Anh Sẽ Yêu Em Những Ngày Trời Trở Gió - Chương 21: Năm 2006: Mất đi một người bạn rất tốt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Anh Sẽ Yêu Em Những Ngày Trời Trở Gió


Chương 21: Năm 2006: Mất đi một người bạn rất tốt


1.

Học kỳ hai năm nhất, Hồ Đào bắt đầu tìm một số công việc bán thời gian, cô làm gia sư, phát tờ rơi, tổ chức sự kiện và làm mẫu ảnh. Tháng hai, trời vẫn rất lạnh, cô mặc váy ngắn đứng ngoài đường, buổi tối khi về phòng đo nhiệt kế thì đã sốt 38,5 độ.

Khi Hồ Đào nhắn tin cho Lâm Hướng Tự, cô đang ngồi một mình trên hành lang bệnh viện của trường để truyền nước biển. Đêm đã khuya, Hồ Đào ngồi đối diện cửa sổ, qua cánh cửa khép hờ, cô thấy được một ngọn đồi nhỏ trong trường, bóng cây lắc lư, ánh trăng như nước.

Cô để điện thoại ở chế độ rung, nắm chặt máy bên tay không cắm kim truyền dịch, Lâm Hướng Tự trả lời tin nhắn rất nhanh, anh hỏi: “Có tiện nghe máy không?”

Trong điện thoại, Lâm Hướng Tự tức giận hỏi cô: “Sao cậu phải liều mạng như thế chứ?”

Hồ Đào thật thà nói: “Tôi muốn tiết kiệm chút tiền, không muốn dùng tiền của chú Hồ nữa.”

Hồ Đào nhẹ giọng nói: “Tôi đã suy nghĩ về chuyện này từ lâu lắm rồi, sớm muộn gì tôi cũng phải tự lập thôi, cho dù chú Hồ có tốt với tôi đến mấy thì dù sao cũng không phải máu mủ ruột rà, như vậy mãi cũng không hay. Từ khi còn bé tôi đã mơ ước có thể tự kiếm tiền, rốt cuộc bây giờ cũng đã tiết kiệm được một chút, tuy rằng không nhiều lắm nhưng ít nhất cũng đủ làm tôi thấy an tâm.”

Lâm Hướng Tự không biết nói gì thêm nữa, từ xưa đến giờ Hồ Đào đều trưởng thành sớm, gánh nặng trên vai và suy xét về tương lai của cô nặng hơn bạn cùng trang lứa rất nhiều.

Lâm Hướng Tự nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Chi phí sinh hoạt ở Thượng Hải đắt đỏ, chú Hồ và Hồ Lâm không đồng ý cho cậu hoàn toàn tự lực cánh sinh đâu.”

“Tôi cũng không định nói cho bọn họ sớm như vậy, tiền chú Hồ cho tôi đều giữ lại, đến khi tốt nghiệp sẽ trả cho ông ấy.”

Lâm Hướng Tự biết bây giờ anh nói gì cũng bằng không, một cô gái như Hồ Đào, người khác vĩnh viễn không thể cho cô cảm giác an toàn được.

“Hay là thế này đi,” Lâm Hướng Tự nói, “Tôi dạy cậu làm quản lý tài chính, vốn tôi sẽ bỏ ra, bao giờ cậu thu được lời thì trả lại cho tôi.”

Sau kỳ thi đại học, cha mẹ Lâm Hướng Tự cho anh hai triệu tệ* làm vốn để anh tùy ý đầu tư. Đầu óc Lâm Hướng Tự vốn nhanh nhạy thông minh, dựa vào quan hệ rủ Hứa Thành làm nhân viên công nghệ còn anh phụ trách tài chính, nhanh chóng kiếm được rất nhiều tiền.

*Hai triệu tệ bằng khoảng hơn 650 triệu tiền Việt.

Hồ Đào ngập ngừng: “Như vậy không ổn lắm đâu?”

“Có gì mà không ổn?” Lâm Hướng Tự nhíu mày, hiển nhiên là bắt đầu bực bội, anh nói: “Cậu ngồi truyền nước biển một mình ở bệnh viện trường thì ổn lắm sao? Còn phải ngồi bao lâu nữa?”

Hồ Đào nhẩm tính thời gian: “Khoảng hai tiếng nữa.”

“Thế thì tí nữa cậu về phòng ngủ kiểu gì? Cửa đóng hết rồi còn gì nữa.”

Hồ Đào á khẩu không trả lời được, cúi đầu nhận sai: “Tôi biết lỗi rồi.”

Lâm Hướng Tự không đi ngủ nữa, ra phòng khách của phòng ký túc để nói chuyện phiếm với cô. Hai người đeo tai nghe nói chuyện điện thoại, cho dù chẳng nói lời nào cũng không sao, Hồ Đào biết anh vẫn đang ở đó. Từ sau khi kết thúc kỳ nghỉ đông, đã lâu lắm rồi bọn họ không gọi cho nhau một cuộc điện thoại dài như vậy.

Đề tài chung của hai người càng ngày càng ít, dần dần cũng chẳng biết nói gì.

Đến mức cô bạn cùng phòng Tề Duyệt cũng phát hiện ra sự bất thường, hỏi Hồ Đào: “Cậu cãi nhau với người yêu à?”

“Đâu có.” Hồ Đào cười khổ, hết đường chối cãi: “Cậu ấy không phải người yêu của tôi.”

“Thật á?” Hạng Khiết Khiết đang nằm trên giường đắp mặt nạ nghe vậy thì ngồi bật dậy, mơ màng nói: “Trong tay tôi có “hàng ngon”, cậu xem có muốn thử chút không?”

Đường Uyển Tĩnh không nghe nổi nữa, nói với Hạng Khiết Khiết: “Con gái con đứa mà ăn nói thế đấy.”

Bạn trai của Đường Uyển Tĩnh là đàn anh cùng khoa với cô ấy, bọn họ đều là người Thượng Hải, cấp ba học chung trường với nhau, cùng nhau thành lập câu lạc bộ văn học của quận. Anh ấy thường mời cả phòng của Đường Uyển Tĩnh đi ăn, hai người cùng chung chí hướng, từ khi ở bên anh ấy, Đường Uyển Tĩnh dần rũ bỏ vẻ an tĩnh ngày xưa, trở nên ngập tràn sức sống.

Hạng Khiết Khiết từng ngả ngớn rung đùi bình luận: “Nắm lấy tay người, cùng nhau bạc tóc, thật làm người khác ngưỡng mộ quá đi.”

Sau khi quở trách Hạng Khiết Khiết, Đường Uyển Tĩnh lại quay đầu nói với Hồ Đào: “Nhưng mà cậu ta nói cũng có lý đấy, nam sinh thích cậu nhiều như vậy, đâu cần phải cách xa mỗi người cả ngàn dặm như thế.”

“Đúng rồi đúng rồi đấy, cậu xem lại vòng bạn bè của cậu trong trường mình đi, trai thẳng đếm trên đầu ngón tay.”

Hồ Đào cười: “Sao mấy cậu không nói Tề Duyệt đi kìa.”

Tề Duyệt nghe vậy liền ôm chặt búp bê Hồ Ca công tử của cô ấy: “Tôi có Tiêu Dao ca ca là đủ rồi!”

Hạng Khiết Khiết trợn mắt lườm Tề Duyệt, đi đến chọc chọc vào mắt của “Hồ Ca”, tưng tửng nói: “Rồi, biết rồi, Nguyệt Như muội muội*”

*Hồ Ca thủ vai Lý Tiêu Dao trong phim “Tiên kiếm kỳ hiệp I”, Lâm Nguyệt Như cũng là một nhân vật trong phim.

Tề Duyệt liều mạng bảo vệ tất cả bảo bối xung quanh mình, bảo vệ chúng khỏi những thủ đoạn độc ác của Hạng Khiết Khiết.

Trong tuần này trường tổ chức một buổi thi đấu bóng rổ, Đường Uyển Tĩnh muốn đi cổ vũ bạn trai, còn Hạng Khiết Khiết bắt buộc phải có mặt vì là thư ký của hội học sinh.

“Ngày mai 8 giờ mình dậy nhé?”

“8 giờ á?” Hạng Khiết Khiết khoa trương kêu gào như quỷ khóc sói tru: “Chết người đấy, tôi vất vả lắm mới lê lết thoát được ra khỏi thời học trung học! Không bao giờ có chuyện rời giường lúc 8 giờ nữa đâu!”

Đường Uyển Tĩnh bất đắc dĩ: “Vậy tôi dậy trước rồi mang đồ ăn sáng về cho cậu được chưa.”

“Vạn tuế!”

Tề Duyệt bỗng nhiên mở miệng: “Uyển Tĩnh, cậu mua giúp tôi một phần luôn nhé, mai tôi cũng phải đi.”

“Cậu đi á?” Hạng Khiết Khiết liếc mắt dò xét Tề Duyệt, “Có âm mưu gì.”

“Ây da, không phải khoa mình sẽ đấu với khoa Kinh tế sao? Trong đội của bọn họ có một cặp song sinh, nghe nói yêu thương nhau nhất trên đời. Ối dồi ôi, tình huynh đệ gì gì đó đúng là chân lý của tôi mà!” Tề Duyệt ôm mặt, ánh mắt đầy si mê.

Hạng Khiết Khiết quyết định không thèm quan tâm đến cô ấy nữa, chuyển hướng mục tiêu sang Hồ Đào, dụ dỗ cô đi cùng: “Đi đi mà, ngày nào cũng ru rú ngồi học trong phòng là sẽ sinh bệnh đấy, cậu xem sắc mặt cậu tái nhợt thế này, khác gì người chưa từng được thấy ánh mặt trời không.”

Thế nên ngày hôm sau, tất cả mọi người trong trường lần đầu tiên nhìn thấy hoa khôi Hồ Đào xuất hiện ở khu vực sân bóng rổ. Cô ăn mặc rất bình thường, chỉ đơn giản là áo phông trắng phối với quần jeans, tóc buộc cao thành hình đuôi ngựa, trên đỉnh đầu đội mũ lưỡi trai, thoạt nhìn cao cao gầy gầy. Cuộc sống thường ngày vốn nhàm chán nên mọi người thấy vậy liền châu đầu ghé tai suy đoán nguyên nhân Hồ Đào xuất hiện.

Các nam sinh của khoa Ngoại ngữ cũng không ngờ Hồ Đào sẽ đến cổ vũ, cả đám đều hưng phấn như khỉ con vừa được xuống núi, bắt đầu huýt sáo trêu chọc từ xa. Người của khoa Kinh tế thấy thế trận như vậy liền quay đầu nhìn Hồ Đào, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía cô. Hồ Đào căng hết cả da đầu, xẩu hổ ngồi xuống ghế trên khán đài.

Đội của khoa Kinh tế mặc áo đấu màu đỏ cực kỳ bắt mắt. Đội trưởng của bọn họ mặc áo đấu số 10, giống hệt chiếc áo đấu mà Lâm Hướng Tự yêu thích, Hồ Đào theo thói quen mà chú ý hơn đến người đó.

Vừa nhìn kỹ người đó, Hồ Đào liền lắp bắp kinh ngạc, chiều cao và vóc dáng của “Số 10” đều rất giống với Lâm Hướng Tự. Khi rê bóng tay trái sẽ vung về phía sau, đó cũng là thói quen nhỏ của Lâm Hướng Tự.

Hồ Đào không nhúc nhích mà nhìn người đó chằm chằm, nhớ về Lâm Hướng Tự, lại thấy khổ sở vô cùng.

Nhớ đến chuyện anh đã là bạn trai của người khác, nhớ đến chuyện bọn họ đang ở hai thành phố cách trở xa xôi.

Không biết giờ này phút này, anh đang làm gì nhỉ.

“Khoa Kinh tế chơi tốt thật đấy.” Hồ Đào nói.

“Đúng vậy, đội trưởng bên đó được hâm mộ ghê lắm, lại là phú nhị đại*, không những thế còn đẹp trai chết người, cậu có hứng không tôi giới thiệu cho.” Hạng Khiết Khiết thuận miệng nói.

*Phú nhị đại: Thế hệ giàu có thứ hai (kiểu con nhà tài phiệt, đại gia).

“… Không cần đâu.”

Trận đấu này diễn ra rất nhàm chán, mặt trời chói chang như thiêu như đốt, đội của trường Hồ Đào bị lấn át hoàn toàn, thua mười bốn điểm, nhận về tiếng la ó thất vọng. Đường Uyển Tĩnh đã đi cùng bạn trai rồi, hai người họ hẹn nhau đi xem phim, thấy tâm trạng của đàn anh cực kỳ không tốt nên nhóm Hồ Đào cũng không muốn nói gì nhiều.

Người tụt hứng không chỉ có bạn trai của Đường Uyển Tĩnh, mà còn có cả Tề Duyệt, hai anh em song sinh của cô ấy chưa có cơ hội ra sân, ngay cả khi khoa Kinh tế thắng thì cái bóng cũng không xuất hiện, cô ấy cảm thấy mình đã bị lừa.

Hạng Khiết Khiết lại cực kỳ vui vẻ, bởi vì bây giờ đội của khoa Ngoại ngữ đã bị đá ra khỏi giải đấu, cô cuối cùng không còn phải làm chân sai vặt cho cả đội nữa. Từ khi lên đại học, mọi người dường như không còn có ý thức về danh dự của tập thể, nào là tinh thần đoàn kết, nào là lớp xuất sắc, sự gắn kết của thời học sinh giờ đây bỗng trở nên ngây thơ đến nực cười.

“Mà người bên khoa Kinh tế cũng đẹp trai thật đấy.” Hạng Khiết Khiết kẹp cổ Tề Duyệt và bịt miệng cô ấy: “Đúng không hả Hồ Đào?”

Bọn họ đang đi đến trước cửa căng-tin, Hồ Đào đang tự hỏi xem nên mua kem hay sữa chua nên hơi thất thần, nghe vậy thì gật đầu, lơ đễnh nói: “Ừ, kỹ thuật của số 10 rất tốt.”

Nhưng Lâm Hướng Tự vẫn ngầu hơn một chút, đẹp trai hơn một chút, Hồ Đào bất công nghĩ, ôi, thật muốn ngắm Lâm Hướng Tự chơi bóng rổ quá đi, từ sau đi tốt nghiệp cấp ba thì cô đã không còn được ngắm nữa rồi.

“Thật vậy á? Cậu thật sự để ý số 10 của bên đó sao? Người đó tên là——” Hạng Khiết Khiết bỗng nhiên im bặt.

Hồ Đào nghi hoặc liếc nhìn Hạng Khiết Khiết rồi nhìn theo tầm mắt  của cô ấy, liền thấy một đám nam sinh mặc áo đấu màu đỏ đang đứng trước mắt mình, trên mặt mỗi người đều mang theo nét cười đầy ẩn ý.

Trong lòng Hồ Đào bỗng như phát ra tiếng “loảng xoảng”.

Quả nhiên, nam sinh đứng ở giữa vừa xoay quả bóng rổ trên ngón tay, vừa cười như có như không, nhìn Hồ Đào rồi tiếp lời Hạng Khiết Khiết: “—— Chu Hành.”

Đêm hôm đó, tin hoa khôi khoa Ngoại ngữ Hồ Đào để ý nam thần Chu Hành của khoa Kinh tế như mọc cánh bay đi khắp cả trường. Tài khoản mạng xã hội của hai người bỗng xuất hiện một đống tin nhắn lạ, ví dụ như: “Trả lại nam thần đây!!!”, “Nữ thần của tôi mà thèm để ý cậu hả? Xì!”, “Không biết xấu hổ!”, “Có ngon thì đến đây đấu solo!” …

Hạng Khiết Khiết ngồi trong phòng ngủ hí hửng truyền tin ra ngoài, còn Hồ Đào không hề để tâm, đeo cặp đi ra ngoài tự học.

2.

Nửa học kỳ đầu năm hai, hai bài báo SCI* rất có giá trị về bảo vệ sinh vật biển và thử nghiệm môi trường của Lâm Hướng Tự đã xuất bản và được giới học thuật vô cùng tán dương. Lâm Hướng Tự chưa từng kể cho Hồ Đào nghe chuyện đó, mãi cho đến mấy tuần sau khi Hứa Thành làm loạn nhóm QQ của lớp, ầm ĩ khoa trương rằng muốn xin chữ ký của nhà khoa học vĩ đại thì cô mới biết.

*SCI (Science Citation Index): các tạp chí thuộc lĩnh vực khoa học tự nhiên, kỹ thuật, công nghệ. 

Hồ Đào cảm thấy Lâm Hướng Tự là con người thần kỳ nhất mà cô từng gặp, bình thường thì vô cùng cà lơ phất phơ, nhưng khi phải đối mặt với những chuyện mang tính quyết định, anh sẽ nghiêm túc nỗ lực đến mức khiến người ta sợ hãi.

Hồ Đào gọi điện thoại chúc mừng anh.

“Cũng không có gì đáng khoe.” Lâm Hướng Tự ăn ngay nói thật, “Xuất bản một bài báo cũng chẳng có gì vinh quang, đó chỉ như là bản tổng kết thành tích học tập thôi mà.”

“Tiếp theo thế nào, có tính toán gì chưa?”

“Đầu tiên là phải đỗ TOEFL.” vẻ mặt Lâm Hướng Tự như đưa đám, “Tháng này mà lại không đủ chỉ tiêu thì chắc tôi phải liều mạng học thi mất.”

“Được rồi, bay đến Thượng Hải đi, tôi mời cậu ăn bánh bao gạch cua.”

“Cậu thật sự muốn tôi trượt à?”

Hồ Đào lè lưỡi: “Trường bọn tôi quy định tháng mười hai mới có thể báo danh cơ đấy. Mà bạn học xung quanh tôi cũng có người thi TOEFL IELTS. Cậu muốn xuất ngoại hả?”

“Cũng đang có kế hoạch về việc đó, về mảng bảo vệ sinh vật biển, các nước Âu Mỹ phát triển thật sự làm làm tốt hơn chúng ta rất nhiều, có nhiều thứ đáng học hỏi. Tôi vẫn hay đọc các loại sách nước ngoài, bị sốc vì tư tưởng của bọn họ. Phương pháp giáo dục của bên đó khác nước mình nhiều lắm, sự hiểu biết về thiên nhiên và cuộc sống khiến tôi cực kỳ ngưỡng mộ, cảm thấy mình thật giống như ếch ngồi đáy giếng.”

Lâm Hướng Tự hiếm khi nghiêm túc như vậy, giọng nói của anh trầm thấp, lại mang theo cả nét trong sáng đặc biệt của người trẻ tuổi: “Những gì tôi từng được nhìn thấy chỉ là một phần rất rất nhỏ của thế giới này mà thôi, tôi muốn chứng kiến nhiều hơn, đi nhiều nơi hơn, gặp gỡ nhiều người hơn nữa.”

Hồ Đào đang dựa vào lan can của phòng tự học, cô nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài cửa số, cơn gió nhẹ thổi mái tóc khẽ bay, cô thầm tự cảm thán trong lòng: “Gặp được cậu thật sự quá tốt.”

Luôn có một người, sẽ khiến bạn cảm thấy rằng được sinh ra trên đời này là một điều tốt đẹp biết bao.

Anh vui vẻ, sáng ngời và tràn đầy hy vọng.

Lâm Hướng Tự nói với Hồ Đào rằng đại học C có dự án đi Mỹ 2+2*, top 10 toàn trường sẽ được tham gia dự án. Có điều giáo sư bên đó sau khi đọc bài báo của Lâm Hướng Tự đã chủ động gửi email cho anh, chọn anh là sinh viên được cấp học bổng toàn phần. Bây giờ hai trường đang tiến hành chuẩn bị hồ sơ, chỉ cần anh đạt chỉ tiêu TOEFL là sẽ nhận được thư báo nhập học.

*Dự án đi Mỹ 2+2 nghĩa là sẽ được học tiếp 2 năm đại học ở Mỹ, sau đó học cao hơn thêm 2 năm nữa.

“Vậy là năm ba cậu phải đi Mỹ sao?” Hồ Đào hít sâu một hơi.

“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra.” Lâm Hướng Tự nói: “Vị giáo sư đó từng đạt giải Nobel Sinh học, trước đây khi tôi còn nhỏ được ba đưa đi Mỹ đã gặp ông ấy một lần, nhưng tôi chưa từng hy vọng xa vời rằng đến một ngày mình có thể trở thành học sinh của ông ấy.”

Sau khi bài báo của Lâm Hướng Tự được xuất bản, anh nhận được lời mời của rất nhiều hội nghị học thuật quốc tế, bắt đầu thường xuyên bay đến Châu Âu. Anh không hay cập nhật trạng thái của mình trên mạng xã hội, nhưng mỗi lần đi đến một nơi, anh đều sẽ viết một bức thư cho Hồ Đào. Gửi thư từ nước ngoài về rất mất thời gian, phải đợi cả tháng cũng là chuyện bình thường. Lâm Hướng Tự gửi vào trong thư hương vị của mùa hè trên hải đảo, nói rằng ánh mặt trời cực kỳ chói chang và bờ cát thì vàng óng ả, mà Thượng Hải thì đã vào mùa mưa, mưa rơi miên man mải miết, tầng mây dày và đen đặc che kín cả bầu trời xanh thẳm trong lành.

Định hướng chính của Hứa Nhiên Nhiên là quản lý môi trường biển, nghe nói cô ấy đi theo một vị giáo sư Trung Quốc nổi danh lừng lẫy, là sinh viên trẻ tuổi nhất trong phòng thí nghiệm, nghe nói cô ấy thường một mình chạy khắp nơi để viết báo cáo kiểm tra và đo lường. Hồ Đào từng nhìn thấy tấm ảnh chụp gần đây nhất của Hứa Nhiên Nhiên, cả ngày dãi nắng dầm mưa, cô ấy đen đi không ít nhưng thần thái vẫn rạng rỡ sáng ngời.

Hồ Đào rất ít khi hỏi han về chuyện tình cảm của hai người họ, vì chuyện đó chẳng hề liên quan gì đến cô.

Mỗi người bọn họ đều phải tự đi trên con đường mình chọn, rốt cuộc càng ngày càng xa cách.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN