Song Hướng Mê Luyến - Chương 87: Tần Tu ghen, làm Hàm Hàm đến không xuống được giường
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2610


Song Hướng Mê Luyến


Chương 87: Tần Tu ghen, làm Hàm Hàm đến không xuống được giường


Một ngày trước khi Tần Nhiên trở về, Tô Ánh Hàm tỏ ý muốn đi đón hắn, kết quả cô đã bị Tần Tu ấn vào giường làm cả đêm.

“Ưm ~”

Mãi đến khi trời sắp sáng, thanh thịt đỏ dày kia vẫn đang còn thọc vào rút ra cái lỗ nhỏ của Tô Ánh Hàm. Tô Ánh Hàm bị người đàn ông lăn qua lộn lại mà thao lộng, chốc lát bị thao ngất, chốc lát lại bị thao tỉnh, cảm giác như sắp chết vậy.

“Đồ xấu xa… Đồ xấu xa…”

Tư thế lúc này là doggy, Tô Ánh Hàm bị ấn vào gối đầu mềm mại, dẩu ʍôиɠ lên cho người đàn ông phía sau thỏa thê đưa đẩy, phải miễn cưỡng lắm mới mắng ra được hai câu như thế.

Lực đạo và tốc độ đâm thọc của Tần Tu vẫn không hề giảm sút, còn một bên làm Tô Ánh Hàm, một bên cúi xuống người cô, vén mái tóc hỗn độn bên tai của cô lên, đặt ở đó một chiếc hôn nhẹ nhàng.

“s͙ư͙ớ͙n͙g͙ hay không? Đồ xấu xa thao em có s͙ư͙ớ͙n͙g͙ hay không?”

Tô Ánh Hàm muốn nói khó chịu, cực kì khó chịu, dường như chỉ vậy mới có thể trả đũa anh, nhưng mà ngay khi cô định mở miệng nói, quy đầu to lớn của người đàn ông bất chợt nhắm thẳng chỗ sâu nhất của cô đâm vào.

“A a ~”

Tiếng thét chói tai của Tô Ánh Hàm nháy mắt cất cao.

“Có phải là s͙ư͙ớ͙n͙g͙ muốn chết không?”

Người đàn ông dùng côn thịt nghiền nát cái chỗ đang nhô lên kia, sau đó lại nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, bắt đầu điên cuồng thọc vào rút ra thao lộng.

“A, quá nhanh… Đừng… Ân a ~”

“A!”

Tô Ánh Hàm lại một lần nữa bị ép lên đỉnh cao trào, mà người đàn ông vẫn chưa bắn như cũ, còn định làm thêm một lượt thọc vào rút ra.

Tô Ánh Hàm hối hận.

Cô không nên nói với Tần Tu nhiều lời cợt nhả như vậy, bây giờ Tần Tu càng lúc càng nhiệt tình hơn trêи giường, và cô cũng càng ngày càng không được dễ chịu cho lắm.

Huhu…

Đừng nói là cô sẽ bị Tần Tu thao chết nha?

Cuối cùng thì Tần Tu cũng thao cô thêm một hồi nữa.

Đợi đến lúc Tần Tu bắn tinh, Tô Ánh Hàm thật sự choáng váng, cô chỉ có thể cảm nhận được anh khẽ hôn lên tai cô, nói với cô hai tiếng “Ngủ ngon”, bảo cô nghỉ ngơi thật tốt, sau đó cô cứ như vậy ngủ thϊế͙p͙ đi mất tiêu.

Lần tiếp theo mở to mắt đã là buổi chiều.

Tần Nhiên sớm đã được đón về, đến bệnh viện thăm Trình Tiểu Uẩn, mà Tô Ánh Hàm thì đang eo đau không xuống được giường.

Buổi tối Tần Nhiên mới có thể tới gặp cô.

Này vẫn là thừa dịp Trình Tiểu Uẩn ngủ trộm chạy ra.

Lúc Tần Nhiên đến, Tô Ánh Hàm bị Tần Tu ôm vào trong ngực, anh thong thả ung dung đút trái cây cho cô, lại bị cô một lần rồi lại một lần từ chối.

Nhưng Tần Tu vẫn không nhụt chí, tiếp tục không ngừng cố gắng, tiếp tục đút cho cô.

Tần Nhiên nhìn mà ngơ ngẩn: “Hai người đang cãi nhau sao?”

Tô Ánh Hàm tức giận: “Là do anh ấy bắt nạt em trước, thao em đến bây giờ còn chưa xuống được giường! Nếu không thì hôm nay em có thể đi đón anh rồi…”

Tần Tu ấy vậy mà lại thẳng thắn thừa nhận: “Hàm Hàm nói nhớ cậu, tôi ghen.”

Tần Nhiên không khỏi thay Tô Ánh Hàm nói chuyện: “Hai bọn em là khuê mật của nhau, cô ấy nhớ em không phải là chuyện rất bình thường sao?”

Tần Tu giương mắt nhìn qua, rõ ràng ánh mắt bình tĩnh, nhưng lại lạnh lẽo mười phần, anh nói: “Hàm Hàm nói nhớ cậu đến tận mười một lần, tôi rất ghen.”

Tần Nhiên: “Phụt…”

Tần Nhiên lắc đầu: “Được rồi, em biết thừa hai người lại đang khoe ân ái với em mà, đừng khoe nữa, Hàm nhi muội muội, em cứ khoe nữa thì anh càng nhớ ông xã nhà anh hơn…”

“Ba ngày kế tiếp anh đừng hòng thao em…” Tô Ánh Hàm lại dùng sức véo Tần Tu vài cái, sau đó mới quay lại nói chuyện với Tần Nhiên: “Đúng rồi, lần này sao tẩu tử không về cùng anh?”

Tần Nhiên: “Anh sợ ông nội nhà anh sẽ xử lý anh ấy mất, anh trai anh có thể bảo vệ anh, nhưng không chắc là có thể bảo vệ người đàn ông của anh, với cả hình như anh ấy nhớ tới một ít việc, nói là có chuyện muốn làm, không thể trở về cùng anh được.”

Tần Nhiên thở dài một hơi, lại miễn cưỡng quơ quơ di động: “Bất quá, vẫn còn mấy thứ khoa học kỹ thuật phát triển này mà, hai bọn anh mỗi ngày đều có thể video call, nếu không chắc anh cũng không biết mình phải sống như thế nào nữa.”

Tô Ánh Hàm trợn trắng mắt nhìn hắn: “Trước khi có tẩu tử không phải anh cũng sống đến hơn hai mươi tuổi sao?”

Tần Nhiên nói: “Sao lại giống nhau được, hiện tại không có anh ấy, anh thật sự sống không nổi nữa.”

Tần Tu cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Ánh Hàm, nói tiếp: “Cũng giống như bây giờ, không có em anh cũng sống không nổi.”

“Sao cái gì anh cũng chen vào vậy?”

Tô Ánh Hàm không thèm quay đầu lại mà đánh Tần Tu hai cái, sau đó trêu ghẹo Tần Nhiên: “Không có tẩu tử thì anh sống không nổi nữa? Vậy lỡ như tẩu tử bị mất liên lạc với anh thì sao? Anh làm sao bây giờ? Nhảy lầu hay là cắt cổ tay tự vẫn?”

Tô Ánh Hàm chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi, nào ngờ một lời lại thành sấm.

Một ngày sau, Tần Nhiên tìm tới cô, cùng cô khóc lóc kể lể: “Đã 24 tiếng đồng hồ rồi tẩu tử của em không có tin tức, làm sao bây giờ, chẳng lẽ anh phải đi nhảy lầu thật sao?”

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN