ở đây không giống nhau vì tùy theo xuất thân, phong thái ban đầu của mỗi người cũng khác.”

Nhạc Hy tự cười khổ. Thân phận của nàng thì là gì chứ? Khuê nữ cũng chẳng phải nữa, kẻ lưu lạc giang hồ thì cũng không hẳn, chung quy không biết nói thế nào để Thuấn Hương và Hàn Nương không nghi ngờ mà truy hỏi thêm.

Nhạc Hy cuối cùng chỉ nói chung chung: “Ta không phải người trên giang hồ.”

Thuấn Hương hơi nhướng mày, dường như hiểu ra được điều gì đó, nàng chỉ gật đầu hỏi: “Thế vết sẹo trên mặt cô là sao?”

So với lúc trước thì vết sẹo này cũng đã mờ đi nhưng nhìn trên gò má trắng trẻo, nó vẫn thật sự nổi bật. Hàn Nương chưa hỏi tới vết sẹo này, có lẽ bởi nghĩ rằng nàng vẫn có một chút hữu dụng. Dung nhan đối với nữ nhân vô cùng quan trọng, chưa kể giờ là kỹ nữ, một vết sẹo trên mặt thế này, sao có thể thu hút ánh nhìn? Bất giác nàng lại nhớ cả tới lời Ngô Diệp, “Cô trở về hậu cung với dung nhan tàn tạ, không có đứa con trong tay, người ta sẽ nói gì cô chứ?”

Nghĩ đến đó, sống mũi nàng hơi cay tê. Còn có thể trở lại nữa không?

“Một lần bị ngã, không may để lại sẹo.” Nàng nói ngắn gọn.

Thuấn Hương sợ Nhạc Hy cảm thấy tủi thân, vội bồi thêm một câu: “Cô nương không cần cảm thấy lo lắng, ở đây bán nghệ không bán thân, một chút khuyết điểm dung nhan không ảnh hưởng. Thêm nữa Hàn Nương sẽ giúp cô khôi phục phần nào.”

Nhạc Hy cười nhạt. Thuấn Hương lo lắng thừa thãi, nàng vốn chẳng để tâm đến dung mạo này nữa rồi.

Nhìn gương mặt chẳng chút mặn mà của Nhạc Hy, Thuấn Hương cũng phần nào đoán được ra thái độ của nàng đối với chuyện vết sẹo này. Thuấn Hương đành đánh sang chuyện khác: “Vậy cô nương không hiếu kỳ chuyện quá khứ của những kỹ nữ trong phường Đình Hạnh ư?”

Nhạc Hy lạnh lùng đáp lại: “Không.”

Xưa nay nàng vốn không phải người hay tò mò chuyện của kẻ khác, cũng không thích lo chuyện bao đồng.

Thuấn Hương không tỏ ra thất vọng, vẫn tiếp tục trầm giọng kể: “Chắc cô nương không đoán được, khi trước ta cũng từng là tiểu thư trong phủ lớn đấy, vạn người mong mỏi, ước ao còn không được.” Giọng Thuấn Hương đến cuối hơi trùng xuống: “Nhưng là tiểu thư thì sao chứ? Ta chung quy cũng chỉ là thứ xuất, thân phận không cao quý.”

Nhạc Hy nghe Thuấn Hương nói, tự dưng lại thấy có chút đồng cảm. Nàng hiếu kỳ hỏi: “Vậy cũng đâu đến nỗi nào? Tại sao lại lưu lạc đến đây? Nhìn cách Hàn Nương kia đối đãi với cô, chắc cô không giống kiểu bị bắt tới như ta.”

Thuấn Hương cười nhạt, ánh mắt tựa như chứa đựng sự uất ức chôn vùi từ rất lâu. Nàng nghiến răng, nói thật chua chát: “Tiểu thư trong phủ lớn, nhưng chỉ là đứa con rơi của tỳ nữ trong phủ, như vậy thì thân phận cũng chẳng hơn tỳ nữ khác là bao. Tiểu muội của ta… à không, phải nói là đại tiểu thư mới đúng, là người có phong thái hơn người, xán lạn cao quý vô cùng. Từ nhỏ muội ấy đã được gia tộc kỳ vọng, vạn người ngưỡng mộ, còn là đích xuất, mẫu tộc gia thế cực kỳ lớn.”

Nói đến đó, Thuấn Hương gạt nước mắt.

Nhạc Hy thầm nghĩ, trên đời này cũng có nhiều người có thời thơ ấu đáng thương hơn nàng. Giang Tầm Phương cũng là con của kỹ nữ, bị Dương thị ruồng bỏ, đày đọa, đay nghiến; sau này phải gắng gượng từng chút, từng chút trong nơi thâm cung lạnh lẽo. Thuấn Hương con của tỳ nữ, chẳng biết bị thế nào còn lưu lạc đến chốn thanh lâu. Xuất phát như nhau, nhưng hành trình của hai người họ so với nàng bi ai hơn rất nhiều.

Nàng thở dài. Cùng là con người, sao cứ phải phân biệt tôn quý thấp hèn, đích xuất thứ xuất chứ?

Nhạc Hy lại hỏi: “Thế người muội muội đó của cô không tốt hay sao?”

Thuấn Hương cười khẩy: “Thế nào là tốt? Là nhân cách ư? Cô nương nghĩ xem phụ mẫu gia tộc có quá đề cao chuyện đó không? Quan trọng nhất là trong mắt họ, muội ấy có giá trị, có thể đem lại vinh quang cho gia tộc.”

Nhạc Hy dường như thấy được chính bản thân mình trong câu chuyện của Thuấn Hương. Đôi mắt nàng cũng gờn gợn nước. Nàng phần nào đoán được tiểu muội kia của Thuấn Hương có dính dáng đến chuyện nàng ta phải vào chốn này. Nhạc Hy lại thở dài một tiếng thương cảm, hóa ra không phải ai là đích xuất, được dưỡng dục cẩn thận cũng có thể có cách đối đãi với thứ xuất tốt được như Trương Trích Hoa.

“Hồi nhỏ, ta lớn lên cùng các tỳ nữ trong phủ, cũng vì vậy mà đích mẫu, phụ thân, huynh đệ tỷ muội hầu như đều không biết đến, hoặc là coi ta như tỳ nữ trong phủ. Chỉ khác là ta không phải làm việc như họ mà thôi chứ đãi ngộ chẳng hơn họ là bao. Ta đương nhiên không cam lòng. Trẻ nhỏ mà, luôn hiếu thắng và có mong muốn được bằng người khác. Trong ngày mừng thọ tổ mẫu, ta cuối cùng cũng làm chút chuyện gây chú ý để được tổ mẫu để mắt tới. Tổ mẫu khen ta duyên dáng, đáng yêu động lòng người, còn nói ta lớn lên nhất định sẽ xuất chúng. Nhưng cũng chỉ có một lần đó…”

Nhạc Hy động lòng trắc ẩn: “Sau đó xảy ra chuyện gì?”

“Tôn tử, tôn nữ trong phủ vốn nhiều lắm, ta lại chỉ là con gái của một tỳ nữ, tổ mẫu sao có thể nhớ tới ta? Sau đó còn là màn múa “Nghê thường” tuyệt vời của tiểu muội mới mười tuổi, chẳng ai còn lưu lại chút hình bóng nào của ta trong tâm trí.” Thuấn Hương vừa kể vừa đưa tay lau những giọt lệ cay mặn.

Nhạc Hy lấy khăn trong tay áo ra lau nước mắt giúp nàng ta. Quả giống nàng hồi nhỏ, tâm tính hiếu thắng cũng muốn được nhớ đến, được trân trọng. Thuấn Hương tiếc là không có cơ hội nào, cũng không có chút tài cán gì đặc biệt để vượt qua tiểu muội của nàng ta.

“Nhưng ta còn không biết, tiểu muội ta tâm cao khí ngạo, ghi nhớ cả một lời khen của tổ mẫu để thù ghét ta. Chuyện ta bị đưa tới phường Đình Hạnh cũng là từ sự ghen tức của muội muội ta. Kể ra thì dài, ta cũng chẳng ngờ một đứa trẻ mới mười tuổi, lúc đó có thể làm ra những chuyện xảo quyệt và cay độc như thế.” Thuấn Hương đau lòng kể lể, khóc tỉ tê.

Nhạc Hy nghe từng câu, cảm thấy lòng như se lại. Bản thân nàng nếu rơi vào hoàn cảnh của Thuấn Hương cũng chẳng dám nghĩ đứa trẻ mười tuổi có thể trả thù cực đoan đến vậy. Càng ghê sợ, nàng càng cảm thương cho Thuấn Hương kia, liền vỗ về nàng ta: “Cô đừng đau lòng, người như vậy trước sau gì cũng gặp báo ứng.”

Mặc dù không phải người lương thiện nhưng Nhạc Hy trước nay luôn tin vào luật nhân quả.

Thuấn Hương vẫn nức nở như hoa lê ướt mưa, lắc đầu bất lực: “Không đâu, giờ muội ấy sống tốt lắm, thân phận cao quý vô cùng. Ta ngày đó cũng là sai lầm.”

“Thân phận cao quý là cỡ nào? Mệnh phụ, vương phi, hay… hoàng phi?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN