Sơ Cửu Của Lục Hào - Chương 52: Thuốc giảm đau
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


Sơ Cửu Của Lục Hào


Chương 52: Thuốc giảm đau


Tuyết ở thành phố Tô rơi nhiều nhưng không tích thành lớp dày, nhiều nhất là ở trên mái nhà, trên cây cối và cỏ chỉ có một lớp mỏng. Tạ Điền bước ra từ tòa nhà pháp y, trên mái tóc ngắn đã dính rất nhiều bông tuyết, vừa bước vào văn phòng, bông tuyết lập tức tan ra thành giọt nước. Rất hiếm khi hôm nay Tạ Điền mặc một áo len cao cổ màu đỏ, vì làm việc lâu trong văn phòng, nên da của Tạ Điền rất trắng, dường như hôm nay cô còn đặc biệt sửa soạn trang điểm, trông có vẻ rất háo hức, đôi mắt lóe sáng, đi vào văn phòng và mỉm cười chào hỏi đồng nghiệp.

Hạ Thần Phong cau mày, nhìn manh mối trong tay, bản ghi chép rất tốt, nhưng anh luôn cảm thấy có gì đó không bình thường, khẩu cung quá hoàn mỹ.

“Thần Phong?” Hạ Thần Phong ngẩng đầu, dưới mắt anh có quầng thâm, vẻ mặt của Tạ Điền hiện ra vẻ không đồng tình, “Có phải hôm quan anh lại không ngủ không?”

Hạ Thần Phong nhận lấy tài liệu từ trong tay cô, “Tôi quen rồi.”

Hạ Thần Phong hời hợt trả lời, Tạ Điền không biết có phải do mình nghĩ nhiều không, cô nhìn Hạ Thần Phong đang cúi đầu xem tài liệu, đột nhiên cảm thấy như mình đang ở rất xa anh, cảm giác này khiến cô rất sợ. Hai tay đang để trong túi của cô siết chặt lại, nhưng trên mặt thì vẫn vừa cười vừa nói, “Phải phá án, nhưng cũng phải nghỉ ngơi, thói quen này của anh không tốt, nếu không thay đổi được thì đi gặp bác sĩ xem.”

Hạ Thần Phong nhíu chặt mày, “Không sao đâu, cô đã tìm ra danh tính của năm người này chưa?”

Hạ Thần Phong chuyển chủ đề như vậy rõ ràng là không muốn tiếp tục chủ đề cũ. Tạ Điền kéo một cái ghế lại và ngồi xuống, “Cũng không thể nói là không có phát hiện, các bộ phận hôm qua đều đã được cắt lát để làm xét nghiệm, kết quả là tìm thấy một điểm chung.”

Tạ Điền nói, ghé sát vào Hạ Thần Phong, lật trang tài liệu trong tay Hạ Thần Phong sang trang khác, “Carbamazepine, Phenytoin?”

Hạ Thần Phong nhìn các thuật ngữ chuyên ngành này, Tạ Điền gật đầu, “Đúng vậy, có lẽ chủ nhân của năm bộ phận này đều là bệnh nhân ung thư như Diêu Đạt Phúc… Loại thuốc này chủ yếu có tác dụng điều trị chứng đau dây thần kinh vô căn, chẳng hạn như đau do bị bỏng và đau nhói. Việc sử dụng những loại thuốc này phải có sự chỉ định của bác sĩ theo tình trạng bệnh khác nhau của mỗi người. Có rất nhiều loại thuốc giảm đau, sử dùng hợp lý sẽ đạt được hiệu quả giảm đau mong muốn, có thể loại bỏ cơn đau cho bệnh nhân có khối u. Đây đều là những loại thuốc giảm đau trong giai đoạn cuối của bệnh nhân ung thư.”

Năm bệnh nhân ung thư…

Đây không thể là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Có lẽ điều này có thể giải thích được tại sao không ai báo có người mất tích, nhưng mà chỉ biết được điều này thì cũng không thể giải quyết được cái gì. Phải biết rằng, trong xã hội bây giờ có rất nhiều người mắc bệnh này. Trong những người này, có nhiều người đã tán gia bại sản vì điều trị bệnh, nhưng kết quả lại không như ý muốn, tuy đã vắt kiệt tài sản nhưng họ vẫn không thể cứu được tính mạng của người thân.

Tạ Điền thở dài, “Có lẽ có thể tìm được một người trong số họ, đó là chủ nhân của trái tim này. Chủ nhân của trái tim này không quá mười tám tuổi, vẫn còn là một thiếu niên, hơn nữa đứa bé này còn bị bệnh tim bẩm sinh. Để ý là thấy, không có sự đi qua hoặc shunt(*) bất thường giữa bên trái và bên phải của tim, động mạch chủ co thắt và động mạch phổi hẹp… Một bệnh nhân ung thư bị bệnh tim bẩm sinh, có lẽ không có nhiều ở thành phố Tô…”

(*) Shunt: một lỗ hoặc một đoạn nhỏ di chuyển hoặc cho phép di chuyển chất lỏng từ bộ phận này sang bộ phận khác. Thuật ngữ này có thể mô tả các shunt bẩm sinh hoặc mắc phải; và shunt có được có thể là sinh học hoặc cơ học.

Hạ Thần Phong nhìn bức ảnh chụp trái tim, tâm trạng của anh rất nặng nề, đứa trẻ đó còn rất trẻ nhưng lại đánh mất quyền được ngắm nhìn thế giới này sớm như vậy.

Thông thường, nếu như mắc bệnh tim bẩm sinh mà được điều trị càng sớm thì tỷ lệ chữa khỏi càng cao, nhưng bệnh nhân này lại không được phẫu thuật, hơn nữa còn mắc căn bệnh ung thư. Dường như Hạ Thần Phong có thể đoán được, điều kiện gia đình của bệnh nhân này không được tốt lắm.

“Cảm ơn cô. Tạ Điền, tôi sẽ kiểm tra tất cả bệnh viện trong thành phố.” Mỗi lần gặp vụ án trẻ em bị giết hại, tâm trạng của mọi người đều sẽ không được tốt. Tạ Điền liếc nhìn Hạ Thần Phong, sau đó nói những từ không rõ ràng, “Thần Phong, tôi nghĩ những người này đều tự nguyện chết…”

Họ đều là bệnh nhân ung thư, cái chết là một cách giải thoát với họ…

“Cho dù thế nào đi chăng nữa thì đó cũng là mạng người…” Hạ Thần Phong lật một bức ảnh lên xem thêm lần nữa, tâm trạng của anh càng trở nên nặng nề hơn.

Tạ Điền đứng dậy, “Ngày kia đã là đêm giao thừa rồi, xem ra vụ án này không thể kết thúc ngay được, khi nào kết thúc vụ án, mấy người chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm tất niên đi.”

Nghe thấy Tạ Điền nói vậy Tiểu Đao cũng bu lại, “Tôi nghĩ đề nghị này rất hay, hay là ăn lẩu đi, ăn lẩu vào ngày tuyết rơi như này mới ấm áp!”

Hạ Thần Phong không trả lời, anh cau mày lại nhìn tài liệu trong tay, dường như không có gì quan trọng hơn tài liệu trong tay mình. Trong thời gian phá án, tâm trí của Hạ Thần Phong đều sẽ dồn hết vào vụ án. Tiểu Đao không muốn Tạ Điền phải xấu hổ liền cười đáp, “Được rồi, chủ nhiệm Tạ, chúng ta cứ quyết định vậy nhé, khi nào phá được án thì sẽ tìm chỗ ăn.”

Tạ Điền liếc nhìn Hạ Thần Phong, nở một nụ cười, “Được.”

Chủ nhiệm Tạ rời đi với một trái tim gần như tan vỡ, Tiểu Đao đi qua, “Em nói này anh Phong, mặc dù em biết anh có ý với Lục Dao, nhưng tốt xấu gì chúng ta cũng quen biết chủ nhiệm Tạ đã lâu, anh cũng đừng để người ta quá khó xử.”

“Để ý Lục Dao gì cơ? Hạ Thần Phong nhìn Tiểu Đao với ánh mắt sâu thẳm.

“Haiz, anh đừng chối nữa, chẳng lẽ anh không thấy mình đối xử đặc biệt với Lục Dao à, bây giờ ngay cả chìa khóa nhà cũng đưa cho người ta rồi.”

Lưng của Hạ Thần Phong thẳng lên, dựa vào ghế, anh khoanh tay trước ngực, nhướng mày nhìn Tiểu Đao, “Tài liệu tôi bảo cậu kiểm tra, cậu kiểm tra đến đâu rồi?” Tiểu Đao vỗ đét một cái lên đùi sau đó nhảy lên, cầm máy tính bảng trên bàn lên đưa cho Hạ Thần Phong, “Em thật sự tra ra được một số thứ, người bình thường không thể được mua thứ này, đây là hàng cao cấp của nước ngoài, gần như không bán trong nước, còn về lý do thì anh cũng hiểu rồi đấy. Em đã tìm ở những nơi có thể bán nó, chỉ có thể mua được ở chợ đen ở Hồng Kông, giá cả rất đắt đỏ!” Nói xong cậu giơ lên một con số.

Có thể dùng một thiết bị cao cấp như vậy chỉ để theo dõi Lục Dao, điều này dù nghĩ thế nào cũng không hợp lý. Trừ khi Lục Dao là người rất quan trọng trong mắt bọn họ.

“Thật ra, anh Phong, anh có cảm thấy không, mấy vụ án gần đây dường như đều có liên quan đến Tập đoàn Tinh Thần và phong thủy, còn Lục Dao vừa hay là một người biết phong thủy. Trước đây cô ấy không cẩn thận nên mới bị kéo vào vụ án của Trương An An. Vụ án của Ngũ Gia Mẫn là bởi vì bản thiết kế của cô ấy có yếu tố phong thủy. Mà vụ án sáu người Diêu Đạt Phúc này cũng có liên quan đến phong thủy…” Tiểu Đao phân tích không sai, lần này cậu xâu chuỗi các manh mối lại với nhau, “Lại thêm vụ Lục Dao bị tấn công, cố gắng bắt cóc và lần cảnh cáo này… Dường như đối phương rất có hứng thú với Lục Dao, có phải là vì Lục Dao có thể trở thành mấu chốt để giải quyết vụ án hay không.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN