Chàng Rể Phi Thường
Chương 33: Đánh hắn đi chứ!
“Em biết chứ, cô thường nói trêи thế giới này chỉ có bệnh nghèo.” Sở Phàm cười nói.
Câu nói này bà Cao lắm chuyện vẫn thường hay nhắc tới.
Nghèo sẽ không có tiền để được tiếp cận nền giáo ɖu͙ƈ tốt, nghèo sẽ không có được tài nguyên tốt, không có các mối quan hệ, không có tầm nhìn, không có tiền để thực hiện bất cứ chuyện gì mà mình muốn, căn bệnh nghèo, thậm chí là khi mắc bệnh cũng không dám đi bệnh viện.
Bà Cao nhiều chuyện đã nói rồi, chỉ có một loại bệnh này mà thôi.
Trong lòng Sở Phàm hiểu rất rõ, câu nói này của đối phương rất có lý, tất cả những sự bất công trêи thế giới này đều đến từ chữ nghèo.
“He he, vậy mà cậu cũng vẫn nhớ được câu nói của tôi đấy, cậu thì đến tiền học phí cũng không đóng nổi, học phí cả bốn năm đều là vay của nhà trường, giờ không lo học hành tử tế suốt ngày ra ngoài làm ăn linh tinh, lại còn đi ship đồ ăn để mua điện thoại cho bạn gái, cậu dựa vào cái gì chứ? Không có tiền mà lại muốn có được tình yêu à?”
“Đại học Vân Hải của chúng ta chính là bàn đạp cho vô số các cô cậu sinh viên nghèo, cơ hội này mà cậu cũng không trân trọng lấy, cậu nghèo cả đời thì cũng đáng thôi, lúc này rồi mà còn đi ship đồ ăn để kiếm vài đồng lẻ, cả đời cậu cũng sẽ chỉ gắn với kiếp ship đồ ăn thôi.”
Bà Cao lắm chuyện đó dường như càng nói càng gớm hơn.
“Nhưng mà các em ạ, nếu sau này Sở Phàm thật sự làm công việc ship đồ ăn để kiếm sống, các em cũng có thể giơ tay ra giúp đỡ đấy. Đặt của cậu ấy nhiều phần đồ ăn vào, cũng coi như là lấy việc giúp đỡ người khác tạo niềm vui cho mình.” Bà Cao nửa đùa nửa thật nói.
Câu nói vừa dứt lời đột nhiên cả lớp rộn lên những tiếng cười ầm ĩ, dưới sự ra hiệu của bà Cao thì Sở Phàm cũng đã được đi vào lớp, anh không hề để ý đến những tiếng cười đó mà đi thẳng vào chỗ ngồi của mình, cũng chỉ có hai người bạn cùng phòng ký túc đang ngồi bên cạnh là không cười gì cả.
“Bà lắm chuyện này đúng là, suốt ngày lôi mấy sinh viên nghèo chúng mình ra làm trò cười, với mấy đứa có tiền thì suốt ngày khen, đối xử khác biệt quá thể, mấy đứa nhà giàu ở lớp mình suốt ngày trốn học mà chẳng thấy bà ta nói câu nào bao giờ.” Lâm Khải nằm bò trêи mặt bàn lấy sách che lại rồi nói nhỏ.
“Nói một cách mỹ miều thì là đang giúp chúng ta làm quen với xã hội trước đó.” Triệu Hiểu Kim ngồi bên cạnh nhếch mép nói.
Bốn người cùng ký túc bọn họ, ngoài Lí Cốc con nhà khá giả ra, thì còn lại ba bọn họ rất ít khi trốn tiết, Sở Phàm cũng chỉ là mấy ngày gần đây hay trốn tiết nhiều chút thôi, còn trước đây lúc nào cũng vào học đúng giờ, nhưng kể cả như vậy thì bà Cao này cũng vẫn rất có thành kiến với anh, chuyên gia áp đặt, đám sinh viên ai cũng biết nhưng chẳng có ai dám gân cổ cãi lại bà ta cả, vì bà ta nắm điểm rèn luyện của sinh viên trong tay, một khi không chấm điểm rèn luyện cho bọn họ thì không thể nào tốt nghiệp đại học được, đối với những con em nhà nghèo mà nói, một tấm bằng đại học Vân Hải là cả một tờ giấy thông hành để bước vào xã hội, cũng là một sự đảm bảo để thay đổi cuộc sống sau này.
“Sở Phàm này, Lí ɖu͙ƈ bảo mình nói với cậu, ngày mai phòng ký túc mình tổ chức ăn uống đi, mọi người đều biết chuyện của Trần Mộng Vũ rồi, cậu ấy bảo mai sẽ giới thiệu cho cậu vài em xinh tươi, đừng để tâm đến loại người như Trần Mộng Vũ nữa, cuộc đời một thằng đàn ông có ai mà không vài lần chọn nhầm người chứ đúng không?” Lâm Khải vỗ vai Sở Phàm.
“Tụ tập thì được, nhưng mấy em xinh tươi thì thôi khỏi.” Sở Phàm cười gượng một tiếng, trong lòng anh bây giờ chỉ có Mộng Dao, nên anh không có hứng thú với người khác.
“Cậu đúng là, bạn gái của Lí ɖu͙ƈ là sinh viên học viện nghệ thuật đấy, quen toàn các em xinh thôi, giờ cậu cứ oai đi, đến lúc đấy chắc chắn sẽ thích cho mà xem.” Lâm Khải cười nói.
“Còn nói chuyện riêng thì cút ra ngoài cho tôi!” Bà Cao lắm chuyện nhìn chằm chằm vào ba người, ba người lập tức im bặt.
Tiếp theo đó là một buổi chiều khô khốc và vô vị, lại còn học liên tục ba tiết không nghỉ.
Học xong tiết cuối cùng, một cậu nam sinh viên của lớp bọn họ chạy sang lớp bên cạnh tìm Quách Siêu.
“Thằng cha đấy đang ở trong lớp đúng không?”
“Đúng thế anh Siêu, Sở Phàm trốn học bị bà Cao bắt được, nên cả chiều nay đều ngoan ngoãn ngồi trong lớp, tầm này chắc là chuẩn bị rời khỏi trường rồi đấy, vốn định nói với anh Siêu từ sớm hơn nhưng không ngờ bà Cao lắm chuyện đấy dạy ba tiết liên tiếp, không nghỉ giữa giờ gì cả, xin lỗi anh nhé.” Cậu nam sinh này khom người gật đầu trước mặt Quách Siêu.
“Không sao, cũng chưa muộn, tôi đã chuẩn bị cho hắn món quà lớn đang đợi ở trước cổng trường rồi, giờ chúng ta qua đó đi, để xem thằng cha đấy bị đánh như thế nào.”
Nói xong Quách Siêu, Triệu Ba, Ngụy Hùng, Vương Kinh cùng nhanh chóng ra khỏi phòng học, đi ra ngoài cổng trường gặp hai tên mà đã mượn ở chỗ Mao Cương từ trước, một tên gầy gò, một tên cởi trần xăm trổ đầy người, tên gầy gò có biệt danh là Khỉ Nhom, còn tên to cao vạm vỡ xăm rồng phượng đầy mình gọi là Hắc Thiết, hai người đó thực sự không muốn làm mấy chuyện này, nhưng ai bảo Triệu Ba lại là họ hàng xa của sếp chứ, trước đây hai bọn họ coi thường người khác nên đắc tội với người ở rể nhà họ Trần là Sở Phàm, khiến cho sếp bọn họ giận tím mặt, sếp bảo bọn họ lấy công chuộc tội nên bọn họ cũng không dám lơ là, nếu không bị đuổi ra khỏi tòa nhà Quảng An thì sau này không còn cơ hội đi theo Mao Cương nữa.
“Hai người anh em, có nói tên thì hai anh cũng không biết, chờ lát nữa hắn ra rồi chúng tôi sẽ chỉ cho các anh xem, các anh đánh một trận ác liệt vào cho tôi, chúng tôi đứng đây quay clip, mà tốt nhất là đánh gãy một chân và một tay hắn đi, tất nhiên là cũng không bắt buộc nhé, vì chúng tôi biết các anh làm chuyện này cũng phải chịu rủi ro.” Quách Siêu nói.
“Đúng thế, đánh cho hắn gãy một chân là tốt nhất, để xem hắn còn đi được nữa không, thằng cha đấy không biết thân biết phận, toàn ra oai trước mặt chúng tôi, sau hôm nay hắn sẽ biết được có những người không phải cứ muốn là đụng vào được đâu.” Triệu Ba cười nói.
“Hai anh em chúng tôi mà ra tay thì gãy chân gãy tay cũng vẫn còn nhẹ, không lấy mạng hắn là đã tốt lắm rồi.” Khỉ Nhom hừ lên một tiếng.
Bốn người thêm Khỉ Nhom và Hắc Thiết nữa, đứng trước của hàng tạp hóa, ngậm điếu thuốc trêи miệng rồi nhìn về phía cổng trường.
Cuối cùng, bọn họ nhìn thấy bóng dáng của Sở Phàm, Sở Phàm đang cùng Lâm Khải và Triệu Hiểu Kim từ trong trường đi ra, ba người đang chuẩn bị đến quán ăn đối diện cổng trường ăn cơm, Sở Phàm còn gọi điện cho Mộng Dao, nhưng Mộng Dao hôm nay xin nghỉ học vì công ty có nhiều việc nên không đến được
“Đứng lại!” Ba người vừa bước đến cổng trường thì bị một giọng nói quát lên.
Ba người nhìn về phía phát ra tiếng nói, thì thấy Hắc Thiết cởi trần xăm trổ đầy mình và Khỉ Nhom đang hùng hổ đi tới, hai người đúng kiểu dân xã hội điển hình, sắc mặt dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy.
“Sở Phàm, không phải là tìm cậu chứ? Cậu lại gây chuyện gì bên ngoài rồi à?” Lâm Khải sợ đến mức hai chân mềm nhũn, tên béo Triệu Hiểu Kim thì hậm hực thụt cổ lại, Sở Phàm quay đầu nhìn, khi anh nhìn thấy tên cao to vạm vỡ và tên gầy gò, bất giác mỉm cười, hai người này tìm mình làm gì nhỉ? Vụ ở tòa nhà Quảng An vẫn chưa bị đánh đủ à? Nhìn bộ dạng này của bọn họ chắc chắn có ý đồ xấu.
Đúng lúc Sở Phàm nhìn thấy hai bọn họ, hai bọn họ cũng đã nhìn rõ hình dáng của Sở Phàm, đột nhiên hai người khựng lại.
Sở Phàm cũng ngớ người ra, hai tên này đang nhắm tới mình sao tự nhiên lại ngẩn người ra thế kia?
“Xin lỗi anh nhé, không có gì đâu ạ.”
Hai người Hắc Thiết và Khỉ Nhom đột nhiên buông ra luôn một câu rồi quay đầu đi, lúc đến thì nghênh ngang, lúc về thì co giò chạy thẳng về phía bọn Quách Siêu, bốn người Quách Siêu đều ngạc nhiên nhìn nhau.
“Này hai người anh em, hai anh đùa tôi đấy à? Ra tay đi chứ? Bốn người chúng tôi còn đang đợi xem cơ mà.” Quách Siêu nhíu mày không hiểu chuyện gì, hai người anh em này làm cái gì vậy? Đã đến rồi lại còn chạy về, nếu để Sở Phàm chạy mất thì chẳng phải là tốn công vô ích hay sao?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!