Cung Khuynh – Hiện Đại Thiên
Chương 21: Ba mươi hai tuổi…
Chương 21
Ba mươi hai tuổi, lại không yêu đương liền già
Mùa hè năm 2018.
Kỳ thật Vệ Minh Khê cũng mơ thấy Dung Vũ Ca, chẳng qua không thường xuyên như Dung Vũ Ca, cũng không sắc tình như vậy. Dung Vũ Ca trong mộng, có đôi khi là bộ dáng năm sáu tuổi, có lúc lại là dáng vẻ năm mười sáu tuổi, cảnh tượng tương đối đơn nhất không đổi.
Vệ Minh Khê luôn mơ thấy Dung Vũ Ca năm sáu tuổi hoặc mười sáu tuổi hai mắt đỏ bừng, vô cùng nghiêm túc nói với mình: “Vệ Minh Khê, chị phải chờ em lớn!
Ngữ khí bá đạo, không cho người khác cự tuyệt.
Càng tới gần mùa hè năm 2018, số lần Vệ Minh Khê mơ thấy Dung Vũ Ca lại càng nhiều, cũng dần dần đa dạng hơn. Đại khái Vệ Minh Khê cũng biết, Dung Vũ Ca lập tức liền tròn mười tám tuổi. Chuyện này có ý nghĩa là cô gái kia cũng sắp trở về. Vệ Minh Khê đại khái có chút mâu thuẫn trong nội tâm, về mặt lý trí cô không hy vọng Dung Vũ Ca đi tìm mình, cho dù nàng đã thành niên thì vẫn là một cô bé nhỏ hơn mình mười bốn tuổi, nhưng ở chỗ sâu trong lòng lại tựa hồ có chút chờ mong.
Hôm nay, lúc Vệ Minh Khê ngủ trưa, cô lại mơ thấy Dung Vũ Ca.
Là Dung Vũ Ca khi đã là thiếu nữ, Dung Vũ Ca trong mộng đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, đột ngột như quá khứ, luôn làm cho người ta thất thố không kịp phòng.
“Vệ Minh Khê, em đã mười tám tuổi, hiện tại có thể là nữ nhân của chị!” Dung Vũ Ca như trước lời thề son sắt nói.
Vệ Minh Khê còn chưa đáp lại Dung Vũ Ca, cô đã tỉnh.
Vệ Minh Khê tỉnh dậy, nhịn không được ôm trán, day day huyện Thái Dương của mình, cô cảm thấy gần đây thường xuyên mơ thấy Dung Vũ Ca tựa hồ cũng không phải hiện tượng tốt lành gì. Trong mơ, Dung Vũ Ca không còn tiếp tục nói phải chờ nàng lớn, mà trực tiếp nói muốn làm nữ nhân của mình. Một cô gái nhỏ hơn mình mười bốn tuổi, làm nữ nhân của mình, thật sự vớ vẩn, mà hoang đường chính là, gần đây thường xuyên mình hay mơ thấy giấc mộng nực cười này.
Vệ Minh Khê đã đọc qua cuốn [Giải mã giấc mơ] của Freud*, cho nên cô căn bản không dám đi sâu phân tích giấc mộng của mình. Đương nhiên, chưa chắc Freud luôn đúng, nhưng Vệ Minh Khê vẫn không dám nghĩ nhiều, chẳng sợ trong lòng cô kỳ thật biết, Dung Vũ Ca là một sự tồn tại không giống những người theo đuổi khác. Nếu nàng giống những người khác, mình sẽ không có áp lực, hơn nữa sẽ không chịu nửa điểm ảnh hưởng.
(*nguyên là một bác sĩ về thần kinh và là nhà tâm lý học người . Ông là người đặt nền móng và phát triển học thuyết .- wiki)
Đúng lúc này, cửa phòng Vệ Minh Khê bị gõ vang.
“Mời vào.” Vệ Minh Khê thu hồi suy nghĩ, người khắc chế như cô, cố gắng áp chế gợn sóng trong lòng, trở lại như nước lặng trong hồ sâu.
Vệ Minh Hoa bưng một dĩa mứt thịt heo vừa làm xong đi vào.
“Chị, nếm thử mứt heo em mới làm này.” Vệ Minh Hoa vẻ mặt chờ mong nói.
Vệ Minh Hoa là em gái ruột của Vệ Minh Khê, nhỏ hơn Vệ Minh Khê sáu tuổi, từ nhỏ đã phi thường sùng bái cùng yêu thích Vệ Minh Khê. Những người quen biết Vệ Minh Hoa đều nói là một đứa cuồng chị gái, thường xuyên điên cuồng khen chị gái nhà mình với người khác, khen chị mình là người trêи trời có, dưới đất không có.
“Cho dù chị ấy ưu tú như thế, đó cũng là chị cô, không phải cô!” Thường xuyên bị người ta xem thường, nói mỉa mia, căn bản không tin chị của Vệ Minh Hoa khoa trương đến vậy.
“Nhưng mà, chị ấy là chị tôi, chị ruột!” Vệ Minh Hoa vẫn thực kiêu ngạo đáp trả.
Sau đó một số ít người quả thật gặp Vệ Minh Khê rồi, đều cảm thấy Vệ Minh Khê và Vệ Minh Hoa không phải chị em ruột, Vệ Minh Hoa khẳng định là nhặt được ở ven đường. Thật là khác biệt như trêи trời dưới đất!
Nếu Vệ Minh Khê được xem như hắc mã của Vệ gia, thì Vệ Minh Hoa chính là hắc dương. Ở một Vệ gia mà cả nhà toàn học bá, gia đình toàn phần tử trí thức, bằng thạc sĩ đều coi là thấp, người thuộc loại sinh viên mà ngay cả khoa chính quy cũng không thi đậu như Vệ Minh Hoa mà nói, là căn cứ chính xác cho sự đột biến gien của Vệ gia. Người cha Vệ Duyên của các nàng tính tình tốt lắm, trước nay không cần bận tâm quá nhiều cho Vệ Minh Khê, nhưng từ nhỏ dạy Vệ Minh Hoa học, quả thực đều sắp bị tức hộc máu! Sau không thể không từ bỏ, con gái út quả thật ngốc đến làm người ta chỉ trỏ, nếu không phải tướng mạo còn có chỗ giống ông, ông thậm chí sẽ hoài nghi có phải mình ở bệnh viện ôm nhầm không. Cũng đại khái là do con gái Vệ Minh Khê quá ưu tú, kế thừa hết mọi ưu điểm của người Vệ gia, vì thế Vệ Minh Hoa mới bị đột biến gien. Hai cô con gái, hai cực phân hóa có điểm nghiêm trọng!
Dùng chính lời Vệ Minh Hoa nói là, làm gì mà chẳng được, ăn là hạng nhất. Vệ Minh Hoa không ham những thứ cao nhã gì đó, vốn học cũng không vô, từ nhỏ đã đâu đầu vì chuyện học, kể cả học tập ở trường hay chỉ là bồi dưỡng sở thích, cái nào học cũng khó khăn. Thứ duy nhất ham thích chính là ăn và nấu ăn. Ở phương diện ăn, Vệ Minh Hoa phi thường có hứng thú, phàm là món ngon nàng đã ăn ở ngoài, về nhà đều sẽ thử tự làm. Phần lớn món ăn, nàng lần đầu tiên mày mò chế biến là có thể làm được sáu bảy phần tương tự, thử vài lần, nàng có thể làm giống đến tám chín phần, thậm chí hoàn toàn giống nhau. Ở phương diện ăn uống, Vệ Minh Hoa cực kỳ thích nếm thức ăn tươi, cho nên với số tiền lương ít ỏi của mình, cơ bản đều tiêu xài vào chuyện ăn uống.
Thời điểm Vệ Minh Hoa ở tốt nghiệp đại học, Vệ Duyên tính dựa vào quan hệ của Vệ gia, để Vệ Minh Hoa vào làm ở một trường tiểu học, làm công việc hành chính là giáo viên. Đây là tương lai tốt mà ông có thể an bài cho con gái.
Nhưng Vệ Minh Hoa cũng không muốn, từ nhỏ học đến có bóng ma tâm lý làm cho nàng cũng có bóng ma tâm lý đối với trường học. Nàng không muốn, ba nàng cũng không thèm để tâm, cố ý bắt nàng đến trường dạy học. Dưới tình huống lấy trứng chọi đá, nàng chỉ có thể cầu cứu binh. Vệ Minh Hoa biết người ưu tú nói gì cũng có trọng lượng. Một câu của chị gái nàng, còn có tác dụng hơn mười câu của mình.
Cũng may, chị gái như nữ thần trong lòng Vệ Minh Hoa quả nhiên ủng hộ sự lựa chọn của nàng. Nàng vẫn biết chị mình vĩ đại, lại không biết ngay cả tài biện luận đều xuất sắc thế, chỉ biện luận với ba một hồi, ba nàng liền thỏa hiệp, từ đó về sau không còn can thiệp vào quyết định của nàng, để mặc nàng tự do.
Nội dung hai người biện luận rất có văn hóa, trí nhớ của Vệ Minh Hoa không tốt, không thể nhớ kỹ toàn bộ, chỉ nhớ vài từ mấu chốt cùng câu quan trọng.
Nàng nhớ rõ chị gái đã nói với ba: “Người Vệ gia hẳn cho phép tính cách đa dạng, tiếp nhận sự bình phàm chẳng phải ưu tú, người Vệ gia cũng có thể có đủ bao dung cùng trí tuệ, có thể để Minh Hoa vẫn duy trì sự vui vẻ hòa thuận, chỉ cần con bé không làm bản thân thất vọng, nó không cần sống trong sự chờ mong của người khác. Dù là gỗ mục, cũng có công dụng của nó.”
Vệ Minh Hoa còn vụng trộm tra xét một chút, vì sao gọi là “gỗ mục”. Vệ Minh Hoa sinh ra ở Vệ gia, chỉ số thông minh kéo chân sau toàn bộ gia tộc, kỳ thực áp lực vẫn rất lớn, chẳng sợ nàng trời sinh lạc quan, nhưng đối mặt với hết người này ưu tú lại đến người kia xuất sắc hơn ở bên cạnh, cùng với sự trông ngóng của cha mẹ, nàng vẫn khó tránh khỏi sẽ có lo âu cùng áp lực, và cả tự ti, nhưng nàng đã thật sự cố hết sức. Từ sau khi biết ý nghĩa của “vô dụng chi mộc, vô dụng chi dùng”, Vệ Minh Hoa liền thản nhiên chấp nhận sự bình thường của mình, an tâm làm một đứa vô dụng vui vẻ sung sướиɠ. Ít nhất, nàng còn có một người chị gái bao dung, cưng chiều mình.
“Ừ.” Vệ Minh Khê cầm một miếng mứt heo lên ăn, Minh Hoa nhà nàng ở phương diện làm đồ ăn, quả thật rất có thiên phú.
“Thế nào?” Vệ Minh Hoa chờ mong hỏi.
“Ăn ngon lắm.” Vệ Minh Khê trả lời thành thật.
“Chị cũng chỉ biết nói mấy lời ăn ngon, ăn ngon lắm, ăn cực kỳ ngon, nhưng vẻ mặt lại thực bình thản!” Vệ Minh Hoa có chút thất bại nói, muốn khiến chị gái có biểu hiện kinh ngạc thật sự quá khó khăn.
“Vậy lần sau chị đổi từ khác để nói?” Vệ Minh Khê cười hỏi, cô đại khái biết Minh Hoa muốn người nếm thử món ăn nàng làm có biểu hiện kinh hỉ, đây có lẽ là tâm tính muốn được thỏa mãn của người cung cấp món ăn. Nhưng Vệ Minh Khê thật sự không giả vờ nổi, dù sao cô cũng không quá nhiệt tình với ăn uống.
“Quên đi, em mới không lừa mình dối người đâu! Chị, em cảm thấy chị đừng giống người tu hành nữa, cũng không chịu yêu đương, đối với ai cũng đều lạnh nhạt hờ hững, thân thiết có thừa, nhiệt tình lại không đủ, giống như tất cả mọi thức đều không làm chị dấy nên nổi gợn sóng quá lớn.” Chị gái sống quá thanh tâm quả ɖu͙ƈ, không chỉ không có hứng thú với ăn uống, mà kỳ thật hầu hết mọi thứ chị ấy đều không quá nhiệt tình. Nàng cảm thấy tuy chị gái ưu tú, nhưng sống thanh đạm như nước trong. Nàng hy vọng chị gái cũng có thể sống có mùi vị hơn, tỷ như khi mình thưởng thức món ngon kinh diễm, quả thực trái tim như muốn nổ tung, hơn nữa có thể giữ trong lòng cả ngày.
“Thoạt nghe, người như chị thật sự rất không thú vị.” Vệ Minh Khê cười nói, bất quá cô cũng không cảm thấy vô vị, dù sao có rất nhiều sách có thể đọc. Một quyển sách, là có thể đọc một ngày, một công thức có thể giải mấy năm, thời gian cũng không dư dả nhiều. Chẳng qua người giống Minh Hoa, kiểu người dễ thỏa mãn như thế cũng không nhiều.
“Chị, chị đã sắp ba mươi hai tuổi, không nghĩ đến chuyện tìm người để yêu đương à?” Vệ Minh Hoa tò mò hỏi, chị Ngưng Nguyệt thích chị mình lâu như vậy, thế nhưng chị mình lại quả thật không nhận ra.
“Không nghĩ tới.” Vệ Minh Khê thành thật đáp.
“Vậy giờ nghĩ đi, chị đã sắp ba mươi hai tuổi, nếu không yêu đương sẽ già mất!
Vệ Minh Hoa vừa nhận đồ ăn Ngưng Nguyệt tặng, liền vội vàng làm cho vị tiên nữ tỷ tỷ trước mặt cân nhắc chút tâm tư của người phàm.
Vệ Minh Khê ngẩn ra, già, cô lập tức nghĩ tới Dung Vũ Ca, đối với một Dung Vũ Ca mười tám tuổi, mình giống như quả thật tính là già.
“Thế em có thích ai không?” Vệ Minh Khê ẩn giấu ý tưởng trong nội tâm, tò mò hỏi em gái mình.
“Không có, em đâu có nhu cầu tìm người yêu đương, em mỗi ngày đều trong tình yêu mà, mọi món ngon đều là bạn gái của em, ba ngàn con sông, em đều đã nếm hết!” Vệ Minh Hoa cảm thấy chí hướng của mình rất vĩ đại, chỉ tiếc trong túi eo hẹp, trở ngại nàng thực hiện giấc mộng.
Vệ Minh Khê nghe những lời khoa trương của Vệ Minh Hoa, liền nở nụ cười, Minh Hoa vui vẻ, thực dễ dàng cuốn hút người khác.
“Tiền đủ tiêu không?” Vệ Minh Khê quan tâm hỏi.
“Đủ mà.” Cho dù không đủ thì Vệ Minh hoa cũng không thể không biết xấu hổ xin Vệ Minh Khê, từ khi tốt nghiệp đại học, đổi vài lần công tác, mỗi lần đều làm không lâu, tiền lương lại càng không cao, phải dựa vào chị gái trợ cấp mới sống được đến hiện tại.
“Chị, em cảm thấy mình vô dụng quá, làm gì cũng không tốt.” Vệ Minh Hoa vừa mất việc, có chút uể oải nói.
“Vớ vẩn, món mứt heo này rất ngon, đây cũng là ưu điểm. Thật sự không được thì có thể làm ngành nào đó liên quan đến ăn uống, hứng thú có thể giúp em vượt qua rất nhiều khó khăn.” Vệ Minh Khê nói, cô có thể cảm giác được nỗi lo âu của Minh Hoa, Minh Hoa làm việc thường không có mục tiêu, nhưng nếu có thể để sở thích dẫn đường, có lẽ sẽ đỡ hơn.
“Dạ, quay về em sẽ nghĩ kỹ thêm, chị đem số mứt heo còn lại mang về ký túc xá mà ăn, em cũng mang cho ba mẹ một ít.” Vệ Minh Hoa ở ngay cạnh phòng Vệ Minh Khê.
Vệ Minh Hoa mang mứt heo cho ba mẹ rồi, lúc trở về phòng mới phát hiện di động mình được nhận thêm năm ngàn đồng. Hu hu, chị gái chính là Bồ Tát sống của nàng!
Vệ Minh Hoa đi rồi, Vệ Minh Khê một mình ở trong phòng cầm miếng mứt heo ăn, tinh tế nhấm nháp, ăn ngon thì ăn ngon, nhưng vẫn rất khó có thể thể nghiệm thứ cảm giác kɧօáϊ hoạt thỏa mãn mà Minh Hoa nói. Chẳng lẽ yêu đương có thể?
***
Kiểm hồng ám nhiễm yên chi hãn
Linh hoa lương thấm tử bồ đào
Xuân đậu tô dung triền miên vũ
Liễu ấm mạc mạc
Hoa tâm nhu nhuyễn xuân hàm lộ
Hoa trung hí điệp duyện hoa tủy
Lan xạ tế hương văn suyễn tức
Vô lực thung di oản, đa kiều ái liễm cung
Hãn quang châu điểm điểm, bách mị sinh xuân hồn tự loạn……
(Dịch thô:
Gương mặt đỏ bừng như nhuốm mồ hôi từ son trêи môi, nho tím long lanh tinh xảo mát lạnh, mùa xuân đùa giỡn làm món điểm tâm xốp giòn cuốn lấy mưa, bóng liễu xanh um, nhụy hoa mềm mại ngậm sương, bướm bay múa hút mật ngọt nơi ngụy hoa, hoa lan tỏa ra hương thơm ngửi vào là thở gấp. Cổ tay vô lực di chuyển, yêu kiều cong lên. Mồ hôi như vô số hạt châu, kiều diễm trăm thái khiến hồn tự loạn.)
Một giấc mộng kiều diễm, cho dù có điều hòa, vẫn khó nén cảm giác khô nóng ngày hè của Dung Vũ Ca. Nàng chỉ mặc qυầи ɭót đi ngủ, lại vẫn đổ một thân mồ hôi mỏng, cùng với…
Thứ gì đó trong qυầи ɭót.
Đây đại khái là giấc mộng đẹp mà Dung Vũ Ca không có gì để tiếc nuối, khác với trước kia, lúc nào cũng kẹt ở thời điểm mấu chốt liền tỉnh, không giống lần này nàng rốt cục ở trong mộng nếm thử tư vị của Vệ Minh Khê. Càng tới gần ngày gặp lại Vệ Minh Khê, giấc mơ của nàng lại càng “sắc”. Nhớ lại dáng vẻ yêu kiều vũ mị của Vệ Minh Khê bị mình ngậm lấy trong mộng, bộ dáng run rẩy đó, Dung Vũ Ca lại cảm giác miệng đắng lưỡi khô. Thân thể trẻ tuổi của mình tựa như một đầu mãnh thú bị chọc giận, cần thiết được phóng thích cùng trấn an.
Dung Vũ Ca vẫn thuận theo khát vọng của thân thể, vỗ về một chút đầu mãnh thú kia.
“Vệ Minh Khê……Vệ Minh Khê……” Dung Vũ Ca ảo tưởng Vệ Minh Khê đang an ủi mình, vì thế nhịn không được một lần lại một lần hô tên Vệ Minh Khê. Ba tiếng “Vệ Minh Khê” đối với Dung Vũ Ca chính là liều thuốc mạnh, rất nhanh Dung Vũ Ca liền buông vũ khí đầu hàng, không còn quân nào.
(*à thì bạn ấy đang th* d*m đó)
Đầu óc trống rỗng trong chốc lát, đợi một lúc lâu cho thân thể hòa hoãn lại, Dung Vũ Ca mới rút khăn giấy, lau đầu ngón tay ướt át của mình. Sau đó nàng nhỏm dậy khỏi giường, chuẩn bị đi tắm. Nàng biết, mãnh thú trong thân thể chỉ được tạm thời trấn an, tạm thời ngủ say, nhưng nó vẫn chưa được thỏa mãn chân chính. Nàng nghĩ, đại khái chỉ có Vệ Minh Khê mới có thể thuần phục nó, hoặc làm cho nó càng thêm khó có thể khống chế. Vệ Minh Khê, Dung Vũ Ca chỉ cần nghĩ đến cái tên này, trái tim đều nhịn không được run rẩy theo.
Ánh sáng mờ nhạt chiếu vào thân thể trẻ trung xinh đẹp của nàng, mái tóc dài đến eo che khuất da thịt tuyết trắng như ẩn như hiện sau lưng, da thịt nhiễm một vầng sáng mờ, càng nhẵn nhụi nhu hòa, hai cánh hoa mật đào, hai chân dài đẹp mắt, lúc đi đường, hông nhẹ nhàng lay động, ẩn chứa vô hạn phong tình. Thân thể trẻ tuổi nảy nở hoàn toàn, cao gầy, xinh đẹp, hoàn mỹ không thể bắt bẻ, chứa đựng sự mĩ lệ và gợi cảm mà tất cả mọi người phụ nữ đều tha thiết ước mơ.
Rửa sạch sẽ mồ hôi và cảm giác ướt át trêи người, Dung Vũ Ca mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh đi ra, làn váy mỏng mặc trêи người nàng, gợi cảm quyến rũ như thế. Dung Vũ Ca cầm di động, dạo một chút diễn đàn trường đại học Q. Nàng muốn tìm kiếm dấu vết của Vệ Minh Khê để lại, lại tìm không được, nàng lại sẽ tìm những bài đăng cũ về Vệ Minh Khê để đọc lần nữa. Những nơi Vệ Minh Khê xuất hiện, được người khác khen, không hiểu sao Dung Vũ Ca cũng kiêu ngạo theo, thậm chí còn cao hứng hơn khi mình được khen.
Đây là người phụ nữ của nàng, Dung Vũ Ca thầm nói trong lòng!
Mười hai năm, nàng lập tức sắp nghênh đón sinh nhật mười tám tuổi, chỉ cần qua một tuần nữa. Mà nàng cũng như ý nguyện dùng thời gian hai năm hoàn thành xong học phần của ba năm, chờ xong xuôi hết mọi chuyện là có thể trở về. Dung Vũ Ca tính đến ngày sinh nhật mười tám tuổi của mình sẽ lại xuất hiện trước mặt Vệ Minh Khê.
Ngày đó, nàng thật sự đã chờ lâu lắm rồi!
Hết chương 21
—————————–
Minh Dã: Tiểu Hoa như ý nguyện có được họ Vệ, còn làm em giá của Vệ Minh Khê.
Vì viết giấc mộng kia của Dung Vũ Ca, tôi phải chép vài bài thơ, tôi thực không dễ dàng.
—————————–
Bách Linh: Hậu quả của việc tác giả phải sao chép một đống bài thơ để tả giấc mộng xuân rất trừu tượng kia là tui không hiểu gì cả =))) Tóm lại là có bướm bay, nhụy hoa, sương sớm, mật ngọt, hương thơm, da ửng hồng, mồ hôi tuôn như suối, nho tím, liễu xanh, tùy trí tưởng tượng của mấy bạn nhé, đọc vầy là đủ hiểu =)) Còn mấy em nhỏ chưa đủ tuổi ko tưởng tượng được thì bỏ qua nha =)))
Đây là bản gốc, mấy bạn biết tiếng đọc thử xem để giải nghĩa cho đúng nhé, mình đoán đại đó, hiểu gì đâu =))) mấy thánh thơ lại hiển linh nào!!!
脸红暗染胭脂汗,灵华凉沁紫葡萄,春逗酥融缠,绵雨,柳荫漠漠,花心柔软春含露,花中戏蝶吮花髓,兰麝细香闻喘,息.无力慵移腕,多娇爱敛躬.汗光珠点点,百媚生春魂自乱……
Minh Hoa là Tiểu Hoa thì đoán đúng rồi, mà tưởng Minh Hoa là cháu, ai dè là em gái ruột, Tiểu Hoa lần này được thăng cấp dữ =)) Chờ cô em dâu họ Đổng xuất hiện, ko biết Đổng Vân Nhu lần này sẽ làm nghề gì nhỉ? Diễn viên có vẻ hợp.
Chẳng hiểu sao ko dán link được dưới comt, bạn nào muốn đọc bản tiếng Trung thì lên thẳng trang Tấn Giang của Minh Dã nè:
http://www.jjwxc.net/onebook.php?novelid=5086263
Bữa nay được nghỉ, đưa Mochi đi bác sĩ tiêm vaccine, lát thể nào nó cũng giận cho coi :))
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!