Sủng Vợ Lên Trời
Chương 28: Bình yên trước cơn giông
“Mẹ, mẹ đừng trách Ngọc Sở, là con đã làm chuyện có lỗi với em ấy trước.”
Lúc này, Cố Ngọc Lam ngồi trên giường từ nãy đến giờ đột nhiên lên tiếng, cô khó khăn bước xuống giường và từng bước đi đến trước mặt Đường Ngọc Sở.
“Ngọc Sở, chị biết em trách chị đã cướp mất Hằng Phúc. Chuyện này đúng là chị đã sai, chị có kết cục như ngày hôm nay là do tự chị chuốc lấy. Chị cũng không dám cầu xin em tha thứ cho chị, nhưng chị hy vọng em có thể cho chị cơ hội để xin lỗi.”
Cố Ngọc Lam nói với vẻ mặt rất thành khẩn, nói đến khúc cuối, cô còn dùng tay nắm lấy tay Đường Ngọc Sở: “Ngọc Sở, em chửi chị đi, đánh chị cũng được. Chỉ cần có thể khiến em hả giận thì chị nguyện tạ tội với những tổn thương chị đã gây cho em.”
“Cố Ngọc Lam, chị đang làm cái gì vậy?”
Hành động thay đổi bất ngờ của Cố Ngọc Lam khiến cho Đường Ngọc Sở trở tay không kịp.
Trước khi đến đây, cô đã từng nghĩ rằng Cố Ngọc Lam sẽ vô cùng kích động và tức giận, sẽ mắng chửi cô thậm tệ, hoặc là sẽ giở trò âm mưu gì đó.
Cô không ngờ rằng khi vừa lên đến nơi, Cố Ngọc Lam lại dùng cách hạ thấp bản thân mình để xin lỗi cô.
Không hợp lý…
Người phụ nữ này không có chuyện xin lỗi mình được, trừ khi cô ta có mục đích gì đó!
Đường Ngọc Sở nhắm mắt lại, cô do dự lúc rồi hất tay Ngọc Lam ra và nói: “Cố Ngọc Lam, tuy tôi không biết mục đích của chị là gì, nhưng nếu như chị muốn dùng dáng vẻ tội nghiệp của mình để giành được sự mủi lòng tha thứ của tôi thì tôi nghĩ chị nên thôi đi, tôi không phải là Bùi Hằng Phúc.”
“Ngọc Sở, em hiểu lầm rồi, chị thật lòng muốn xin lỗi em. Xin lỗi, thật sự xin lỗi em, chị biết giờ chị có nói gì thì em cũng nghe không lọt tai. Toàn bộ chuyện này đều là lỗi của chị, giờ đã không thể cứu vãn được nữa, chị chỉ còn cách thỉnh cầu sự tha thứ của em… tha thứ cho chị và Hằng Phúc, hu hu, chị biết chị như vậy là rất ích kỷ, nhưng mà, chị thật sự… chị thật sự không hy vọng đứa bé vừa ra đời đã không có ba…”
Nói đến đây, Cố Ngọc Lam bất ngờ bùm một tiếng quỳ xuống trước mặt Đường Ngọc Sở, níu lấy ống quần của cô với vẻ mặt ăn năn hối lỗi.
Dáng vẻ tự hạ thấp mình của cô rất thật, giống như cô thành tâm thành ý muốn xin lỗi, đến nỗi Đường Ngọc Sở thiếu chút nữa là tin cô.
Nhưng Đường Ngọc Sở hiểu rất rõ Cố Ngọc Lam.
Cô càng như vậy thì càng đáng nghi.
“Cố Ngọc Lam, khổ nhục kế đối với tôi vô dụng, buông ra.”
Đường Ngọc Sở liền nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng rút chân mình về.
Kết quả chính từ hành động này, cả người Cố Ngọc Lam tự nhiên bị bật lùi và lăn một vòng ra sau, giống như bị ai đó đạp mạnh một cái.
Tiếng kêu thảm bất chợt vang lên, Cố Ngọc Lam ôm bụng đau đớn lăn lộn trên sàn: “Đau quá, bụng đau quá…”
Triệu Uyển Nhan giật mình lo sợ lên tiếng: “Đường Ngọc Sở, con người lòng lang dạ sói như cô, không chấp nhận lời xin lỗi của Ngọc Lam đã đành, sao cô lại đạp vào bụng cô ấy?”
Đường Ngọc Sở trợn to mắt ngây người ra.
Cô không thể nào ngờ được Cố Ngọc Lam lại tái diễn lại chiêu trò cũ.
Lần trước là giả vờ té ngã, lần này thì quá đáng hơn, thẳng thừng vu oan cô đạp vào bụng của cô ta!
Chả trách…
Chả trách người phụ nữ này hôm nay lại khác thường như vậy, nào là xin lỗi, rồi lại hạ thấp mình, thì ra ngay từ đầu cô ta đã âm mưu kế hoạch như vậy.
Nhìn Cố Ngọc Lam với dáng vẻ đau đớn lăn lộn trên sàn, và Triệu Uyển Nhan đang lớn tiếng kêu trời la đất hối thúc quản gia đưa Cố Ngọc Lam đi bệnh viện, Đường Ngọc Sở chỉ bộc lộ dáng vẻ lạnh lùng.
“Cố Ngọc Lam, diễn xuất của chị tốt như vậy, sao có thể bị mai một trong làng giải trí được? Thật lòng mà nói thì chị đã có thể đoạt giải Oscar rồi đó.”
“Đau quá, thật sự rất đau, em à… đưa chị đi bệnh viện được không, con của chị…”
Cố Ngọc Lam bỏ ngoài tai những lời nói khiêu khích của Đường Ngọc Sở, ngược lại cô còn níu lấy Ngọc Sở và đau khổ van xin.
Đường Ngọc Sở nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ, như đang nhìn chú hề múa rối, cô bất lực lắc đầu rồi xoay người đi khỏi, không còn muốn để ý đến những người này nữa.
Đường Ngọc Sở quay đi rất dứt khoát, không hề quay lại nhìn dù chỉ một giây.
Sau khi cô rời đi không lâu, nhà họ Đường yên lặng trở lại, Cố Ngọc Lam từ nền nhà đứng dậy, dáng vẻ hoàn toàn không giống như người sắp bị sẩy thai.
“Hừ, Đường Ngọc Sở, tôi xem lần này cô sẽ xoay sở như thế nào?”
Sau khi Đường Ngọc Sở quay trở lại công ty, Tống An Kỳ liền hỏi cô: “Sao rồi, không sao chứ?”
“Tạm thời không có chuyện gì, nhưng ngày mai chắc chắn sẽ có.”
Đường Ngọc Sở nhìn cô nháy mắt, nụ cười trên mặt cô đầy ẩn ý.
Tống An Kỳ nhìn cô với vẻ mặt nghi ngờ: “Ý gì? Hai mẹ con họ lại giở trò gì rồi?”
“Cậu sẽ biết sớm thôi.”
Suốt cả buổi chiều hôm đó, điều mà Đường Ngọc Sở có thể làm chính là ngồi chờ chiêu trò của Cố Ngọc Lam.
Nhưng thực tế trái với suy đoán của cô, face book, các trang mạng xã hội đều im ắng, giống như không xảy ra chuyện gì.
Nhưng bản thân Đường Ngọc Sở biết rõ, đây chỉ là sự bình yên tạm thời trước khi giông bão ập đến.
Cố Ngọc Lam đã diễn khổ nhục kế như vậy, chắc chắn cô ta có âm mưu mục đích riêng của mình.
Nhưng Đường Ngọc Sở cũng không vội, vì nóng vội cũng vô dụng, cô tin chắc Cố Ngọc Lam sẽ ra tay, hơn nữa sẽ không phải chờ lâu để tiếp nhận chiêu trò của cô!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!