Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu - Chương 48
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
36


Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu


Chương 48


Cô đã chuẩn bị rất tốt để bàn luận về việc phân chia tài sản và quyền nuôi nấng con trai.

Tống Đình Thâm đối với sự sắp xếp của cô cũng không có ý kiến gì, lái xe đến quán cafe, ở đây có chỗ để xe, đỗ xe cũng rất thuận tiện.

Hai ngời một trước một sau đi vào quán, đúng như dự đoán, quán cafe lúc này cũng không đông khách, chỉ có vài người phục vụ.

Sau khi ngồi xuống, hai người mỗi người gọi một ly. Cafe.

Nguyễn Hạ bình tĩnh chủ động mở lời về việc ly hôn, ly hôn cũng như chuyện uống nước nóng hay lạnh thì chỉ có mình biết. Tuy rằng nguyên chủ cảm thấy một cuộc hôn nhân như vậy rất tốt, không ai can thiệp đến ai, có thể Tống Đình Thâm cũng không quá hài lòng, điểm này cô cũng có thể hiểu được, dù sao lúc trước cũng là do nguyên chủ thiết kế Tống Đình Thâm. Có điều Nguyễn Hạ biết rằng, mặc kệ là nam hay là nữ, đưa ra ly hôn thì mới có thể tìm được người mình thích, cho người kia một hứa hẹn.

Cô là người rất biết thời thế, Tống Đình Thâm ra tay cũng rất hào phóng, cô không có lý do gì để cứ ngồi mãi vị trí Tống phu nhân, mãi không đi.

Nếu có thể đàm phán tốt, không chừng còn có thể làm một người vợ cũ tốt bụng nha.

Tống Đình Thâm nhìn Nguyễn Hạ, từ trước đến nay khi đàm phán anh tuyệt đối là người ung dung và tự tin, hiếm thấy lúc nào lại cảm thấy khó khăn như bây giờ.

Anh không biết nói thế nào, cũng không biết làm sao có thể mở miệng nói ra những lời này.

Cũng may Nguyễn Hạ là một người rất kiên nhẫn, hai người im lặng không nói gì gần mười phút đồng hồ, cuối cùng người luôn luôn biết quý trọng thời gian, Tống Đình Thâm, cuối cùng đã mở miệng: “Nguyễn Hạ, cô còn muốn gì?”

Nguyễn Hạ nhất thời bối rối, không hiểu câu hỏi.

Tống Đình Thâm biết vợ anh là một người rất thực dụng, nên anh nói: “Bất kể là nhà hay xe, hay bất cứ thứ gì khác, chỉ cần tôi có thể, cô cứ nói đi. Chỉ cần cô đáp ứng ở trước mặt Vượng Tử đóng giả làm một đôi vợ chồng ân ái, tiếp tục duy trì làm một người mẹ tốt, cô muốn gì tôi cũng có thể đáp ứng.”

Nguyễn Hạ cảm thấy như trong mơ vậy.

Cô hiểu từng câu từng chữ trong lời anh nói, mà tại sao khi kết hợp với nhau thì lại giống như trong sương mù thế nhỉ?

Còn có, hôm nay bọn họ đến đây không phải bàn về ly hôn, phân chia tài sản và quyền nuôi dưỡng sao?

Trước giờ, Tống Đình Thâm cảm thấy, anh chưa bao giờ đối xử thua thiệt với Nguyễn Hạ.

Buổi tối của bốn năm trước, cô thiết kế anh, anh muốn phóng túng, có thể nói rằng là cam tâm tình nguyện. Nên sáng thứ hai sau khi tỉnh lại, anh cũng đã nghĩ kỹ phương pháp giải quyết, cô muốn tiền, muốn xe, muốn nhà, anh đều có thể đáp ứng, đây là điều anh cần làm.

Tự mình ép buộc bản thân nhiều năm như vậy, cũng chỉ vì một buổi tối muốn thả lỏng bản thân, đánh đổi lấy nửa đời sau của anh.

Cô mang thai, cô muốn kết hôn, là một người đàn ông, ngoại trừ phải đứng ra chịu trách nhiệm thì không còn con đường nào khác. Đương nhiên, nếu anh cứng rắn muốn cô bỏ đi đứa bé, ở cái thành phố này, không biết có bao nhiêu trường hợp này xảy ra, cũng không có gì kỳ lạ, có điều anh không làm vậy, anh không thể ép buộc cô gái này giết chết đứa bé trong bụng, mặc dù, tâm tư của cô gái này cũng không thuần khiết.

Hôm sau hai người cứ như thế, bắt đầu mối quan hệ cộng tác kinh doanh, bắt đầu một cuộc hôn nhân cực kỳ buồn cười.

Cho dù không có tình cảm, Tống Đình Thâm cũng muốn chăm sóc cô cả đời, không vì sao cả, chỉ vì cô gái này đã chịu đựng mười tháng sinh cho anh một đứa con, chỉ vì cô là người vợ trên pháp luật của anh.

Anh chưa từng thua thiệt cô nhưng lại thua thiệt Vượng Tử.

Trước đây Tống Đình Thâm luôn cảm thấy, Nguyễn Hạ chẳng quan tâm, thậm chí là lạnh nhạt, cũng không sao cả. Dù sao trước khi kết hôn bọn họ đã thống nhất, tuyệt đối không được can thiệp vào cuộc sống của đối phương. Trên thực tế, ở thế giới này, cũng không phải người mẹ nào cũng đều yêu con của mình, cô không phải là người mẹ tốt, vậy để anh bù đắp tình cảm của người cha cho Vượng Tử, để lấp đầy khoảng trống của tình mẹ.

Có điều sau khi nói chuyện với Vượng Tử, anh mới phát hiện ra rằng anh đã quá phiến diện.

Muốn cho con nhỏ có một môi trường hoàn hảo để phát triển, tình cảm của cha hoặc mẹ đều khôgn thể thiếu. Nếu như Nguyễn Hạ vẫn như trước kia, không thể hiện quá nhiều tình thương yêu dành cho Vượng Tử, dù sao nhóc cũng đã quen rồi. Có điều hiện tại nhóc đã có được một chút quan tâm và tình thương của mẹ, giờ lại đột nhiên mất đi, Tống Đình Thâm cũng không dám tưởng tưởng, chuyện này sẽ mang đến cho Vượng Tử những tổn thương và ảnh hưởng sâu sắc đến mức độ nào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN