Thai Rắn
Chương 29: Đôi giày thêu màu đỏ
Về sau cô mới biết được quả thật ông cụ này là lão đại nhà họ Trương, Trương lão thái gia, nghe nói lúc ông còn trẻ rất lợi hại, tất cả quỷ nhìn thấy ông đều sợ hãi.
Sau khi Trương lão thái gia hỏi han ân cần cô một lát, liền nói với Trương Doãn Hiên chuyện nhang Tê Giác, mọi người cùng nhau phỏng đoán, rốt cuộc là dạng người gì có năng lực chuẩn bị nhiều nhang Tê Giác như vậy. Hơn nữa nếu người đó biết nhang Tê Giác có thể tẩm bổ Qủy Hồn, nhất định biết chuyện về hồn phách.
Sau đó bọn họ bắt đầu loại trừ, nếu tòa nhà ở đó có chuyện ma quái, người được lợi nhiều nhất là ai?
Nếu mấy vấn đề này đặt ở chỗ cô, chắc chắn hoàn toàn không biết gì cả, nhưng nhà họ Trương lại khác, nhân mạch bọn họ lớn, còn có rất nhiều tiểu quỷ cống hiến sức lực, cho nên gần như không có chuyện gì bọn họ không biết.
Cuối cùng tập trung vào ba người bị tình nghi.
Người thứ nhất là chủ thầu tòa nhà kia, nghe nói lúc xây tòa nhà ăn bớt nguyên liệu, bây giờ thấy tuổi thọ sử dụng tòa nhà này càng ngày càng ngắn, cho nên mới muốn làm chuyện ma quái này, đúng lúc có thể dời lực chú ý của mọi người.
Người thứ hai là đối thủ cạnh tranh của ông chủ sản nghiệp này, cả một đám dân sống trong ngõ nhỏ, trong khoảng thời gian này thuộc hạ của ông ta còn động viên các cư dân ầm ĩ, sau đó đến chỗ ông ta mua nhà hoặc thuê phòng.
Người cuối cùng bị tình nghi là kẻ thù của ông chủ sản nghiệp này, còn có thù oán gì, cô có nghe nói, là bị ông chủ này cho đội nón xanh, cho nên nhằm vào ông chủ sản nghiệp này khắp nơi.
Nhưng cô cảm thấy những người này không có lý do giết chết mẹ con Tiểu Cẩm, dù sao người ta không oán không thù với bọn họ, vì oán hận riêng của mình chôn vùi tính mạng của người không liên quan, còn gián tiếp tạo ra một tòa nhà người chết oan chết uổng, cũng quá tán tận lương tâm rồi.
Chẳng lẽ vì giết bọn họ rồi dưỡng thành Quỷ Hồn?
– Doãn Hiên, chuyện này giao cho cháu xử lý, vẫn phải làm phiền Chung tiểu thư đi một chuyến.
Trương lão thái gia ngắt lời những người khác bàn tán, dặn dò nói.
– Dạ, bây giờ cháu đi điều tra.
Trương Doãn Hiên cung kính đứng ở một bên.
Chung Linh cũng nói:
Trương lão thái gia nói gì vậy, chúng cháu còn phải dựa vào ông quan tâm đó! Sao cháu có thể cảm thấy phiền được, cháu nhất định sẽ tra rõ chuyện này, không bỏ qua cho một hung thủ.
Bọn họ nói xong liền định ra cửa, đương nhiên cô cũng phải đi theo, kết quả cô mới di chuyển, Trương lão thái gia liền gọi cô lại:
– Tô Tô cháu ở lại đi!
– Cháu…
Nói thật, cô tình nguyện đi theo Chung Linh bôn ba bên ngoài, cũng không muốn một mình ở Trương gia, nhưng khi chuẩn bị khởi hành Chung Linh cũng nói với cô:
– Cô ở đây nghỉ ngơi đi, tối qua cũng chưa ngủ ngon, tôi bảo Diệp Tử ở cùng cô.
Cuối cùng cô phải ở lại, Trương lão thái gia bảo người giúp việc mang cô đến phòng khách nghỉ ngơi, chắc là thật sự mệt mỏi, cô nằm xuống giường liền ngủ thiếp đi, mãi đến tối mới tỉnh lại.
Chung Linh đã quay về, đang ở trong phòng đợi cô, thấy cô mở mắt lập tức đi tới:
– Cô ngủ sâu như vậy, tôi còn lo lắng xảy ra chuyện!
– Ngủ say như heo vậy.
Bỗng nhiên Diệp Tử nhảy đến, nhảy tới nhảy lui trên người cô.
Cô vội vàng đẩy cô ấy ra:
– Nhanh xuống nhanh xuống đi, cô béo như vậy, cô muốn đè chết tôi à! Cô đi soi gương xem, chúng ta ai giống heo hơn.
– Đương nhiên là cô, bây giờ cô như quả bóng ấy.
– Tôi đây là mang thai.
Chung Linh dở khóc dở cười nhìn các cô:
– Hai kẻ dở hơi này, ầm ĩ đủ chưa, nếu đủ rồi thì chúng ta đi ăn cơm.
Nói xong cô ấy bỏ lại cô và Diệp Tử rời đi.
– Ăn ăn ăn, sao có thể không ăn được?
Diệp Tử lập tức nhảy xuống giường vội vàng đi theo.
Đương nhiên cô không muốn bị bỏ lại, chỉnh quần áo xong cũng chạy ra ngoài:
– Hiếm khi Diệp Tử nói đúng, chuyện gì đều có thể không làm, nhưng không thể không ăn cơm.
– Trái lại điểm này hai người cùng chung chí hướng.
– Hai người điều tra thế nào rồi? Có tiến triển không?
Bước chân của Chung Linh thoáng chậm lại, vừa đi vừa nói với cô:
– Có thể loại trừ chủ thầu kia, mấy năm trước công trường ông ta nhận thầu xảy ra vấn đề, ra tòa bồi thường táng gia bại sản, đâu còn tiền mà mua nhang Tê Giác.
cô vội vàng truy hỏi:
– Vậy hai người khác thì sao?
– Cô đoán xem kẻ thù kia là ai?
Nói đến đây Chung Linh ra vẻ thần bí.
Cô đâu đoán ra được, ngay cả ông chủ kia cô cũng chưa từng gặp:
– Là ai thế? Cô đừng thừa nước đục thả câu nữa. Chỉ là cô bảo tôi đoán, không phải là người quen đấy chứ?
Cô đến thành phố N lần hai, lần đầu tiên là khách sạn Tường Vi, lần thứ hai là trường học, cô nghĩ tới người mình gặp một lần:
– Chắc chắn Lục U Minh không có khả năng, Trương Doãn Hiên cũng không có khả năng, không phải là hiệu trưởng kia đó chứ?
Như vậy quá chấn động? Chỉ là hiệu trưởng kia rất có tiền, nói ông ta mua nổi lượng nhang Tê Giác lớn cũng không phải không có đạo lý.
– Không phải hiệu trưởng, kẻ thù này cô quen, là người phụ nữ… người phụ nữ này cô đã từng gặp, còn có ấn tượng khắc sâu.
Nghe Chung Linh nói vậy, cô càng tò mò:
– Phụ nữ sao? Phụ nữ tôi quen ở thành phố N? Tôi không biết ai mà, ngoại trừ mẹ Tiểu Cẩm, cô ta không phải là phụ nữ, cô ta là nữ quỷ.
Không thể nào!
Cô giữ chặt lấy Chung Linh ở phía trước, trong mắt đều là kinh ngạc:
– Thật sự là mẹ Tiểu Cẩm sao? Chỉ là nói ra, hình như cô chưa từng thấy cha Tiểu Cẩm, hơn nữa xảy ra chuyện lớn như vậy, vậy mà từ đầu đến cuối anh ta không xuất hiện, nơi đó cũng là nhà anh ta mà!
– Quả thật rất kỳ lạ, đến nay chúng ta không tìm được anh ta, anh ta giống như đột nhiên bốc hơi vậy.
– Có thể là như này hay không, cha Tiểu Cẩm phát hiện mẹ Tiểu Cẩm ngoại tình… liền giết cô ta, sau đó mẹ Tiểu Cẩm thành Quỷ Hồn lại hại chết người tòa nhà. Nhưng…
Thấy cô đột nhiên im lặng, Chung Linh cười:
– Cô cũng nghĩ tới đó! Cho dù anh ta có lý do giết mẹ Tiểu Cẩm, vì sao cũng giết luôn cả con gái mình? Hơn nữa cô cũng thấy hoàn cảnh nhà bọn họ rồi đấy, không thể mua nổi nhang Tê Giác, anh ta cũng không có mua.
– Nhưng vì sao sau đó anh ta lại biến mất?
– Đây cũng là chuyện chúng tôi khó hiểu, Trương Doãn Hiên còn đang điều tra, với mạng lưới quan hệ nhà bọn họ, cho dù còn sống hay đã chết đều có thể tìm được, chỉ là vấn đề thời gian.
– Vậy người bị tình nghi thứ ba là ai?
– Đây là người đang bị tình nghi lớn nhất, chúng tôi điều tra ra quả thật thời gian trước anh ta mua một lượng lớn nhang Tê Giác, còn không biết dùng chỗ nào. Chỉ là cô biết kẻ có tiền rồi đó, không phải người chúng ta có thể gặp bất cứ lúc nào.
Chung Linh bất đắc dĩ giang tay.
Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, có tiền còn có thể nuôi đống quỷ, nhà họ Trương là một ví dụ:
– Muốn nói có tiền, không phải Trương gia càng nhiều tiền hơn sao? Còn chuyện gì bọn họ không làm được?
– Đương nhiên là vậy, ngày mai chúng ta sẽ đi gặp người kia.
– Ngày mai nhất định phải đưa cô đi cùng, một mình cô ở Trương gia…
Cô còn chưa nói xong, Trương Doãn Thần xuất hiện, hình như anh ta có ý kiến rất lớn với cô, mới mở miệng khiến người ta nóng giận:
– Đứng ở đây làm gì? Người một nhà đều đang đợi các cô đến ăn cơm, Chung Linh bận rộn một ngày mệt mỏi về tình có thể tha thứ, vị tiểu thư này ngủ ngày rồi còn mệt sao?
– Tôi…
Nể tình anh ta đáng thương như vậy, cô không so đo với anh ta:
– Chung Linh, chúng ta đi.
Đây là lần đầu tiên cô ăn cùng nhiều người như vậy, một bàn đầy người, xung quanh còn có quản gia người giúp việc gì gì đó, nhưng vô cùng yên tĩnh, siêu cấp yên tĩnh.
Không dễ dàng gì gần ăn xong, cô đang nghĩ có nên chuồn êm hay không, Trương lão thái gia đã mở miệng nói:
– Tô Tô, Chung Linh, hai cháu ngàn lần không cần khách sáo, cứ coi như đây là nhà mình.
Cô và Chung Linh đều cười lễ phép, lại khách sáo vài câu, cuối cùng mới kết thúc bữa tối hôm nay.
Một lát về phòng, cô phàn nàn với Chung Linh:
– Nhà người có tiền đúng là lắm quy củ, ăn một bữa cơm đều rất áp lực, chúng ta phải nhanh chóng giải quyết xong chuyện này rồi về thành phố Y. Chung Linh, ngày mai cô mang tôi đi cùng nhé?
Cô làm nũng kéo ống tay áo Chung Linh, chớp chớp mắt với cô ấy.
– Chung Linh cũng không phải là nam, cô làm nũng với cô ấy cũng vô dụng.
– Cô nói nhiều rồi đó.
Cô trừng Diệp Tử một cái:
– Nếu như ngày mai tôi không thể ra cửa, cô nhất định phải ở lại với tôi.
– Đừng mà…!
Lúc này Diệp Tử mới phản ứng kịp:
– Chung Linh, cô để Tô Tô đi cùng đi! Tôi sẽ giúp cô nhìn cô ấy, đảm bảo không xảy ra vấn đề.
Con thỏ này trở mặt thật nhanh.
Bởi vì đến công ty người ta, Chung Linh nghĩ không có gì nguy hiểm, liền đồng ý để cô và Diệp Hạo đi cùng, hơn nữa có cô ấy và Trương Doãn Hiên ở đó, nhất định sẽ đảm bảo an toàn của cô.
Tuy ban ngày cô ngủ rất lâu, nhưng vẫn mệt mỏi không chịu được, sau khi Chung Linh nói chắc chắn cô liền ngủ mất.
Nhưng còn chưa ngủ bao lâu, cô liền bị bóng đè, kỳ lạ chính là cô biết rõ mình đang ở trong mơ, cho nên cho dù xảy ra chuyện gì đều là giả.
Trong mơ, cô đứng ở trong một bãi tha ma âm u, bầu trời u ám, không có một người. cô không ngừng an ủi mình, đây là mơ đây là mơ… Đợi tỉnh lại sẽ không có chuyện gì nữa…
Nhưng sao có thể thật sự không sợ được, cô cẩn thận bước đi, đi qua một ngôi mộ lại một ngôi mộ nữa, hình như không đi ra được. cô ép buộc mình không nhìn ảnh chụp trên những bia mộ, mắt không chớp nhìn chằm chằm mặt đất.
Đột nhiên phía sau giống như có người vỗ vai cô, nhất thời trái tim cô đập nhanh hơn, vì hốt hoảng mà bị bậc thang làm trượt chân ngã nhào vào một bia mộ.
Mặt cô đều dán vào bia mộ bằng đá cẩm thạch, lạnh thấu xương, khóe mắt khẽ nhìn ảnh chụp trên bia mộ, là một người phụ nữ thướt tha thùy mị ba bốn mươi tuổi, mắt ngọc mày ngài. cô nhìn kiểu gì cũng cảm thấy cô ta cười với cô, vô cùng kỳ lạ, cô hốt ha hốt hoảng rời khỏi bia mộ.
Không nên nhìn, không nên nhìn, cô tự nói với chính mình, lại dời tầm mắt đến đất, kết quả trước mắt đột nhiên xuất hiện đôi giày thêu màu đỏ, tầm mắt cô theo giày thêu nhìn lên trên, lúc nhìn thấy váy đỏ cô không dám nhìn tiếp, sao mơ cũng có thể gặp quỷ được nhỉ?
Cô lập tức ngồi xổm xuống ôm lấy đầu mình:
– Nhanh tỉnh lại nhanh tỉnh lại nhanh tỉnh lại!
Cô không muốn trở thành người đầu tiên nằm mơ thấy quỷ bị dọa chết.
Người phụ nữ giày thêu váy đỏ cũng ngồi xổm xuống, chậm rãi đến gần cô:
– Không phải sợ, tôi sẽ không làm cô bị thương.
Cô còn lâu mới tin, từng có quỷ nói với cô như vậy, nhưng ai không muốn mạng cô chứ, ngay lúc cô nhắm mắt lại định kiên trì đến khi tỉnh dậy, người phụ nữ dùng lực kéo tay cô, giơ tay xoa gương mặt cô, nâng mặt cô lên để cô nhìn thẳng cô ta.
Nhìn thấy cô ta cả người cô đều khiếp sợ, người phụ nữ trước mặt ba bốn mươi tuổi, mắt ngọc mày ngài. cô chậm rãi dời tầm mắt về phía bia mộ, ảnh chụp trên đó và người phụ nữ trước mặt là cùng một người.
– Tôi muốn xin cô giúp đỡ, tôi thật sự không có ác ý, phải làm gì cô mới tin tưởng tôi?
Người phụ nữ nói xong bắt đầu bối rối.
—————
Dịch: Hà My
Biên tập: BảoNhi
Team: Bảo My
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày 11/01/2018
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!