Thâm Tàng Bất Lộ
Chương 61: Tuyết phủ
Editor + Beta: Basic Needs
cùng với sự giúp đỡ của người nhà khi beta
Khi Cố Phong Giản trở lại một canh giờ rưỡi sau đó, Tống Sơ Chiêu đã hoàn toàn hòa vào đội ngũ Kim Ngô Vệ, chơi đến mức quên hết tất cả.
Hắn đứng ở cửa đợi một hồi không thấy bóng dáng ai nhưng lại nghe được tiếng hoan hô hết đợt này tới đợt khác bên trong, thì biết Tống Sơ Chiêu đã quên mất thời gian. Xuất phát từ sự tò mò, không gọi nàng đi ra mà để cho người bên kia thông báo cho Phó Trường Quân trước rồi dẫn hắn đi vào xem.
Cố Phong Giản theo sau người tiểu binh, lần đầu tiên bước vào sân tập của Kim Ngô Vệ. Còn chưa đi đến gần đám đông thì từ xa xa hắn đã nhìn thấy bóng dáng Tống Sơ Chiêu cưỡi ngựa phi nước đại. Trên tay nàng quấn một chiếc roi ngựa dài, vạt áo rộng thùng thình được gió cuốn bay trong không trung, bay lên phấp phới, lộ ra khuôn mặt đầy mồ hôi và vui sướng.
Không chỉ có Tống Sơ Chiêu, những người tướng sĩ xung quanh cũng trầm mê trong đó.
Mọi người hò hét ồn ào xung quanh khu bắn cung ở giữa. Bởi vì giọng nói quá hỗn loạn nên khó có thể nghe được họ đang hét cái gì. Nhưng xem biểu hiện của đám nam nhi chính trực, có thể thấy rằng họ đang hứng trí bừng bừng, chỉ ước gì mình có thể tra trận để phân cao thấp với Tống Sơ Chiêu.
Đang ngồi trên đài, Phó Trường Quân thoáng thấy Cố Phong Giản mặc nho sam xuất hiện thì ông gật đầu về phía hắn, ra hiệu cho hắn chờ một lát. Mãi đến khi Tống Sơ Chiêu giành được chiến thắng ở ván này thì Phó Trường Quân mới đứng dậy kêu ngừng lại, ý bảo mọi người tản đi.
Trong tiếng trầm trồ khen ngợi, Tống Sơ Chiêu theo tầm mắt của mọi người tìm được Cố Phong Giản. Cuối cùng nàng cũng nhớ ra chuyện hai người ước hẹn nên nàng vội vàng xuống ngựa, vứt roi và lao về phía Cố Phong Giản.
“Xin lỗi. Chắc ngươi chờ lâu rồi đúng không?” Tống Sơ Chiêu nói, “Lúc bắt đầu ta còn nhớ rõ, về sau lại không cẩn thận mà quên mất.”
Cố Phong Giản nói: “Không có gì. Xem nàng ướt đẫm mồ hôi kìa, mau mặc áo khoác vào, cẩn thận đừng để cảm lạnh.”
Tống Sơ Chiêu đi tới bên cạnh lấy lại áo choàng, sau khi trực tiếp quấn lên người thì cười với Cố Phong Giản một cái.
“Đi thôi!”
Nàng quay lại vẫy tay về hướng Phó Trường Quân, Phó Trường Quân chưa đáp lại nàng nhưng một nhóm tráng hán đã vẫy tay như sóng lúa lay động, kêu nàng lần sau có rảnh nhất định tới chơi.
Tống Sơ Chiêu cười hì hì để đáp lời.
Sau khi Tống Sơ Chiêu và Cố Phong Giản đi ra ngoài, nụ cười trên môi vẫn còn hiện rõ trên mặt, bước chân cũng vô cùng nhẹ nhàng.
Cố Phong Giản nghe miệng nàng ngâm nga một giai điệu không rõ tên thì mỉm cười: “Hôm nay vui vẻ như vậy?”
Tống Sơ Chiêu lớn tiếng trả lời: “Đúng vậy đó!”
Tống tướng quân là người là một người quản lý rất nghiêm khắc. Ông biết thân phận mình đặc biệt nên lúc Hạ Uyển dạy dỗ nàng cũng không mấy nhúng tay vào. Nhưng dù gì ông cũng lớn lên ở kinh thành, được Tống lão phu nhân nuôi nấng nên tuy rằng có chút ngang ngược chống đối từ xương cốt, nhưng quan niệm đối xử với con cái vẫn khó tránh khỏi chịu chút ảnh hưởng.
Thật ra từ trong thâm tâm ông không đồng ý với việc Hạ Uyển để Tống Sơ Chiêu vào quân doanh chơi, trà trộn với một đám nam tử. Nhưng vì Hạ Uyển nhất quyết kiên trì nên ông cũng không có ngăn cản.
Nhưng nếu muốn ông chơi với Tống Sơ Chiêu đến mức vô pháp vô thiên thì đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng. Không ra mặt ngăn cản đã là sự khoan dung rất lớn rồi.
Nhưng hôm nay Phó Trường Quân đã chơi với nàng đến mức náo loạn, thậm chí còn gọi tướng sĩ rảnh tay đến chơi đùa nháo nhào. Nhóm người này nhìn nàng với ánh mắt bình thường và tiếp đãi nàng với tấm lòng bao dung, khao khát của Tống Sơ Chiêu không gì khác hơn cái này.
Ngay cả khi Phó Trường Quân không biết rằng nàng là nữ nhi của ông, ông ấy vẫn rất tốt với nàng.
“Ngươi không biết, hôm nay ta thắng thật nhiều người!” Tống Sơ Chiêu khoa tay múa chân, “Lúc đầu bọn họ nói muốn cho ta biết tay gì đó, kết quả là từng người lần lượt xuất hiện nhưng tất cả đều không có chạy qua ta, vì thế còn quay đầu cười nhạo huynh đệ nhà mình, nửa điểm cũng không thương xót. Bọn họ rất thú vị, những gì họ nói cũng rất hay, dù cho thua cũng cam chịu mình thua, hoàn toàn không già mồm cãi lại! Chơi với họ thật sự là sảng khoái! “
Cố Phong Giản nói: “Phó tướng quân có lòng dạ ngay thẳng, quang minh lỗi lạc, đương nhiên cấm vệ quân do ông thống lĩnh cũng là như thế. Nếu như tính cách của mọi người hợp nhau mà nàng lại thích như thế thì sau này có thể thường xuyên tới đây.”
“Phó thúc nói nếu ta thua nhiều thì lần tới không thể đi nữa.” Tống Sơ Chiêu hoang mang, “Cái dạng gì mới là nhiều? Ta thua một hai lần như vậy, lần này vận may không được tốt lắm rồi.”
Cố Phong Giản cười: “Ngay cả khi nàng thua thì Phó tướng quân vẫn sẽ cho nàng đi vào. Nếu như hôm nay ông ấy nuông chiều nàng như vậy thì sau này vẫn nuông chiều nàng như thế.”
Tống Sơ Chiêu: “Nào có đạo lý như vậy!”
Cố Phong Giản: “Tuy rằng không biết vì sao, nhưng nếu ngay cả trường thương mà ông ấy cũng sẵn sàng cho nàng thì hiển nhiên sẽ không ngăn lại sở thích nho nhỏ của nàng.”
Tống Sơ Chiêu nghe hắn nhắc tới việc này, đột nhiên thở dài.
Cố Phong Giản hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không làm sao cả.” Bước chân của Tống Sơ Chiêu trở nên uể oải, “Ta đang nghĩ nếu ta thường xuyên đến đó, Phó thúc có ghét ta không? Không phải có câu nói ‘xa thơm gần thối’ sao? Hôm nay ông ấy cũng dựa vào thể diện của mẫu thân ta mà cho ta mặt mũi mà thôi. Mặt mũi sao, mượn nhiều lần sẽ không còn nữa.”
Cố Phong Giản kinh ngạc: “Tại sao ông ấy lại ghét bỏ nàng? Làm sao nàng lại cho rằng đây là cho mẫu thân nàng thể diện?”
Tống Sơ Chiêu phiền muộn mà nói: “Bởi vì vẻ ngoài của ta……”
Cố Phong Giản không thể không cười thành tiếng.
Tống Sơ Chiêu dừng bước, nàng tức giận: “Ngươi đừng cười! Nếu ngươi còn như vậy thì ta sẽ không nói với ngươi!”!”
Cố Phong Giản xoay đầu lại nói: “Nàng cũng hiểu được vẻ ngoài của mình?”
Tống Sơ Chiêu nói thầm: “Ta còn biện pháp nào? Ta thích làm chuyện gì thì các ngươi đều nói về vẻ ngoài.”
Cố Phong Giản nghiêm túc nói: “Đúng rồi, nàng cũng không có cách nào tránh khỏi việc mình sinh thành cái dạng này. Nói không chừng cha hoặc nương nàng khi còn nhỏ còn ít da thịt hơn nàng. Cho nên hiện giờ nàng mới có thể như vậy.”
Tống Sơ Chiêu nửa tin nửa ngờ: “Thật sự? Đạo lý này có thể tin sao?”
Cố Phong Giản nói: “Nếu như nàng không tin thì lần sau có thể hỏi bọn họ xem. Phó tướng quân quen biết mẫu thân nàng từ nhỏ, không chừng ông ấy cũng biết.”
Tống Sơ Chiêu nghiêng đầu nhìn hắn trong chốc lát, sau đó cười với nụ cười cơ trí, nàng không bị mắc lừa: “Ngươi muốn để ta đi tìm ông ấy sao? Tìm lý do cho ta thật tốt. Cố Ngũ lang, ngươi thật thông minh.”
Cố Phong Giản nhìn nàng dịu dàng: “Nàng muốn làm chuyện gì thì cứ đi làm. Muốn gặp ai thì cú đi gặp người đó, không cần lo lắng về người khác.”
Hắn thầm nói trong lòng rằng chính vì quá kiêng dè người khác mà Phó Trường Quân và Hạ Uyển mới lãng phí thời gian đến ngày hôm nay, còn chưa thể ở bên nhau.
Tống Sơ Chiêu hắt xì.
Cố Phong Giản nói: “Nhanh lên thôi. Trở về đổi quần áo.”
Tống Sơ Chiêu: “Ôi.”
Cố Phong Giản đi phía trước, để lại một hàng dấu chân lõm xuống. Một hàng bước chân nhỏ hơn, cách đó nửa thước được in bên cạnh dấu chân của hắn.
Tống Sơ Chiêu vùi đầu đi một hồi, rồi lặng lẽ lui về phía sau hai bước, chuyển về phía sau hắn. Nàng dùng chân giẫm lên vết tích hắn đã đi, giẫm lên từng bước một.
Nàng nhận thấy rằng những bước chân của Cố Phong Giản chậm hơn, thậm chí cũng lớn hơn nàng.
Nàng giẫm lên dấu vết bị giẫm đạp, cúi đầu nhìn xuống đường. Nàng nhìn thấy đôi giày đen của Cố Phong Giản dính đầy bông tuyết trắng, phía trước là một mảnh trắng xóa, con đường cũng một màu trắng trải dài không thấy giới hạn là đâu.
Nàng lại quay đầu nhìn lại.
Hai người chỉ bước lẻ loi trên một con đường, cứ như thể họ có thể đi đến cùng một nơi bằng cách này, không có thời gian ngăn cách.
Con đường vô cùng yên tĩnh.
Cố Phong Giản muốn tóm lấy người bên cạnh, nhưng bên phải trống không. Hắn tiếp tục dẫn đầu đi thêm một đoạn, cuối cùng vẫn dừng lại, xoay đầu lại đi tìm Tống Sơ Chiêu.
Cố Phong Giản vốn nghĩ rằng Tống Sơ Chiêu đã bỏ mình một khoảng cách khá xa. Lúc dừng lại thì hắn mới nhận ra rằng Tống Sơ Chiêu đang ở ngay phía sau mình, nàng lắc lư, suýt nữa đụng vào người hắn.
Tống Sơ Chiêu vội vàng dừng lại, tựa hồ đang làm chuyện vui nên thấy bị hắn đã phát hiện, nàng ngẩng đầu cười với hắn một chút.
Gió nhẹ hòa tan tuyết trắng.
Cố Phong Giản cũng cười. Hắn vươn tay, hỏi: “Lạnh không?”
Tống Sơ Chiêu lắc đầu: “Không lạnh! Ta chơi đến mức đổ mồ hôi đầy người!”
Cố Phong Giản ám chỉ: “Tay của ta lạnh.”
Tống Sơ Chiêu chần chờ rồi lại ngượng ngùng nói: “Như vậy cũng không tốt lắm?”
Cố Phong Giản vẫn đưa tay ra, hắn kiên trì: “Ta muốn nắm tay nàng.”
Tống Sơ Chiêu do dự một lát, vẫn đưa tay qua.
Bàn tay của Cố Phong Giản rõ ràng ấm áp, còn có chút ẩm ướt. Nhưng mà tay nàng vì luôm ghìm dây cương nên lạnh đến mức gần như mất đi cảm giác. Lòng bàn tay còn có một vết xước, khi hắn nắm chặt thì mang theo sự đau rát âm ỉ mà nàng có thể cảm nhận rõ được.
Cố Phong Giản nắm tay nàng, giấu vào trong tay áo rồi tiếp tục dẫn nàng đi về phía trước.
Trên mặt đất lại xuất hiện hai đường dấu chân, chỉ là lần này chúng đã gần hơn.
Cố Phong Giản kêu thật nhỏ: “Chiêu Chiêu.”
“Ngươi gọi như vậy giống như coi ta là tiểu bối của ngươi.” Tống Sơ Chiêu nói, “Chỉ có trưởng bối mới gọi ta như vậy.”
Cố Phong Giản: “Khi ta kêu như vậy, ta lại cảm thấy nàng là người thân thiết của mình.”
Tống Sơ Chiêu không kiên trì: “Vậy sao. Vậy thì tùy ngươi vậy.”
Một lát sau, Tống Sơ Chiêu thử nói: “Giản Giản?”
Cố Phong Giản cười khúc khích: “Tên tự* của ta là Khiêm Bồi. Không phải lúc trước nàng gọi ta là Ngũ ca sao?”
*Tên tự/chữ: phép đặt tên cho người trưởng thành theo quan niệm Nho giáo.
Tống Sơ Chiêu: “……” Cái tiếng Ngũ ca được lợi đó, hay là thôi đi.
Hai người nắm tay nhau đi qua vùng tuyết mênh mông, đến trước cửa Hạ phủ.
Tống Sơ Chiêu không ngờ lại cảm thấy cuộc hành trình ngắn hơn lúc đi, đến nỗi đến khi nhìn thấy bức tượng đá và dải lụa đỏ treo ở cửa mà nàng vẫn không nhận ra rằng mình đã về đến nhà.
Hai người đứng trước cánh cửa màu đỏ thắm nhìn nhau. Một ngọn cỏ non trồi lên từ kẽ nứt trên đá, không ngừng đung đưa trong gió đông.
Cố Phong Giản buông tay Tống Sơ Chiêu ra, hắn nhìn nàng thật sâu rồi nói: “Nàng vào trong đi thôi.”
Tống Sơ Chiêu lập tức cảm thấy cơ thể lạnh ngắt. Nàng chạy lên bậc thềm định gõ cửa, trước khi đi vào còn xoay đầu nhìn lại nói: “Nơi này không tiện đường để trở về phủ Quốc công. Ngươi đừng tiễn ta trở về, thật ra không sao đâu, ta sẽ không bị lạc.” “
Cố Phong Giản còn đứng tại chỗ, cả người hắn lộ ra vẻ dịu dàng: “Ta muốn tiễn nàng, sau này nàng đi đâu ta sẽ đưa nàng đi.”
Tống Sơ Chiêu: “Không cần đâu, ta có thể tự đi được mà.”
Cố Phong Giản nói: “Ta chỉ mong có một ngày không phải tiễn nàng tới cửa như thế này, lại cùng nàng mỗi người một ngả.”
Tống Sơ Chiêu im lặng vì không biết trả lời gì. Nàng vẫy tay ra hiệu rồi xoay người đi vào.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!