Em Dâu Của Nam Chính Không Dễ Làm! - Chương 61
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
6


Em Dâu Của Nam Chính Không Dễ Làm!


Chương 61


Bởi vì chủ viện vốn được chuẩn bị cho tướng quân và phu nhân vào ở, cho nên mặc dù thời gian trước không có chủ nhân ở đây, nhưng mỗi một góc của chủ viện này vẫn được hạ nhân tỉ mỉ quét tước hằng ngày.

Cô nương câm ôm Đoàn tử vào một gian phòng ở phía đông, A Viện sai người đi chuẩn bị một chiếc khay đựng đá mang đến. Đoàn Tuyết thân là một tiểu nữ oa béo múp míp, thịt trêи người quá nhiều, so với những hài tử khác thì càng sẽ sợ nóng hơn. Nhưng là tuổi của bé còn quá nhỏ, A Viện không dám đặt quá nhiều băng trong phòng, sợ không khí quá lạnh lẽo làm thân mình non nớt của tiểu hài tử chịu đựng không nổi.

A Viện an bày thỏa đáng cho Đoàn Tuyết xong liền mang theo vài nha hoàn đi đến viện của đại quản sự một chuyến. Trong chủ viện còn thiếu vài thứ, nàng cần tự mình đi dặn dò quản sự chuẩn bị một phen.

Quản sự đã sớm chuẩn bị không ít đồ vật, đại đa số đều cho tướng quân cùng phu nhân tướng quân dùng. Bọn hắn cũng không ngờ tới lần này tướng quân trở về, không những mang về một vị phu nhân còn tặng kèm thêm một tiểu bánh bao chưa đầy hai tuổi.

Sau khi rời khỏi chủ viện, đại quản sự đã dặn dò hạ nhân đến những phường thêu tốt nhất trong kinh thành, kêu bọn họ gấp rút may một ít y phục dành cho tiểu hài tử. Ngoại trừ y phục thường ngày hắn còn chuẩn bị không ít món đồ chơi mà tiểu hài tử ưa thích.

Mặc dù Đoàn Tuyết là nữ hài tử, nhưng nàng lại là hài tử đầu tiên của tướng quân, đại quản sự có ăn gan hùm cũng không dám đối xử nàng qua loa, tắc trách. Nhất là nhìn thấy thái độ sủng ái vạn lần của tướng quân dành cho phu nhân, hạ nhân bọn hắn càng thêm không dám sơ ý chủ quan.

Về phần hai nha hoàn không an phận kia, đại quản gia không dám tùy tiện tự mình chủ trương, liền trực tiếp đem người nhốt vào sài phòng của phủ tướng quân.

* Sài phòng: phòng chứa củi.

Thân phận của hai nha hoàn này tương đối đặc thù, các nàng là do Sở lão phu nhân trước kia đã phái người đưa tới. Nhìn hai người các nàng đều có dung mạo thanh tú đáng yêu, chắc có lẽ Sở lão phu nhân muốn đưa đến làm thông phòng cho tướng quân a.

Các nàng thân làm nha hoàn thông phòng, hơn nữa lại được đưa vào phủ trước phu nhân, dựa theo quy củ, khi phu nhân trở về các nàng tất nhiên phải đến vấn an, coi như ra mắt chủ mẫu, tránh cho sau này phu nhân sẽ sinh ra khúc mắc trong lòng.

* Vấn an: cho bạn nào không biết, đến ra mắt, hỏi thăm.

* Chủ mẫu: kiểu ở cổ đại, mấy ng đàn ông có nhiều vợ ý, rồi những ng làm vợ bé sẽ gọi ng làm vợ cả là chủ mẫu.

Hai nha hoàn đó trước kia là nha đầu cận thân của Sở lão phu nhân, Sở lão phu nhân thấy các nàng bộ dáng xinh đẹp, lại là tiểu cô nương dịu dàng ngoan ngoãn hơn nữa còn đặc biệt hiểu lòng người, liền muốn đưa cho Nhị nhi tử làm nha hoàn thông phòng.

Bà biết rõ vị trí của Trần thị trong lòng Nhị nhi tử, cũng hiểu Trần thị đối với một nhà lớn nhỏ Sở gia ân trọng như núi, lão phu nhân cũng không ép buộc Sở Trác tục huyền.

* Tục huyền: tái giá.

Nhưng Sở Trác là nhi tử mà bà yêu thương nhất, trước kia Sở gia xuống dốc, Sở Trác lại là một ngốc tử. Những cô nương thế gia đều chướng mắt hắn, bà cũng không dám mặt dày làm chậm trễ chuyện chung thân của các nàng.

Nhưng mà hiện nay tình thế đã khác, địa vị Sở gia đang như mặt trời ban trưa, Sở Trác cũng đã thanh tỉnh, các tiểu thư thế gia liền chen nhau sứt đầu mẻ trán muốn gả cho Sở Trác làm thê làm thϊế͙p͙.

Mặc dù lão phu nhân cảm thấy như vậy là có lỗi với Trần thị, nhưng bà thân làm mẫu thân, thật sự không có cách nào nhìn nhi tử của mình cô độc sống hết quãng đời còn lại.

Cho nên bà cũng không có thương lượng cùng Sở Trác, liền trực tiếp cho người đưa đến hai nha hoàn. Bà không ép Sở Trác nhất định phải tục huyền cưới thêm thê tử, chỉ hi vọng bên cạnh hắn sẽ có thêm một người chăm sóc.

Lúc Trần Y Y đi theo đám người Phó Linh vào phủ, hai nha hoàn kia vừa vặn nhìn thấy. Các nàng thấy Trần Y Y ăn mặc mộc mạc như vậy, lại không hiểu quy củ phủ tướng quân, liền vô cùng xem thường Trần Y Y.

Sau đó các nàng theo đại quản sự đến hậu viện chờ, bị mặt trời giữa trưa phơi đến choáng váng, lập tức đối với Trần Y Y càng thêm bất mãn. Các nàng cảm thấy Trần Y Y không hiểu quy củ, còn cố ý dùng thân phận chủ mẫu ra oai phủ đầu với các nàng.

Cho nên hai người liếc nhìn nhau, liền giả vờ ngất khiến Trần Y Y bị mất mặt. Đồng thời làm cho mọi người trong phủ tướng quân đều hiểu được, Trần Y Y là người lòng dạ hẹp hòi, là chủ mẫu ác độc, cố ý lúc tướng quân không ở trong phủ mà khi dễ hai nha hoàn đáng thương là bọn họ.

Kết quả làm các nàng không ngờ được chính là, các nàng còn chưa bắt đầu diễn kịch thì Sở Trác đã trở lại.

Sen Ny lúc ấy mặc dù bị hoảng sợ, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, nàng ta còn muốn thừa dịp tướng quân trở lại, ghi lại trong lòng ngài ấy một ấn tượng sâu sắc.

Nhưng kết quả lại vượt qua dự kiến của nàng ta, tướng quân hoàn toàn không đem các nàng để vào mắt, không đúng… Phải nói hắn căn bản không dùng ánh mắt nhìn con người để nhìn các nàng.

Lúc này Sen Ny nhớ lại, vẫn không nhịn được cảm thấy sống lưng lạnh toát. Nàng từ trước tới nay chưa bao giờ gặp nam nhân nào máu lạnh như thế, quả thật chính là một quái vật không tim không phổi.

Vân Á bên kia thấy sắc mặt Sen Ny trắng bệch, nhịn không được đỏ hồng mắt nói: ” Lời đồn ngoài phố lúc trước quả nhiên là sự thật, trước đó ta còn không muốn tin tưởng, luôn cảm thấy lão phu nhân tốt như vậy, hài tử do bà ấy một tay nuôi nấng làm sao có thể là kẻ xấu? Sen Ny ngươi cũng thấy đó, trong mắt hắn căn bản không có người khác, chúng ta vẫn nên mau chóng trở về chỗ lão phu nhân thôi, tránh cho sau này chết như thế nào cũng không biết rõ. “

Sen Ny nhìn bàn tay bị dẫm đến sưng đỏ của mình, nhớ lại gương mặt yêu dã của Sở Trác làm nàng ta kinh diễm ngay lần đầu gặp mặt, tròng mắt nàng ta hiện lên một chút không cam tâm. Nhưng là nghĩ đến Sở Trác lãnh huyết vô tình, Sen Ny lại không nhịn được sợ hãi run lẩy bẩy.

Sen Ny: ” Vân Á, ngươi nói rất đúng, chúng ta không thể tiếp tục ở lại đây. Bằng không, nói không chừng thật sự sẽ chết. “

Ngay tại lúc toàn bộ phủ tướng quân vì sự trở lại của Sở Trác mà bận tới mức chân không chạm đất, Trần Y Y lại ở trong phòng giúp hắn cởi ra khôi giáp nặng trĩu trêи người.

Khôi giáp của Sở Trác thật sự rất nặng tiểu nữ tử bình thường căn bản không cầm nổi. Cũng may Trần Y Y không phải nữ tử bình thường, nàng dễ dàng dùng một tay cầm lấy khôi giáp, đôi mắt đẹp ngập ý cười nhìn Sở Trác nói: ” Khí lực của ta lớn như vậy, nếu như về sau cùng chàng hành quân đánh trận, tuyệt đối sẽ không kéo chân chàng. “

Sở Trác nghe vậy không biết nghĩ đến cái gì, môi mỏng cong lên thành một nụ cười mê người. Ngày thường hắn là người không thích cười, lại thêm bộ dáng hắn hết sức câu người, ánh mắt Trần Y Y nhìn hắn không nhịn được lập lòe ánh sáng bỉ ổi*.

* Hihi, mình giải thích chỗ này xíu, kiểu như bả thấy ổng mê ngừ qué, muốn bá vương ngạnh thượng cung ổng đó mừ ~

Sở Trác thấy Trần Y Y háo sắc nhìn mình chằm chằm, nụ cười trêи môi tăng thêm một tia tà khí. Hắn chậm rãi đến gần Trần Y Y, đôi con ngươi sáng màu hiện lên tầng tầng gợn sóng.

Trần Y Y đem khôi giáp trong tay để qua một bên, ba hồn bảy phách* cũng bị Sở Trác câu đi một nửa. Nàng thấy Sở Trác chậm rãi cúi đầu xuống, một đôi mắt đẹp không bị khống chế tun rẩy.

*Chỗ này cv là tam hồn lục phách (3 hồn sáu phách), mà bình thường phải

là 3 hồn bảy phách mới đúng, nên mình chém đại lun.

Làm sao bây giờ, nàng đột nhiên có chút ngượng ngùng, còn có chút mong đợi, đồ ngốc nhà nàng từ khi nào lại câu người đến như vậy?

Sở Trác thấy lông mi Trần Y Y run dữ dội hơn, hắn càng thêm xác định đám người Huyền Vũ quân đã nói đúng, Trần Y Y quả nhiên là muốn cùng hắn thân cận a.

Sở Trác nghĩ như vậy, liền nhẹ nhàng chạm vào đôi môi đỏ hồng của nàng. Trần Y Y bởi vì vừa mới uống canh Dương Mai ướp lạnh, lúc này đôi môi nàng đỏ mộng mê người, giống hệt một đóa anh đào vừa mới hái xuống không lâu.

Sở Trác chính là nhẹ nhàng mà đụng chạm, thấy gương mặt Trần Y Y nổi lên hai rặng mây đỏ, cũng không vì hành động của hắn mà tức giận, liền đánh bạo hôn xuống.

Trần Y Y vốn trái tim đã phanh phanh nhảy loạn, lúc này lại bị Sở Trác hôn môi, trái tim im lặng nhiều năm của cô nương gia cũng đột nhiên rối loạn.

Nàng nhịn không được đưa tay ôm lấy cổ hắn, lúc Sở Trác định buông môi nàng ra, nàng liền bạo dạn đuổi theo, ʍút̼ lấy môi mỏng của hắn.

Biểu tình Sở Trác nháy mắt trở nên ngốc trệ, trong đôi mắt phượng hẹp dài nổi lên ánh sáng, một loại ngọt ngào kì quái không tên bùng lên, lan tràn khắp cõi lòng hắn.

Hắn thấy nàng có chút ngượng ngùng buông môi hắn ra, vội vàng dùng hai cánh tay hữu lực đem người ôm chặt vào trong lòng ngực mình.

Ngay từ đầu Sở Trác còn có đủ tỉnh táo, vừa chạm vào môi nàng lập tức dời đi, nhưng hắn rất nhanh liền không chịu nổi, hấp tấp hút duyện môi nàng.

Hắn buông thõng đôi mắt xinh đẹp như bảo thạch, một chút lại một chút ʍút̼ mát môi Trần Y Y, thỉnh thoảng còn ác ý cắn nhẹ vành môi nàng.

Môi hắn vốn dĩ nhạt màu, mang theo một cỗ cảm giác lạnh bạc cự người ngàn dặm. Vậy mà lúc này môi mỏng của hắn giống như bị nàng lây nhiễm, hai đôi môi tinh tế ái ân trong phút chốc liền đỏ bừng giống như một nụ hoa đào đang nở rộ.

Thời điểm cánh tay thập phần rắn chắc hữu lực của Sở Trác ôm lấy eo thon của Trần Y Y, hắn siết chặt đến nỗi nàng ẩn ẩn cảm thấy đau đớn. Bất quá nàng cũng không giãy dụa, mà là hai mắt đỏ hồng tùy ý hắn hôn môi.

Tiếng tim đập của Trần Y Y rất lớn, giống như tiếng trống trận. Mắt nàng đỏ lên lườm Sở Trác một cái, muốn hắn nhắm mắt lại, hôn thì hôn đi, còn một mực nhìn chằm chằm nàng làm gì a?

Nhưng Sở Trác không chỉ không nhắm mắt lại, còn dùng cặp mắt mà Trần Y Y đặc biệt yêu thích, thỉnh thoảng hướng nàng cười tà lại lộ ra chút ít ý tứ phóng đãng.

Trần Y Y cảm thấy mình xong đời, làm sao lại gặp phải một tên yêu tinh như này chứ? Quả thật so với nữ nhân chân chính như nàng còn quyến rũ hơn.

Trần Y Y bị hôn đến mơ mơ màng màng, đợi nàng hơi khôi phục một chút lí trí, liền phát hiện hai tay nàng ôm cổ Sở Trác, mà hai chân vừa dài vừa thon của nàng không biết từ lúc nào đã bị Sở Trác kéo lấy, vòng qua eo hắn.

Trần Y Y đối với tư thế quá mức hào phóng này, có chút không tiếp nhận nổi. Nàng đỏ mặt, muốn từ trêи người hắn nhảy xuống. Sở Trác làm sao đồng ý cứ như vậy bỏ qua cho nàng, hắn ngạo nghễ ưỡn thân người, dùng chóp mũi cọ cọ gò má phấn nộn của Trần Y Y, nhịn không được vui vẻ nở nụ cười.

Sở Trác là người ít cười, coi như ngẫu nhiên vui vẻ, cười cũng sẽ không phát ra âm thanh, mà giờ phút này hắn lại hoàn toàn không giống trước đây. Trần Y Y nghe tiếng cười trầm thấp khàn khàn của hắn, nhịn không được cũng nở nụ cười.

Trần Y Y nói: ” Chàng vừa rồi sao lại trở về đúng lúc như thế? Ta còn chưa có xem các nàng sẽ diễn tuồng gì nữa nha. “

Sở Trác ôm lấy eo nàng hướng giường nhỏ đi đến, nghe vậy tâm tình rất tốt liền nói: ” Các nàng có gì đáng xem? Bất quá chỉ là một đám ngu xuẩn mà thôi! “

Trong mắt hắn ngoại trừ Trần Y Y cùng người nhà, những người khác căn bản không có cách nào lọt vào mắt hắn, hắn cũng chẳng có tâm tình quản bọn họ muốn làm cái gì.

Sở Trác ôm nàng ngồi xuống giường nhỏ, Trần Y Y thừa dịp hắn vươn tay cầm đồ vật, liền linh hoạt xoay người từ trong lòng hắn thoát ra.

Trần Y Y còn chưa kịp đứng vững, Sở Trác đã ném đi đồ vật vừa cầm tới trong tay, nhanh nhẹn bắt lấy vạt áo nàng, lần nữa ôm người trở lại giường nhỏ.

Trần Y Y hơi giận, quay đầu buồn bực trừng hắn, một mặt giãy dụa, một mặt nói: ” Bất quá hai năm không gặp khí lực của chàng làm sao lại lớn như vậy? “

Sở Trác đem người đặt trong ngực mình, sau đó cúi đầu hôn lên trán nàng một cái. Nụ cười trêи mặt hắn không giảm nửa phần, cũng không bởi vì vậy mà giận dỗi Trần Y Y.

Nếu như là những nữ nhân khác cùng hắn đôi co, hắn nhất định không chút khách khí, trực tiếp hạ thủ. Nhưng người này lại là Trần Y Y, hắn cảm thấy nàng nháo loạn cũng thực đáng yêu, hắn muốn bồi nàng. Xem như là tình thú giữa hai phu thê.

Sở Trác: ” Sau khi ta ngã bệnh, sư phụ cùng đại ca đã phái người đi khắp nơi tìm dược liệu quý hiếm để bồi bổ cho ta. Sau đó, bổ đến mức xương cốt ta càng ngày càng tốt. “

Trần Y Y nghe vậy lập tức hiểu, dược Sở Hủ cho hắn chắc chắn là đồ tốt. Bằng không lấy tình huống thân thể Sở Trác trước kia, cũng không có cách nào lập tức tốt lên như thế.

Trần Y Y nhớ Sở Hủ đã từng tự mình thử nghiệm một loại thuốc. Thuốc ấy là do hắn thông qua khả năng hack, cùng người khác trao đổi vị diện. Trước đó đọc nàng tiểu thuyết không để ý kĩ nội dung, chỉ loáng thoáng nhớ thuốc kia hình như có công hiệu tẩy kinh dịch tủy. Sở Hủ quan tâm đệ đệ như thế, nhất định đã nghỉ cách tìm được loại thuốc này cho Sở Trác.

Sở Trác thấy nàng nguyện ý nhắc lại chuyện hai năm trước, rủ mắt xuống nhìn nàng nói: ” Muốn hỏi cái gì liền hỏi? Ta sẽ nói tất cả với nàng, tuyệt không giấu diếm. “

Trần Y Y nghe vậy thân hình có chút cứng đờ, nàng ngước mắt cùng ánh mắt hắn đối diện nhau. Rõ ràng hắn có rất nhiều chuyện muốn hỏi nàng, nhưng lại vì sợ nàng khó chịu hắn liền lựa chọn không quan tâm.

Trần Y Y quay người dựa vào trong ngực của hắn, giờ phút này nàng đột nhiên cảm thấy trong lòng vừa chua vừa ngọt. Đồ ngốc của nàng thật sự trở nên cường đại, muốn thay nàng chống lên một mảnh trời.

Trần Y Y: ” Chàng không sợ ta là cái yêu quái gì sao?”

Đã sớm biết nàng không phải nguyên chủ, hắn sẽ không sợ hãi nàng sao? Không nghĩ nàng là sơn tinh dã quái? Lại còn một lòng một dạ muốn nàng trở về?

* Sơn tinh dã quái: yêu tinh, quái vật nơi rừng núi.

Trần Y Y sau khi hỏi xong, nhịn không được hướng Sở Trác giơ nanh múa vuốt, làm bộ hung ác, dáng vẻ ấy của nàng dường như muốn nói, nàng không chừng chính là một đại yêu quái độc ác, xấu xa.

Sở Trác nhìn nàng vừa mỉm cười vừa làm bộ hung ác, nhịn không được ôm chầm lấy nàng. Đáy mắt hắn ngập ý cười, Trần Y Y phát hiện lúc hắn cười luôn luôn mang theo một cổ tà khí, hoàn toàn không giống Sở Trác trước kia luôn luôn cười ngốc với nàng.

Sở Trác tiến đến bên tai nàng thấp giọng nói: ” Ta biết nàng là yêu tinh gì nha “

Trần Y Y nghe vậy chớp chớp mắt đen, theo bản năng hỏi: ” Ta là yêu tinh gì a? “

Sở Trác nhìn chiếc cổ thon dài tuyết trắng của nàng, nhịn không được nhích qua, hít hà hương thơm mê người ở hõm cổ nàng. Trêи người Trần Y Y có một mùi hương nhàn nhạt, mùi hương ấy luôn cho hắn một cảm giác an tâm không cách nào giải thích được.

Sở Trác hung hăng hít hà, sau đó khàn giọng nói với nàng: ” Nàng là tiểu hồ ly tinh, chuyên hút tinh huyết của nam nhân. “

Trần Y Y nghe vậy lập tức muốn phản bác, nhưng không đợi nàng mở miệng, Sở Trác đã dùng sức hôn môi nàng. Sở Trác đè nàng nằm xuống giường nhỏ, bàn tay thon dài bắt lấy tay Trần Y Y. Tay hai người gắt gao đan vào nhau, dây dưa không dứt.

Trần Y Y lập tức cảm thấy không có cách nào hít thở, nàng một bên nghiêng đầu né tránh, một bên nhịn không được tức giận nghĩ: hai người bọn họ rốt cuộc ai mới là hồ ly tinh? Rõ ràng chính hắn luôn dùng cặp mắt y hệt ngọc lưu ly kia quyến rũ nàng a~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN