Chi Nhất Vô Nhị
Chương 20: Xảy ra chuyện
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: ,
– –
Kể từ lần từ biệt trong rừng, đại khái đã gần ba năm không gặp Trương Trường Hữu. Ba năm nay ta không hề thay đổi, hắn lại khác khi trước rất nhiều.
Hắn đứng trước mặt ta, cả người vô cùng tiều tụy. Tuyết rơi đầy hai vai, ngay cả lông mi và râu mọc chưa kịp cạo cũng dính đầy tuyết, đôi môi tím tái.
Lúc này nhi tử của quản gia nói: “Gia chủ, hắn nói muốn tìm Văn Chi Nhất. Ta nói chỗ chúng ta không có ai là Văn Chi Nhất, hắn lại không tin, sau đó nói muốn tìm Dư tiên sinh. Ta nói để ta vào báo trước một tiếng thì hắn xông vào.”
Nghe xong, Văn Dư chậm rãi đứng dậy, nhìn Trương Trường Hữu với vẻ đề phòng. Ta cười trấn an: “Không có việc gì, là người quen cũ của ta. Mọi người cứ ăn cơm trước, ta đi xử lý chút chuyện.”
Ta đứng dậy, đi qua dãy hành lang dài trở về phòng. Văn Dư đi trước thắp đèn và đốt than, sau đó cởi áo khoác của ta, đưa cho ta một bình sưởi ấm*. Bấy giờ ta mới quay đầu nhìn Trương Trường Hữu vẫn luôn đứng ở cửa, cười nói: “Vào đi, sao đột nhiên ngươi lại tới đây, đến rồi lại thấy im thin thít.”
Hắn bước qua cửa, hình như khẽ nuốt nước miếng. Văn Dư lạnh mặt đóng cửa lại. Ta kéo Văn Dư, bóp tay hắn bảo hắn ngồi xuống, sau đó cũng để Trương Trường Hữu ngồi lên ghế.
Trong phòng nhất thời không có tiếng nói chuyện. Ta rót chén nước đẩy về phía Trương Trường Hữu. Lúc hắn nhận thì đụng phải ngón tay của ta, lập tức rụt tay lại như thể chạm phải thứ gì đó đáng sợ. Văn Dư nhìn thấy nhưng không nói gì, chỉ là ngồi gần ta hơn một chút. Ta thở dài: “Trường Hữu, có chuyện gì thì nói thẳng đi.”
Hắn ngước mắt nhìn ta. Ta gần như không nhìn ra dáng vẻ ngày xưa của hắn, người hào hứng tự do tung hoành ngày trước như đã không còn tồn tại. Hắn gượng cười, chậm rãi nói: “Chi Nhất, Mạch Thượng Các xảy ra chuyện.”
*
Sáng sớm ngày hôm sau, thu xếp xong chuyện trong nhà, ta cùng Văn Dư và Trương Trường Hữu lập tức rời khỏi trấn nhỏ. Ta ngồi trong xe ngựa, nghĩ đến chuyện Trương Trường Hữu nói tối ngày hôm qua.
Trương Trường Hữu nói hiện tại người làm chủ Mạch Thượng Các là Văn Thanh Y.
Chuyện này tuy trái với lẽ thường nhưng cũng không quá kỳ quái, mấu chốt là cả sư phụ hắn, phụ thân ta và Văn Dĩ An đều đang mất tích.
Văn Thanh Y tuyên bố ra bên ngoài là ba người họ đi ngao du. Người khác ta không biết, nhưng Văn Dĩ An nhất định không có kiên nhẫn làm loại chuyện như ngao du, sư phụ Trương Trường Hữu cũng tuyệt đối không thể đột nhiên biến mất mà không nói lời nào với hắn. Thời gian ngắn thì không sao, nhưng hiện tại đã kéo dài hơn ba tháng.
Ta đặt một tay trên bàn chống đầu, tay kia gõ nhẹ lên mặt bàn nhìn ra ngoài cửa xe, gió lạnh gào thét.
Văn Dư và Trương Trường Hữu ngồi bên cạnh ta, mỗi người một phía không ai lên tiếng. Trong xe nhất thời yên lặng. Ta vỗ Trương Trường Hữu một cái, hỏi hắn nghĩ như thế nào. Hắn rũ mắt nói: “Chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, Chi Nhất hẳn là hiểu tính cách của Văn tỷ tỷ hơn ta.”
Ta nhíu mày, theo bản năng đưa tay nhéo mặt hắn. Hắn như thấy hơi đau, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn ta. Văn Dư liếc hắn một cái, không nói gì.
Ta cười: “Ta đang nghĩ không lẽ ngươi là kẻ mạo danh. Lời này nghe không giống lời Trương Trường Hữu nói cho lắm.”
Hắn cúi đầu cười khổ: “Chi Nhất, huynh đừng trêu chọc ta.”
Ta nhìn hắn lần nữa rồi mới nói: “Ta nghĩ giống ngươi. Văn Thanh Y tâm cao khí ngạo, từ lâu đã vô cùng bất mãn với phụ thân, hay có thể nói là bất mãn với tập tục truyền nam không truyền nữ, truyền đích không truyền trưởng của Mạch Thượng Các, thậm chí là của toàn bộ giang hồ. Nàng ta vốn là người mạnh mẽ ưu tú, lại bị thân phận nữ tử ràng buộc níu chân, muốn dùng Mạch Thượng Các để chứng minh năng lực của bản thân. Có điều dù là thật đi chăng nữa, mấy người phụ thân cũng không ngu ngốc.”
Ta dứt lời thì liếc mắt nhìn Trương Trường Hữu, sau đó hắt hơi một cái. Văn Dư phất tay buông rèm xuống rồi lấy một cốc trà gừng nóng đặt vào tay ta. Ta cầm cốc trà gừng, theo bản năng rùng mình, sau đó bật cười: “Không lẽ ta còn có thể lạnh chết được.”
Văn Dư không nói gì, chỉ nhìn ta uống hết trà gừng rồi đưa bình sưởi cho ta, lại đắp thêm một lớp chăn trên đùi ta. Trong xe ngựa kỳ thật không lạnh, Văn Dư sau khi biết chuyện thì cả đêm không ngủ, dặn dò người làm sắp xếp xe ngựa. Không gian bên trong vốn đã lớn gấp hai lần xe ngựa bình thường, Văn Dư lại sai người lót một lớp vải nhung dày, còn đặt cả lò sưởi để ta có thể dùng nước nóng bất kỳ lúc nào, sao có thể lạnh được.
“Chỉ là ta hóng mát nên bị gió lạnh thổi qua thôi.” Ta trấn an Văn Dư, sau đó bỏ một lớp chăn trên đùi ra, nhéo mặt hắn. Hắn nắm tay ta, nhìn ta cười cười.
Không biết vì sao, ta cảm giác lần này đi Văn Dư có hơi kỳ lạ, lúc nào cũng lo lắng như có tâm sự. Ta hỏi hắn, hắn lại lắc đầu nói không có gì. Ta ngẫm lại, cảm thấy có thể là hắn không hòa hợp với Trương Trường Hữu mà thôi.
Trường Hữu dựa vào một góc nghỉ ngơi. Ta không thấy buồn ngủ, vỗ lên chân một cái hỏi Văn Dư có muốn ngủ một lúc không. Hắn nhìn chằm chằm tay ta, sau đó nhẹ nhàng nằm lên đùi ta, cọ nhẹ vào chân ta. Ta xoa đầu hắn, vuốt tóc hắn. Trong không khí chỉ có tiếng lửa đốt lách tách và tiếng hắn hít thở dần nặng hơn. Ta dựa người lên thành xe mềm mại, nghĩ về đủ chuyện trong quá khứ, nghiêng đầu thì thấy Trương Trường Hữu vốn đã ngủ, giờ phút này lại đang nhìn ta chằm chằm không chớp mắt.
Hắn thấy ta nhìn thì khẽ cong khóe môi, tựa như nhẹ nhàng thở ra, nói: “Chi Nhất, đã lâu không gặp… Huynh… sống tốt chứ?”
“Ta sống rất tốt, ngược lại thấy ngươi thay đổi rất nhiều.”
Hắn đầu tiên là cười tự giễu, sau đó giọng dần chậm lại, như hơi ngẩn ra: “Thay đổi sao? Ta không thay đổi, ít nhất ba năm nay không hề thay đổi.
Chi Nhất, chúng ta đã gần ba năm không gặp. Gặp huynh rồi ta lại bừng tỉnh, phảng phất hai người chúng ta như chưa từng tách ra…”
Hắn ngẩng đầu nhìn ta, thấy ta cau mày thì mím môi, có chút tự giễu nói chậm hơn: “Chi Nhất, ta nhớ kỹ lời huynh nói, thử cáo biệt huynh. Kết quả lần nào cũng vậy… Ban ngày thanh tỉnh cáo biệt huynh, mỗi đêm say khướt lại nhìn thấy huynh. Cứ như thế đã ba năm…”
Lúc Trương Trường Hữu lên tiếng ta đã điểm huyệt ngủ của Văn Dư, sợ hắn bị đánh thức không thể nghỉ ngơi. Ta nghịch tóc Văn Dư, cuốn tóc hắn quanh ngón tay.
Trương Trường Hữu nói xong, ta chỉ dùng vẻ mặt hờ hững nhìn hắn, như thể không nghe thấy lời hắn nói, cũng không cảm nhận được giọng nói run rẩy cố gắng kìm nén của hắn. Hắn có vẻ bị thái độ của ta làm tổn thương, không dám nhìn biểu cảm của ta. Ta lại nhẹ giọng nói: “Trường Hữu, ngươi phải nhớ và hiểu rõ thứ mình thật sự muốn là gì. Ngươi từng vì thứ đó mà từ bỏ hết thảy, mà thứ đó chưa bao giờ là ta.”
Hắn nghe xong thì bật cười tự giễu, không nói gì thêm.
*
Tuy tên là Mạch Thượng Các* nhưng lại nằm trên sườn núi, từ xa đã có thể nhìn thấy một khoảng đỏ rực như lửa. Lúc ba chúng ta đến nơi đã là 29 tháng Chạp, tết đã cận kề. Thủ vệ trong Các nhận ra ta, vội vàng chạy về phía đại sảnh. Ta chậm rãi theo sau. Trường Hữu hỏi ta hiện tại phải làm gì, thật sự không cần mời bằng hữu đến hỗ trợ sao.
Ta liếc hắn một cái, nói: “Chuyện trong nhà thì giải quyết riêng, không cần người ngoài can thiệp.”
Lúc đến đại sảnh, Văn Thanh Y đã ngồi sẵn ở đó chờ ta.
Hết chương 20.
* Bình sưởi ấm (汤婆子 – thang bà tử): Chiếc ấm/bình tròn có nắp ở trên đầu, bên trong đựng nước nóng, dùng để sưởi ấm:
* Mạch Thượng Các (陌上阁): Các nằm trên đồng ruộng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!