Lòng Bàn Tay Sủng Ái
Chương 47
07/06/20
Editor: Ji_en
Sau khi chụp xong cho minh tinh nam, đến lượt mẫu nữ.
Toàn bộ buổi sáng Dịch Thần Hi đều bận rộn làm việc, ngay cả thời gian uống nước cũng không có, cũng may minh tinh nam kia chụp khá thuận lợi, mất hai tiếng cuối cùng cũng hoàn thành.
Anh ta nhìn ảnh Dịch Thần Hi chụp, đôi mắt hiện lên tia kinh ngạc, cười nói: “Không hổ là nhiếp ảnh thiên tài.”
Dịch Thần Hi nhoẻn miệng cười: “Cậu cũng đừng khen tôi, là do người mẫu quá đẹp thôi.” Cô cong khóe miệng, ngẩng đầu nói: “Buổi chụp hôm nay không còn vấn đề gì nữa, chờ tôi chỉnh sửa xong sẽ gửi cho bên anh xem thử và chọn hình làm bìa tạp chí.”
“Cảm ơn, cô vất vả rồi.”
“Không có việc gì, chuyện nên làm.” Dịch Thần Hi nhận ly nước Lưu Uyển đưa qua uống một hớp, vỗ vỗ tro bụi dính trên quần áo, mới chuẩn bị tiếp tục chạy tới nơi chụp hình tiếp theo.
Công việc sáng nay của Dịch Thần Hi khá thuận lợi, chờ đên khi kết thúc toàn bộ công việc đã là 11h30. Cô chậm rãi cất camera, ngước mắt nhìn về phía Lưu Uyển: “Chị Uyển, chị về phòng làm việc trước hay là đi ăn chung với em?”
Lưu Uyển cạn lời liếc mắt nhìn cô: “Em đi ăn với Phùng tổng, chị đi theo làm cái gì?”
Dịch Thần Hi trợn trắng mắt: “Có sao đâu chứ.”
“Em không sao nhưng Phùng tổng có sao đấy.”
“……” Dịch Thần Hi không nói nữa, Lưu Uyển đưa cô đến chỗ hẹn Phùng Thụy là được.
——
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời chiếu rọi, Dịch Thần Hi mới vừa lên xe liền nhận được rất nhiều tin nhắn, đều là sáng nay gửi tới, nhưng cả một buổi sáng cô không đụng tới điện thoại, nên không thể chú ý tới. Nhìn thấy mấy tin nhắn, cô không trả lời cười cười.
Chu Ảnh: [Trưa nay ăn cơm cùng Phùng Thụy hả, ăn ở đâu đấy?]
Chu Ảnh: [Hạ Xuyên gọi điện thoại cho tớ, hỏi những chuyện trong hai năm gần đây, còn hỏi anh Phùng là ai……Tớ cảm nhận được giọng điệu có chút nguy hiểm nha, Thần Hi cậu tự giải quyết cho tốt đi.]
Chu Ảnh: [Người đẹp à!! Xin cậu mau trả lời tôi, Hạ Xuyên đã gọi cho tớ ba cuộc điện thoại rồi!!!]
Chu Tinh Vũ: [Chị Thần Hi, trưa nay chị có bận không? Có muốn đi ăn cơm cùng bọn em không? Đúng lúc bọn em đang có thời gian nghỉ phép, những người từ Nam Sudan trở về hẹn nhau gặp mặt, chị muốn đến không?]
Chu Tinh Vũ: [Nếu buổi sáng chị không tới cũng được, vậy thì buổi tối?]
Dịch Thần Hi cười, tiếp tục nhìn xuống, thấy năm cuộc điện thoại của một số điện thoại vô danh, cô nhướng mày, khóe miệng cong lên nhắn lại cho Chu Ảnh và Chu Tinh Vũ mới cất di động.
Cô nhìn ngoài cửa sổ hồi lâu, đột nhiên hỏi Lưu Uyển: “Chị Uyển, có thể hỏi chị một vấn đề không.”
“Chuyện gì?”
Dịch Thần Hi suy nghĩ một chút, mới cười nói: “Nếu chị có một người bạn trai cũ, hối hận trở về tìm chị, chị sẽ làm thế nào?”
“Hai người còn thích nhau sao?”
Dịch Thần Hi hơi giật mình, nhìn dòng người đi lại ngoài cửa sổ, trong nháy mắt giật mình, giọng nói nhẹ nhàng: “Hẳn là còn đi.”
Lưu Uyển kinh ngạc nhìn chằm chằm cô nói: “Vậy còn tuỳ tình huống, người đàn ông kia làm chuyện gì có lỗi sao?”
“Ví dụ như…..”
“Ngoại tình hay gì đấy.”
“Không có.” Cô kiên định trả lời.
Lưu Uyển cười một cái, nhìn Dịch Thần Hi: “Trong lòng em đã có đáp án rồi còn tới hỏi chị?”
“……”
Phùng Thụy hẹn Dịch Thần Hi ăn cơm tại một nhà hàng Tây ở trung tâm thành phố, Dịch Thần Hi không thích đồ ăn Tây lắm, nhưng cũng không ghét. Lưu Uyển thả cô xuống xe, còn thuận thế chớp chớp mắt với cô: “Đừng có vội trở lại phòng làm việc, buổi chiều em không có gì việc gì quan trọng đâu.”
Dịch Thần Hi cạn lời, ừ một tiếng: “Khi về sẽ mua đồ ăn cho chị.”
“À được.”
Ngẩng đầu nhìn tên nhà hàng trước mắt, Dịch Thần Hi hít sâu một hơi, đi vào. Phùng Thụy thường hay tới nhà hàng này, công ty của anh ấy ở tầng trên, cho nên cũng khá thuận tiện, đa phần là Phùng Thụy đưa Dịch Thần Hi tới đây vài lần, chắc anh ấy cảm thấy Dịch Thần Hi thích ăn ở đây.
Mới vừa đi vào, Dịch Thần Hi liền thấy được Phùng Thụy ngồi ở cạnh cửa sổ, Phùng Thụy mặc một thân tây trang, trên mặt mang theo ý cười nhìn chăm chú vào cô.
“Xin lỗi, em tới muộn.”
Phùng Thụy lắc đầu, đứng dậy kéo ghế cho cô, cười nhẹ nói: “Không muộn, là anh đến sớm.”
Dịch Thần Hi nhẹ nhàng gật đầu, ngước mắt nhìn Phùng Thụy cười nói: “Phùng tổng hôm nay trông đẹp trai hơn không nhỉ?”
“Phải không?” Phùng Thụy nhìn chằm chằm cô: “Vậy sự đẹp trai hơn ngày thường của anh có thể làm nhiếp ảnh gia xinh đẹp này chụp cho anh một bức không?”
Dịch Thần Hi ngẩn ra, còn chưa kịp nghĩ ra nên trả lời thể nào.
Phùng Thụy không để ý nói: “Anh nói đùa thôi, không cần khẩn trương như vậy, anh biết quy tắc làm việc của em.”
“Ừm.” Cô cười một cái.
“Em chọn món đi.”
Dịch Thần Hi ừ một tiếng, sau khi chọn xong, cô ngước mắt nhìn về phía Phùng Thụy: “Chuyện hợp tác lần trước của chúng ta……” Phùng Thụy là tổng giám đốc của một công ty đã lên sàn chứng khoán, anh có chụp mấy bìa tạp chí, đều hợp tác cùng Dịch Thần Hi.
Mà hôm nay cô đồng ý đi ăn cũng bởi vì sắp tới có một bìa tạp chí sắp đến kỳ, muốn gia hạn hợp đồng tiếp hay không, còn phải xem ý hai bên. Dịch Thần Hi muốn gia hạn hợp đồng, những chuyện khác chưa cần nhắc tới, nhưng ít nhất điều kiện bên Phùng Thụy rất tốt, hơn nữa doanh số mấy kỳ của anh rất cao, nói tóm lại hai người hợp tác là đôi bên cùng có lợi.
Thật ra ở đại học Dịch Thần Hi đã gặp Phùng Thụy, trong một buổi chụp hình của cô cho một tạp chí, người chụp là Phùng Thụy. Lúc ấy, vô tình nhìn anh không quá một lần, nhưng không quen thuộc, cho đến khi trở về mở phòng làm việc thì gặp lại. Dịch Thần Hi lúc này mới nhớ ra sự tồn tại của anh.
Phùng Thụy ngước mắt nhìn cô, mặt mày nhu hòa, giọng nói trầm thấp: “Em ăn trước đi, trong lúc ăn cơm không nói chuyện công việc.”
“……được.” Dịch Thần Hi cười cười.
“Gần đây em thế nào?”
Hai người nói về sinh hoạt hàng ngày, trên cơ bản đều là Phùng Thụy hỏi, Dịch Thần Hi trả lời. Không khí cũng coi là hoà hợp.
——
Bên kia, tối hôm qua Hạ Xuyên cùng Chu Tinh Vũ bàn nhau phá buổi hẹn của Dịch Thần Hi với người đàn ông khác, nhưng đều bị Hạ Xuyên bác bỏ.
Khi hai người bước vào nhà hàng, liền thấy được hai người đang ngồi ở bên cửa sổ nói chuyện vui vẻ, Hạ Xuyên nhìn một màn kia, ngực có chút khó chịu. Chu Tinh Vũ ở phía sau gọi: “Đội trưởng.”
Hạ Xuyên hoàn hồn, nhàn nhạt ừ một tiếng, tìm vị trị cách Dịch Thần Hi không xa ngồi xuống, người phục vụ đi đến, giúp hai người chọn món.
“Đội trưởng anh muốn ăn cái gì?”
Hạ Xuyên quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, trầm giọng nói câu: “Tuỳ cậu.”
“Cái gì cũng được?”
Hạ Xuyên cười: “Ừ, cái gì cũng được, hôm nay đội trưởng của cậu mời.”
Chu Tinh Vũ cong khóe miệng cười: “Vậy được, em sẽ không khách sáo đâu.” Cậu nhanh chóng chọn vài món mà mình muốn muốn ăn, mới quay lại hỏi Hạ Xuyên, “Đội trưởng anh ăn cái gì?”
“Giống cậu.”
“Vậy được.”
Hai người gọi món xong, Chu Tinh Vũ lặng lẽ quay đầu lại nhìn về phía Dịch Thần Hi, nhỏ giọng hỏi: ” Có qua đó chào hỏi một tiếng không anh?”
Hạ Xuyên ừ một tiếng, muốn lấy thuốc là trong túi rai hút, nhưng lại nhớ ra đây là nhà hàng, không thể hút thuốc. Anh nhẫn nhịn, nhìn gương mặt đối diện cách đó không xa nói: “Không cần đâu.”
Muốn phá chuyện tốt của Dịch Thần Hi, cũng không phải là cắn hai lần, đá hai chân là có thể giải quyết được.
Chu Tinh Vũ mơ hồ, tò mò hỏi: “Vậy đội trưởng anh tới đây làm cái gì? Không phải nói tới để bắt gian sao?”
Vừa dứt lời, Hạ Xuyên liền duỗi tay cầm lấy thực đơn trên bàn ném vào Chu Tinh Vũ, khẩu thị tâm phi (*) nói: “Bắt gian cái gì, anh chính là muốn đến đây nhìn, không yên lòng mà thôi. Ai biết người đàn ông kia nghĩ cái quỷ gì trong lòng.” Anh hừ lạnh một tiếng: “Cô ấy cũng đâu có ngoại tình.”
(*)Khẩu thị tâm phi: nghĩ một đằng nói một nẻo.
Chu Tinh Vũ nhìn sắc mặt Hạ Xuyên, rụt rè nhỏ giọng nói: “Em cảm thấy người đàn ông kia trong lòng không có quỷ, thật ra đội trưởng anh……”
Cậu trầm mặc, bất chấp tính mạng tiếp tục nói: “Nhìn sắc mặt anh, giống như là bạn gái của mình đang ngoại tình vậy, nghiến răng nghiến lợi có chút khủng bố.” Chu Tinh Vũ đề nghị: “Hay là anh soi gương nhìn bản thân thử xem? Bây giờ mặt anh đằng đằng sát khí như vậy ai dám tới gần chứ.”
“Câm miệng.” Hạ Xuyên nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cậu: “Cậu nói thêm một câu nữa thì lát nữa về xem tôi xử cậu thế nào?”
Chu Tinh Vũ lập tức làm động tác khoá miệng, im lặng nhìn, không dám chọc giận đội trưởng của mình nữa.
Động tĩnh bên này hấp dẫn ánh mắt Dịch Thần Hi, cô mới vừa nói chuyện với Phùng Thụy, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, vừa nhìn lại liền đối diện với ánh mắt sắc bén của ai đó, tầm mắt hai người giao nhau, Dịch Thần Hi cong cong khóe môi, cầm ly rượu lên, nhìn Hạ Xuyên bên khiêu khích, đối diện với cặp mắt căm tức của Hạ Xuyên, cô uống cạn ly rượu, cười với Phùng Thụy một cái.
Phùng Thụy ngẩn ra, có chút thất thần nhìn cô, Dịch Thần Hi rất đẹp, trong giới tất cả mọi người đều biết, thậm chí còn có không ít người nói, Dịch Thần Hi không nên làm nhiếp ảnh gia, cô có thể đi làm nghệ sĩ, không cần kỹ thuật diễn, chỉ cần có gương mặt kia với dáng người là đủ rồi.
Nhưng cố tình, Dịch Thần Hi lại là nhiếp ảnh gia có tài.
Anh ngập ngừng một chút, cười nói: “Không phải lúc nãy không uống rượu sao, sao đột nhiên muốn uống rồi?”
Dịch Thần Hi gật đầu: “Ừ, bởi vì không có gì phải lo lắng.”
Phùng Thụy cười: “Lo lắng cái gì? Sợ anh bán em sao.” Anh ngừng một chút, nhìn chằm chằm Dịch Thần Hi, có chút bất ngờ: “Sao đột nhiên cười vui vẻ như vậy?”
Đối với sự dò hỏi của Phùng Thụy, Dịch Thần Hi cười lắc lắc đầu, tiếp tục cười nói: “Vừa nãy có chút áp lực.”
“Có chút, bây giờ thì không à?” Có đôi khi trực giác của đàn ông cũng chuẩn xác khiến người ta kinh ngạc.
“Ừ, đúng là rất vui vẻ.” Cô cười, đối diện với tầm mắt Hạ Xuyên cong cong khóe môi nói: “Em gặp được một người đã lâu rồi chưa nhìn thấy.”
Phùng Thụy không hiểu ý cô, ôn hòa cười cười cũng không hỏi lại.
Hai người tiếp tục dùng bữa, Dịch Thần Hi cố gắng bỏ qua ánh mắt nóng rực kia, nhưng không thể, làm cách nào cũng không thể ngó lơ anh được. Cô ăn được một lát thì dừng lại. Ngước mắt nhìn Hạ Xuyên, hai người im lặng nhìn nhau.
Phùng Thụy nhíu mày nhìn cô: “Ăn không ngon sao?”
“Không phải, hôm nay em ăn có chút nhiều.” Dịch Thần Hi nhấp ngụm rượu, ngừng một chút nói: ” Em vào toilet.”
Nói xong, cô cầm túi xách để bên cạnh đứng dậy đi, Hạ Xuyên nhướng mày, nhìn Chu Tinh Vực đối diện đang cắm đầu ăn ném xuống một câu cũng đi theo. Phía sau nhà hàng là toilet, bên nam và nữ đối diện nhau, ở giữa là hai bồn rửa tay.
Dịch Thần Hi vào toilet, mới từ toilet đi ra tới liền nhìn thấy người đàn ông đứng ở bên cạnh, cô ngừng một chút,giả bộ không phát hiện vặn vòi nước ra rửa tay, nhìn như không chút để ý, nhưng thỉnh thoảng cô lại liếc mắt nhìn gương trước mặt, nhìn người đàn ông thoải mái dựa lưng vào vách tường.
Hôm nay Hạ Xuyên mặc đơn giản, cả người nhìn trẻ hơn không ít, ánh mắt cô chuyển động, cúi đầu chỉnh trang lại.
Hai người liền im lặng như vậy, ai cũng không mở miệng nói trước.
Có người bước vào tolet, có chút kinh ngạc nói thầm: “Đứng ở chỗ này làm cái gì không biết?”
Hạ Xuyên khụ một tiếng, quay đầu lại nhìn Dịch Thần Hi, thấy cô cầm son môi trong tay, nháy mắt có chút thất thần, tầm mắt anh theo động tác di chuyển của cô, nhìn cô dùng khăn giấy lau môi, lại tô thêm son, anh vẫn còn nhớ đôi môi kia mềm mại như thế nào.
Môi đỏ câu người, Dịch Thần Hi mím mím môi, cất son môi vào túi.
Hạ Xuyên vẫn luôn nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt u ám, hầu kết hơi chuyển động, ánh mắt anh càng thêm thâm thúy, nhưng vẫn khống chế tốt bản thân, cái gì cũng không làm.
Dịch Thần Hi cúi đầu, yên lặng trợn trắng mắt, cô thật xem thử anh có thể nhịn tới khi nào, đang suy nghĩ, phía sau liền truyền đến giọng nói trầm thấp quen thuộc, Hạ Xuyên cố gắng kiềm chế nhưng không nhịn được, giọng nói chua lòm bật ra.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!