Một thai ba bảo. Papa siêu quyền lực
Chương 12
Lục Hạo Thành đột nhiên phản ứng ngược lại từ từ ngẩng đầu lên, chỉ vì anh nghe tiếng Lam đó.
Nhưng lúc anh ngẩng lên thì màn hình TV lại chiếu sang người MC.
Anh không thèm để ý dù là một cái liếc mắt.
Chỉ nhìn thấy bóng dáng của Lam Tử Nhiên, nhưng cũng không để ý.
Anh bỗng nhiên nhớ tới công việc ngày mai, liền hỏi. “Tổng giám thiết kế mới mà công ty điều qua sẽ tới vào ngày mai à? ”
Mộc Tử Hành cười nói “Hạo Thành, sẽ tới, vị tổng giám thiết kế ba năm trước gia nhập tập đoàn Lục thị, trong thời gian ấy dựa vào thiết kế của bản thân,liền trở thành tổng giám thiết kế của phân công ty, thực lực quả là không tồi. Lần này là chỉ thị của công ty, cậu sẽ bớt lo phần nào.”
Lục Hạo Thành khẽ gật đầu, gương mặt anh tuấn không có chút cảm xúc gì.
Tập đoàn Lục thị kinh doanh sản xuất nhiều ngành nghề. Nhưng anh không đồng ý lắm về ngành thiết kế này.
Đầu anh bỗng hiện lên một tia kí ức ấm áp.
“Lam Lam, mai sau lớn em định làm nghề gì?”
“Anh Hạo Thành, nhìn em mặc chiếc váy công chúa này có xinh không?”. Cô bé đứng dậy, miệng nở nụ cười thật ngọt ngào, quay một vòng, bộ váy công chúa bồng bềnh khiến cho cô bé này càng trở nên xinh đẹp, ngọt ngào đến động lòng.
“Rất đẹp”
“Vậy thì đúng rồi, sau này lớn Lam Lam sẽ làm như thiết kế thời trang, người có thể làm ra một bộ trang phục như này nhất định là giỏi rồi. Lam Lam phải học để sau này thiết kế cho mình những bộ váy đẹp như vậy.” Trong ánh mắt của cô bé tràn ngập tia hi vọng.
Quãng thời gian đó, nhìn thấy nụ cười đơn thuần của cô bé, vậy thì tốt biết bao.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến đêm mưa to bão lũ hôm đó, anh hối hận, tự trách mình sao không chết đi cho rồi.
Anh lại uống rượu, một hơi hết sạch, nỗi đau trong lòng anh mãi vẫn không nguôi.
Anh thở một hơi thật sâu, thân hình cao to tự dưng bật dậy, đi ra ngoài cửa.
Bóng dáng cao to ấy, bao phủ nó là sự bi thương đến chết chóc.
Miếng thịt gà còn chưa kịp cho vào miệng nhìn bóng dáng Lục Hạo Thành rời đi, Mộc Tử Hành một nhắm mắt mở “Tổ tông ơi, anh thật khó để hầu hạ.”
Vội lấy chìa khóa xe trên bàn, Tử Hành chay nhanh theo Lục Hạo Thành.
Tại một nhà hàng ở thành phố Giang.
Trong một phòng ăn truyền đến những âm thanh va chạm của những chiếc ly.
“Cạn ly” Cẩn Nghiên vui vẻ hô to.
Mọi người ai nấy đều cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Cuộc thi của Lam Tử Nhiên kết thúc, ba người họ liền đưa Nhiên Nhiên tới đây ăn mừng.
Cẩn Nghiên cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt soái khí của Tử Nhiên, ánh mắt sủng nịnh, ngữ khí ôn nhu nói:” chúc mừng bảo bối Nhiên Nhiên của chúng ta đã giành được giải nhất trong cuộc thi dương cầm hôm nay.”
“Cảm ơn mami! Nhiên Nhiên có được ngày hôm nay đều là nhờ vào công của mẹ.” Lam Tử Nhiên cười rạng nhìn Cẩn Nghiên.
Cẩn Nghiên không thích gọi là mẹ nuôi nên để Tử Nhiên gọi cô là mami.
Sau khi uống một chút rượu, gương mặt Cẩn Nghiên chuyển đỏ, càng nhìn càng thấy quyến rũ.
Ca khúc trình diễn hôm nay là ca khúc mà Lam Tử Nhiên đã viết cho mẹ mình.
Mẹ cùng bà nội nuôi nấng ba anh em, vất vả rồi!
Lam Hân hiền dịu xoa đầu cậu con trai mình.
Nhìn Cẩn Nghiên hỏi:”Khi nào các cậu về thành phố Phàn?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!