Cung Khuynh – Hiện Đại Thiên
Chương 58: Tại sao…
***Chưa BETA
Chương 58
Tại sao Dung Vũ Ca có thể làm chuyện xấu hổ như thế!
“Vệ Minh Khê, em lại muốn hôn chị.” Dung Vũ Ca hoàn toàn không buồn ngủ, nhìn Vệ Minh Khê gần trong gang tấc, cảm giác cô tràn ngập lực hấp dẫn đối với mình, đặc biệt đôi môi vừa bị mình hôn đến hồng nhuận mê người kia, dường như lại cần mình hôn nữa. Dung Vũ Ca phát hiện mình căn bản không đè nén được khát vọng trong nội tâm.
Dung Vũ Ca là người có tình cảm nhiệt liệt, không thể nghi ngờ, ánh mắt nóng bóng kia như thiêu đốt Vệ Minh Khê, để cõi lòng thoáng hạ nhiệt độ tựa hồ lại theo ánh mắt Dung Vũ Ca mà nóng rực. Nhìn làn môi tiên diễm ướt át của Dung Vũ Ca, nhớ tới cảm giác vừa rồi lúc hôn nàng, Vệ Minh Khê cũng hơi nhung nhớ.
“Hôn một lần, rồi sẽ ngoan ngoãn đi ngủ chứ?” Vệ Minh Khê hỏi, cô sợ hai người không dừng được, đặc biệt Dung Vũ Ca đang ở độ tuổi hormone tràn đầy.
“Dạ.” Dung Vũ Ca ngoan ngoãn gật đầu, thầm nghĩ hôn một lần sao đủ, chẳng qua cứ hôn trước đã.
Vệ Minh Khê dưới tình huống Dung Vũ Ca chủ động yêu cầu, tự mình chậm rãi tới gần nàng, vì thế Vệ Minh Khê lại càng cảm thấy khẩn trương thẹn thùng.
Vệ Minh Khê muốn chủ động hôn mình sao? Nhận biết này khiến Dung Vũ Ca cảm thấy hạnh phúc muốn nổ tung, nàng kiềm chế lòng nhiệt tình muốn đảo khách thành chủ của mình, chủ động phối hợp nhắm mắt lại. Nàng rất chờ mong Vệ Minh Khê hôn, cũng rất muốn biết Vệ Minh Khê có thể vì mình mà chủ động đến đâu, dù sao nàng cảm thấy trêи đời không có gì đáng quý bằng một người thanh lãnh như Vệ Minh Khê chủ động nhiệt tình.
Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca nhắm mắt lại chờ đợi mình, cô vốn chỉ dự định giống lần thứ nhất, hôn như chuồn chuồn lướt nước một chút, nhưng lúc này nhìn thấy vẻ mong chờ của Dung Vũ Ca, biết nàng mong muốn nhiều hơn, liền không đành lòng để nàng thất vọng. Thế là sau khi môi Vệ Minh Khê nhẹ nhàng dán lên môi Dung Vũ Ca, cũng không lập tức rời đi. Cô học theo dáng vẻ chủ động của Dung Vũ Ca, ngượng ngùng lại ôn nhu vươn ra đầu lưỡi, thăm dò ɭϊếʍ cánh môi nàng, mềm mềm. Cảm giác được thân thể Dung Vũ Ca dường như khẽ rung động khi chạm vào đầu lưỡi của mình, cảm nhận được lực ảnh hưởng của mình đối với nàng rồi, Vệ Minh Khê đột nhiên không cảm thấy quá ngại ngùng nữa, đầu lưỡi của cô bắt đầu nhẹ nhàng thăm dò bên trong cánh môi của Dung Vũ Ca.
Dung Vũ Ca rất phối hợp mở ra hàm răng của mình, để đầu lưỡi của Vệ Minh Khê dễ như trở bàn tay xâm lấn, chỉ có nàng biết, giờ phút này thân thể và tâm hồn của mình kϊƈɦ động đến nhường nào vì sự chủ động của Vệ Minh Khê. Nàng cảm giác tất cả những nụ hôn của mình và Vệ Minh Khê ban nãy cộng lại đều không bằng một lần Vệ Minh Khê chủ động hôn. Cả thể xác lẫn tinh thần của Dung Vũ Ca có cảm giác như muốn rung rẩy cùng ồn ào náo động, nàng biết Vệ Minh Khê thanh lãnh lại thẹn thùng chủ động như thế đáng quý biết bao, nàng cảm giác được Vệ Minh Khê chân chính yêu thích mình, không phải bởi vì mình cứ quấy lấy chị ấy mà bị ép miễn cưỡng ỡm ờ. Tất cả những điều đó, đối với Dung Vũ Ca mà nói, đều có ý nghĩa khác biệt.
Về mặt hôn, thiên phú của Vệ Minh Khê không bằng Dung Vũ Ca, cùng là nụ hôn đầu tiên, trong một giờ kinh nghiệm vừa rồi, kỹ thuật hôn của Dung Vũ Ca đã đột nhiên tăng mạnh, nhưng Vệ Minh Khê vẫn còn chưa lưu loát.
Vệ Minh Khê ôn nhu lại thận trọng thăm dò. Thì ra chủ động khám phá cùng bị động thuận theo cảm giác đúng là không giống, Vệ Minh Khê thầm nghĩ trong lòng. Chẳng qua Vệ Minh Khê biết mình hôn khẳng định không tốt như Dung Vũ Ca, có lẽ bởi vì mình thiếu sự mạnh mẽ và lòng dũng cảm xông tới thăm dò vô hạn khả năng, cùng sự nhiệt tình có thể hoà tan hết thảy.
Sự dịu dàng của Vệ Minh Khê không giống như nụ hôn nhiệt tình kia của Dung Vũ Ca, nhưng vẫn có thể đem Dung Vũ Ca hoá thành một vũng nước xuân. Dung Vũ Ca cảm giác thân thể của mình không tự chủ như nhũn ra, cũng may nàng và Vệ Minh Khê đều nằm trêи giường, nếu không Dung Vũ Ca cảm thấy mình sẽ đứng không vững. Nàng thấy mình thật sự rất không có tiền đồ, chỉ một nụ hôn ôn nhu của Vệ Minh Khê, đều khiến mình động tình đến mức không thể tự điều khiển.
Vệ Minh Khê cũng không hôn quá lâu, cô vốn là một người khắc chế, hơn nữa nếu lại tiếp tục, cứ đổi qυầи ɭót suốt cũng không phải biện pháp hay.
Nụ hôn dịu dàng của Vệ Minh Khê kết thúc, Dung Vũ Ca còn chưa mở to mắt, ánh mắt mê ly nhìn Vệ Minh Khê, như thể đang hỏi vì sao cô không tiếp tục?
Đôi môi Dung Vũ Ca lúc này, màu sắc tiên diễm ướt át, cực giống hoa anh đào mê người, có cảm giác như mời gọi người ta nếm mị hoặc, con mắt mê ly, trong mắt chứa làn thu thuỷ, mị nhãn như tơ, cực giống một yêu tinh tuyệt thế, để giờ phút này Vệ Minh Khê nhìn xem không tự chủ thấy lòng như run lên. Vệ Minh Khê vẫn biết Dung Vũ Ca đẹp đến nhường nào, nhưng khoảnh khắc này cảm giác lại không hề giống bất cứ lúc nào trong quá khứ, trước kia không giống hiện tại không dời nổi ánh mắt, cũng sẽ không nhìn mặt Dung Vũ Ca mà tim đập rộn. Lần thứ nhất thật sự có cảm giác bị sắc đẹp của Dung Vũ Ca mê hoặc.
Cũng không biết có phải là ảo giác của mình không, Dung Vũ Ca như thấy trong ánh mắt sâu thẳm của Vệ Minh Khê nhìn mình lúc này, có cất giấu một đốm lửa nho nhỏ. Dung Vũ Ca phát hiện mình lại phát vọng đốm lửa nhỏ bé trong mắt Vệ Minh Khê có thể đốt thành lửa lớn, sau đó điên cuồng thôn phệ mình, nàng nguyện cùng Vệ Minh Khê thiêu đốt thành tàn tro.
“Thật sự khuya lắm rồi, ngủ đi.” Vệ Minh Khê đè xuống cảm giác xao động trong lòng, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve lông mày của Dung Vũ Ca, ngữ khí ôn nhu nói.
Dung Vũ Ca có cảm giác rất kỳ diệu, rõ ràng thể xác lẫn tinh thần đều ở trong trạng thái thiêu đốt, một động tác sờ đôi mày nho nhỏ kia của Vệ Minh Khê liền có thể trấn an được đầu mãnh thú trong lòng, để nó trở nên nhu thuận nghe lời. Dung Vũ Ca không tự chủ hơi gật đầu, dù mình không buồn ngủ chút nào.
Vệ Minh Khê thấy Dung Vũ Ca lại ngoan ngoãn phối hợp, có hơi bất ngờ, sau đó lại cảm thấy rất vui mừng, Dung Vũ Ca biết nhu thuận vào thời điểm thích hợp, thật sự rất tri kỷ, ngay cả trái tim mình đều bị sự ngoan ngoãn của Dung Vũ Ca lúc này thuần phục.
“Vậy tắt đèn nhé?” Vệ Minh Khê hỏi.
“Ừ.” Dung Vũ Ca còn không ngỡ ngủ, hạnh phúc có cảm giác quá không chân thật, nàng không nỡ kết thúc, sợ đến khi tỉnh lại hết thảy đều tan thành mây khói, cho nên muốn đem hạnh phúc giữ lại lâu một chút. Chẳng qua nàng cảm thấy hẳn nên để Vệ Minh khê ngủ, nàng một người ngủ không được, có Vệ Minh Khê ở bên cạnh là được.
Dung Vũ Ca nằm ngoài liền tắt đèn đi.
Sau khi đèn tắt, căn phòng rơi vào một vùng tăm tối, như thể hết thảy đều trở nên tĩnh mịch.
So với sự yên tĩnh của căn phòng, tâm Dung Vũ Ca vẫn không làm nguội được, thân thể của nàng vẫn bảo trì trạng thái hướng về phía Vệ Minh Khê. Trong bóng đêm, nàng đưa tay nắm chặt tay Vệ Minh Khê, dẫn tay Vệ Minh Khê để lên ngực của mình.
Vệ Minh Khê cảm giác lòng bàn tay có thứ mềm nhũn, thẹn thùng muốn rụt về, Dung Vũ Ca lại đè chặt, không cho cô rụt về.
“Vệ Minh Khê, em chỉ muốn khiến chị gần trái tim em thêm một chút.” Dung Vũ Ca dùng ngữ khí nghiêm túc nhẹ giọng nói.
Lời này khiến Vệ Minh Khê từ bỏ giãy dụa, mặc cho Dung Vũ Ca cầm tay mình, đặt trêи ngực nàng, chớp mắt, cô dường như thật sự cảm nhận được nhịp tim của Dung Vũ Ca, để trong lòng Vệ Minh Khê có cảm giác khác thường.
Cầm tay Vệ Minh Khê làm cho Dung Vũ Ca có vô số cảm giác, cho dù Vệ Minh Khê ngủ trước, nàng vẫn như thấy cô vẫn còn đang cùng mình. Vừa mới bắt đầu yêu đương, Dung Vũ Ca đã cảm giác mình hơi dính người quá.
Qua hồi lâu, cõi lòng Vệ Minh Khê mới dần bình ổn, rồi ngủ thϊế͙p͙ đi.
“Vệ Minh Khê? Dung Vũ Ca không xác định Vệ Minh Khê đã ngủ chưa, khẽ gọi một tiếng.
Vệ Minh Khê đã ngủ say, không đáp lại nàng.
Vệ Minh Khê ngủ rồi, nhưng Dung Vũ Ca vẫn chưa ngủ được, nàng đem chuyện xảy ra ngày hôm nay ôn lại từ đầu một lần, trong bóng tối, khoé miệng nàng vẫn giữ vẻ toét miệng cười ngây ngô. Vệ Minh Khê nhận lời yêu đương với mình, cũng cùng mình hôn nhiều lần, còn chủ động hôn mình, nghĩ lại đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, sau đó lén nhéo bản thân, càng đau, nàng càng vui vẻ, hoàn toàn không ngoài khả năng có thể véo mình đến bầm tím.
Cảm giác mới hôn Vệ Minh Khê làm cho cỗ ẩn núp sâu trong cơ thể Dung Vũ Ca lại có xu thế thức tỉnh.
Thấy tay Vệ Minh Khê còn trêи ngực mình, tâm niệm Dung Vũ Ca vừa động, hơi dịch sang bên cạnh một chút, sau đó thừa dịp cọ sát một chút, ngứa ngáy cứng rắn vô cùng. Dung Vũ Ca lại ướt đẫm một mùa xuân.
Hiển nhiên qυầи ɭót vừa thay, có vẻ lại phải đổi. Thế nhưng Dung Vũ Ca không muốn đánh thức Vệ Minh Khê vốn ngủ rất cạn, mà hơn nữa mình để lại chỗ Vệ Minh Khê cũng chỉ có hai chiếc, hẳn có thể đổi, nhưng nàng không muốn đánh thức Vệ Minh Khê, sợ Vệ Minh Khê cảm thấy mình quá biến thái.
Dung Vũ Ca chỉ có thể cố cưỡng ép nhịn xuống thứ cảm giác lầy lội kia, tự nhận thấy mình không thể tiếp tục nữa, nếu không căn bản không nhịn được đến ngày Vệ Minh Khê chạm vào mình. Một mảnh tà dương trải trong nước, nửa bên nước sông lạnh rung. Dung Vũ Ca vì có thể đè xuống nửa bên nước sông, bắt đầu nhắm mắt đếm cừu, một con, hai con, ba con, bốn con……..
Đêm qua cũng không biết mấy giờ mới ngủ, nhưng Dung Vũ Ca nhớ kỹ hôm nay phải dậy sớm. Sự tình nhớ thương mãi, cho nên quả thật tỉnh lại sớm hơn Vệ Minh Khê. Lúc thức, phát hiện không thấy tay Vệ Minh Khê đâu nữa, chẳng qua người của cô còn đang trêи giường. Xác định đêm qua cũng không phải là mình nằm mơ một giấc mơ đẹp rồi, Dung Vũ Ca lại nhìn mặt Vệ Minh Khê, không khỏi si mê, vui vẻ giống kẻ ngốc.
Dung Vũ Ca rất muốn lại hôn Vệ Minh Khê, muốn trao cho cô một nụ hôn chúc buổi sáng tốt lành, nhưng sợ mới tỉnh, còn chưa đánh răng, nhỡ đâu trong miệng có mùi lạ thì không tốt lắm, vẫn theo kế hoạch đi giặt qυầи ɭót cho Vệ Minh Khê thì hơn. Nghĩ đến qυầи ɭót của Vệ Minh Khê, Dung Vũ Ca liền không nén được.
Dung Vũ Ca rón rén nhỏm dậy từ trêи giường, ngay cả dép lê cũng quên đi, trực tiếp để chân trần xuống giường, như thế mới không phát ra thanh âm đánh thức Vệ Minh Khê.
Động tác của Dung Vũ Ca nhẹ như mèo, Vệ Minh Khê lại vốn đã tỉnh lại từ khi nàng nhìn chằm chằm, chỉ là cô thẹn thùng đến không dám lập tức mở to mắt. Dù tối qua đã xác lập quan hệ, cũng có hành vi thân mật sơ bộ, Vệ Minh Khê vẫn cảm thấy xấu hổ khi đối mặt với Dung Vũ Ca.
Bất quá cô cảm giác được Dung Vũ Ca cũng không nhìn chằm chằm mình quá lâu liền rón rén đứng lên khỏi giường, dường như không muốn làm ồn mình. Dung Vũ Ca không muốn đánh thức mình, Vệ Minh Khê liền giả bộ không bị nàng đánh thức, thẳng đến khi Dung Vũ Ca đi ra ban công. Vệ Minh Khê mở to hai mắt, xuyên thấu qua cửa sổ ban công, nhìn thấy ánh nắng buổi sớm mai chiếu lên gương mặt trong ngần trẻ tuổi của Dung Vũ Ca, càng xinh đẹp động lòng người. Vệ Minh Khê vốn nghĩ tối qua bị sắc đẹp của Dung Vũ Ca mê hoặc là di ứng sau khi ý loạn tình mê, nhưng giờ phút này cô lại phát hiện mình nhìn Dung Vũ Ca vẫn có cảm giác tim đập thình thịch.
Nhưng sau đó một khắc, Vệ Minh Khê lại thấy Dung Vũ Ca cầm một thứ đồ vật, đó là qυầи ɭót của mình, chỉ thấy nàng cầm qυầи ɭót của mình, đặt trước chóp mũi ngửi mấy lần, trêи mặt tựa hồ còn có chút biểu lộ say mê. Vệ Minh Khê xấu hổ đến đỏ bừng mặt, sao Dung Vũ Ca có thể làm chuyện xấu hổ như thế chứ!
Hết chương 58
——————————
Minh Dã:
Vệ Minh Khê: Rõ ràng một khắc trước vẫn rất tốt đẹp, sau một khắc hoạ phong làm sao lại thành thế này?
Dung Vũ Ca: A, không cẩn thận bại lộ
Bách Linh:
Mấy hôm nay mình rất bận, ngày mai vốn tưởng được nghỉ mà phải đi làm bù, hôm nay vội gõ chương này, chưa kịp đọc sửa, còn nhiều chỗ chưa thoả đáng, mai mình sẽ đọc sửa lại sau. Bạn nào đọc raw mình để link trêи fb rồi có thể góp ý phần chưa chính xác thì mình rất cảm ơn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!