Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông - Chương 60
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông


Chương 60


Trịnh Quân đã được Huy Ninh Đế đặc xá từ đông chí, không còn bị giam ở Võng Cực tự thanh tu nữa, lại quay về phủ công chúa. Nguyên Tứ Nhàn đi thẳng đến phường An Hưng, lòng hơi thấp thỏm.

Dù sao đang là mồng một tháng giêng, Trịnh Quân có khả năng đang ở cung Đại Minh hơn, nếu đi phường An Hưng vô ích thì lại phải vào cung, trì hoãn canh giờ là chuyện nhỏ, chỉ sợ kinh động đến những người không có ý tốt với Nguyên gia như Bình vương chẳng hạn, đến lúc đó để lộ tin tức thì khó đảm bảo sẽ không gặp trở ngại giữa chừng.

Nàng lo lắng cả dọc đường, may mà lúc đưa danh thiếp, nghe hạ nhân phủ công chúa nói Trịnh Quân hôm nay bị bệnh nên không ra ngoài, đang ở trong phủ.

Nguyên Tứ Nhàn thở phào nhẹ nhõm, đi theo hạ nhân đến phòng chính.

Trịnh Quân nhanh chóng đến, trông khí sắc vẫn ổn, không hề có dáng vẻ bệnh. Tay nàng ấy cầm một hộp gỗ nhỏ màu đàn hương, vừa thấy Nguyên Tứ Nhàn, nàng ấy liền nhàn nhạt nói thẳng:

– Nhẫn ngọc mà huyện chúa cần.

Nguyên Tứ Nhàn thực ngẩn người. Nàng chưa nói gì cả.

Nàng đưa tay nhận hộp, mở nắp hộp lên nhìn, thấy bên trong đúng là một chiếc nhẫn ngọc không tỳ vết, chất lượng và độ thuần khiết đều thuộc hàng tuyệt phẩm, nàng nghi hoặc ngẩng đầu hỏi:

– Sao công chúa biết hôm nay tôi đến để làm gì?

Nói xong nàng nhanh chóng phản ứng lại, lại hỏi:

– Công chúa cố ý cáo bệnh ở trong phủ để chờ tôi?

Trịnh Quân cười không đáp.

Nguyên Tứ Nhàn biết thời gian gấp gáp, thấy nàng ấy không đáp thì trước tiên giao hộp cho Giản Chi phía sau, lời ít ý nhiều:

– Khẩn cấp 800 dặm, bí mật đưa đến Điền Nam.

Nhẫn ngọc này phải phát huy tác dụng trước khi Lục Thời Khanh đến Điền Nam, cho nên nàng không thể đích thân đưa. Từ Trường An đến biên thùy hơn ba ngàn dặm, dựa vào một người thì quá chậm. Lục Thời Khanh đã đi được một ngày một đêm, dù kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng cao siêu đến mấy cũng không thể đi sau đến trước. Biện pháp duy nhất là dùng trạm dịch truyền tin, thay người thay ngựa suốt quãng đường, đi cả ngày lẫn đêm không nghỉ dù chỉ một khắc.

Giản Chi lĩnh mệnh rời đi, Nguyên Tứ Nhàn nhìn Trịnh Quân, không khỏi sinh nghi.

Trịnh Quân thân là đích công chúa, tin tức trong cung lẽ ra nhạy hơn nàng, sớm biết chuyện Lục Thời Khanh xuôi nam, nhưng vì sao lại bị động như thế, ở đây chờ nàng tới?

Tuy vấn đề này hơi lúng túng nhưng nàng không hỏi thì khó chịu, bèn nói thẳng:

– Công chúa đã biết trước cái nhẫn ngọc này hữu ích với chàng, vì sao không giao cho chàng trước khi chàng rời kinh?

Trịnh Quân cụp mắt cười, nhẹ giọng:

– Dù sao cô sẽ đến mà, không phải sao?

Nguyên Tứ Nhàn cau mày. Theo nàng thấy, cách làm của Trịnh Quân thực không hợp lẽ thường. Do liệu trước tình địch sẽ tới lấy nhẫn ngọc giúp ý trung nhân, cho nên chắp tay dâng cơ hội này lên? Đây là kiểu nhân quả gì thế.

Huống hồ, dù miễn cưỡng giải thích điều này thành Trịnh Quân không tranh giành và độ lượng thì vẫn không giải thích được. Nàng nghĩ tới khối ngọc thô đó thuần túy là ngẫu nhiên đột xuất chứ không phải dự tính từ trước, Trịnh Quân làm sao chắc chắn nàng sẽ tới?

Nàng chợt liên tưởng đến lá mật thư lần trước gửi đến Thư Châu, nhắc nhở Lục Thời Khanh đường về cẩn thận. Trịnh Quân lúc đó cũng giống như thông qua cách nào đó mà biết trước tin tức. Tuy kết quả là đường về gió yên sóng lặng, nhưng nàng không hề cảm thấy tin tức là giả. Có lẽ chính vì đối phương phát hiện kế hoạch bại lộ, Lục Thời Khanh đã có phòng bị, nên mới từ bỏ việc ám sát.

Nguyên Tứ Nhàn càng hiếu kỳ hơn về Trịnh Quân, chỉ là vô cùng hiển nhiên, trước mắt nàng không cách nào moi móc được gì từ miệng nàng ấy, nếu tiếp tục dây dưa gặng hỏi sẽ có vẻ hơi thất lễ và tự làm bẽ mặt.

Nàng đành cười nói:

– Tóm lại lần này đa tạ công chúa, tôi cáo từ trước.

Trịnh Quân gật đầu, tiễn nàng ra khỏi phủ.

Tảng đá lớn trong lòng Nguyên Tứ Nhàn rơi xuống một nửa, cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn đêm qua chút, vừa về phủ liền báo cáo tiến độ với cha, khi ra khỏi thư phòng Nguyên Dị Trực, nàng tình cờ gặp Nguyên Ngọc, hắn kinh ngạc hỏi:

– Muội muội tốt của huynh, ban nãy muội dùng bộ dạng ma quỷ này đến phủ công chúa gặp tình địch à?

Bộ dạng ma quỷ? Nguyên Tứ Nhàn khó hiểu bóp bóp mặt mình.

Nguyên Ngọc không nỡ nhìn:

– Không phải chỗ này, mà là mắt muội sưng như quả hạch đào, tóc rối như bó rơm… ôi thôi thôi, trời sinh quyến rũ, không để ý mấy thứ này.

Nguyên Tứ Nhàn sờ tóc mình cười khan, không quá chú ý mấy chuyện vặt, chỉ cần hoàn thành xong chuyện thì ra sao cũng được. Nàng hỏi hắn:

– A huynh tới tìm cha à?

Nguyên Ngọc thần bí kéo nàng ra xa xa, nói nhỏ:

– Là cha gọi huynh tới, đoán là lại muốn hỏi huynh chuyện giữa muội và Lục Tử Chú.

Là người số khổ mới ly hôn chưa lâu, thế mà mấy ngày nay hắn chỉ được cha mẹ an ủi vài câu, sau đó toàn bị lôi ra hỏi chuyện giữa Nguyên Tứ Nhàn và Lục Tử Chú. Thương cho hắn vì hạnh phúc cả đời của muội muội mà phải ra sức kể tốt cho tên kia, nào là hai người cùng chung hoạn nạn thế nào, tình đầu ý hợp ra làm sao.

Nguyên Tứ Nhàn vội nói:

– Vậy huynh phải giấu cho kỹ vào, nếu được hỏi tâm ý của muội thì tuyệt đối đừng bị dụ khai ra là muội theo đuổi Lục Thời Khanh vì tìm y làm chỗ dựa.

Khó khăn lắm mới đi tới bước này, nếu để cha biết ý định ban đầu của nàng là muốn cứu Nguyên gia, vậy hôn sự này tám phần là hỏng bét.

Nguyên Ngọc nhìn nàng:

– Cha tìm huynh để nghe ngóng về Lục Tử Chú, hỏi tâm ý của muội làm gì? Trên dưới Nguyên gia chúng ta, không phải người mù thì có ai không nhìn ra tâm ý của muội?

Nguyên Tứ Nhàn sững sờ:

– Hả?

Nguyên Ngọc nhìn nàng như nhìn kẻ ngốc, vỗ vai nàng:

– Muội muội ngốc, trong cuộc u mê, muội có tâm chút đi, đừng để bị người ta bắt mà không biết.

Nguyên Tứ Nhàn nhìn bóng lưng hắn xoay người rời đi, lúng túng chớp chớp mắt ba lần, nháy mắt tim như trống đánh.

Mười ngày sau, quân doanh canh phòng của Nam Chiếu ở biên thùy Điền Nam đột nhiên bị tập kích ban đêm.

Qua mấy ngày này, quân địa phương Đại Chu vì thiếu người lãnh đạo tài ba nên sĩ khí giảm sút, Nam Chiếu hành quân gấp gần như chiếm ưu thế tuyệt đối, hướng một mạch lên phía bắc về Ích Châu, đánh hạ hơn một nửa Kiếm Nam. Mà đám quân canh phòng bao gồm thái tử Tế Cư thì ở lại phía sau, đảm bảo đường lui cho quân tiên phong.

Nhưng vào hôm kia, lương thảo từ Nam Chiếu vận chuyển tới bất ngờ bị chặn, mấy tướng lĩnh trong quân doanh nhận được tin tức, lấy lý do rất có khả năng vị trí quân doanh canh phòng đã bị lộ để đề nghị di dời trận địa, nhưng Tế Cư luôn không đồng ý.

Ý hắn ta rất đơn giản: vị trí quân doanh canh phòng chưa bị lộ.

Đám lương thảo này không phải quân nhu vận chuyển ra tiền tuyến mà chỉ là lương thực cung cấp cho quân canh phòng, bởi số lượng không nhiều nên quả thực phái ít binh lính hộ tống, không phải không có khả năng bị người khác lợi dụng sơ hở.

Nhưng mục đích đối phương hiển nhiên không nằm ở ít lương thảo không quan trọng gì với Nam Chiếu này, mà là muốn khiến họ lầm tưởng vị trí quân doanh bị lộ, dụ họ khẩn cấp rời đi, từ đó nhòm ngó hướng đi của quân canh phòng.

Đây là kế sách của đối phương dụ rắn rời hang. Nếu họ án binh bất động thì có lẽ mọi thứ sẽ gió yên sóng lặng, còn làm ngược lại mới là chân chính bại lộ bản thân.

Nhưng vấn đề là, Tế Cư nhìn rõ mưu kế nhưng tướng lĩnh dưới quyền lại không nhìn rõ, tranh luận với hắn ta hơn nửa đêm, thấy hắn ta không đồng ý thì lập tức gửi quân báo về đô thành Nam Chiếu, trưng cầu ý kiến Nam Chiếu vương.

Sau ngày lương thảo bị chặn, cũng chính là hôm qua, Nam Chiếu vương hạ lệnh quân doanh canh phòng lập tức dời đi, Tế Cư không thể không nghe lệnh. Đúng như hắn ta dự liệu, vào đêm dời đi xong xuôi, họ bị một nhánh quân đội Đại Chu tập kích.

Quân doanh canh phòng loạn cào cào, lúc giao chiến khẩn cấp với nhánh quân tập kích ban đêm ấy, trong lều màu vàng lớn ở giữa, Tế Cư mặc huyền giáp uy phong đứng hạ một đạo quân lệnh: ngừng chiến.

Tiếng la hét bên ngoài đột nhiên dừng, hiển nhiên là quân đội Đại Chu thấy hắn ta chọn ngừng chiến thì cũng từ bỏ tấn công.

Hắn ta thở dài, trầm mặc rất lâu mới nhấc bội đao bước ra khỏi trướng, xa xa thấy ngoài cửa doanh có một nam tử khoác áo choàng ngồi cao trên lưng ngựa, nhìn thấy hắn ta thì cười, nhàn nhạt nói:

– Từ biệt ở trạm dịch Thương Châu, nhiều ngày không gặp, điện hạ vẫn khỏe chứ?

Chính là Lục Thời Khanh chặn lương thảo Nam Chiếu hôm kia.

Tế Cư cũng không phủ nhận, dùng tiếng Hán không mấy lưu loát đáp:

– Lúc chưa gặp Lục thị lang, ta luôn rất khỏe.

– Nghe lời này của điện hạ, Lục mỗ cảm thấy tiếc nuối sâu sắc. Kỳ thực Lục mỗ cũng thấy lạ, cớ sao lần nào gặp điện hạ cũng là cảnh đánh đánh giết giết nhỉ.

Hắn ta cười, lộ hàm răng trắng trong màn đêm:

– Người Hán các ngươi có một từ gọi là “nghiệt duyên”.

Lục Thời Khanh dường như hơi bất ngờ, khẽ ồ:

– Không ngờ điện hạ lại học thức uyên bác đến thế. Vậy ngài chắc chắn cũng từng nghe người Hán chúng tôi có câu tục ngữ là “biến chiến tranh thành tơ lụa”.

Tế Cư cười lớn:

– Khó đọc quá, nghe không hiểu.

Lục Thời Khanh đưa tay về phía trướng màu vàng:

– Vậy, ngài không ngại cho phép Lục mỗ vào bên trong, nghe Lục mỗ giảng giải cho ngài chứ?

Tế Cư nghe vậy, liếc nhìn đội tinh kỵ khoảng ba ngàn người phía sau y.

Y đương nhiên hiểu nỗi lo của hắn ta, mỉm cười quay đầu căn dặn:

– Lui về trăm trượng, không có mệnh lệnh của ta, không thể lại gần.

Đội kỵ binh này là quân địa phương của Kiềm Trung thuộc Sung Châu. Lục Thời Khanh vì tránh rêu rao nên không mang quân rời kinh, chỉ lúc đi qua Sung Châu có sức chiến đấu canh phòng tương đối tinh nhuệ, y mới lấy binh phù mà Huy Ninh Đế giao cho trước đó để điều động đội kỵ binh này.

Từ khi chiến sự nổi lên, Kiềm Trung và Lĩnh Nam tiếp giáp Điền Nam từng phái quân trợ giúp nhưng vì chiến thuật không thỏa đáng nên bị Tế Cư liên tiếp ngăn trở bên ngoài Điền Nam, đến khi Lục Thời Khanh lĩnh ba ngàn người đi đường vòng đánh úp, chặn quân báo của Nam Chiếu, mới lặng lẽ phá được phòng tuyến của hắn ta.

Cũng chính vì như vậy, khi Tế Cư nghe tin lương thảo đột nhiên bị chặn thì biết ngay kẻ tới nhất định là cường địch, lúc nãy bị tập kích ban đêm cũng dứt khoát từ bỏ giao chiến, tránh thương vong không cần thiết.

Dù sao hắn ta đã đoán được, mục đích của Lục Thời Khanh không phải đánh chiếm quân doanh canh phòng mà là muốn đàm phán. Bởi vì trước đó hắn ta đã nhận được một thứ.

Mấy ngày trước, tướng sĩ Nam Chiếu ở biên thùy Điền Nam chuyền tay đưa một chiếc nhẫn ngọc đến nơi đóng quân, nói là Trường An đưa tới. Hắn ta vừa nhìn liền hiểu ngay tiền căn hậu quả, biết người đưa nhẫn ngọc là đang lấy lòng, mượn đó để nhắc nhở thế lửa ở sau nhà hắn ta.

Có điều lúc đó hắn ta chưa hiểu nguyên do đối phương lấy lòng, mãi đến khi kết hợp với cuộc tập kích ban đêm của Lục Thời Khanh lúc nãy, liên tưởng lại, chiếc nhẫn ngọc đầy thành ý này là đang thể hiện ý thân thiện của sứ giả Đại Chu, hi vọng tránh cảnh hai bên giao chiến.

Nếu người ta không muốn đánh, hắn ta hà tất ráng chịu đựng một trận làm gì.

Một mình Lục Thời Khanh theo Tế Cư vào trướng màu vàng để thể hiện thành tâm đàm phán, sau khi ngồi xuống, y phủi bùn bẩn trên vạt áo, hỏi:

– Điện hạ có thể cho Lục mỗ mượn một chiếc khăn sạch hay không?

Tế Cư sai người đưa một cái khăn gấm cho y, nghiêm túc nói:

– Không lau cũng không sao đâu, y phục của ngài hiện tại ổn hơn hồi ở trạm dịch Thương Châu nhiều rồi.

Lục Thời Khanh nghẹn, nhớ lại chuyện tốt mà Nguyên Tứ Nhàn làm trước đó, thầm hậm hực nghiến răng, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên nói dối:

– Ờ, vị hôn thê của Lục mỗ xác thực nghịch ngợm, hễ không vui là đốt sạch hết y phục của ta.

Lần này đổi thành Tế Cư nghẹn.

Tuy năm xưa hắn ta ép hôn chỉ đơn thuần vì mục đích chính trị chứ không phải thật lòng với Nguyên Tứ Nhàn, nhưng suy cho cùng đã thất bại, lần bắt người ở Thương Châu cũng không thành, cho nên lời này của Lục Thời Khanh hiển nhiên là rắc muối lên vết thương của hắn ta.

Tế Cư chợt nhìn nhẫn ngọc đặt trên bàn, sực tỉnh:

– Hóa ra người tặng ta nhẫn ngọc này là vị hôn thê của Lục thị lang.

Đại Chu bị ảnh hưởng từ ngoại vực nên có tập tục dùng nhẫn ngọc làm tín vật đính ước nam nữ. Mí mắt Lục Thời Khanh vừa ngước lên liền cau mày. Gã da đen đi đêm không thấy mặt này nói lời ngứa đòn gì vậy?

Tế Cư đeo nhẫn ngọc lên ngón út, dường như cảm thấy đeo rất hợp, không gỡ ra, nói:

– Lục thị lang, mời bắt đầu giảng giải.

Lục Thời Khanh cười lạnh trong bụng, không nhẫn nại vòng vo với hắn ta nữa, nói thẳng:

– Điều Lục mỗ muốn nói rất đơn giản. Nếu điện hạ tiếp tục tiến công lên bắc, thì có hai chỗ hại. Thứ nhất là đối với ngài, ngài sắp liên tiếp mất lòng quân, lòng dân và lòng vua. Không cần ta nói ngài cũng hiểu, tướng lĩnh bên cạnh ngài hoàn toàn không đồng lòng với ngài, bằng không cũng không tới mức sập bẫy do ta giăng ra.

– Ngoài họ thì bách tính và phụ thân của ngài trong nước cũng không quá ủng hộ ngài phát động trận chiến này. Nguyên nhân là, Nam Chiếu gánh không nổi tổn thất khi trường kỳ kháng chiến.

– Mấy năm gần đây ngài nhiều lần giao chiến với Đại Chu, chiến loạn và xuất chinh khiến nhân khẩu nước ngài giảm mạnh, bách tính không thể trồng trọt bình thường, cùng với đó, những thứ cần cho chiến tranh như lương thảo, vũ khí, tuấn mã không ngừng tăng nhanh, quốc khố Nam Chiếu bởi vậy dần dần trống rỗng. Nếu tiếp tục như thế, thái tử ngài sẽ quay lưng với dân tâm, phụ thân ngài cũng sẽ chọn người thích hợp hơn để thay thế ngài thượng vị.

– Thứ hai là đối với Nam Chiếu, ngài sắp cốc mò cò xơi cho Thổ Phồn, cuối cùng tự tổn hại bản thân. Ngài rất rõ ràng, chủ lực của trận chiến này là quân đội Nam Chiếu, sở dĩ Thổ Phồn vốn giao hảo tốt với Đại Chu bị ngài mê hoặc, đáp ứng cùng ngài hợp tác, mục đích là muốn mượn tay ngài để tiến công lên bắc, chiếm Hà Tây mà họ thèm muốn đã lâu, cùng chia phần của Đại Chu.

– Nhưng ngài phải nhớ, Thổ Phồn không chỉ tiếp giáp Đại Chu mà còn tiếp giáp với ngài. Thổ Phồn có được Hà Tây sẽ ngày càng phồn thịnh, Thổ Phồn thịnh thì Nam Chiếu suy. Thổ Phồn mạnh để tích trữ thực lực chống lại Đại Chu, sớm muộn cũng sẽ đưa binh nhắm vào Nam Chiếu. Đến lúc đó, Đại Chu rất vui vẻ nhìn ngao cò tranh nhau, ngồi làm ngư ông đắc lợi.

– Nói xong chỗ hại, giờ nói tới hai chỗ lợi của ngài trong trận chiến này. Một là đả kích Điền Nam vương. Hai là chiếm lấy Kiếm Nam. Nhưng chút lợi cỏn con này so với chỗ hại mà Lục mỗ vừa nói thì thực không đáng nhắc tới. Ngài không ngại tự hỏi xem, thần dân của ngài liệu có thể hiểu được việc ngài chỉ vì một quận vương khác họ và một mảnh đất nhỏ bé mà hi sinh lớn lao hay không.

– Cuối cùng, ta muốn cho ngài biết lợi ích của việc lui binh. Ngài chỉ cần khiến Thổ Phồn từ bỏ minh ước đã ký với ngài trước, là có thể chiếm thế thượng phong lâu dài trong lần hợp tác này thậm chí là trong giao lưu chính trị tương lai, tranh thủ được lợi ích lớn lao: lương thực, vàng bạc, nhân công, thậm chí là đất đai. Dù ngài chiến bại cũng có thể dùng những thứ thực tế này cho bách tính của ngài thấy, tiếp nhận, hiểu được, dùng lợi ích để vỗ về trên dưới cả nước. Đại Chu sẵn lòng cho ngài lợi ích và cơ hội nghỉ ngơi dưỡng sức, Lục mỗ sau đêm nay có thể giúp ngài đi một chuyến đến Thổ Phồn, dụ họ rút quân, chỉ cần bây giờ ngài đồng ý với đàm phán này.

– Đương nhiên, nếu ngài nghe xong những lời này mà vẫn khăng khăng không chịu lui binh…

Lục Thời Khanh cười nhạt:

– Lục mỗ không sợ làm vong hồn dưới đao ngài, nhưng chiếu theo tình thế trong nước của ngài thì e là không lâu ngài sẽ gặp ta dưới âm tào địa phủ, tiếp tục nghiệt duyên rồi. Ngài cũng nói, lúc chưa gặp ta, ngài luôn rất khỏe mà.

Nói xong, y liếc nhẫn ngọc trên ngón út Tế Cư:

– Điện hạ có hài lòng với lời giảng giải tối nay của Lục mỗ không?

Năm ngày sau, Thổ Phồn bội ước rút quân, Đại Chu có thể lấy hơi phản công, bức lui Nam Chiếu, đuổi Nam Chiếu ra khỏi biên cảnh. Đến đây, chiến sự giằng co 20 ngày ngắn ngủi kết thúc.

Tin tức truyền tới Trường An, cả triều vui mừng chấn động. Nguyên Tứ Nhàn hưng phấn đến suýt xách hành lý xuôi nam đi đón Lục Thời Khanh, nhưng bị Nguyên Dị Trực một búa ngăn lại.

Nàng đành ngày ngày đếm ngón tay chờ y, không rời phủ một bước, sớm tối đều hỏi xem có tin tức từ phía nam truyền đến hay không, kết quả Lục Thời Khanh đúng giỏi, từ đầu tới cuối đều không gửi cho nàng một tin chính xác, làm nàng tức tối đợi tới mất kiên nhẫn, thế là dứt khoát không hỏi nữa.

Thấm thoắt đã gần cuối tháng giêng, tháng hai là mùa hồng hạnh nở xinh tươi ngoài tường, y tới thì tới, không tới thì thôi.

Ngày mồng 8 tháng 2, Nguyên Tứ Nhàn kéo a huynh và mẹ đi Phù Dung Viên, giẫm lên cỏ xanh còn chưa nhú hoàn toàn để giải sầu, vốn định không nhớ Lục Thời Khanh nữa, không ngờ dạo một vòng lại bất giác lên tòa trúc lâu mà trước đây từng tới.

Lúc đó nàng tới đây gặp Trịnh Trạc, nhưng đến tầng cao nhất này, người đầu tiên nàng nhìn thấy lại là Lục Thời Khanh mặc toàn thân màu đỏ chói.

Nàng chợt rất tò mò, lúc đó nàng vừa trò chuyện ăn vải với Trịnh Trạc vừa đi chung thuyền với hắn, bây giờ nếu Lục Thời Khanh nhớ lại sẽ có suy nghĩ gì.

Nàng ngồi xuống bên bàn dài trong phòng, tưởng tượng đến cảm xúc của y mà vui thầm, cười ngây ngô mãi, đợi khi hoàn hồn thì mẹ và a huynh vốn cùng nàng đến trúc lâu đều không còn bóng dáng.

Nàng thả hồn hơi quá.

Nguyên Tứ Nhàn sững sờ, vội đứng dậy nhìn quanh, thấy bên ngoài cửa phòng có một người đứng chắp tay ở cuối hành lang, dường như đã nhìn nàng rất lâu.

Thấy nàng nhìn lại, người đó cong khóe môi, vừa đắc ý vừa kiêu căng hỏi:

– Nguyên Tứ Nhàn, cô ngồi một mình trong đó cười ngây ngô gì thế?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN