Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông - Chương 77
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
45


Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông


Chương 77


Chú ý lọn tóc bạc kia, lòng Nguyên Tứ Nhàn ngổn ngang trăm mối.

Hôm qua nghe Lục Thời Khanh nói xong, nàng vốn đã lựa chọn không làm gì cả, cho nên lúc Lục Sương Dư tới cầu xin, nàng không đồng ý với muội ấy. Nhưng sau khi biết kiếp trước Thiều Hòa chưa từng được Tế Cư cầu hôn, nàng thực sự rất khó ích kỷ bàng quan đứng nhìn.

Tình hình chính trị kiếp này do nàng nhúng tay mà sinh ra đủ loại biến số, lần này Tế Cư cầu hôn, nói không chừng là do nàng gián tiếp gây nên. Khi nàng thay đổi số phận của mình cũng đồng thời thay đổi số phận của Thiều Hòa, trong tình huống đó, nếu nàng chỉ một mực bảo vệ bản thân thì thực quá không đạo nghĩa.

Nhưng Thiều Hòa thậm chí chưa nghe kế hoạch của nàng đã từ bỏ, một mình nàng chẳng thể làm gì, đành tôn trọng lựa chọn của nàng ấy.

Thiều Hòa đi được ba trượng lại quay đầu lần nữa, nhàn nhạt nói:

– Lần này từ biệt, có lẽ sẽ không gặp lại huyện chúa. Vết thương trên người Lục thị lang e sẽ để lại mầm bệnh, mong huyện chúa để tâm lo liệu.

Nói xong, nàng ấy rẽ ra cửa phủ.

Nguyên Tứ Nhàn sững sờ tại chỗ, chớp mắt liên tục ba lần.

Trên người Lục Thời Khanh có vết thương gì?

Nàng cau mày lên xe ngựa hồi phủ, vừa suy xét vấn đề này vừa nhớ lại những chuyện kỳ lạ liên quan tới Thiều Hòa cả năm qua.

Sáng nay khi mới nghe Lục Sương Dư nói, phản ứng đầu tiên của nàng là có lẽ Thiều Hòa cũng mơ thấy những chuyện vụn vặt của kiếp trước giống nàng, nhưng qua những lời vấn đáp ban nãy, nàng đã bỏ đi ý nghĩ này. Thiều Hòa không phải nằm mơ thấy kiếp trước, mà là mang theo ký ức đó sống lại một lần. Bước ngoặt chính là chuyện rơi xuống sông ở cầu Lộc.

Ngày đó của kiếp trước, Thiều Hòa cũng mời Lục Sương Dư du ngoạn, có điều lúc đó Nguyên Tứ Nhàn chưa mơ giấc mơ lạ, đương nhiên cũng chưa từng đến cầu Lộc cứu Lục Sương Dư. Thiều Hòa nhờ rơi xuống nước mà trùng sinh, khi tỉnh lại nhận ra tình thế khác với kiếp trước, nhưng Nguyên Tứ Nhàn cứu người không để lại tên tuổi, nên nàng ấy nhất thời không rõ rốt cuộc là ai thay đổi chuyện này.

Mãi đến một năm sau đó, Lục Sương Dư tìm được ân nhân cứu mạng, Thiều Hoa nghe thấy mới loáng thoáng hoảng hốt, nghi ngờ Nguyên Tứ Nhàn bỗng dưng chen chân vào cũng trùng sinh giống mình.

Mới đầu nàng ấy vẫn án binh bất động, nhưng sau khi chuyện Nguyên Tứ Nhàn yêu thích Lục Thời Khanh được đồn khắp Trường An thì nàng ấy không nhịn nổi nữa. Suy cho cùng, kiếp trước căn bản không có chuyện này.

Nguyên Tứ Nhàn nhớ rõ, ngày Thiều Hòa đến Nguyên phủ đã cố ý để một tỳ nữ có nốt ruồi dưới mắt ngồi ở ghế trên trong chính đường, sau đó cố ý nhắc nàng đã hành lễ sai người. Lúc đó nàng không hiểu nguyên do nàng ấy làm vậy, bây giờ nghĩ lại, Thiều Hòa vốn dĩ tới là để thăm dò nàng – thăm dò xem nàng có nhận ra mặt nàng ấy hay không.

Nhưng giấc mơ của Nguyên Tứ Nhàn vô cùng vụn vặt, vả lại đều đen kịt một màu, nên nàng thật sự không nhận ra Thiều Hòa, bởi vậy biểu hiện rất tự nhiên. Kể cả sau đó, Thiều Hòa vừa đưa nàng đi dạo trong cung vừa nói năng thăm dò nàng, nàng cũng vì tin tức trong mơ không hoàn chỉnh mà không mảy may lộ sơ hở.

Cho nên, Thiều Hòa lại xóa bỏ hoài nghi, chỉ nghĩ có lẽ vì những hành vi nhỏ nhặt của bản thân trong một năm qua đã làm thay đổi kiếp này.

Kỳ thực lúc đó, nàng ấy vẫn ôm chút hi vọng với Lục Thời Khanh nên không có vẻ ngột ngạt u uất như sau này. Nhưng khi Nguyên Tứ Nhàn ngày càng thân thiết hơn với Lục Thời Khanh, nàng ấy dần dần cảm thấy bất lực, và lựa chọn chấp nhận số phận.

Sau đó, nàng ấy không đấu tranh nữa.

Nàng ấy không đấu tranh, nhưng do biết một ít chuyện của kiếp trước nên vào lúc cần thiết đã cảnh báo Lục Thời Khanh, chưa từ bỏ việc bảo vệ y. Bởi vậy mới có lá mật thư nhắc nhở y khi xuôi nam nhớ cẩn thận đường về. Tức là, ở kiếp trước, Lục Thời Khanh đích thực đã gặp ám sát trên đường hồi kinh. Nhưng kiếp này, có lẽ do Thiều Hòa nhắc nhở, cũng có lẽ do Nguyên Tứ Nhàn tham dự, chuyện này mới được tránh đi.

Sau đó nữa, chuyện nhẫn ngọc cũng vậy. Thiều Hòa biết Nguyên Tứ Nhàn sẽ đến lấy nhẫn ngọc, vì kiếp trước từng xảy ra chuyện giống hệt. Nhẫn ngọc này liên quan tới tính mạng Lục Thời Khanh, Thiều Hòa tin số mệnh quyết định không tùy tiện thay đổi, để tất cả thuận theo quỹ tích kiếp trước, cho nên nàng ấy không tự tay giao cho y mà đợi Nguyên Tứ Nhàn tới làm chuyện này giống như cũ.

Nghĩ thông những chuyện này, Nguyên Tứ Nhàn càng nghi hoặc về bản thân mình ở kiếp trước.

Kiếp này nàng theo đuổi Lục Thời Khanh là do giấc mơ khởi nguồn, nếu đã như vậy, lẽ ra kiếp trước nàng không có qua lại gì với y mới phải. Nhưng vì sao nàng lại đi xin Thiều Hòa nhẫn ngọc? Lúc đó nàng là vị hôn thê của Trịnh Trạc, rốt cuộc có tình cảm gì với Lục Thời Khanh?

Mà Thiều Hòa sau khi trùng sinh đã lựa chọn bắt chước nàng để thay đổi vận mệnh, phải chăng chứng tỏ kiếp trước Lục Thời Khanh thích nàng? Không có nàng chủ động, đồ hũ nút đó rốt cuộc làm sao rung động với nàng? Tình cảm y dành cho nàng, là khi nàng đang có hôn ước, hay sau khi nàng hủy bỏ hôn ước?

Chuyện kiếp trước, nàng nghĩ mãi không hiểu, vết thương trên người Lục Thời Khanh mà Thiều Hòa nói cũng khiến Nguyên Tứ Nhàn ù ù cạc cạc, đầu nàng thực như sắp nổ tung. Khi về phủ, nàng thấy Lục Sương Dư vẫn chưa rời đi, dường như vẫn đang đợi tin tức từ nàng.

Kỳ thực nàng hiểu đại khái suy nghĩ của muội ấy. Tính tình Lục Sương Dư đơn thuần, không hiểu chính trị, chỉ cảm thấy a huynh mình thần thánh không gì không làm được, chỉ cần tẩu tẩu là nàng đồng ý giúp Thiều Hòa, khuyên a huynh là chuyện này có thể được giải quyết.

Sự cảm thông của muội ấy dành cho Thiều Hòa, Nguyên Tứ Nhàn cũng có thể hiểu. Dẫu sao trước đây, rõ ràng hai người cùng du ngoạn, nhưng kết quả muội ấy được cứu, còn Thiều Hòa rơi xuống nước bị bệnh nặng, tuy không phải lỗi của muội ấy nhưng trong lòng muội ấy vẫn hơi bứt rứt.

Cho nên về sau, thấy Thiều Hòa trở nên trầm mặc ít nói, Lục Sương Dư muốn tác hợp nàng ấy và a huynh để nàng ấy vui vẻ. Cũng vì vậy nên rõ ràng dù cảm thấy Nguyên Tứ Nhàn rất tốt, muội ấy vẫn nhiều lần giận dỗi khi thấy nàng tiếp cận a huynh.

Nguyên Tứ Nhàn đang muốn giải thích với Lục Sương Dư là chuyện Thiều Hòa hòa thân xem như ván đã đóng thuyền, thì muội ấy chợt bước tới, xoắn ngón tay nói:

– Tẩu tẩu, muội nghe nói chuyện của công chúa rồi. Lúc nãy Tào Ám tới thay a huynh đã nói cho muội biết, chuyện này không phải tẩu không chịu giúp mà cả tẩu và a huynh đều không giúp được. Vừa rồi muội nóng ruột lỗ mãng, tẩu đừng so đo với muội…

Nói xong, muội ấy dè dặt nhìn Nguyên Tứ Nhàn, nói rất đáng thương:

– Dù sao a huynh giận muội rồi…

Hóa ra nha đầu này ở lại xin lỗi nàng là do uy danh của huynh trưởng.

Nguyên Tứ Nhàn không phải người bụng dạ hẹp hòi, nàng tức khắc bày ra tư thế trưởng bối, đi tới vỗ vai muội ấy:

– Sau khi muội về phủ, nếu chàng mắng muội, muội cứ báo tên của tẩu.

Lục Sương Dư bĩu môi, nhìn tay nàng ôm vai mình:

– Tẩu tẩu, tẩu đừng có nam tử hán như thế, tẩu như vậy sẽ khiến muội nhớ tới chuyện đau lòng ngày trước…

– …

Nguyên Tứ Nhàn nghẹn, giật giật khóe môi, rút tay về, đang định bảo muội ấy mau mau về phủ thì chợt thấy ở cổng phường xa xa có một con khoái mã chạy tới, lại là Tào Ám. Khi đến trước mặt nàng, hắn vội siết dây cương, hớt hải xuống đất, hô:

– Huyện chúa!

Tào Ám trước giờ luôn thận trọng, Nguyên Tứ Nhàn bị bộ dạng đó của hắn dọa, lại nhớ tới vết thương của Lục Thời Khanh mà Thiều Hòa nói, lòng căng thẳng:

– Lục Thời Khanh làm sao?

Tào Ám bị hỏi ngơ ngác:

– Lang quân không sao cả, là Lục phủ vừa nhận được thánh chỉ. Thánh nhân nói, năm ngày sau, Thiều Hòa công chúa sẽ theo thái tử Tế Cư hòa thân đến Nam Chiếu, để song hỉ lâm môn, thánh nhân bảo huyện chúa và lang quân cũng thành thân vào ngày đó.

Nguyên Tứ Nhàn bị tin tức đột ngột này làm chấn động đến mức vịn Lục Sương Dư:

– Đợi đã, ta hơi choáng.

Sau đó nàng ngẩng đầu hỏi Tào Ám:

– Năm ngày sau? Vậy sính lễ và đồ cưới phải làm sao, cả hôn phục nữa?

Tào Ám cười:

– Nếu thánh nhân đã ban chỉ thì chắc chắn sẽ xử lý ổn thỏa cho người và lang quân, song thực tế, lang quân đã lặng lẽ chuẩn bị gần đủ rồi ạ.

– …

Nguyên Tứ Nhàn trước đó bị lời của Thiều Hòa làm sợ hãi, vốn định mau chóng hỏi xem trên người Lục Thời Khanh rốt cuộc bị thương ở đâu để tiện bốc thuốc đúng bệnh, giờ nhận được tin này, nàng dứt khoát cùng Lục Sương Dư đến Lục phủ, dọc đường tiện thể nghe ngóng từ phía muội ấy.

Nhưng Lục Sương Dư đích thực không biết, nói thẳng là không có chuyện này.

Nếu Lục Thời Khanh bị thương, muội muội sống chung một mái nhà với y không lý nào lại không biết, Nguyên Tứ Nhàn thấy muội ấy không giống như nói dối, lòng nàng càng buồn bực. Lúc nãy Thiều Hòa vội đi tiếp chỉ, nàng không thể hỏi nhiều, bây giờ tình hình thế này, nàng càng không tiện đến quấy nhiễu nàng ấy, bèn nghĩ chi bằng hỏi thẳng Lục Thời Khanh.

Lục Thời Khanh tiếp thánh chỉ xong thì vùi đầu vào nhà kho trong phủ để kiểm kê sính lễ, nghe nói nàng đến mới chui khỏi đống đồ vật lấp lánh ra ngoài, thấy nàng bèn như cười như không nói:

– Nguyên Tứ Nhàn, năm ngày nữa thành thân rồi, nàng phải rụt rè chút, còn chạy tới làm gì?

Y đúng là tiếp nhận tin tức này rất nhanh, không biết đã chuẩn bị trong lòng bao nhiêu lượt, chuẩn bị thời thời khắc khắc như thế nào, không ngờ khi nàng mở miệng lại là câu hỏi nghiêm túc:

– Lục Thời Khanh, gần đây chàng bị thương gì à?

Y tức khắc nghẹn, nhưng nhanh chóng phủ nhận theo bản năng:

– Bị thương? Không có.

Y lại nói:

– Sao tự dưng hỏi vậy?

Nguyên Tứ Nhàn không đáp, ngờ vực nhìn y:

– Vết thương đầu gối chàng lúc trước đã khỏi chưa?

Y gật đầu, nàng lại cau mày.

Loại vết thương do bị ngã đó đâu thể để lại mầm bệnh gì, chẳng lẽ có thể khiến y bị thấp khớp tuổi già à?

Nàng mất kiên nhẫn, bước tới, trông như muốn kéo thắt lưng y ra:

– Chàng cho ta kiểm tra thử.

Lục Thời Khanh trốn ra sau, tránh tay nàng:

– Nàng nghe ai nói ta bị thương?

– Là ông trời gợi ý cho ta.

Nguyên Tứ Nhàn đường hoàng nói:

– Chàng xấu hổ gì chứ, chẳng phải đã nhìn từ lâu rồi sao?

– Không phải…

Tim Lục Thời Khanh đập vừa nhanh vừa mạnh, đầu óc cũng xoay tít, y chợt tỏ vẻ khó mở miệng:

– Cái này phải cởi sạch mới có thể thấy, nàng thật sự chưa thấy.

Nguyên Tứ Nhàn ngừng động tác kéo thắt lưng y, chớp mắt:

– “Cái này” là… cái nào?

Lục Thời Khanh do dự:

– Cái đó…

Y tin, với trí tuệ của nàng, chắc chắn có thể hiểu. Lát sau, quả nhiên nàng cả kinh nói:

– Lục Thời Khanh, chàng bị thương “chỗ đó” hả?

Lục Thời Khanh thầm cắn răng, vì không để nàng sinh nghi nên bất chấp:

– Đúng…

Sắc mặt Nguyên Tứ Nhàn thoáng đặc sắc như bị đổ nghiên mực.

Nàng gãi đầu trầm tư. Hèn gì y ấp a ấp úng như vậy, hèn gì Lục Sương Dư cũng không biết, hóa ra là bị thương “chỗ đó” à?

Đợi đã. Nàng ngẩng phắt đầu, nhìn chằm chằm Lục Thời Khanh.

Vậy Thiều Hòa làm sao biết? Còn nữa, để lại mầm bệnh là sao?

Nàng khó mà tin nổi:

– Lục Thời Khanh, hiện tại có phải chàng định nói cho ta biết, thực ra chàng không thể sinh dục?

Đoạn kịch nhỏ:

Nguyên Tứ Nhàn: Trời ơi là trời, mình sắp ở góa sao?

Lục Thời Khanh (ôm chặt bản thân run rẩy): Các bạn khán giả, bây giờ lộ ra sẽ có khả năng không kết hôn được, cho nên thà mất chim chứ không mất ngựa, các bạn tha cho tôi che giấu tới chương sau kết hôn xong nhé…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN