Ác Ma Hoàng Hậu
Chương 8
Loanh quanh trong con đường mòn nửa ngày, cuối chùng hai người cũng ra khỏi rừng. Ở ven đường có một chiếc xe ngựa đẹp đẽ để sẵn.
Một hắc y nhân xuất hiện, quỳ một chân cung kính: “Chủ tử, ngài đã tới.”
“Làm tốt lắm.” Lãnh Vũ Dạ gật đầu, quay lại nói với Bạch Nguyệt Yên: “Đi thôi. Ngươi cùng ta ngồi xe ngựa.”
Hắn đỡ nàng lên xe, sau đó cũng theo vào. Xe đủ rộng, hai người ngồi vẫn thoải mái. Hắc y nhân cải trang thành người đánh xe ngựa bình thường, ngồi trước xe ngựa, hỏi hắn: “Chủ tử, giờ chúng ta đến Trần Gia Trấn?”
“Truy Tung Vô Ảnh sắp xếp như thế nào thì cứ theo như thế đi.” Hắn tùy ý nói.
Hắc y nhân không nói thêm gì, vung roi lên. Xe rời đi bìa rừng, chạy thẳng đến trấn..
Trong xe ngựa, Bạch Nguyệt Yên ngồi im lặng, ánh mắt xa xăm nhìn một nơi nào đó ngoài cửa sổ. Lãnh Vũ Dạ hỏi nàng: “Rốt cuộc ngươi từ nơi nào tới? Nếu như không phải nơi thâm sơn cùng cốc thì chắc chắn ta đã từng nghe qua.”
Nàng nhìn hắn, không hiểu sao hắn lại thấy trong cặp mắt sâu thẳm kia một chút… khinh bỉ?
“Một nơi rất xa, không thuộc đất nước này. Mà ta cũng chưa biết đất nước này như thế nào đâu, có thể kể cho ta nghe được không?” Nàng dựa lưng vào tấm thảm mềm mại lót phía sau, lười biếng hướng sự chú ý sang hắn.
Hắn cảm thấy nàng lúc này giống như một con mèo, không để người khác nắm lấy tâm của mình, tuy lười nhác nhưng cao quý, đôi mắt kia, dù muốn hay không cũng phải công nhận là nó thật quyến rũ, nhưng lại mang vẻ sắc bén và vô tình.
Hắn ngẩn người nhìn nàng, làm nàng khó chịu, đưa tay ra gõ vào trán hắn: “Mặt ta dính gì à? Nhìn chằm chằm như vậy rất bất lịch sự.”
Hắn ngượng ngùng sờ sờ trán, thầm nghĩ: Hình như kể từ khi gặp người này, hình như ta đã phá vỡ rất nhiều quy tắc… Không nói chuyện khi ăn, không nhìn chằm chằm người khác một cách lộ liễu, không nói trước khi tính toán thiệt hơn, lại còn không phòng bị để người khác chạm vào mình… Tốt hay xấu đây?
Hắn thật sự không thể hiểu nổi, đành gác qua một bên, bắt đầu kể cho nàng nghe: “Nước chúng ta là Thủy Quốc, một trong năm quốc gia lớn mạnh nhất lục địa Khải Thiên này – đặt tên theo ngũ hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ. Thủy Quốc do gia tộc Lãnh thị cai quản. Hiện nay Hoàng đế Thủy Quốc là Lãnh Ngạo Quân, Hoàng cung tọa ở kinh đô Thanh Thủy. Trong Ngũ Quốc, Thủy Quốc đứng thứ hai, sau Thổ Quốc, một quốc gia vô cùng giàu có, nhiều tài nguyên thiên nhiên. Thủy Quốc đối địch với Hỏa Quốc, và kết đồng minh với Kim Quốc. Ngươi đi cùng ta nên ta cũng sẽ cho ngươi biết, ta là Dạ Vương, Tam Hoàng tử Thủy Quốc, là vị Hoàng tử đầu tiên được phong Vương. Nói vậy ngươi hiểu rồi chứ?”
Nàng nhìn hắn, cười khẽ, nhưng ánh mắt lại không mang chút hơi ấm nào: “Ngươi muốn ta giúp đỡ ngươi leo lên ngai vàng?”
“Đúng vậy. Ngươi không phải là nữ nhân tầm thường, trí tuệ hơn người, lại hiểu biết những thứ vũ khí mới lạ kia, ta nghĩ ta cần sự hỗ trợ của ngươi.” Hắn thẳng thắn thừa nhận, chân thành nhìn nàng. Hắn xác định sử dụng nàng dài dài, vì vậy không cần lừa dối hoa mĩ gì.
Nàng không dao động khi biết hắn là Hoàng tử, cũng không nói đồng ý hay từ chối, chỉ cười mỉa mai, hỏi: “Nhưng đến khi ngươi đã hoàn thành tham vọng của mình, liệu ngươi có mắc bệnh đa nghi, muốn giết hại những người công cao trấn chủ không? Trong lịch sử cũng không thiếu trường hợp như vậy.”
Hắn biết nàng không tin, dùng giọng cam kết chắc chắn: “Đương nhiên là không rồi.”
Nàng lạnh nhạt đưa mắt nhìn đi chỗ khác, rồi nhắm lại, giọng nói nhẹ bẫng thì thào: “Ai mà đoán trước được chuyện tương lai chứ?”
Bầu không khí trở nên ngượng ngập, mãi tới khi tới thị trấn nàng vẫn không nói thêm lời nào. Hắn lại càng không muốn mở lời trước, đành chờ tùy cơ ứng biến.
Tên thuộc hạ đánh xe ngựa gõ gõ vào thành xe: “Chủ tử, đã đến nơi. Trần Gia Trấn không cho đi xe ngựa vào trong.”
Thầm thở phào nhẹ nhõm khi được giải vây, hắn lấy lại uy nghiêm, trả lời: “Ta biết rồi.” Kéo mở rèm xe, Lãnh Vũ Dạ đưa tay cho nàng: “Đi thôi.”
Nàng nhìn bàn tay to ẩn chứa đầy sức lực của hắn, cuối cùng cũng đặt tay mình vào để hắn kéo ra khỏi xe. Nhìn bao quát một lượt xung quanh, nàng hỏi nhỏ: “Nơi này có người của ngươi à?”
“Có lẽ khá nhỏ thôi, chủ yếu để truyền tin tức và dùng làm chỗ nghỉ chân tạm thời.” Hắn nghĩ ngợi, một trấn nhỏ như vậy không cần đặt quá nhiều sự chú ý, nhưng vẫn phải có chút gọi là, tránh cho sự việc ngoài ý muốn xảy ra.
Nhún người nhảy xuống xe ngựa, nàng xoa cằm – Có một thế lực trong tay cũng không tồi, ít nhất không bị khi dễ thảm. Ý định thành lập một lực lượng chống lưng của nàng ngày càng được củng cố, lỡ có chuyện gì ngoài ý muốn thì còn có đường lui.
Ý muốn đó bám rễ trong lòng nàng, mãi đến sau này nàng kể lại cho hắn nghe, hắn – khi đó đã là một vị minh quân – cười cười, ôm nàng vào lòng: “Hai phần ba quân quyền do nàng nắm giữ, còn chưa đủ thỏa mãn?” Khi đó, nàng lại lắc đầu, nói: “Đến chàng, ta còn nắm được, huống chi là quân quyền? Nhưng giờ ta đã không còn ham hố quyền lực, chỉ muốn làm tấm phòng thủ vững chắc nhất của chàng, cũng là của đại quốc chúng ta.” Hai người ấm áp thủ thỉ với nhau… Nhưng những chuyện này, là của tương lai…
Còn lúc này, ba người, tính cả tên dẫn đường, đi vào một tửu lâu nhỏ nhưng trông khá sạch sẽ. Người dẫn đường nói với Lãnh Vũ Dạ: “Đây là nơi đặt chi nhánh của Dạ Môn, thưa chủ tử. Để thuộc hạ đi nói với lão bản một tiếng.”
“Đi đi. Ta với nàng ở đại sảnh chờ.” Hắn phẩy tay, tìm một bàn trống ở góc ít người ngồi xuống. Nàng ngồi đối diện hắn, nhìn tiểu nhị chạy đi chạy lại, lần đầu cảm thấy hiếu kì với thời đại này – Xem ra không khác lắm so với Trung Hoa thời cổ đại. Nếu vậy có thể dễ thích nghi hơn.
Đôi tai tinh nhạy của nàng chú ý lắng nghe thanh âm mọi phía. Những câu truyện trà dự tửu hậu cứ thế ùa vào trong bộ nhớ, làm Bạch Nguyệt Yên âm thầm cảm thán – Sức mạnh của dư luận thật to lớn, từ việc lông gà vỏ tỏi đến truyện đại sự quốc gia đều không che giấu được…
Chẳng bao lâu sau, một nam nhân to béo đi theo người dẫn đường tới bái kiến Lãnh Vũ Dạ: “Công tử, hân hạnh gặp mặt.”
“Ngươi phụ trách nơi này?” Hắn ôn hòa hỏi.
“Vâng. Tên thuộc hạ là Quách Cẩn, chưởng quỹ khách điếm này.” Y cúi mặt không dám nhìn thẳng. Y đâu thể tưởng tượng có ngày mình được gặp chủ tử cơ chứ, còn chưa chuẩn bị tinh thần gì cả.
“Quả là “Cẩn”.” Nàng cười nói với y: “Một nhân tài tiềm ẩn như ngươi mà lại phải ẩn thân nơi khỉ ho cò gáy này thì thật là lãng phí.”
“Ngươi biết hắn?” Lãnh Vũ Dạ ngạc nhiên hỏi.
“Không, nhưng ta nhận ra được y là một nhân tài. Nhìn cách y quản lý khách điếm này là biết.” Nàng bảo hắn: “Hay là ngươi phân phó giao cho hắn trọng trách lớn hơn đi. Y sẽ gánh được.”
Hắn thực sự nghiêm túc nhìn lại Quách Cẩn. Đôi mắt y lộ vẻ nhanh nhẹn trái ngược với thân hình béo lùn phải đến hơn trăm năm mươi cân. Y tỏ vẻ kính cẩn với hắn nhưng không có chút nào sợ hãi, mà là sự tôn kính tận xương tủy chỉ những nhân vật cấp cao của Dạ các mới có.
Hắn xoa cằm, trong lòng đã có quyết định. Chính hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên khi mình có thể sáng suốt nhận ra những điều nhỏ nhặt như vậy. Hắn lại quay qua nhìn nàng – Chẳng lẽ là nhờ nàng ta? Nhưng một cô gái tuổi đời nhỏ như vậy lại có thể nắm bắt tâm tư người đối diện, chẳng khác nào những lão cáo già trong triều. Thật không uổng công mình chiêu mộ.
Nàng liếc hắn một cái trắng mắt: “Đừng có nhìn ta tự đắc như vậy được không? Có tin ta bỏ mặc ngươi ngay bây giờ? Tên thần kinh.”
Hắn cảm thấy mới mẻ khi bị mắng lần đầu, nói: “Ngươi cũng thật lớn mật khi dám nói ta thần kinh.”
“Ta trước nay, ngoại trừ một người ra thì chưa từng kiêng kị ai.” Nàng nhướn mày cười lạnh.
“Người khiến ngươi kiêng kị là ai?” Hắn tò mò, nàng mạnh như vậy mà còn có người phải kiêng kị sao? Vậy thì chẳng phải người kia còn mạnh hơn cả nàng?
“Đó là bạn, và cũng là đối thủ không đội trời chung của ta. Nhưng ta tới đây rồi thì hắn chắc phải thất vọng và đau lòng lắm. Dù sao gặp được người tri kỉ cũng rất khó khăn.” Nàng vừa tiếc nuối vừa hồi tưởng.
“Tri kỉ?” Lãnh Vũ Dạ nguy hiểm híp mắt lại, làm nàng có chút khó hiểu.
Nàng nghĩ có lẽ hắn hiểu sai, liền giải thích: “Đừng suy luận lung tung, tri kỉ chỉ là người có cùng quan điểm, cùng suy nghĩ, có thể tâm sự trao đổi những thứ không tiện nói ra thôi. Dù hắn là nam nhân, nhưng bọn ta không hề nghĩ tới chuyện nam nữ.”
Hắn nhìn nàng giải thích với mình, không hiểu sao có chút vui vẻ. Quay lại, hắn nói với chưởng quỹ: “Chuẩn bị hai phòng chữ Thiên, người dẫn đường không cần đi theo nữa, thông tri Truy Tung Vô Ảnh đến tìm ta.”
“Giờ cũng trưa rồi, chủ tử có muốn dùng bữa trong lúc thuộc hạ chuẩn bị phòng hay không?” Y hỏi hắn, trong giọng hói là sự quan tâm rất thực.
“Vậy đưa bọn ta tới nhã gian yên tĩnh một chút.” Lãnh Vũ Dạ cảm thấy hợp lý, không quên hỏi nàng: “Bạch Nguyệt Yên, ngươi muốn ăn gì?”
“Gì cũng được. Mà ngươi có thể đừng gọi cả họ và tên ta được không? Nghe rất không quen. Chẳng lẽ ngoài quan hệ lợi dụng nhau, chúng ta không thể đặt một mối quan hệ khác?” Nàng bất mãn nói.
Hắn vừa bước lên cầu thang vừa hỏi: “Vậy ngươi muốn làm bằng hữu ta? Ngươi định nghĩa như thế nào về hai tiếng này?”
Tiến vào nhã gian lầu hai, Bạch Nguyệt Yên nghiêm túc nhìn hắn: “Ngươi có lẽ sẽ không thích cách ta lý giải hai chữ “bằng hữu”.”
Hắn ngồi xuống bàn, cầm ly rượu chưởng quỹ rót sẵn, lười nhác chống tay: “Nói thử ta nghe.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!