Cung Khuynh – Hiện Đại Thiên - Chương 57: Tự giác
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Cung Khuynh – Hiện Đại Thiên


Chương 57: Tự giác


Chương 57

Tự giác

Mặt Vệ Minh Khê đỏ ửng, như hoa sen nở rộ, trong trắng hơi phiếm hồng, trong hồng phấn lại nhuốm hồng đậm, thanh nhã lại mỹ lệ, làm nhu hòa nét thanh lãnh vốn có giữa đôi mày. Dung Vũ Ca nhìn mà động tâm không thôi, giống như khi còn nhỏ lần đầu tiên thấy Vệ Minh Khê liền cảm thấy cô thật đẹp, đẹp hơn tất cả mọi người, khi đó liền có ý niệm muốn cho Vệ Minh Khê thuộc về mình. Dung Vũ Ca nghĩ thầm, có lẽ Vệ Minh Khê là cô gái sinh ra dưới thẩm mỹ của mình, tất cả về chị ấy đều làm tim nàng đập thình thịch. Mà thẩm mỹ của mình cũng mười năm như một, chưa từng thay đổi.

“Vệ Minh Khê, chị thì sao?” Thanh âm của Dung Vũ Ca dường như cũng nhiễm ba phần động tình, mê ly lại có chút vũ mị tiếp tục nhẹ giọng hỏi bên tai Vệ Minh Khê, ba phần hờ hững vô tình, bảy phần cố ý trêu chọc quyến rũ. Dung Vũ Ca biết mình đã ướt đến không biết thành dạng gì, nếu Vệ Minh Khê chưa ướt chút nào, nàng phải hoài nghi không biết có phải mình chưa đủ hấp dẫn đối với Vệ Minh Khê hay không, hoặc nghi ngờ có phải Vệ Minh Khê bị lãnh đạm ở phương diện nào đó không.

Vấn đề này làm khuôn mặt vốn còn vài phần trắng của Vệ Minh Khê lại xấu hổ đến chỉ còn lại màu hồng phấn và hồng đậm, hồng nhạt lại ửng đỏ, giống trái cây chín mọng, vô cùng mê người, làm Dung Vũ Ca hận không thể cắn một miếng trêи mặt Vệ Minh Khê. Dung Vũ Ca cảm thấy Vệ Minh Khê hiện tại càng hấp dẫn mình, nàng thích cực kỳ một Vệ Minh Khê có tình cảm có ɖu͙ƈ vọng vì mình.

Cô vốn hơi ướt, lại làm sao có thể chịu được Dung Vũ Ca như yêu tinh cố ý quyến rũ, chỉ cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều ở vào một loại trạng thái khó có thể tự khống chế, ướt át dạt dào.

“Vũ Ca……..” Ngữ khí của Vệ Minh Khê mang theo vài phần cầu xin, cô thật sự xấu hổ phải trải lời câu hỏi này của Dung Vũ Ca.

“Vệ Minh Khê, chị có thể nói cho em biết được không? Em thật sự muốn biết, muốn biết có phải chị có cảm giác giống em không, hay vẫn là do em đơn phương tình nguyện? Chị không biết em thương thầm trộm nhớ chị đã bao lâu đâu.” Ngữ khí của Dung Vũ Ca có vài phần đáng thương, vài phần làm nũng khẩn cầu Vệ Minh Khê trả lời. Thật ra Vệ Minh Khê không phủ nhận thì nàng cũng đã đoán được đáp án, nhưng nàng vẫn muốn nghe Vệ Minh Khê tự mình nói cho mình, như thể cảm thấy mặt Vệ Minh Khê còn chưa đủ hồng vậy.

Vệ Minh Khê phát hiện, quân vương cổ đại vì cái gì dễ dàng bị sắc đẹp làm cho hoạ quốc, bởi vì lúc này cô cũng có dự cảm, mình sẽ vì Dung Vũ Ca mà lần lượt phá vỡ điểm mấu chốt, đơn giản là vì không đành lòng từ chối em ấy.

Vệ Minh Khê thật sự nói không nên lời, chỉ khẽ gật đầu đáp, nháy mắt lúc cô gật đầu, mặt lại quả thật càng đỏ hơn.

Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê gật đầu, biết tự Vệ Minh Khê thừa nhận, cảm giác thật sự không giống, giờ phút này nàng có cảm giác mình đang được Vệ Minh Khê dung túng và sủng ái, hạnh phúc tới mãnh liệt như thế, làm Dung Vũ Ca chỉ muốn nằm yên hưởng thụ.

Biết Vệ Minh Khê cũng vì mình mà ướt rồi, Dung Vũ Ca phát hiện mình hơi hơi xấu tính, nàng nhịn không được muốn khiến Vệ Minh Khê vì mình mà trở nên càng ướt, tốt nhất cũng giống mình không áp chế được lực lượng hồng hoang trong cơ thể. Nước lũ tích luỹ suốt 32 năm, Dung Vũ Ca cũng ngóng trông một ngày Vệ Minh Khê sẽ vì mình mà vỡ đê.

Dung Vũ Ca lòng mang ý xấu, đúng lúc này đem chân xen vào giữa hai chân Vệ Minh Khê, sau đó đầu gối chống lại nơi nào đó, cũng kề sát, tựa vô tình, lại cố ý.

Vệ Minh Khê chưa từng có bất luận kinh nghiệm gì, đã bao giờ có thời điểm như vậy, khi ý thức được Dung Vũ Ca cố ý xâm nhập, mặt của Vệ Minh Khê càng hồng đến muốn nhỏ máu. Thân thể như bị tia chớp đánh trúng, sắp hoá thành một vũng nước, tràn đầy mùa xuân ướt át.

Mọi thứ đến đột nhiên như vậy, xa lạ đến thế, lại làm người bất an, rồi lại như hút hồn quyến rũ người ta muốn sa vào trong đó.

“Vũ Ca, em đang phạm quy.” Đương nhiên lý trí của Vệ Minh Khê cũng không phải bằng giấy, cô vội vàng đẩy lùi lại thân mình về phía sau, tránh đi sự đụng chạm cố ý của Dung Vũ Ca. Biểu hiện trước đó của Dung Vũ Ca thường cho Vệ Minh Khê một loại ảo giác ngoan ngoãn, hiện giờ Vệ Minh Khê thật muốn thu lại thứ ảo giác này, kỳ thật Dung Vũ Ca không ngoan chút nào.

“Quy củ còn không phải dùng để phạm sao?” Dung Vũ Ca mỉm cười nói, chẳng qua nàng vẫn ngoan ngoãn thấy tốt là ngừng, miễn thật sự chọc Vệ Minh Khê xấu hổ buồn bực. Thật sự thì trạng thái hiện tại, Dung Vũ Ca đã phi thường thoả mãn rồi, tuy đập nước trong cơ thể luôn muốn tràn ra, nhưng nàng cảm thấy như bây giờ, xả một ít nước ra trước cũng đủ mỹ diệu phi thường, đã giảm bớt cảm giác bão hoà đầy tràn tích tụ trước đó, nhưng rồi lại càng thêm khát khao và hướng tới.

“Quy củ là dùng để tuân thủ.” Nét đỏ ửng trêи mặt Vệ Minh Khê chưa tan, phản bác.

“Được được được, em đều nghe chị, ngoan ngoãn tuân thủ, vậy chị cũng phải cho phép em có lúc không kiềm được mà vượt rào.” Dung Vũ Ca tựa hồ lại một bộ ngoan ngoãn nghe lời, vì thế đồng thời, nàng lại giơ tay ôm lấy Vệ Minh Khê. Chỉ thuần tuý mà đơn giản cùng Vệ Minh Khê ôm nhau như thế này thôi, nàng cũng rất thích.

Vệ Minh Khê khẽ gật đầu đồng ý.

“Muộn lắm rồi, chúng ta nên ngủ đi.” Vệ Minh Khê nhìn thời gian, thì ra cô và Dung Vũ Ca đã hôn gần hơn một giờ, không ngờ hôn lâu đến vậy, Vệ Minh Khê cũng thầm giật mình kinh ngạc, thế nhưng mình hoàn toàn không nhận ra.

Kỳ thật đêm nay Dung Vũ Ca không muốn ngủ, nhưng nàng biết thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Vệ Minh Khê rất tốt, nàng không muốn phá vỡ thói quen tốt của Vệ Minh Khê. Mình còn trẻ, thức đêm không sao, cũng không thể kéo Vệ Minh Khê thức đêm cùng mình. Dung Vũ Ca hy vọng Vệ Minh Khê sẽ vì sự tồn tại của mình, cuộc sống trở nên càng tốt đẹp, mà không phải trở nên tệ hơn.

“Em muốn thay qυầи ɭót, ướt quá không thoải mái, Vệ Minh Khê, chị không cần thay à?” Dung Vũ Ca cảm thấy trước khi đi ngủ nên đổi qυầи ɭót mới có thể ngủ tử tế, vì thế cười hỏi Vệ Minh Khê, rốt cuộc có một ngày các nàng có thể cùng nhau thay qυầи ɭót.

Vốn dĩ nét ửng đỏ còn chưa hoàn toàn rút đi trêи mặt Vệ Minh Khê, giờ phút này lại lần nữa đỏ bừng, số lần đỏ mặt trước kia cộng lại đều không nhiều bằng hôm nay.

Sau khi Dung Vũ Ca từ trêи giường đứng dậy, cô cũng đỏ mặt nhỏm dậy đi tìm qυầи ɭót, một cái cho Dung Vũ Ca, một cái của mình.

Dung Vũ Ca mặc váy ngủ, làm trò trước mặt Vệ Minh Khê, đem qυầи ɭót ướt đẫm cởi xuống, cũng rút khăn giấy, lau khô mớ hỗn độn kia, muốn mạng chính là, Dung Vũ Ca cảm thấy căn bản lau không sạch, bởi vì còn ra nữa.

Nếu là ngày thường, có lẽ Dung Vũ Ca sẽ lại trốn vào phòng tắm, DIY để giải toả, chẳng qua nàng quyết định từ giờ trở đi, mình sẽ không tự làm nữa, nàng phải đợi Vệ Minh Khê chạm vào mình. Có lẽ khi đó, mình nhất định một giây đầu hàng, một khi Vệ Minh Khê chạm vào là tới đỉnh. Dung Vũ Ca cảm thấy mình không thể lại nghĩ chuyện này nữa, bằng không vừa rồi đổi qυầи ɭót coi như vô ích.

Vệ Minh Khê nào dám nhìn Dung Vũ Ca, cảnh tượng cảm thấy thẹn lại xấu hổ như thế, cô tránh còn không kịp, vội vàng trốn vào buồng vệ sinh. Chỉ là khi cô cởi qυầи ɭót mình ra, nhìn thứ chất lỏng trơn trượt xa lạ thuộc về mình kia, càng chứng thực được lần đó giặt quần áo giúp Dung Vũ Ca, thứ mình giặt quả thật cũng là thứ chất lỏng này. Nghĩ đến đây, Vệ Minh Khê càng thẹn. Tuy biết đó chỉ là hiện tượng sinh lý của người bình thường, nhưng Vệ Minh Khê vẫn xấu hổ cực kỳ. Trong lúc vô tình cô liếc thấy mình trong gương, mặt đỏ bừng, ngay cả cổ cũng hồng, làm gì có có vẻ thanh lãnh cùng tự giữ mọi ngày, nhìn mình trong gương như thế, vẻ ngượng ngùng càng đậm.

Dung Vũ Ca rất mau thay xong, lại thấy Vệ Minh Khê vẫn tránh trong phòng tắm chưa ra. Nàng nghĩ thầm không phải Vệ Minh Khê lần đầu tiên đối mặt với chứng cứ còn sót lại của phản ứng sinh lý, xấu hổ không muốn đối diện đấy chứ? Nghĩ đến bộ dáng thẹn thùng của Vệ Minh Khê, tâm tình của Dung Vũ Ca tốt vô cùng. Nàng còn phát hiện mình rất muốn nhìn qυầи ɭót của Vệ Minh Khê, cũng muốn giặt đồ lót cho chị ấy, không, trước khi giặt, mình có lẽ sẽ đưa lên mũi ngửi, muốn biết hương vị của Vệ Minh Khê.

Ngẫm lại Dung Vũ Ca cũng cảm thấy mình quá biến thái, chỉ là suy nghĩ lại dị thường chờ mong cùng phấn khích là sao nhỉ? Dung Vũ Ca tính ngày mai dậy sớm chút, phải thực thi hành động ngay.

Đại khái lại đợi ba bốn phút, Vệ Minh Khê rửa sạch sẽ, hơn nữa mặt không còn hồng nữa, mới từ phòng tắm ra tới.

Vệ Minh Khê vừa ra, liền thấy Dung Vũ Ca ôm gối của mình dựa vào đầu giường, cười như không cười nhìn mình, ý cười kia làm Vệ Minh Khê lại nhịn không được hơi đỏ mặt.

Tuy Dung Vũ Ca không nhìn được mình cười, nhưng nàng cảm thấy vẻ tươi cười của mình nhất định dần dần biến thái.Cung Khuynh – Hiện Đại Thiên

“Em đã thay xong từ lâu. Vệ Minh Khê, chị ra nhiều lắm hả? Cần rửa sạch lâu đến vậy?” Dung Vũ Ca rất cố ý mỉm cười hỏi, nàng quá thích đùa giỡn Vệ Minh Khê.

Những lời này làm Vệ Minh Khê vừa mới thật vất vả mới hoà hoãn lại sự ngượng ngùng, lại lần nữa nổi lên toàn thân, chỉ thiếu chút nữa đỉnh đầu bốc khói. Bởi vì Vệ Minh Khê thật sự không cách nào phủ nhận là rất nhiều. Đương nhiên, cô cũng không cảm thấy Dung Vũ Ca khá hơn mình bao nhiêu, rõ ràng đồng cảnh ngộ, lại bởi vì da mặt mình mỏng, cứ rơi vào hoàn cảnh bị Dung Vũ Ca đùa giỡn đến không thể chống đỡ được, chiếm hết thế yếu.

“Dung Vũ Ca!” Vệ Minh Khê thầm nghĩ nếu Dung Vũ Ca lại nói như vậy, mình sẽ không để ý tới nàng nữa!

“Em chỉ là quá vui, Vệ Minh Khê, chúng ta cùng ngủ đi.” Dung Vũ Ca nói rất đứng đắn, nhưng phối với vẻ tươi cười có thâm ý khác còn chưa biến mất trêи mặt nàng, vẫn rất khó không làm cho người khác liên tưởng.

Vệ Minh Khê thầm nghĩ có lẽ do tâm mình nhiễm trần ɖu͙ƈ, chỉ môt câu tuỳ ý của Dung Vũ Ca, cũng nhuốm đầy thứ nhan sắc sặc sỡ kia.

Thật ra đúng như những giừ Vệ Minh Khê nghe được, trong đầu Dung Vũ Ca giờ phút này vốn đủ màu sắc rực rỡ. Dung Vũ Ca vươn tay với Vệ Minh Khê, nàng lại muốn ôm cô.

Vệ Minh Khê hơi chần chừ, liền đi đến vòng tay đang mở ra của Dung Vũ Ca, đi đến nơi đôi tay kia có thể chạm đến, có thể ôm.

Dung Vũ Ca ngồi quỳ ở mép giường thấy Vệ Minh Khê đã có tự giác của bạn gái, khoé miệng không kiềm được dương lên, sau khi Vệ Minh Khê tới gần, vòng đôi tay, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Vệ Minh Khê, đem mặt lại lần nữa dán lên trước ngực cô.

Một bàn tay của Vệ Minh Khê không tự giác đặt lên vai Dung Vũ Ca, một tay khác nhẹ nhàng vuốt đầu nàng, vẫn cảm thấy Dung Vũ Ca giống một cô bé, chọc người trìu mến.

“Vệ Minh Khê, cảm ơn chị.” Cái ôm này quá làm Dung Vũ Ca quyến luyến và mê say, sự thay đổi của Vệ Minh Khê đối với Dung Vũ Ca mà nói còn như một giấc mộng, cho dù là một giấc mơ, nàng cũng cảm thấy mình cũng muốn mang lòng biết ơn.

“Cảm ơn tôi cái gì?” Vệ Minh Khê nhẹ giọng hỏi.

“Cảm ơn chị có thể thích em, cũng có thể chấp nhận em, làʍ ȶìиɦ cảm yêu thích của em được đáp lại.” Dung Vũ Ca chôn trong lòng Vệ Minh Khê, chưa từng có lúc nào nàng cảm thấy mình may mắn như thế, như phải tốn hết vận khí của cả đời, giờ phút này thế nhưng nàng lại cảm thấy có chút sợ hãi, sợ hãi thứ hạnh phúc đột ngột tới, cũng sẽ vô cớ mất đi, vì vậy không khỏi ôm Vệ Minh Khê càng chặt.

“Gặp được em, với tôi, có lẽ cũng là một loại may mắn.” Vệ Minh Khê cảm thấy đây là chuyện của cả hai, nếu không phải Dung Vũ Ca, có lẽ cả đời này mình cũng sẽ không nếm được hương vị canh cánh trong lòng đối với một người, cũng như cảm giác vui mừng không tên bởi vì một người khác như thế.

“Cũng có lẽ là kiếp số.” Dung Vũ Ca biết, một người hơn nhiều tuổi như Vệ Minh Khê muốn ở bên mình, ngày sau có thể phải thừa nhận áp lực rất lớn.

“Cho dù là kiếp số, tôi cũng chấp nhận.” Vệ Minh Khê nguyện gánh vác kết quả xấu nhất có thể xảy ra.

Dung Vũ Ca cảm giác trái tim mình lại tê tê dại dại lần nữa, nàng cảm thấy một người nghiêm trang như Vệ Minh Khê nói những lời âu yếm thật sự quá thu hút mình, như cả linh hồn đều bị Vệ Minh Khê bắt đi mất.

“Vệ Minh Khê, đời này, em phải cùng chị ở bên nhau.” Ngữ khí Dung Vũ Ca kiên định nói.

Vệ Minh Khê nghe vậy, không khỏi cười, nụ cười kia tựa hồ có thể làm băng tuyết tan chảy. Trong lòng Vệ Minh Khê thầm nhủ, đồ ngốc, cả đời này còn dài lắm. Đặc biệt với một người mới 18 tuổi như Dung Vũ Ca mà nói, cũng chỉ mới vừa bắt đầu. Chẳng qua cô tin tưởng hiện tại khi Dung Vũ Ca nói ra những lời đó, là thật sự thực lòng, đây đối với cô mà nói như vậy là đủ rồi.

“Đi ngủ đi, thật sự muộn lắm rồi.” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng vuốt ve đầu Dung Vũ Ca, ôn nhu nói.

“Vệ Minh Khê, đêm nay em vẫn muốn ngủ bên ngoài.” Dung Vũ Ca còn không nỡ buông Vệ Minh Khê ra, chẳng qua đã lại tranh thủ quyền lợi ngủ bên ngoài của mình, sáng mai nàng muốn dậy sớm, muốn giặt qυầи ɭót của Vệ Minh Khê.

“Thôi khỏi đi.” Vệ Minh Khê vẫn cảm thấy mình ngủ bên trong rất kỳ quái.

“Chị đã nói sẽ cưng chiều em, nhường em mà.” Dung Vũ Ca lại một lần nữa lôi những lời Vệ Minh Khê nói ban nãy ra.

“Giờ tôi thu lại những lời mới nói, còn kịp sao?” Vệ Minh Khê hỏi, cô cảm thấy mình quá thất sách mà, không nên nói những lời này mới phải, hẳn chỉ nên đặt trong lòng. Bởi vì những lời này, Vệ Minh Khê cảm giác ngày sau mình sẽ phải Dung Vũ Ca ăn gắt gao.

“Không còn kịp rồi, lời đã nói ra không thể lấy lại.” Dung Vũ Ca cười đến vô cùng sung sướиɠ, Vệ Minh Khê biết những lời chị ấy nói đó sủng ái đến mức nào không? Nàng liền muốn vẫn luôn được Vệ Minh Khê chiều chuộng.

“Được, vậy đêm nay em ngủ bên ngoài đi.” Tuy cảm giác kỳ quái lại không quen, nhưng Vệ Minh Khê vẫn thoả hiệp.

Đợi Vệ Minh Khê thoả hiệp rồi, lúc này Dung Vũ Ca mới lưu luyến buông Vệ Minh Khê ra, để cô lên giường ngủ.

Vệ Minh Khê nằm bên trong, Dung Vũ Ca nghiêng người gần gũi nhìn Vệ Minh Khê, tinh thần của nàng vẫn rất phấn khởi, không buồn ngủ chút nào, cũng chỉ muốn vẫn cứ thế nhìn Vệ Minh Khê. Nhìn môi của cô, nàng lại nhịn không được ɖu͙ƈ vọng muốn đi nhấm nháp, nàng biết một khi hôn lên, đêm nay có lẽ thật sự đừng mong ngủ, cho nên mới cưỡng ép mình nhịn xuống.

“Ngủ đi.” Lòng Vệ Minh Khê cũng còn chưa thật bình tĩnh trở lại, vẫn ở trong trạng thái xao động, lại bị ánh mắt nóng cháy nhìn của Dung Vũ Ca nhìn chằm chằm, làm sao có thể ngủ được. Cần phải để Dung Vũ Ca nhắm mắt trước, mình mới có thể an tâm bình ổn tâm cảnh để đi vào giấc ngủ.

Hết chương 57

———————————-

Bách Linh: Tụi đọc H văn còn ko thấy ngại bằng đọc truyện này :(((

Mọi người cảm ơn raw của bạn RubyRuan96 nha ~

8/3 vui vẻ nha các tình yêu ~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN