Hào Môn: Trốn Gả 101 Lần
Chương 33: Cả Thành Phố Đuổi Bắt Tam Thiếu Phu Nhân (1)
Edit: SmallTree
Beta: Tiểu Mai
Cơn mưa lớn trút xuống, tiếng những giọt mưa thanh thúy, giòn tan như che dấu bước chân lo lắng của kẻ chạy trốn.
Người đi đường thưa dần, năm chiếc xe màu đen Cadillac lao vùn vụt trên những con đường lớn của liên khu phía Tây, con đường vắng tanh không có bóng dáng của con người, nước mưa càng làm những chiếc xe trở nên nổi bật.
Một cô gái mới từ trong con hẻm nhỏ bước ra ngoài, cô mặc một bộ quần áo đồng phục công nhân rộng thùng thình, có chút không được tự nhiên đứng trước một cửa hàng quần áo.
Mộc Tiểu Đồng cởi mũ công nhân xuống, thở phào nhẹ nhõm, mưa to khiến cho tầm nhìn của cô trở nên mơ hồ, nhưng khi cô vừa định đưa tay ra lau đi những giọt nước mưa rơi trên mặt mình, thì đột nhiên có một tiếng hét lớn truyền đến.
“Là cô ta, cô ta đang ở đó!”
Mộc Tiểu Đồng nghe được những âm thanh kia, nhất thời như chim sợ cành cong, nhanh chóng xoay người lại nhìn.
Nhưng một giây sau lại dọa cho cô giật nảy mình.
Tại sao bọn họ lại ở chỗ này? Cô mới trốn ra khỏi Lăng trạch chỉ khoảng hai mươi phút thôi, tại sao những người này lại có thể tìm thấy cô nhanh như vậy được?
Đúng lúc này, ở ghế sau của chiếc Cadillac sang trọng màu đen, người đàn ông đoan chính ngồi ở đó, đôi mắt màu xanh thẳm xuyên qua lớp cửa kính xe, chăm chú nhìn cô không rời, tựa như muốn đem cô nuốt chửng vào con ngươi sâu thăm thẳm kia.
“Bắt lấy cô ấy!” Thanh âm trầm thấp mang theo chút ngang ngược.
Đám người đuổi bắt cô không dám chần chờ, chỉ một giây sau, cửa xe đã bị bọn họ mở ra.
Mộc Tiểu Đồng sợ đến mức luống cuống, cô vội vã vứt chiếc mũ công nhân trong tay xuống, quay người lập tức bỏ trốn.
Không cần suy nghĩ nhiều, cô nhanh chóng chạy khỏi đây.
“Đừng chạy! Cô chạy không thoát đâu!” Phía sau là những âm thanh dồn dập.
Mộc Tiểu Đồng cả kinh không nghĩ được gì, cô chỉ biết là phải liều mạng xông về phía trước.
Thân ảnh nhỏ nhắn chạy lướt qua những con hẻm nhỏ đan xen vào nhau, cô vất những vật dư thừa trên người đi, sau đó chân phải dùng lực hướng vách tường mà đạp một cái.
Cô nhẹ nhàng di chuyển, xoay người 360 độ phóng qua bờ tường đối diện.
“Người đâu rồi? Chạy hướng nào rồi?”
Lúc này, Mộc Tiểu Đồng có thể nghe được rõ ràng âm thanh ở bên tường đối diện. Cô không dám cử động dù chỉ một chút, nếu không nhất định sẽ làm cho bọn họ nghe được tiếng của cô.
“Rõ ràng là cô ta chạy qua bên này mà, sao bây giờ lại không thấy bóng dáng cô ta ở đây?”
“Có khi nào cô ta đã nhảy qua bờ tường đối diện rồi không?”
Thời gian trôi qua chầm chậm, Mộc Tiểu Đồng nắm chặt cây gậy gỗ lớn vừa nhặt được ở trên mặt đất, nếu như những người kia thật sự nhảy qua tường rào bên này, thì cô sẽ không do dự mà cho bọn họ một gậy.
Trái tim cô đập một cách điên cuồng, bên tai là tiếng mưa rơi mãi không ngớt, đôi môi Mộc Tiểu Đồng khẽ run, cô chờ đợi một cuộc đối đầu kinh khủng sắp diễn ra.
“Không có khả năng, cô ta đường đường là một thiên kim tiểu thư, làm sao có thể nhảy qua tường rào cao như kia được. Hơn nữa, nơi này ngoại trừ tiếng mưa rơi thì nửa tiếng âm thanh khác lạ cũng không có.”
“Có khi nào cô ta chạy vào cái chỗ ngoặt lúc trước chúng ta đi qua không?”
“Rất có khả năng, chúng ta mau quay trở tìm đi!” Chỉ chốc lát sau tiếng bước chân của những người kia dần dần rời xa.
Lúc này thân thể Mộc Tiểu Đồng liền xụi lơ xuống, cô vô lực tựa vào vách tường bẩn thỉu ở gần đó.
May mắn, thật may mắn khi những người kia đã bỏ đi rồi.
Nếu như ba tên đàn ông cao lớn kia cùng lên một loạt, thì cô không dám chắc rằng mình có thể chạy thoát hay không? Cũng may là bọn họ cho rằng cô chỉ là một cô thiên kim yểu điệu, bình thường mà thôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!