Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu - Chương 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
189


Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu


Chương 29


“Mẹ ơi, hôm nay con có thể ăn một viên kem được không?” Vượng Tử vừa bới cơm vừa hỏi câu hỏi này, giống y hệt dáng vẻ ăn trong bát nhìn trong nồi.

Trước kia Nguyễn Hạ cũng có họ hàng, đám trẻ con đều rất thích cô, bởi vì cô muốn làm bọn trẻ trật tự, sẽ luôn dẫn bọn chúng đi mua ít đồ ăn vặt, mua đồ chơi. Ở trong mắt cô, bỏ ra chút tiền có thể làm cho đám nhãi ranh kia trật tự quả thật cũng tính là lời phải không!

Lúc cô vừa mới xuyên đến đây, Nguyễn Hạ cũng không có yêu cầu Vượng Tử điều gì trên phương diện này, cũng sẽ không phản đối, muốn ăn thì ăn đi.

Mà hiện tại cô trở thành mẹ trên danh nghĩa của cậu gần một tháng rồi, suy nghĩ của Nguyễn Hạ cũng bất tri bất giác thay đổi: “Không được.”

Vẻ mặt Vượng Tử khổ sở, trên khuôn mặt mập mạp còn dính hạt cơm: “Vì sao chứ?”

Nguyễn Hạ lấy di động ra cho cậu xem: “Chú bác sĩ đưa ra quy định cho con mỗi ngày hấp thụ bao nhiêu calo đồ ăn vặt. Nếu con ăn kem nữa sẽ vượt chỉ tiêu. Hôm qua con đã ăn rồi, hôm nay không thể lại ăn nữa. Hơn nữa buổi tối ba trở về cũng sẽ kiểm tra tủ lạnh.”

Tống Đình Thâm thật sự rất nghiêm khắc, mỗi ngày anh đều sẽ kiểm tra tủ lạnh. Anh nhớ rõ trong tủ lạnh có bao nhiêu đồ ăn vặt, nếu thiếu, anh sẽ hỏi.

Tuy rằng anh rất yêu thương Vương Tử nhưng cũng không phải là nuông chiều.

Là một người cha tốt, cũng là một người cha nghiêm khắc.

Đôi mắt to tròn của Vương Tử vừa chuyển động liền nảy ra một ý tưởng: “Vậy nói với ba ba là mẹ ăn không phải là được rồi sao?

Nguyễn Hạ liếc hắn: “Hóa ra mẹ là người đỡ đạn sao?”

Những ngày nóng nực, ai cũng thích ăn kem, cô cũng không ngoại lệ. Chẳng qua là hiện tại cô tự cảm thấy mình trở thành nữ thần, nguyên chủ giữ dáng tốt như vậy, cô không thể khiến cô ấy tuột xích được!

Trong mấy ngày vừa mới xuyên đến đây, cô không chú ý đến việc ăn uống, muốn ăn cái gì thì ăn cái đấy. Kết quả vừa bước lên cân, trong trí nhớ của cô vẫn ghi lại cân nặng của nguyên chủ, tăng lên rồi, trực tiếp nhắc nhở cô đã béo lên hai cân.

Thân là một người yêu thích cái đẹp, Nguyễn Hạ biết rất rõ dáng người sẽ ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc, khuôn mặt giống nhau, vẫn cùng một người đấy, béo mười cân với gầy mười cân sẽ khác nhau hoàn toàn! Cô thích gương mặt của nguyên chủ, cũng thích thân hình của cô ấy, đương nhiên sẽ muốn cắn răng giữ vững chúng.

Dù sao quần áo trong tủ quần áo của nguyên chủ rất kén chọn dáng người. Nếu như béo lên vài cân sẽ biến thành tai họa thị giác rồi.

Nguyễn Hạ lắc đầu, từ chối đề nghị của Vượng Tử: “Mẹ không đồng ý, hơn nữa ba con cũng sẽ không tin tưởng đâu.”

Thật ra nếu cô nói là cô ăn, chắc chắn Tống Đình Thâm sẽ không đi kiểm chứng lại, anh không rảnh rỗi như vậy.

Vẻ mặt Vượng Tử vô cùng tiếc nuối, càng dùng nhiều sức bới cơm hơn, biến bát cơm trước mặt trở thành kem.

Nguyễn Hạ ngoài mặt thông cảm, vui sướng khi người khác gặp họa nói: “Đống kem trong tủ lạnh hôm nay phải mở party rồi. Hôm nay một viên trong số chúng sẽ tránh được một kiếp rồi.”

Vượng Tử nghe vậy, nghiêm túc sửa lại cho cô: “Mẹ, kem không phải vật sống, chúng bị con ăn, hay là đặt trong tủ lạnh cũng giống nhau cả thôi, chúng không có cảm giác, cũng sẽ không đi mở party.”

Nguyễn Hạ hỏi: “Con không phải là kem, làm sao con có thể biết được chúng có cảm giác hay không?”

Khuôn mặt mập mạp của Vương Tử nhăn lại: “Dù sao thì con vẫn biết!”

Tống Đình Thâm và Lê Tĩnh là hai người đến cuối cùng. Ở nhà hàng hải sản có danh tiếng vô cùng tốt ở thành phố này, Lê Viễn Hàng bao cả một căn phòng, hai bàn trong đấy đều ngồi kín người, sự xuất hiện của Tống Đình Thâm cũng có thể coi như là một cao trào nhỏ trong buổi tối hôm nay.

Tuy rằng Lê Viễn Hàng đã nhắc anh đưa theo người nhà nhưng hôm nay Nguyễn Hạ không tới, hắn cũng không có gì ngạc nhiên, ra mời Tống Đình Thâm vào chỗ ngồi, Lê Tĩnh cũng rất tự nhiên ngồi xuống vị trí bên cạnh Tống Đình Thâm.

Lức Tống Đình Thâm học đại học đã bắt đầu làm thêm ngoài giờ rồi, cho nên ngoại trừ bạn cùng phòng đại học ra, quan hệ của anh với bạn học khác cũng không quá thân thuộc.

“Sao hôm nay lại không đưa chị dâu đi cùng?” Dương Siêu, một trong những người bạn cùng phòng anh cười tủm tỉm hỏi: “Để tôi nghĩ xem, lần gần nhất gặp được chị dâu hình như là lúc Vượng Tử mới một tuổi thì phải. Hiện tại bạn học tụ tập cậu cũng không dẫn theo cô ấy, ngày mai Viễn Hàng kết hôn có phải cậu cũng sẽ không dẫn cô ấy đến đúng không?”

Không cần nói cũng biết, ngày mai Tống Đình Thâm thật sự không có ý định dẫn Nguyễn Hạ đi tham dự hôn lễ với mình.

“Cô ấy rất bận.” Vẫn là lí do vạn năng từng sử dụng vô số lần này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN