Xuyên qua hệ thống đỏ đen, cùng con bạn thân chơi đùa thế giới
Chương 64: Trốn Tìm (23)
Nghe lời xin lỗi của Cố Vũ Thiên, cô liền suy nghĩ: “ Dù sao thì nhiệm vụ cũng chẳng liên quan đến kẻ này, chỉ cần tìm người tương đương là được”
-Cút!
Cô hạ giọng, lạnh lùng hất tay Cố Vũ Thiên ra rồi kéo nó rời đi, trước khi rời đi nó còn không quên nhếch mép cười đắc ý với hai kẻ đứng sau.
[Hệ thống: Tâm ký chủ, người không có tình cảm gì với nam chính hay sao? Tại sao ký chủ lại quyết đoán như vậy?]
-Vốn dĩ tình cảm chưa tới mức sâu đậm- Tâm lạnh nhạt trả lời.
Sáng hôm sau, tin tức chứng minh sự trong sạch của Tề Lục Tâm được lan ra, đích ngắm chuyển ngay về phía Yến Mi, bị tẩy chạy và bắt nạt, Yến Mi không chịu được mà buộc phải nghỉ học. Không lâu sau đó, mọi người cũng không thấy Dương Tuấn Hàn đâu nữa.
-Hừm, tao tưởng tượng tới Yến Mi với Dương Tuấn Hàn đột ngột quay lại trả thù Tề Ý Manh chúng mày ạ- nó suy tư.
-Ha ha, suốt ngày tưởng tượng lung tung dữ vậy, thế còn tương lai của hai chúng mày thì sao?- Tề Lục Tâm cười, nhấn nhấn khuỷu tay vào nó rồi liếc vài cái về phía Tạ Cầm Thanh.
-Tao nghĩ nó tưởng tượng chục lần rồi có khi- Vũ Lục Vân mỉm cười.
-Úi dời, đương nhiên! Cho Vân 1 ngàn like- Nó bật ngón tay cái lên, vui vẻ nói.
*Xoạch
Một tiếng mở cửa vang lên rất lớn, dường như đã dùng lực rất mạnh. Tiếng động khiến tất cả mọi người trong phòng kể cả tụi nó đều quay đầu nhìn về phía cửa, trước cửa là một người thân đen tuyền nhưng áo đã sờn bạc. Thân hình nhỏ bé liền biết đó là đang vẻ của một người con gái.
Cô gái mặc áo choàng đen bước tới gần chỗ Tề Ý Manh, chưa kịp để Tề Ý Manh hiểu chuyện gì đang diễn ra thì cô gái đó liền lập tức nhào tới, móng tay sắc nhọn lâu ngày không cắt và dường như là đã cắn móng tay nên mỗi ngón đều sắc.
-TỀ Ý MANH! Tất cả là do ngươi! Ngươi hại ta! Hại gia đình ta! Con khốn nạn! Ta tin tưởng ngươi như thế! Xinh đẹp cái gì chứ? Từ nay ngươi không còn!- Giọng của cô gái khàn khàn, gào lên nghe rất chói tai.
Cô gái liên tục cào vào da thịt của Tề Ý Manh, Tề Ý Manh yếu thế, liên tục cầu cứu, vùng vẫy thoát khỏi cô gái. Những người vây quanh đang bất ngờ thì liền tỉnh ngộ, chạy tới, kéo cô gái ra.
Vì lực kéo mạnh, mũ áo tuột xuống, lộ ra một mái tóc lù xù che khuất gương mặt quen thuộc là Yến Mi, khuôn mặt cô ta dữ tợn, dù bị kéo ra nhưng vẫn vùng vẫy, chân đạp về phía Tề Ý Manh.
Sau khi giáo viên chạy tới, Yến Mi bị đuổi khỏi trường và lập tức đưa tới bệnh viện tâm thần trong tình trạng mất ổn định. Còn Tề Ý Manh thì được đưa xuống phòng y tế, những vết thương do Yến Mi để lại trở thành những vết sẹo lớn, cô ta luôn giấu mình trong căn biệt thự, không giám gặp bất cứ ai.
-Sao mày thiêng thế Ly?- Tề Lục Tâm nhìn con bạn thân của mình với vẻ không biết phải làm sao.
-A ha ha, tao cũng đâu biết- Nó cười gượng.
-Ê! Thanh ơi! Hôm nay tớ qua nhà cậu nha!- Nó quay qua chỗ Tạ Cầm Thanh hỏi.
-Hả? À được…- Tạ Cầm Thanh nghe nó hỏi liền bất ngờ, mặc dù là đồng ý nhưng cậu vẫn có chút dè dặt.
-À… Sao cậu dẫn tớ về căn nhà hồi trước vậy?- Nó hỏi cậu
-À ừm… Bố tớ cho tớ ở riêng đó mà- Tạ Cầm Thanh giải thích.
Nó gật gật đầu, trong lòng vẫn cảm thấy nghi ngờ.
Sau khi về nhà của cậu, lần này nó không mở rèm mà chờ khi cậu đi tìm nước uống thì nó liến mắt tìm tòi khắp nơi, nó “chỉ còn nhiệm vụ tìm hiểu cái chết nữa thôi nên có lẽ manh mối còn lâu mới tìm được, trước hết mình tìm hiểu về người này một chút”
*Loảng xoảng
Tiếng vỡ liên hồi vang lên, nó kinh ngạc, chạy theo tiếng vỡ, đi vào phòng bếp liền thấy cậu đã nằm ra sàn. Nó lật ngửa cậu lên liên tục gọi tên cậu nhưng cậu vẫn không tỉnh. Ly liền kiểm tra mạch đập của cậu, cậu vẫn còn thở, có lẽ là bị choáng, nó liền mở một hai cái cúc cổ rồi đem cậu về phòng, cậu nhìn mảnh mai mà rất nặng, nó phải kéo lê cậu đi. Nó kéo cậu vào phòng khách, cố gắng đặt cậu nằm lên sô pha tiếp đó đi tìm một chiếc chăn.
Vào phòng cửa cậu, căn phòng ngăn nắp nhưng lại khá nhiều bụi ở dưới chân, Ly nhíu mày, lấy chăn xem một hồi, thấy không vấn đề liền đem ra đắp cho cậu, lúc đem chăn đi thì nó vô tình thấy vài đoạn băng ghi hình rơi xuống.
Ly liến nhìn một chút rồi nhặt lên, sau khi đắp chăn cho cậu liền ngồi chờ. Trong lúc đó liền tò mò bật một trong số đoạn băng đó, Ly vừa xem vừa kinh ngạc tới không thể thốt lên thành lời.
Trong đoạn băng ghi hình lúc cậu còn bé, vẫn là một hình ảnh cậu bé gầy trơ xương, mặc bộ quần áo rách rưới. Tạ Cầm Thanh lúc nào vừa đem chú chó về, hớn hở ôm chú chó vào lòng. Rồi một giọng nói của một người đàn ông vang lên:
-đem con chó đó lại đây!
Cậu bé nghe vậy, đôi mắt liền chuyển về cảm xúc kinh sợ, cậu bé từ từ ôm chú chó lại gần:
-Cha… nó … nó là bạn con
-giết nó đi!- một chiếc dao được cắm xuống bàn một cách mạnh mẽ.
-Con … không…- Cậu bé từ chối, ngay lập tức chiếc dao bị phi qua hướng khác, rồi một tiếng la yếu ớt của một người phụ nữ vang lên.
-Mẹ!- Cậu bé hoảng hốt.
-Giết nó- Người đàn ông nhẹ nhàng ra lệnh, đặt xuống bàn một con dao khác
Cậu bé nhìn con cún vô tội rồi nhìn mẹ mình, rồi cậu bé đặt cún con xuống bàn, cầm con dao và liên tục đâm vào nó, tiếng kêu thảm thiết của chú chó vang lên, nước mắt của cậu bé cũng tuôn trào không ngừng.
-Khóc lóc? Thật thảm hại
Câu nói lạnh lùng kết thúc đoạn video, sau đó chuyển từng đoạn khác ngắn hơn, miêu tả toàn bộ những việc cậu phải trải qua, nếu cậu càng hành hạ con vật mà người đàn ông mang về một cách tàn nhẫn thì cậu sẽ có được một bữa cơm ngon và ngược lại.
-A, không ngờ nhanh như vậy cậu đã tìm ra chúng, vốn dĩ cái quá khứ này lên chôn cùng bọn họ luôn chứ?!- Giọng nói lạnh lùng vang lên từ đằng sau khiến nó dựng cả tóc gáy.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!