Hữu Duyên Trà Quán
Chương 20: Trục lưu [1]
Lúc cô trên giảng đường nghe giảng bài thì Lộ Nghiên liên hệ với cô nói Bội Sam đã chuẩn bị đi đến chỗ người thầy pháp kia. Cô kêu Lộ Nghiên cứ đi theo rồi nói cho cô địa chỉ. Cũng may là sắp hết tiết học, nếu không cô không biết phải đi ra khỏi lớp như thế nào nữa. Cái bà giáo viên này thật không dễ qua mặt tí nào cả.
Reng….reng….tiếng chuông báo giờ tan học vừa reo, cô vội gom đồ đạc chuẩn bị chuồn đi thì Di Giai bên cạnh nói
“Chiều nay mọi người có rảnh không? Chúng ta đi mua sắm đi?”
“Di Giai, không lẻ cậu bị nghiện mua sắm rồi, mấy hôm trước chúng ta vừa đi mà.” Kha Nguyệt vừa dọn dụng cụ học tập vừa hỏi
“Không phải, vì hôm qua anh tớ bảo ngày mai là sinh nhật mẹ anh Cảnh Quân, anh tớ lại đột xuất phải đi công tác không đến được, muốn tớ thay mặt Đàm gia đến chúc mừng.”
“Nếu vậy anh cậu phải chuẩn bị lễ vật từ trước rồi chứ. Sao bây giờ cậu lại phải đi mua?” Cô thắc mắc hỏi
“Đó là phần của anh mình mà, đâu thể tính chung như vậy được. Dù gì cũng là mẹ anh Cảnh Quân, mình muốn mua món quà gì đó đặc biệt để tạo ấn tượng tốt cho bác gái.”
Thì ra là vì muốn ra mắt mẹ chồng sao? Cô cười nói
“Bây giờ thì mình có việc bận rồi, chiều các cậu đi ăn trước rồi khoảng 6 giờ chiều gặp nhau ở trung tâm thương mại Chu thị được không?”
Kha Nguyệt thì hẹn Di Giai đi ăn chiều xong mới đến trung tâm thương mại gặp cô. Sau đó thì Di Giai muốn về nhà trước nên cùng cô đi ra ngoài. Bước tới cổng trường cô thấy một đám đông đang thảo luận về anh đẹp trai nào đó đến trường đón bạn gái. Cô đang vội nên cũng không để ý, năm phút trước Lộ Nghiên đã nói cho cô địa chỉ, bây giờ cô phải mau chóng đến đó giải quyết cho xong việc trước mắt đã. Đang vội chạy đi thì cô bị Di Giai kéo lại, nói
“Lâm Lâm nhìn xem ai đến kìa.”
Cô nhìn theo hướng cô ấy chỉ thì thấy Phạn Giai Triết đang đứng trước cửa chiếc siêu xe mà nhìn cô chằm chằm. Không phải chứ, thật sự đến đón cô sao? Nếu vậy không bao lâu nữa thì cô sẽ rất hot trên web của trường mất. Sao mà cứ thích làm chuyện khác thường thế này, đến thì đến đi cần gì phải lớn lối như vậy, lại còn chạy siêu xe, còn cái mặt nạ kia nữa chả làm chìm anh ta tí nào mà chỉ thêm phần bí ẩn. Bớt nổi bật lại thì chết à. Bây giờ cô muốn làm như không quen rồi chạy đi cũng không còn kịp nữa, cái tên kia đang đi lại hướng này. Chết tiệt, cô vội nói tạm biệt Di Giai rồi đến chỗ Phạn Giai Triết lôi tay anh ta hướng xe mà chạy. Lúc cô nắm tay kéo anh ta còn loáng thoáng nghe thấy âm thanh cười như có như không. Đúng là tức chết cô mà.
“Anh không thể đến theo cách bớt nổi bật được à, lần sau có thể nào gọi trước cho tôi rồi đứng xa xa cổng trường ra có được không?” Cô bực bội nói
Phạn Giai Triết nhếch miệng cười trả lời
“À vậy là em còn muốn tôi đến đón em tan trường sao?”
“Tôi bảo thế bao giờ, ai cần anh đến đón chứ, anh bớt có bới lông tìm vết đi.”
“Được, vậy lần sau đến tôi sẽ không đứng ở trước cổng trường nữa.” Nghe anh ta nói thế cô cũng không muốn hơn thua làm gì, mà hỏi vào chuyện chính
“A Minh đã nói với anh nơi ở của người thầy pháp đó rồi chứ?”
“Ừm, tôi đã biết nơi đó, khả năng rất cao là tên này chính là phản đồ mà tôi đang tìm kiếm. Đến nơi em hãy tìm nơi an toàn mà tránh đi, không thể xem thường hắn ta được đâu.” Phạn Giai Triết nghiêm túc nói với cô
“Lần trước quên hỏi anh, phản đồ trong lời anh nói là như thế nào? Anh gia nhập môn phái nào sao?”
“Không phải, tôi từ nhỏ được Đông Quân lão đạo nhân nhận làm đệ tử, sư phụ cả đời chỉ nhận hai người đệ tử, tên phản đồ kia là Trục Lưu. Hắc nhân lúc tôi đi ra ngoài bắt ma thì lợi dụng lòng tin tưởng của sư phụ bỏ thuốc mê vào thức ăn của người muốn cướp đi Huyền Linh Châu, nhưng hắn thật sự là đồ lang tâm cẩu phế, làm sư phụ mê mang còn chưa đủ, tên kia lại nhẫn tâm dùng cấm thuật chiêu cảm tất cả oán gia trái chủ nhiều kiếp của sư phụ đến, lấy Huyền Linh Châu-thứ có thể khống chế âm vật trong thiên hạ để dẫn dụ chúng giết chết người. Trước lúc sư phụ mất đã kịp dùng truyền âm phù kể sơ lại sự tình cho tôi, người mong muốn tôi bắt tên Trục Lưu kia lại trách để một ngày nào đó dưỡng hổ vi họa.”
“Đúng là nuôi phải một con bạch nhãn lang. Vậy… tùy anh giải quyết tên vong ân bội nghĩa Trục Lưu kia. Còn về phần ma quỷ bị anh ta bắt ép tôi sẽ tìm cách giải quyết. Để đảm bảo an toàn cho A Minh và Lộ Nghiên tôi sẽ không để hai người họ vào trong. ” Phân công mọi chuyện xong xuôi thì cũng đã đến nơi. Vừa xuống xe cô đã thấy A Minh và Lộ Nghiên đứng chờ sẵn, Phạn Giai Triết nói
“Em và Lộ Nghiên ở lại đây trông chừng, không được phép vào trong.” Lộ Nghiên vốn muốn cãi lại nhưng thấy cô trừng mắt cũng im lặng nghe theo.
Cô và Phạn Giai Triết đang lẻn vào trong, lúc đến trước một cách cửa thì nghe thấy giọng của Bội Sam
“Ông đừng có mà biện giải nữa, không phải lần trước ông cũng nói nào là bùa này rất hay không thể nào mất linh nghiệm sao? Bây giờ thì như thế nào?”
“Cái này cô không thể trách tôi được, cô nhớ lại xem mình có làm gì chọc giận ai không, linh khí thuộc về nhân duyên tôi đã truyền vào hai sợi dây tơ hồng đưa cho cô rồi sao bây giờ lại không còn chút linh khí nào. Với lại sợi dây lại không hao tổn chút nào, đây chả phải là cô chọc giận người khác bị người ta cảnh cáo sao?” Giọng một người đàn ông đứng tuổi trầm thấp nói
“Tất cả chỉ là lời nói một phía của ông mà thôi, dây tờ hồng nào, linh khí nào, có ai thấy được chứ. Ông muốn nói sao mà chả được, bây giờ một là ông trả tiền cho tôi hai là làm cho Lục Kiến say mê tôi như lúc đầu.”
“Cô gái, đừng có mà ăn ngang nói ngược với tôi, lỗi là từ phía cô nên đừng mong tôi chịu trách nhiệm. Muốn tôi truyền linh khí vào sợi tơ hồng kia? Cũng được…. trừ phi thêm tiền. Linh khí này cũng không phải khi không mà có được, cô biết tôi nuôi đống quỷ hồn này rất vất vả không?”
“Ông…sao ông có thể như vậy, lỡ đâu đây là mánh lới đòi thêm tiền thì sao? Ba ngày năm bữa nữa nó lại hết hiệu lực, lúc đó ông lại bắt tôi đưa tiền nữa à. Ông muốn ăn cướp sao?”
“Đó là quyết định của cô, chọn như thế nào cô mau nói đi, đừng làm phiền thời gian quý báu của tôi.”
Lúc này Phạn Giai Triết đi vào nói
“Hai người không ai phải chọn cả.” Rồi chỉ vào Bội Sam nói “Cô hoặc là tự đi về, hoặc là tôi cho người khiêng cô về, cô chọn đi.”
Đúng thật là phong cách tổng tài lạnh lùng này hợp với Phạn Giai Triết hơn, cô tiến đến nhìn Bội Sam cười nói
“Bội Sam, tôi thiết nghĩ cô nên về đi. Ở đây không có việc của cô.”
“Cô…sao cô lại ở đây.” Ngừng một chút Bội Sam lại rụt rè hỏi cô
“Cô có thể đừng nói với Lục Kiến về chuyện ngày hôm nay không?”
Cô cười đáp “Được, đó là chuyện riêng của hai người, tôi sẽ không can dự” Nghe cô nói như vậy Bội Sam lật đật chạy ra ngoài, nhưng cô ta đâu biết rằng sợi dây nhân duyên duy trì tình cảm của mình cùng Lục Kiến đã bị cô nhân lúc không ai để ý phá tan rồi. Từ nay nếu cô ta không thay đổi tính tình thì cái kết chờ sẵn đó là chia tay Lục Kiến và từ giờ về sau đừng mong chờ vào đường tình duyên nữa. Không làm khổ cô ấy thì đã may mắn lắm rồi chứ nói gì đến yêu thương chiều chuộng.
Sau khi Bội Sam vừa đi khuất thì Trục Lưu và Phạn Giai Triết đang mắt đối mắt nhìn nhau đầy phẫn hận.
***Lời tác giả***
Nếu trong lúc đọc truyện các khán đọc giả có thấy điều gì sơ sót mong mọi người góp ý hộ mình.
– —–Chân thành cảm ân——
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!