Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi - Chương 26: Kỹ năng đặc biệt [Chơi trốn tìm]
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi


Chương 26: Kỹ năng đặc biệt [Chơi trốn tìm]


Một cảm giác áp lực đang đè nén cực độ, còn mơ hồ toát ra một sự bệnh hoạn kỳ lạ, con ngươi đỏ tươi của hắn tựa như đang liên tục tỏa ra ác ý trong từng phút giây.

Bóng dáng gầy yếu trước mặt khẽ lay động, Khóc trong hiện trạng mất đi hai tay và đồng bọn lập tức nhích người ra xa, giữ khoảng cách với Hàn Phi.

“Cháu…? Tại sao cháu lại cách xa chú đến vậy?” Hàn Phi ngồi xổm trên mặt đất nhìn Khóc đang đứng trong góc phòng, trong mắt hắn thoáng hiện ra một vẻ buồn bực: “Chẳng phải cháu muốn làm bạn với chú ư? Chúng ta có thể chơi đủ đủ kiểu mỗi ngày. Chúng ta…”

Hàn Phi còn chưa kịp nói xong, đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng lò xo chuyển động; cửa chống trộm đã tự động mở ra.

Khi hắn quay đầu lại, bóng đen trong góc tường đã biến mất; trên mặt đất chỉ còn lại một bàn thờ điêu tàn.

“Cháu còn không muốn nói chuyện với chú nữa à?”

Hàn Phi bèn đứng dậy với vẻ mặt cực kỳ đau khổ, sau đó còn thu gom những mảnh vỡ của cái bàn thờ lại gọn gàng.

“Chú tên Hàn Phi, ở ngay tầng trên nè. Nếu muốn tìm người chơi cùng, cháu có thể lên đó tìm chú bất cứ lúc nào.”

Hàn Phi không rời đi ngay; hắn bước nhẹ nhàng như vẫn muốn tìm kiếm Khóc một lần nữa, từ từ bước sâu vào trong căn nhà.

Đẩy một cánh cửa ra, cuối cùng hắn nhìn thấy Mạnh Thi và Thần Thần đang hôn mê bên cạnh một chiếc giường bừa bộn trong phòng ngủ.

Đỡ hai người họ đứng lên, Hàn Phi dìu cả hai bước ra khỏi căn phòng số 1034.

Hắn đóng cửa phòng 1034 lại, cảm nhận một làn gió lạnh ngoài hành lang thổi tạt vào mặt. Lúc này, Hàn Phi mới nhận ra cơ thể mình như bị tê cứng tại chỗ, cả tinh thần và thể xác đều đang chịu tải một áp lực cực lớn như sắp vượt quá giới hạn vậy.

Cố nén nỗi đau, Hàn Phi tìm thấy chìa khóa từ trên người Mạnh Thi, sau đó dìu hai bà cháu về lại căn hộ của họ.

Đóng cửa chống trộm, Hàn Phi bật sáng hết tất cả bóng đèn trong phòng, đồng thời chợt có một giọng nói lạnh lẽo vang lên trong đầu hắn.

“Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Nhiệm vụ ẩn cấp G [Tìm kiếm Thần Thần] đã hoàn thành!Độ thân thiện của Mạnh Thi: +30.

Phần thưởng nhiệm vụ:

– Điểm kỹ năng tự do: +1

Chú ý: Phần thưởng từ những nhiệm vụ ẩn sẽ khác nhau cho các mức độ hoàn thành nhiệm vụ khác nhau!

Bạn không chỉ tìm thấy Thần Thần mà còn giải cứu nó thành công – Tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ: hơn 100%. Do đó:

x2 điểm kinh nghiệm!

Phần thưởng độc nhất dành cho nhiệm vụ ẩn: + Kỹ năng đặc biệt [Chơi trốn tìm].

[Chơi trốn tìm (nội tại độc quyền, không thể nâng cấp bằng điểm kỹ năng)]: Bạn đạt đẳng cấp bậc thầy trong trò chơi trốn tìm. Khi bạn đang ẩn nấp, cảm giác hiện diện của bạn sẽ bị giảm thiểu đến mức thấp nhất, từ đó dẫn đến việc ma quỷ có thể dễ dàng bỏ qua sự hiện hữu của bạn. Khi tìm kiếm người khác, năm giác quan của bạn sẽ được cường hóa, có khả năng nhận ra những chi tiết ẩn dù là nhỏ nhặt nhất.

Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Bạn đã được thăng cấp lên Level 3.

– Điểm thuộc tính tự do: +1

Người chơi số 0000 – Hãy chú ý!Bạn đã đạt đến Level 3! Unlock Public chat room!”

Nhìn chằm chằm vào bảng nhiệm vụ, rốt cục Hàn Phi đã có thể thả lỏng cả người. Tuy nhiệm vụ này khá nguy hiểm nhưng phần thưởng vẫn rất hậu hĩnh.

Chưa kể trực tiếp up lên Level 3, hắn còn nhận thêm một kỹ năng đặc biệt là Chơi trốn tìm.

Có vẻ như kỹ năng này không có tác dụng gì lớn thông qua đoạn giới thiệu, nhưng trên thực tế thì kỹ năng này lại rất quan trọng với Hàn Phi. Vừa có thể giảm thiểu xác suất bị ma quỷ phát hiện khi đang lẩn trốn, lại vừa có thể cường hóa được ngũ quan khi tìm kiếm manh mối, này có khác gì bước đầu của một kỹ năng cấp thần thoại đâu!

Hàn Phi cộng 1 điểm kỹ năng vào [Diễn xuất]; hiện tại, trình độ diễn xuất của hắn là Level 3 – trung cấp. Tiếp theo, hắn cộng 1 điểm thuộc tính còn lại vào [Thể lực].

Hắn luôn biết rõ thể lực của mình quá kém, tự thân không bao giờ cảm thấy an toàn giữa thế này.

“Mình vừa nghe thấy hệ thống thông báo đã mở khóa Public chat room, chẳng lẽ vẫn có người chơi khác trong cái trò chơi địa ngục này à?”

Mở bảng thuộc tính lên, Hàn Phi tìm thấy tùy chọn Public chat room ở cuối bảng, để rồi tự thân cảm thấy giật thót cả mình khi nhấn vào phím [Truy cập].

Trong trò chơi âm phủ này, thậm chí có đến tổng cộng 999 chat rooms, và mỗi chat room ấy đều được phân phối từng con số riêng biệt. Nhưng điều kỳ lạ là tất cả các chat rooms đều mang màu xám và hoàn toàn không thể truy cập vào được.

“Hiện tại mình ở level 3, nhưng… tại sao lại không thể join vào mấy chat room này? Chẳng lẽ đây không phải là loại phòng dành cho mình sao? Thực sự có người chơi khác trong trò này à?” Bất giác, Hàn Phi nhìn về mã số player của mình: 0000.

Cảm giác như thể hắn là người chơi duy nhất trong trò chơi này vậy.

Nghỉ ngơi một lát, Hàn Phi đứng dậy: “Nhiệm vụ đã hoàn thành, vậy mình chỉ cần ở lại ba tiếng đồng hồ là có thể đi ra ngoài thăm dò.”

Hàn Phi cầm lý chìa khóa của Mạnh Thi. Vừa mới, hắn đã tìm ra vật này mới có thể mở cửa nhà Mạnh Thi. Trong khi vừa định trả lại, đột nhiên hắn nghĩ đến một chuyện.

“Chẳng biết khi nào Mạnh Thi và Thần Thần mới thức dậy? Đây đúng là một cơ hội tốt để khám phá căn hộ này.” Hàn Phi liếc sang căn phòng ngủ bị khóa chặt đằng kia: “Mình nên tin tưởng Mạnh Thi hay đích thân vào xem xét đây? “

Cầm chìa khóa trong tay, Hàn Phi nhìn chằm chằm cánh cửa một hồi lâu mới quyết định từ bỏ ý nghĩ ấy.

Mạnh Thi là người hàng xóm duy nhất mà hắn có thể tin tưởng trong lúc này. Hắn không muốn có sự rạn nứt trong “mối quan hệ hòa hảo” giữa hàng xóm láng giềng ở thời điểm hiện tại.

Chìa bàn tay đang cầm chìa khóa về phía Mạnh Thi, Hàn Phi cất lại chìa khóa vào túi của bà cụ. Vừa thu cánh tay lại, trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng của hệ thống.

“Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Độ thân thiện của Mạnh Thi: +10! Bạn đã hoàn toàn chiếm được lòng tin của bà ấy! Giờ, bà ấy đã xem bạn như người nhà của mình!”

Sau khi nghe thấy giọng nói trong đầu mình, Hàn Phi lập tức nhận ra Mạnh Thi vốn dĩ không phải đang hôn mê mà là đang giả vờ bất tỉnh, đúng kiểu càng già càng mưu mô đây mà.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ cứu Thần Thần, độ thân thiện của Minh Thi đã tăng lên 30, và vừa rồi được cộng thêm 10 điểm nữa, nên quả thật hiện tại Mạnh Thi đã xem Hàn Phi như con cháu trong nhà.

Dù thầm biết rõ mọi chuyện, Hàn Phi vẫn tỏ vẻ dửng dưng mặt ngoài.

Làm như không biết chuyện gì, hắn lặng lẽ chỉnh sửa tư thế nằm nghỉ của Mạnh Thi và Thần Thần cho thật thoải mái, sau đó vào phòng tắm tìm một chiếc khăn rồi nhẹ nhàng lau sạch mặt mày và tay chân đứa nhỏ.

Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, bà cụ rốt cuộc cũng phục hồi “ý thức”, từ từ “tỉnh lại.” Thấy Thần Thần bên cạnh, bà vô cùng hạnh phúc, rối rít cảm ơn Hàn Phi.

Sự biết ơn này là chân thực, vì phần thưởng điểm thiện cảm 30 khi hoàn thành nhiệm vụ đã chứng minh điều đó.

“Hàn Phi, bà thật sự không biết phải cảm ơn cháu thế nào. Thật không ngờ trên đời này lại có người sẵn sàng lao đầu vào chuyện nguy hiểm cực độ như vậy để cứu một người vừa mới gặp mặt vài lần.”

“Khi mới chuyển đến đây, bà là người đầu tiên đến tìm cháu, mời cháu ăn tối và nhắc nhở cháu căn hộ 1044 là một ngôi nhà ma. Thật ra, cháu đều luôn luôn ghi tạc ân tình này.” Hàn Phi xấu hổ gãi đầu: “Về cơ bản, cháu không có người thân. Đây là lần đầu tiên mà cháu có thể cảm giác được hơi ấm của một mái nhà. Không ngờ cảm giác gia đình lại ấm áp đến như vậy.”

Ánh mắt của Hàn Phi ánh lên một sự tiếc nuối từ tận đáy lòng. Sau đó, hắn đỡ bà cụ ngồi lên ghế: “Bà này, nghỉ ngơi thật tốt nhé. Cháu về trước đây. Nếu cần giúp gì, bà cứ việc lên lầu tìm cháu. Nếu có thể, bà có thể xem cháu như con cháu trong nhà cũng được.”

Có lẽ câu nói vừa rồi của Hàn Phi đã đánh vào chỗ mềm yếu nhất trong trái tim của bà cụ. Khi Hàn Phi chuẩn bị rời đi, bà cụ từ từ đứng dậy.

“Hàn Phi, thực ra bà không lương thiện như cháu nghĩ đâu. Bà có một bí mật luôn giấu kín trong lòng. Bí mật này đang hành hạ bà từng giây, từng phút.” Trông có vẻ bà cụ này lại già nua đi một chút. Bà lấy chìa khóa nhà ra, bước thẳng về phía phòng ngủ: “Bà biết cháu luôn thắc mắc về căn phòng này. Giờ đi theo bà vào trong đó nhé!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN