Cung Khuynh – Hiện Đại Thiên
Chương 5: Vệ Minh Khê,…
Chương 5
Vệ Minh Khê, chị có thể ôm em một cái được không?
Lời ngây ngô của trẻ nhỏ luôn làm cho người ta buồn cười, Vệ Minh Khê cũng nhịn không được nở nụ cười, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tới mức mình chưa từng thấy qua kia, cảm thấy lời cô bé này nói cũng không tính quá khoa trương.
“Ừ, quả thật là tiểu công chúa đẹp nhất trêи đời.”
Vệ Minh Khê cũng biết nàng là tiểu công chúa xinh đẹp nhất, Dung Vũ Ca cực kỳ vui vẻ, tuy nàng thường xuyên được người khác khen xinh xắn đáng yêu, nhưng tất cả những lời khen của họ cộng lại cũng không khiến nàng vui bằng một lời khen của Vệ Minh Khê. Cho nên trong lúc vui vẻ, Dung Vũ Ca nhịn không được nở rộ một nụ cười sáng lạn nhất với Vệ Minh Khê. Sau này khi lớn lên ở bên Vệ Minh Khê rồi, mỗi khi Vệ Minh Khê dùng những lời này để giễu cợt nàng, Dung Vũ Ca mới biết những lời này của mình đáng xấu hổ tới bao nhiêu, trung nhị* cỡ nào, vì thế nàng liền cắn Vệ Minh Khê, không cho cô trêu chọc mình nữa.
(*hội chứng Chunibyo, 1 từ lóng của Nhật, hay chỉ “hội chứng tuổi dậy thì”, “hoang tưởng tuổi dậy thì”)
Vệ Minh Khê nhìn nụ cười rực rỡ ngây thơ không nhiễm thế tục của Dung Vũ Ca, cảm thấy rất giống một vầng mặt trời nho nhỏ đang phát ra hào quang chói mắt, lại toả ra thứ ấm áp nhàn nhạt. Vệ Minh Khê thầm nghĩ, hình ảnh đẹp nhất trêи đời, hẳn là nụ cười của cô bé này. Ít nhất giờ khắc hiện tại, nét cười trêи mặt Dung Vũ Ca càng thêm mỹ lệ.
“Vệ Minh Khê, em tên là Dung Vũ Ca, chị phải nhớ kỹ em đó, em sẽ không quên chị, cho nên chị cũng không thể quên em.” Dung Vũ Ca nghiêm trang nói cho Vệ Minh Khê tên của mình, bởi vì nàng muốn kết bạn với Vệ Minh Khê, sau đó muốn trở thành bạn thân nhất với Vệ Minh Khê, bạn thân thì sẽ không quên nhau. Dung Vũ Ca còn nhỏ, suy nghĩ vẫn thực ngây thơ đơn thuần, nàng biết mình thích Vệ Minh Khê, muốn tới gần Vệ Minh Khê, đây là bản năng, những chuyện khác, còn không quá rõ.
“Được, chị sẽ nhớ kỹ em.” Vệ Minh Khê cười nói, bất giác lặp lại cái tên ‘Dung Vũ Ca’ trong lòng một lần. Cô thầm nghĩ một cô bé xinh đẹp đáng yêu như vậy, muốn quên cũng khó.
“Hoa này là cậu em muốn tặng chị, nhưng em không muốn chị tốt với cậu của em, em chỉ muốn chị tốt với em thôi, cho nên bó hoa này, em sẽ không đưa cho chị, chờ sau này em sẽ tặng cho chị bó hoa còn rực rỡ hơn, hoa này xấu lắm, chắc chắn sẽ không đẹp bằng hoa em tặng chị sau này.” Dung Vũ Ca nghiêm trang nói, tuy rằng trong lòng nàng Vệ Minh Khê đã được xác định là bạn tốt của mình, nhưng đối với bạn mới của mình, nàng đã có mười phần ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu.
Vệ Minh Khê nghe lời Dung Vũ Ca nói, lại mỉm cười, cô bạn nhỏ Dung Vũ Ca này hiển nhiên không làm theo lời cậu mình dặn dò, hoàn toàn không ra bài theo kịch bản, lần này Cao Hàn tính toán xem như đánh hụt.
Dung Vũ Ca cảm thấy bó hoa đang cầm có chút vướng tay, vì thế nàng chạy chậm đến thùng rác gần nhất đem bó hoa nhét vào, sau đó nhanh chân chạy về bên cạnh Vệ Minh Khê.
Tuy Dung Vũ Ca đã sáu tuổi, chẳng qua Cao Nhã Trinh vẫn rất thích ôm nàng, Dung Vũ Ca cũng thích cảm giác được mẹ ôm vào lòng, điều này khiến nàng cảm thấy mình là người mà mẹ yêu nhất, đương nhiên mình cũng yêu mẹ nhất, nay nàng cũng rất thích Vệ Minh Khê, nàng cũng muốn làm cho Vệ Minh Khê ôm mình một cái.
“Vệ Minh Khê, chị có thể ôm em một cái được không?” Dung Vũ Ca đi đến bên cạnh Vệ Minh Khê, nhẹ nhàng kéo áo cô, hiếm khi ngượng ngùng nhỏ giọng hỏi.
Hiển nhiên Vệ Minh Khê không dự đoán được Dung Vũ Ca sẽ đột nhiên đưa ra yêu cầu này. Một đứa bé sáu tuổi, nói lớn không lớn, nhỏ cũng không nhỏ, đột nhiên đòi ôm một cái, cảm giác vẫn có chút đột ngột.
Vệ Minh Khê thoáng chần chừ, làm cho Dung Vũ Ca vốn nhìn chằm chằm phản ứng của Vệ Minh Khê hơi thất vọng. Có vẻ Vệ Minh Khê không muốn ôm mình, cô ấy cũng không thích mình như mình mong chờ, nghĩ thế, trong lòng Dung Vũ Ca liền khổ sở.
Vệ Minh Khê không ngờ mình thoáng chần chừ khiến Dung Vũ Ca thất vọng đến thế, thầm nghĩ Dung Vũ Ca thật sự là một cô bé nhạy cảm, vì thế cô không đành lòng, ngồi xổm xuống, mở ra hai tay với Dung Vũ Ca. Giờ phút này Vệ Minh Khê vạn lần không nghĩ tới, mình vừa đưa tay ra, Dung Vũ Ca liền như con gấu koala, dính chặt lên người cô không buông.
Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê giang hai tay, mọi khổ sở tan biến, vui vẻ nhào vào lòng Vệ Minh Khê.
Vệ Minh Khê bế Dung Vũ Ca đứng lên, Dung Vũ Ca được bế liền thuận tay vòng lên cổ Vệ Minh Khê, động tác cứ thế tự nhiên.
Dung Vũ Ca phát hiện hơi thở trêи người Vệ Minh Khê không giống trêи người mẹ mình. Mẹ nàng quen dùng nước hoa, cho nên trêи người mẹ luôn thơm thơm, nàng rất thích mùi trêи người mẹ. Có đôi khi nàng sẽ quấn quýt lấy mẹ, đòi mẹ cũng xịt cho mình một ít nước hoa, để mình cũng thơm. Nhưng mẹ chỉ thỉnh thoảng mới đồng ý xịt cho mình một chút, mẹ nói chờ mình trưởng thành, là có thể có nước hoa thuộc về chính mình, cho nên nàng cũng không sốt ruột, chờ đợi mình lớn lên.
Trêи người Vệ Minh Khê không có mùi thơm như trêи người mẹ, nhưng vẫn thơm, mùi hương nhàn nhạt. Dung Vũ Ca tìm kiếm nơi phát ra mùi hương trêи người Vệ Minh Khê, nàng rất nhanh tìm được, hẳn là hương vị từ mái tóc dài của Vệ Minh Khê. Vì để nghiệm chứng, nàng ghé sát lại mái tóc của Vệ Minh Khê, vụng trộm ngửi ngửi, quả nhiên là mùi hương toả ra từ mái tóc. Nàng thích hương vị này, thậm chí còn thích hơn cả mùi hương trêи người mẹ, càng thích hơn, chẳng qua nàng biết chuyện này không thể nói với mẹ, bằng không chắc chắn mẹ sẽ không vui.
Vệ Minh Khê chưa từng thân mật cùng ai như vậy, bởi vì trước giờ cô không thích đụng chạm tay chân quá mức thân cận với ai, hành động của Dung Vũ Ca giờ phút này làm cho cô cảm thấy hơi quá thân mật, bất quá có lẽ vì Dung Vũ Ca là một cô bé xinh đẹp, Vệ Minh Khê cũng không có cảm giác bài xích nửa phần, để mặc nàng vòng tay ôm cổ mình.
Cao Hàn đang len lén quan sát hai người giao tiếp, ban đầu vẫn phi thường vui sướиɠ. Hắn biết khẳng định Vệ Minh Khê cũng thích Vũ Ca, dù sao đứa bé xinh đẹp đến thế, ai sẽ lại không thích đây? Nhìn Vệ Minh Khê không ngừng cười với Dung Vũ Ca, lại chứng minh suy đoán của Cao Hàn, sự thật thì hắn có chút hâm mộ Dung Vũ Ca, bởi vì thái độ của Vệ Minh Khê đối xử với hắn cho tới bây giờ đều khách khách khí khí xa cách, chưa bao giờ có lúc không hề có khoảng cách như thế.
Hắn không nghe được hai người một lớn một nhỏ kia đang nói gì, nhưng từ vẻ mặt của hai người có thể phán đoán bọn họ càng nói chuyện càng hoà hợp, Cao Hàn âm thầm vui sướиɠ, nghĩ Dung Vũ Ca quả thật là một người hỗ trợ tuyệt vời. Còn không đợi hắn cao hứng xong, liền thấy Dung Vũ Ca đem hoa mình muốn tặng cho Vệ Minh Khê ném vào thùng rác. Tình tiết phát triển này hoàn toàn vượt ngoài mong muốn của hắn, vì thế trong lòng sốt ruột, hắn vội vàng xuất hiện, đi về phía Vệ Minh Khê đang ôm Dung Vũ Ca.
“Minh Khê có vẻ rất thích con nít nhỉ, nếu có con, hẳn cũng sẽ không tệ.” Cao Hàn cười nói, nếu Vệ Minh Khê cùng mình sinh một đứa con, chắc chắn sẽ vừa xinh đẹp lại thông minh.
Thích trẻ con, Vệ Minh Khê cảm thấy kết luận này của Cao Hàn có phần phiến diện. Một đứa bé xinh đẹp như Dung Vũ Ca, thích là chuyện rất bình thường, cũng giống như gặp được mấy con thú nhỏ đáng yêu, hầu hết mọi người đều sẽ muốn lại gần chơi đùa một chút, nhưng nếu để tự mình nuôi thì lại là chuyện khác, nuôi một đứa trẻ cũng cùng đạo lý như vậy. Một chuyện với trách nhiệm to lớn như thế, Vệ Minh Khê cảm thấy với độ tuổi mới 20 của mình, nghĩ đến việc đó còn khá sớm. Vì thế Vệ Minh Khê không để ý chỉ cười cười, không trả lời.
“Không, Vệ Minh Khê không thích trẻ con, chị ấy thích là chỉ thích một cô bé là con thôi!” Dung Vũ Ca lúc này đáp thay Vệ Minh Khê, chỉ cần nghĩ đến chuyện Vệ Minh Khê thích đứa trẻ khác, nàng liền giận! Làm sao có đứa nhóc nào đáng yêu hơn mình, lại càng khiến Vệ Minh Khê thích hơn được chứ?
Cao Hàn nháy mắt với Dung Vũ Ca, tiểu tổ tông này không phải đến giúp mình, là tới phá thì có! Hoa không tặng, ném vào thùng rác không nói, giờ lại còn chặn họng! Bà cô nhỏ này rõ ràng rất thích Vệ Minh Khê, sao lại gây trở ngại chứ không chịu giúp, rốt cuộc có muốn để Vệ Minh Khê trở thành mợ mình không đây!
Dung Vũ Ca cố ý không nhìn Cao Hàn, chỉ tập trung dính chặt trong vòng tay Vệ Minh Khê.
Cao Hàn hoàn toàn không có cách với Vệ Minh Khê, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ!
“Ừ, hẳn là như lời Vũ Ca nói.” Vệ Minh Khê thuận theo lời Dung Vũ Ca nói, mặc dù nghe như đang dỗ trẻ nhỏ, nhưng rõ ràng là ngầm từ chối ám chỉ của Cao Hàn.
“Chính là như thế!” Được sự khẳng định của Vệ Minh Khê, Dung Vũ Ca càng cao hứng, ngữ khí chắc chắn hô, cũng vui sướиɠ hôn một cái lên má Vệ Minh Khê. Nàng rất thích Vệ Minh Khê.
Vệ Minh Khê bất ngờ không kịp phòng bị hôn đến ngẩn người, thầm nghĩ, cô bé này không khỏi hơi nhiệt tình quá nhỉ.
“Con lớn thế rồi còn muốn người ta bế, xấu hổ quá mà, mau xuống dưới!” Cao Hàn thấy Vệ Minh Khê bế Dung Vũ Ca hồi lâu, liền kêu Dung Vũ Ca mau trèo xuống, dù sao trọng lượng của Dung Vũ Ca cũng không nhẹ.
Vệ Minh Khê gần như chưa từng bế con nít, tuy Dung Vũ Ca không nặng, nhưng dù sao cũng là một đứa trẻ sáu tuổi, cũng không nhẹ, bế đến lúc này, cô quả thực cảm giác tay mình hơi mỏi, nhưng đứa bé bá đạo trong lòng tựa hồ không có ý muốn xuống dưới chút nào, nằm trong lòng mình chính ra rất an nhàn.
“Không muốn, con thích để Vệ Minh Khê bế con cơ! Hiện tại Vệ Minh Khê còn bế được, để cho chị ấy bế lâu chút, sau này con lớn rồi, chị ấy sẽ không bế được nữa, cho nên thừa dịp con chưa lớn, phải bế nhiều mới được!” Dung Vũ Ca không nỡ trèo xuống khỏi người Vệ Minh Khê.
Logic bá đạo kiểu này, nhưng thật ra cũng không sai, cũng ăn khớp, Vệ Minh Khê nghe thế không khỏi bật cười.
“Chị của anh có mỗi một đứa con gái nên cưng chiều đủ kiểu, từ nhỏ đã bá đạo thế đó, hơi có chút chiều quá sinh hư.” Cao Hàn giải thích với Vệ Minh Khê.
Cao Hàn không cần phải nói, Vệ Minh Khê cũng đoán được, nếu không phải cha mẹ cưng chiều sẽ không hình thành được tính tình như vậy. Đại khái là Dung Vũ Ca rất xinh, con người sẽ luôn khoan dung với người có vẻ ngoài đẹp đẽ, ngay cả chính cô cũng không ngoại lệ, thế nhưng cảm thấy Dung Vũ Ca bá đạo hết sức đáng yêu, Vệ Minh Khê nghĩ thầm.
“Thế thì chị phải bế nhiều một chút, miễn cho sau này không bế nổi em.” Vệ Minh Khê hài hước nói với Dung Vũ Ca trong lòng mình.
“Vệ Minh Khê, chị đang giễu cợt em đấy à?” Dung Vũ Ca bất mãn chu miệng hỏi, sao Vệ Minh Khê có thể chế nhạo mình được chứ.
“Cô giáo chẳng lẽ không dạy con, trẻ con phải biết lễ phép à? Sao có thể gọi thẳng tên của dì ấy như thế?” Cao Hàn sửa đúng lại việc Dung Vũ Ca gọi thẳng tên Vệ Minh Khê.
Vệ Minh Khê thầm nghĩ tuy mình lớn tuổi hơn Dung Vũ Ca nhiều, nhưng nếu bị Dung Vũ Ca gọi là “dì”, không hiểu sao có cảm giác hơi bài xích, đại khái là bị gọi thế nghe thấy mình già. Vệ Minh Khê thầm nhủ, không ngờ mình thế nhưng cũng sẽ để ý việc này!
“Không, con muốn gọi chị ấy là Vệ Minh Khê cơ!” Dung Vũ Ca cố chấp không chịu gọi ‘dì’, nàng thích gọi tên của Vệ Minh Khê, như vậy làm cho nàng có cảm giác mình và Vệ Minh Khê được vây trong một loại quan hệ ngang hàng, nàng thích cảm giác như thế!
“Cũng hết cách, tên đặt ra vốn là để người khác gọi mà.” Vệ Minh Khê cũng thấy Dung Vũ Ca gọi thẳng tên mình chẳng có gì không ổn cả.
“Thường ngày con bé cũng không chịu để anh ôm, lại dính em đến mức này, xem ra nó rất thích em.” Cao Hàn cảm thán, nghĩ thầm sức hấp dẫn của Vệ Minh Khê cũng quá lớn mà, cũng có thể thu phục được tiểu bá vương Dung Vũ Ca nhà hắn.
Vệ Minh Khê cũng cảm giác được Dung Vũ Ca thích mình. Quả thật rất thích, phân lượng không nhẹ, giống như trọng lượng trong tay mình lúc này, nặng đến mức khó có thể thừa nhận! Vệ Minh Khê nghĩ thầm.
“Em cũng thích con bé, có lẽ là hợp mắt.” Vệ Minh Khê cảm thấy duyên phận giữa người và người thật vi diệu, mình và Dung Vũ Ca ở chung không hiểu sao có thứ cảm giác gì đó quen thuộc cùng tự tại.
Hết chương 5
———————————
Bách Linh: Vậy là mấy bạn khỏi thắc mắc sao hơn nhiều tuổi mà VC ko chịu gọi “dì” nhé, dụng ý của tác giả cả đấy :))
Hôm trước có bạn nói 20t làm giáo sư toán vô lý, mình thấy hơi khó tin thật, chắc hẳn MD không muốn viết chênh nhiều tuổi quá, sợ thành tình bà – cháu, mà lại muốn buff cho VMK toàn tài nên cố đấm ăn xôi viết vậy đó, thôi thì mọi người coi truyện đọc cho vui, đừng để ý nhiều nhé, tuy hơi phi lý tí nhưng ít ra ko phải kiểu IQ 666, gia thế trùm mafia quốc tế hay lai 5,6 dòng máu hoàng gia 😂😂😂
Mấy hôm nay đi làm tranh thủ có chút giờ rảnh ôm di động edit 1 chút, ko khó như mình tưởng, bạn nào đọc thấy có chỗ cần góp ý chỉnh sửa thì nhắn dưới hay pm mình nhé, tối về chăm mèo chăm bồ rồi, lúc nào rảnh mình đọc sửa sau ^^
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!