Nhạn Bay Hướng Nam
Chương 57: Đêm nay về nhà anh
Nhìn hai người không thống nhất ý kiến, cuối cùng Lâm Nghiên vẫn quyết định đứng về phía Thẩm Nam, tạm thời trở thành người giữ bí mật động trời này.
Bởi vì chuyện của tấm ảnh, thêm cuộc họp ngày mai, ăn cơm xong cùng Lâm Nghiên tạm biệt, Thẩm Nam cùng Khương Nhạn Bắc tản bộ trong trường một lát đã bảo anh đưa mình về.
Lên xe, cô cười nói: “Anh thật sự muốn Lâm Nghiên thông báo chuyện của hai chúng ta sao, em không quan trọng, dù sao cũng không ở trong đó. Nhưng anh đường đường là một lớp trưởng lại đi yêu một cặn học thanh danh cực xấu, không sợ người khác chê cười à?”
Khương Nhạn Bắc nhìn cô, nói: “Nói ra em có thể không tin, nếu nam sinh lớp của anh biết việc này, không chừng càng hâm mộ anh.”
“Thật không?” Thẩm Nam cười, cô đương nhiên biết nhiều người đều bảo mình là hoa khôi của Viện, nhưng thanh danh vẫn còn đó, lại cùng với Khương Nhạn Bắc xuất sắc như thế.
Khương Nhạn Bắc cười nói: “Kỳ thật, phần lớn nam sinh từ sâu thẳm đều thích cô nàng hư hỏng. Nào biết em căn bản không phải chứ.”
Thẩm Nam liếc anh: “Anh còn rất thất vọng đúng không?”
Khương Nhạn Bắc nghiêm túc: “Anh thuộc phần nhỏ còn lại.”
Thẩm Nam khẽ cười, lại nhớ đến tấm hình trong túi, cô yên lặng nhìn anh, nhưng vẫn không hỏi điều gì.
Đúng lúc này, điện thoại Khương Nhạn Bắc rung lên, anh đưa tay mở ra xem, lông mày hơi nhăn.
“Sao vậy?” Thẩm Nam thấy thế, thuận miệng hỏi.
Khương Nhạn Bắc thu tay, nói: “Đêm mai phải tham gia một buổi tiệc.”
“Không muốn đi?”
Khương Nhạn Bắc nói: “Ừm, không có ý nghĩa.”
Thẩm Nam cười lơ đãng: “Con người sống một đời, luôn có một loại thân bất do kỷ.”
Khương Nhạn Bắc cười cười không nói.
Buổi tiệc không có ý nghĩa này, thật ra là sinh nhật của Khương Chi Minh. Viện trưởng Khương trong thể chế nên phương diện này đãi ngộ hơi thấp, chỉ ở nhà mở tiệc chiêu đãi nhưng người bạn thân thiết, nào là chuyên gia rồi cục trưởng rồi sở trưởng… Người đúng thật rất ít, cộng lại cũng chỉ mười mấy.
Lúc Khương Nhạn Bắc về đến nhà, khách đã đến đông đủ trong phòng khách trang nhã của biệt thự cổ kính, nữ chủ nhân họ Tống mặc dạ phục cùng trang sức trân châu đầy ưu nhã cười nói chào đón khách đến, đến bên cạnh Khương Chi Minh cười nói nhỏ vài câu. Tựa như một đôi ân ái nồng nhiệt.
Khương Nhạn Bắc đổi giày trước cửa thấy cảnh này, một sự buồn nôn lại dâng trào. Phảng phất nhìn qua không phải là sự đẹp đẽ chỉnh chú, mà là một hình tượng cực kỳ khó coi.
Tống Sầm đã nhanh nhận ra anh, tựa như mẹ hiền vẫy tay với anh: “Nhạn Bắc, con về rồi! Nhanh chào hỏi mấy bác đi.”
Khương Nhạn Bắc vô cảm đi vào, ngồi một bên trên ghế sofa, miễn cưỡng cười gượng ép, hàn huyên cùng mấy vị khách.
Một vị cục trưởng nào đó nói: “Càng ngày Nhạn Bắc càng tuấn tú, viện trưởng Khương cùng giáo sư Tống đã giáo dục được một người ưu tú trò giỏi hơn thầy như vậy, tôi thật sự rất hâm mộ.”
Khương Nhạn Bắc: “Chú Trương quá khen.”
Tống Sầm cười nói: “Đúng vậy! Thiên kim của cục trưởng Trương không phải đã sớm tốt nghiệp rồi sao?”
Cục trưởng Trương xua tay: “Tiến sĩ văn học trong nước, không cần nhắc đến.”
Tống Sầm cười: “Vậy là ngài không thích khoa Văn học chúng tôi rồi.”
Cục trưởng Trương cười nói: “Không dám không dám, nếu con bé nhà tôi có thể có thực lực như giáo sư Tống đây, tôi cũng không có gì phải lo lắng.”
Mọi người đều cười lớn.
Lúc này dì giúp việc đã chuẩn bị bữa tối xong, thông báo với Tống Sầm. Tống nữ sĩ đứng lên vỗ tay: “Khiến các vị đợi lâu, mọi người đã đến đông đủ, chúng ta mở tiệc đi.”
Khương Nhạn Bắc hờ hững đi theo đám người giả tạo này vào phòng ăn, ngồi ở góc bàn. Lý Giai Nhiễm đến dự tiệc cũng đúng lúc ngồi bên cạnh anh, sau đó nhỏ giọng: “Đã lâu không gặp, gần đây rất bận sao?”
Khương Nhạn Bắc nhàn nhạt trả lời: “Cũng tạm.”
Anh vừa dứt lời, Khương Chi Minh ngồi ở chủ vị đã cười nói: “Người trẻ thì thầm, chờ cơm nước xong xuôi rồi từ từ nói.”
Phó Viện trưởng Lý ngồi cảnh ông, cũng là ba của Lý Giai Nhiễm cười phụ họa: “Đúng vậy! Đêm nay hai người trẻ tuổi thì thầm gì chứ, chờ một chút rồi nói.”
Mọi người trên bàn nhìn hai người trẻ tuổi trai tài gái sắc, chợt bừng tỉnh ngộ ra cười trừ.
Lý Giai Nhiễm hơi ngượng cúi đầu xuống, Khương Nhạn Bắc hờ hững cầm đũa ăn một miếng, tạm thời đè xuống sự phản cảm trong lòng.
Bữa tối dừng lại, chủ và khách đều vui vẻ.
Lúc tạm biệt, Tống Sầm kéo con trai: “Buổi tối Giai Nhiễm phải về bệnh viện trực ban, không thuận đường với ba của con bé, con lái xe đưa nó đi một chút.”
Khương Nhạn Bắc “Ừm” một tiếng, đi đến bên cạnh Lý Giai Nhiễm phía bên ngoài: “Tôi đưa cô đi.”
Lý Giai Nhiễm lộ vẻ vui sướng, gật đầu nói: “Cảm ơn!”
Hai người ra bên ngoài, một chiếc taxi dừng lại, Khương Nhạn Bắc kéo cửa sau, ra hiệu cô gái vào trong.
Mặc dù cảm thấy hơi mất mát, nhưng là anh gọi xe thay mình, Lý Giai Nhiễm cũng có chút cao hứng, ngồi vào sau xe kéo cửa sổ xuống, ngẩng đầu hỏi: “Cuối tuần này anh có rảnh không? Tôi mời mấy bạn học cũ leo núi, anh có muốn đi cùng không?”
Khương Nhạn Bắc nói: “Cuối tuần tôi đã hẹn với bạn gái rồi.”
Nụ cười trên mặt Lý Giai Nhiễm ngưng trệ, nhất thời lúng túng không biết nói gì.
Khương Nhạn Bắc lại nói: “Ba mẹ của tôi còn không biết chuyện tôi có bạn gái, cho nên vừa nãy ăn cơm có mấy lời không hợp lý, mong cô đừng để ý.”
Lý Giai Nhiễm cười khan, hỏi: “Lúc trước gặp anh còn độc thân, tôi còn nghĩ…”
Khương Nhạn Bắc nói: “Chuyện này không ai nắm chắc được, có lẽ duyên phận của cô sẽ nhanh đến thôi.”
Lý Giai Nhiễm gật đầu cười: “Cảm ơn anh đã nói với tôi những lời này, nếu không đúng thật quá lúng túng.”
Khương Nhạn Bắc nói: “Sau này sẽ không.”
Lý Giai Nhiễm không nói lại, chỉ là trong mắt có tia hơi mất mát, cô vẫy tay cười với anh, kéo cửa xe lên.
Chờ xe khởi động, Khương Nhạn Bắc cũng quay người về.
Tống Sầm cùng Khương Chi Minh ngồi trên sofa uống trà, thấy anh về, Tống nữ sĩ ồ lên: “Sao nhanh vậy? Không phải đưa Giai Nhiễm về sao?”
Khương Nhạn Bắc nói: “Con gọi xe cho cô ấy.”
Tống Sầm nhíu mày, hiển nhiên hơi bất mãn, bà đặt chén trà xuống: “Nhạn Bắc, con để cô gái như Giai Nhiễm ngồi taxi buổi tối? Đây là chuyện đàn ông nên làm à?”
Khương Nhạn Bắc nói: “Một người đàn ông đã có bạn gái, buổi tối lái xe chở phụ nữ khác, con cảm thấy mới không thích hợp.”
Tống Sầm hơi sửng sốt mới phản ứng được: “Con có bạn gái?”
Khương Nhạn Bắc nói: “Con đã hai mươi tám tuổi rồi, quen bạn gái là chuyện rất bình thường.”
Khương Chi Minh nhướn mày nhìn con trai: “Chuyện từ lúc nào? Sao không nói cho ba và mẹ biết?”
“Vừa mới quen, chưa kịp nói cho hai người.”
Tống Sầm cười lớn: “Con cũng không nói sớm, nếu không cũng sẽ không để con đưa Giai Nhiễm. Yêu đương là tốt, mà là cô gái thế nào? Khi nào thì mang về cho ba mẹ xem một chút đây.”
Khương Nhạn Bắc nói cho có lệ: “Nói sau đi!”
Khương Chi Minh: “Nghề của con bé là gì? Ba mẹ làm nghề gì?”
Khương Nhạn Bắc cười lạnh trong lòng, trên mặt vô cảm nói: “Con cảm thấy điều này không quan trọng.”
“Làm sao không quan trọng?” Tống Sầm khẽ nhíu mày, “Dù nói tìm bạn đời nên xem trọng nhân phẩm. Nhưng gia cảnh của một người, giáo dục thế nào, nghề nghiệp ra sao cũng có tính quyết định như nhân phẩm.”
“Thật sao?” Khương Nhạn Bắc bỗng cười lớn, nhìn Khương Chi Minh nghiêm túc nho nhã rồi nhìn sang Tống Sầm ưu nhã, một chút phản bác cũng lười, ngược lại hỏi một câu, sau đó đứng lên, “Con về trường đây.”
Khương Chi Minh nhíu mày nhìn con trai: “Nhạn Bắc, từ nhỏ con đã hiểu chuyện, cho tới nay cũng khiến ba mẹ cực kỳ hài lòng. Hi vọng sau này con tiếp tục cố gắng làm một đứa con tài giỏi, dù cho sự nghiệp hay gia đình.”
Tống Sầm phụ họa: “Đúng vậy, mẹ hi vọng bạn đời tương lai của con sẽ phù hợp, có cùng mục tiêu cũng như giúp đỡ được con, tựa như ba và mẹ. Mọi người sẽ yên lòng.”
Khương Nhạn Bắc mím môi, trầm mặc ra cửa, sau khi đổi giày bỗng quay đầu nhìn ba mẹ đang ngồi trên sofa, từng tiếng lạnh lùng thốt lên: “Bạn đời tương lai của con tuyệt đối sẽ không giống hai người, vĩnh viễn cũng không.”
Trước lúc Khương Chi Minh và Tống Sầm phản ứng, anh đã dứt khoát rời đi.
Chiếc xe đi nhanh trên đường, gió lạnh thổi từ cửa sổ lại không thể dập tắt được ngọn lửa bập bùng trong lòng.
Vốn cho là mình đã sớm không quan tâm, chỉ cần rời xa là tốt. Nhưng hiện tại mới nhận ra, chân chính rời xa cũng không hề đơn giản, Khương Chi Minh cùng Tống Sầm tựa như đặt lên đầu mình một vòng kim cô, trừ phi về phía Tây thỉnh kinh, nếu không sẽ bị ma chú quấy phá vĩnh viễn.
Những hình tượng buồn nôn, hồi ức thống khổ của buổi tối đó bỗng nhiên bộc phát.
Đợi đến khi hoàn hồn từ cảm xúc cuồng loạn, Khương Nhạn Bắc mới nhận ra mình bất giác đã đến một con đường quen thuộc. Tiệm hoa nho nhỏ, chỉ có một thân ảnh yểu điệu đang vội vàng dọn dẹp.
Khương Nhạn Bắc yên lặng nhìn cô, mọi sự nóng nảy loạn xạ, thời khắc này thoáng yên tĩnh lại.
Buổi tối tan làm sớm, lại không hẹn hò nên Thẩm Nam liền để Thẩm Quang Diệu và Thẩm Ngọc về trước, tự mình trông tiệm. Cô thu dọn hoa cỏ, tắt đèn khóa cửa định về nhà mình, chợt nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc cách đó không xa.
Cô nhíu mày, xác định mình không nhìn lầm, đi đến hướng người đó, kỳ quái hỏi: “Sao anh lại đứng ở đây?”
Dưới bóng cây lắc lư, sắc mặt Khương Nhạn Bắc thâm trầm, đôi mắt đen kịt nhìn cô không nói lời nào.
Thẩm Nam không hiểu, đẩy người anh, cười nói: “Sao vậy?”
Khương Nhạn Bắc bỗng đưa tay ôm chặt lấy cô.
Thẩm Nam thấy anh hơi lạ, nháy mắt mấy cái, nhẹ giọng hỏi: “Anh sao vậy?”
Khương Nhạn Bắc lắc đầu: “Không có gì, chỉ là có chút nhớ em.”
Thẩm Nam bật cười: “Sáng nay không phải đã gặp sao? Rốt cuộc anh sao vậy?”
Khương Nhạn Bắc rốt cuộc buông cô ra, vẫn không nói một lời, bình tĩnh nhìn mặt cô, bỗng cúi mặt xuống mạnh mẽ hôn lên môi cô. Nụ hôn này vừa mãnh liệt vừa nóng bỏng, tựa như muốn nuốt người vào, Thẩm Nam nhanh bị anh hôn đến không thở nổi.
Cũng may Khương Nhạn Bắc rất nhanh rời khỏi môi cô, giữ chặt lấy tay cô kéo đến xe: “Đêm nay về nhà anh đi.”
“Hả?”
“Anh muốn em.”
Thẩm Nam bị lời nói ngay thẳng của anh làm cho sững sờ, luôn cảm thấy anh có điểm gì lạ, nhưng sau khi lên xe, trên đường đi cũng không nhìn ra được điều gì, mơ hồ theo anh vào tòa nhà của giáo sư. Vừa đến thang máy đã bị anh đè lên thang máy hôn mãnh liệt.
Thân thể nóng rực của anh, lộ ra dục vọng hung hăng của anh đã kéo dài thật lâu.
Ngay từ đầu Thẩm Nam còn muốn hỏi anh đến cùng làm sao, nhưng rất nhanh bị anh làm cho mềm nhũn, đợi đến khi lấy lại tinh thần đã bị anh đặt ở trên giường hoa hòe.
Buổi tối trước đó, dục vọng Khương Nhạn Bắc không hề bình thường, mang theo chút gì đó điên cuồng.
Lúc đầu Thẩm Nam còn có thể cảm nhận được sự vui vẻ, nhưng dần dần sự chịu đựng có chút miễn cưỡng, đến khi bắt đầu cảm thấy đau đớn, mà người đàn ông trên người vẫn thở hổn hển không có dấu hiệu kết thúc, cô mới ý thức tới không thích hợp.
Cô đưa tay mở đèn bàn, lọt vào tầm mắt là Khương Nhạn Bắc đang nhắm mắt đắm chìm trong dục vọng, mặt hơi tái nhợt vặn vẹo.
Thẩm Nam thở dốc hỏi: “Hôm nay đến cùng anh sao vậy?”
Khương Nhạn Bắc bỗng nhiên bừng tỉnh, mở đôi mắt sáng rực nhìn cô, sau đó ghé vào cổ của cô, giọng nói hơi khàn khàn: “Anh không ra!”
Thẩm Nam sờ lên gương mặt thấm đẫm mồ hôi, ôm chặt lưng anh, hôn lên đôi môi của anh.
Sau đó một lát, thân thể của Khương Nhạn Bắc cũng run lên thả lỏng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!