Có Vợ Là Cả Gia Tài
Chương 303: Nỗi khổ tâm của phùng dịch phong
Vốn dĩ muốn đề nghị giúp cô ấy lấy đồ ăn vào, rõ ràng thư ký còn chu đáo hơn cô nghĩ đã chặn miệng cô trước! Mắt đã thấy số phòng phía trước, Hiểu Nhi không nói gì thêm:
“Được! cảm ơn!”
“Cô Giang khách sáo rồi—”
Thấy cô nhấc chân, thư ký mới xoay người, nhưng cô vừa đi vừa quay đầu nhìn, cho đến khi nghe thấy tiếng kéo cửa, cô nhìn lại xác nhận lần nữa rồi mới thở phào nhẹ nhõm:
Má ơi! Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ!
Nhìn khay cơm trong tay, cô chợt thấy rầu rĩ: mấy món ăn bên trong thật sự là chọn ngẫu nhiên mà! Mấu chốt không phải là cô thích nó hay không mà là cô ấy đang kiểm soát chế độ ăn uống của mình, còn mang trái cây dinh dưỡng cho bữa trưa nữa!
Trong lúc đang rầu rĩ, một người khác rầu rĩ không kém cũng mở một cánh cửa khác, ánh mắt chạm nhau, Mạc Ngôn nói:
“Vào ăn xong rồi mới đi đi! Nhỡ con thiêu thân lại xuất hiện thì sao?”
Hàm ý là, quay về rồi, khi có việc lại chạy xuống sao?
Khổ nhất là anh, được chưa! Bị người ta kéo đi giữa bữa ăn, đến nơi mới biết mình phải hầu thái tử học bài! hầu hạ cũng thôi đi, kết quả là, còn chưa bắt đầu, đã bị người ta cho leo cây! Leo cây cũng thôi đi, quan trọng là còn không được rời khỏi!
Làm trợ lý của cậu Phùng, quả nhiên không phải là công việc dành cho người mà!
Thư ký liếc mắt đồng cảm với anh, gật đầu đồng ý rồi bưng khay cơm đi vào.
Bên kia, vừa bước vào phòng riêng số 3, Hiểu Nhi còn chưa kịp phản ứng, khay ăn đã bị lấy đi, giây tiếp theo, cửa phòng bị đóng lại, nàng liền cảm thấy rơi vào một lồng ngực ấm áp, tiếp đến, một hơi thở nóng bỏng quen thuộc phả vào môi, ngay lập tức bá đạo nhấn chìm cô!
Đến khi cô hồi phục, cơ thể đã mềm nhũn, đôi môi của cô bị người ta hôn đến tê dại!
Ôm lấy cô, đôi mắt thâm thúy nheo lại, Phùng Dịch Phong không nhịn được hôn lần nữa: Quả nhiên mỹ nhân càng ăn càng ngon!
Sau đó, anh đưa tay lên trìu mến lẫn động viên vuốt tóc cô: “Em đói chưa? Vào ăn cơm đi!”
Thật ra, vừa bước vào nhà ăn, anh đã cảm nhận sâu sắc sự cô đơn và tủi thân của cô, nụ hôn này không chỉ vì không kiềm chế được mà còn có sự đau lòng lẫn an ủi.
Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, Phùng Dịch Phong dẫn cô đến ghế ngồi, đẩy đồ ăn của mình cho cô, rồi kéo khay ăn của cô đến trước mặt mình.
Bữa ăn Phùng Dịch Phong là từ đầu bếp riêng, rõ ràng là tinh tế hơn và vẫn còn nóng vào lúc này, đồ ăn kèm cũng là hai món mặn hai món chay, mộc nhĩ, nấm, thịt bò và tôm om dầu, tất cả đều là món ngày thường Hiểu Nhi thích ăn.
Nhưng lúc này, nhìn vào, Hiểu Nhi có vẻ không vui, miệng đang bĩu môi!
Cảm xúc hiện rõ trên khuôn mặt cô, Phùng Dịch Phong có lẽ có thể đoán được cô đang cảm thấy không thoải mái khi ở trong một môi trường khác, anh nắn nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sau đó lấy một cái bánh hấp, nhét vào tay cô:
“Em có biết thùng vàng đầu tiên của anh đến như thế nào không?”
Nâng mắt lên, Hiểu Nhi ngạc nhiên nhìn anh: dột nhiên anh nói chuyện này với cô làm gì? Cô mới không quan tâm đến việc này!
Trong mắt Hiểu Nhi, anh là người trời sinh ngậm thìa vàng, tuỳ tiện đầu tư cái gì, người khác sẽ mất trắng, còn anh thì kiếm ra tiền cũng không có gì đáng ngạc nhiên! Vì nhân mạch khác nhau, mối quan hệ khác nhau, xuất thân khác nhau! Anh không chỉ có tài nguyên và thông tin rộng rãi, có lẽ người sẵn sàng đầu tư vào anh cũng có rất nhiều, bởi vì anh ta là đại thiếu gia của nhà họ Phùng! Lỗ vốn, vẫn có người đứng sau chống đỡ! Đầu tư sợ nhất là mất cả chì lẫn chài, nhưng hắn lại chạy trời không khỏi nắng!
Cầm đũa lên, gắp cho cô miếng cà chua, Phùng Dịch Phong nói:
“Lúc đại học, anh học chuyên ngành quản trị kinh doanh, trong đó bao gồm cả tài chính và cổ phiếu! Thực tế, những sở thích đôi khi có thể khiến người ta cảm thấy nhàm chán hoặc thậm chí cáu kỉnh, anh cần bình tĩnh, đầu óc cũng cần thư giãn! Vì vậy, có một thời gian anh thích lên mạng và chơi game! Sau khi đi làm, thói quen giải toả này đã tiếp diễn trong một thời gian dài rồi!”
Anh học quản trị kinh doanh để một ngày nào đó có thể tạo ra sự nghiệp của riêng mình, đứng trên cả nhà họ Phùng, trò giỏi hơn thầy! Và anh muốn học một kỹ năng, là vì anh muốn bất cứ lúc nào cũng có con đường kiếm sống cuối cùng.
“Lúc mới bắt đầu kinh doanh, anh đã mờ mịt rối và cáu kỉnh, anh cần chạy ra ngoài, không thể mang theo laptop bất cứ lúc nào, hay lúc cáu gắt thì về nhà ngồi trước máy tính! Vì vậy, anh cùng một vài người bạn kỹ thuật cùng nhau phát triển một chương trình điện thoại. Vào thời điểm đó, nó thực sự chỉ là một chương trình bổ trợ, chỉ cần điện thoại di động được trang bị chương trình này, là có thể sử dụng điện thoại như một chiếc máy tính! Chương trình đó, bọn anh đã phát triển và thử nghiệm nó trong vài tháng, mọi người dều rất hào hứng! Vì đã thành công trong việc biến ý tưởng của mình thành hiện thực! “
Nhớ lại những ngày đó, Phùng Dịch Phong vẫn còn khá xúc động!
“Ngoài mục đích sử dụng cho bản thân, tất nhiên bọn anh cũng muốn dùng kết quả này để kiếm tiền, khi đó, bọn anh vẫn còn là học sinh, vì vậy, anh đã từng đứng ba ngày trước một công ty điện máy nổi tiếng, chỉ để chờ một giám đốc công nghệ, nhưng anh ta thậm chí không cho anh cơ hội để giới thiệu sản phẩm, sau này bọn anh muốn tự vay tiền, tự đầu tư, ngân hàng tương tự, đã từ chối đơn đăng ký hết lần này đến lần khác… những ngày tháng tuyệt vọng đó, anh đã kiên trì trong ba tháng, mới gặp được một người tán thưởng thành quả này! Chương trình này chỉ bán được 3 tỷ vào năm đó, anh được chia 600 triệu, đó là hũ vàng đầu tiên của anh! Người đó, mặc dù trong những năm gần đây kinh doanh không tốt, nhưng từ một người ít được biết đến đã trở thành một triệu phú! “
Không ngờ, anh ấy cũng bị sập cửa vào mặt!
Theo điều kiện của anh ấy, hàng trăm triệu đến hàng tỷ không phải là khó! Đột nhiên, Hiểu Nhi nghĩ đến mối quan hệ khó khăn của anh với gia đình, có lẽ ngay từ đầu, anh ấy đã không muốn chấp nhận sự hỗ trợ của cha Phùng!
Cắn miếng bánh bao, Hiểu Nhi lờ mờ dường như hiểu được ý nghĩa trong lời nói của anh, và sau đó Phùng Dịch Phong xé một ít thịt gà đã lột da cho cô:
“Em càng muốn có nhiều thì tự nhiên càng phải chịu đựng! Hòa nhập vào môi trường mới đồng nghĩa với việc mình sẽ có được nhiều hơn, đương nhiên không hề dễ dàng và có lẽ còn phải chịu tí tủi thân! Nhưng khi kiên trì sẽ có được cả bầu trời xanh! “
Anh biết rằng anh có thể bảo hộ cho cô, thậm chí để cô trên vạn người, quyền hành vô hạn.
Nhưng Phùng Dịch Phong không muốn như vậy, nhất là vào lúc này, anh một lòng muốn cô phát triển lâu dài trong công ty! Nếu vào lúc này, thân phận đặc biệt của cô bị bại lộ, thì sau này dù có nỗ lực bao nhiêu đi nữa, có lẽ cô sẽ không được người khác công nhận!
Khởi đầu dễ dàng, nhưng con đường phía sau sẽ rất gian nan!
Anh ấy thà rằng, cô cực khổ một chút ngay từ đầu, sau đó cô ấy có thể tận hưởng tất cả thành quả một cách quang minh chính đại!
Hơn nữa, trong tiềm thức, anh cũng hy vọng cô sẽ có một khả năng thích ứng nhất định, tồn tại và chống lại áp lực, thậm chí còn cố ý trau dồi khả năng của cô trong lĩnh vực này. Dù sao, vẫn còn một chặng đường dài phía trước, anh không thể đảm bảo rằng sẽ ngày một phát triển, sẽ không bao giờ suy yếu.
Một người phụ nữ luôn cần anh bảo vệ mới có thể tồn tại, nếu anh thật sự ngã xuống, cô ấy làm sao có thể sống sót?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!