Ẩn Trung
Chương 13
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xuyên qua con hẻm nhỏ khúc khuỷu, Đường Chung đưa Doãn Kham đến đến một tiệm cơm lụp xụp cơ hồ nhìn không thể thấy cửa vào, đến cả bảng hiệu cũng không có, chỉ thấy trên tường có bốn chữ viết bằng phấn —— bên trong có lắp điều hòa.
Đường Chung vén rèm lên ló đầu vào, Doãn Kham nghe thấy cậu nói: “Hôm nay làm ăn thuận lợi nhỉ? Vậy chúng ta phải ngồi bên ngoài rồi.”
Sau khi thả rèm xuống đi ra ngoài, Đường Chung lôi ra từ chiếc bàn dài bên phải cửa hai chiếc ghế nhựa, mình ngồi lên một chiếc, tay vỗ chiếc còn lại: “Chúng ta ngồi đây ăn đi.”
Doãn Kham đi tới ngồi xuống, Đường Chung không cần nhìn thực đơn mà hỏi ngay: “Cơm mì bánh bao cháo, cậu muốn ăn gì?”
Doãn Kham suy nghĩ một chút: “Mì đi.”
“Mì khô hay mì nước?”
Trông chỗ này có vẻ không có nước uống nên Doãn Kham chọn mì nước.
“Mì nước nhà này ăn rất ngon, nguyên liệu đều được chiên bằng mỡ heo, thơm lắm.” Đường Chung rất tán thành lựa chọn của anh, ngửa đầu gọi qua cửa sổ trước mặt, “Ông chủ, cho một bát mì tóp mỡ với một bát mì sốt dầu hành.”
Trong lúc chờ đợi, Đường Chung kể lại toàn bộ nguyên nhân xảy ra cơ sự ban nãy, bao gồm cả chuyện cậu và Tô Văn Uẩn cùng nhau nhập hàng bày sạp buôn bán.
“Chỉ bán yoyo với bài game thôi.” Đường Chung lấy một bộ ra đặt lên bàn cho Doãn Kham xem, “Cậu đoán xem cái này bán giá bao nhiêu?”
Doãn Kham cầm yoyo lên ước lượng: “Năm đồng.”
Đường Chung trợn tròn mắt: “Năm đồng là tiền nhập hàng!”
Doãn Kham xỏ sợi dây vào ngón, ném ra chơi thử mấy lần, bình luận: “Không chênh bao nhiêu.”
Nói cách khác là chỉ có đám học sinh tiểu học ngu ngốc kia mới tốn mười mấy đồng mua cái này mà thôi.
Đường Chung không phục: “Vậy cậu đoán xem bài game này giá bao nhiêu.”
Doãn Kham dùng bàn tay bị cột hình nơ bướm kia đè lên bài, ngón tay thon dài gõ gõ lên mặt bài: “Một đồng tám, bán năm đồng.”
Đường Chung: “…”
Đúng là bậc thầy định giá, sau này làm ăn nhất định phải né cậu ta ra.
Mì được bưng lên, Đường Chung vừa húp mì vừa cân nhắc, thầm nghĩ người ta giúp mình vượt qua khó khăn lớn như vậy, chỉ mời ăn một bát mì mười đồng thì có vẻ hơi khó ăn nói.
Cậu dùng cùi chỏ đẩy yoyo sang phía Doãn Kham: “Cho cậu cái này.”
Doãn Kham vừa vớt lên một đũa mì, nhìn thấy cục yoyo màu xanh lam lăn lại đây, không biết nhớ ra gì đó, đẩy một chút để nó quay về: “Không cần, cậu cầm bán đi.”
“Cầm đi, chẳng phải không biết chơi bóng rổ à?” Đường Chung kiên trì nói, “Về sau học thể dục chơi cái này cũng vui đấy.”
Cuối cùng Doãn Kham vì không muốn lấy cục mới này nên mới cầm cục yoyo vừa bị phá hư lên, ném thử hai lần: “Vậy tôi lấy cái này.”
Đường Chung cảm thấy anh thật là ngốc, tốt không muốn lại muốn xấu. Trong lòng thầm mắng anh, nhưng động tác rất nhanh, mau chóng cầm cục yoyo vừa lấy ra không bao lâu gói lại, nhét vào trong túi đồng phục học sinh.
Ăn mì xong vẫn còn gần mười phút mới vào tiết đầu tiên buổi tự học, Đường Chung dẫn Doãn Kham đi đường tắt, hỏi anh bát mì vừa rồi có vị như thế nào.
“Ngon lắm.” Doãn Kham nói.
“Thừa chữ “lắm” rồi, cũng không đến mức đó đâu.” Đường Chung nói một cách ngắn gọn, “Nhưng cách nêm nếm của nhà kia rất hợp với khẩu vị của thế hệ chúng ta, hơn nữa quan trọng là thêm cơm không lấy phí, khá thích hợp với cậu.”
Doãn Kham thầm nghĩ, bộ trông tôi sẽ ăn như vậy à?
Đường Chung tung tăng chạy về phía trước tạo thành một khoảng cách, sau đó quay lại nhìn anh, giơ tay làm động tác áng chừng: “Cơ thể này của cậu nếu không đánh bóng rổ chắc cũng ăn nhiều lắm nhỉ? Không khác mấy so với alpha.”
Doãn Kham nói không chút suy nghĩ: “Tôi không phải alpha.”
“Tôi biết mà, chỉ là so sánh thôi.” Đường Chung quay về đi song song với anh, “Bọn họ đều hi vọng được so sánh với alpha cả, mà sao có mỗi cậu không vui vậy.”
Doãn Kham vội ho một tiếng, không phủ nhận.
Lúc này cách giờ tự học tối chỉ còn ba phút, hai người một trước một sau đi vào phòng học.
Trước tiên Tô Văn Uẩn chia sẻ sự sung sướng và đắc ý khi tai qua nạn khỏi với Đường Chung, nhìn thấy Đường Chung lấy chồng sách ra khỏi ngăn bàn mới ý thức được tình huống có gì đó sai sai: “Cậu với cậu ta giảng hòa rồi à?”
Đường Chung sắp xếp lại vở ghi cùng sách giáo khoa từng môn: “Ừm, tối nay mới ăn cơm với nhau.”
“Cậu điên à?” Tô Văn Uẩn suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, “Lần trước cậu ta mắng cậu cút, vậy mà cậu còn có thể giảng hòa với cậu ta?”
Đường Chung bỗng cảm thấy hai chữ “giảng hòa” này chỉ thích hợp khi đặt trên người cục cưng bé bỏng đang giận dỗi, mất tự nhiên xoa mũi: “Cậu ấy là người tốt, ban nãy khi hai tên đại ca kia chặn tớ trong ngõ, cậu ta đã ra tay cứu tớ.”
Tô Văn Uẩn nghe cậu mô tả quá trình thì phản đối không nổi. Nhưng cậu vẫn cảm thấy không đáng thay Đường Chung: “Vậy thì cũng phải bắt cậu ta đứng trước lớp nói xin lỗi đi chứ, lần trước để nhiều người chế giễu cậu như vậy, bây giờ vẫn có người châm chọc cậu mặt nóng áp mông lạnh kia kìa.”
Đường Chung rộng lượng nói: “Không cần đâu, cậu ấy đã ngầm xin lỗi tớ trên đường rồi, với lại đó là chuyện giữa tớ với cậu ấy, cần gì quan tâm người khác nói thế nào.”
Bạn của Đường Chung phía bên này không ngừng có ý kiến, mà phía bên Doãn Kham cũng có.
Tan tiết đầu tiên giờ tự học, Đường Chung đến hàng cuối cùng tổ thứ tư đưa sách, Hạ Gia Huân vừa biết chuyện lập tức dẩu miệng bất mãn với cậu: “Tiểu nhân đắc chí.”
Doãn Kham nhận lấy sách, nhấc chân đạp một phát lên chiếc ghế phía trước.
Hạ Gia Huân vẫn chưa phục, quay lại chỉ vào tay Doãn Kham: “Biết đôi tay của anh Doãn bọn này dùng để làm gì không, sao cậu có thể để anh ấy bị thương vậy được?”
Đường Chung nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Để chơi yoyo?”
Hạ Gia Huân tức giận vỗ bàn: “Để đàn piano! Đôi tay này nếu bị thương sẽ không đàn được nữa, xem cậu bồi thường thế nào!”
Đường Chung lại lần nữa bị dọa sợ.
Cậu ấy biết đàn piano? Chẳng trách không chơi bóng rổ cũng chẳng tham gia bất kỳ phong trào thể dục thể thao nào, nghe nói mấy người chơi piano thường rất chú trọng bảo vệ đôi tay, trời ạ, cậu ấy sẽ không mua bảo hiểm tay đấy chứ?
Nghĩ đến đôi tay quý báu này vì cứu cậu mà đánh nhau với mũi đinh cứng rắn đến mức rách da chảy máu, Đường Chung hít ngược một hơi khí lạnh, cảm thấy trên đỉnh đầu mình xuất hiện bốn chữ đỏ như máu —— nghiệp chướng nặng nề.
Sắp tới trung thu, hôm sau được nghỉ lễ, Đường Chung thừa dịp hôm nay là ngày cuối đạp xe chạy vào trung tâm thành phố một chuyến, ôm một bọc giấy trong ngực bước vào phòng học, sau khi lên lớp bọc giấy đó được chuyển đến bàn Doãn Kham, mở ra xem, là ba chiếc bánh trung thu vẫn còn bốc hơi nóng.
Dưới đáy túi giấy dán một tờ giấy, viết: Nhân táo đỏ, bổ máu lắm, nhân lúc còn nóng ăn đi!
Hạ Gia Huân ngồi ghế trước đang đọc manga rất khí thế, bỗng dưng nghe thấy phía sau có tiếng cười khẽ thì sợ đến mức run rẩy, nâng cuốn sách lên che mặt, lặng lẽ quay đầu ra phía sau: “Anh Doãn sao vậy?”
Một bàn tay thon dài đặt lên sát vai cậu ta, giữa hai ngón tay kẹp một tờ giấy nhỏ: “Chuyền cho hàng thứ tư của tổ ba.”
Hạ Gia Huân toét mắt nhìn hai lần, sau khi xác định thì chửi “Mịa” một tiếng, tức giận giật tờ giấy ra, đưa cho bạn học ngồi phía sau tổ ba: “Chuyển cho Mộc Đông Đông!”
Tết trung thu này bởi vì sắp đến tháng thi nên không được vui cho lắm.
Đường Chung cũng như vậy, ban ngày làm công ban đêm đi học, chỉ qua ba ngày mà cơ thể như bị đào rỗng, so với lúc thường còn mệt hơn.
Sau kỳ nghỉ, giờ tiếng anh đầu tiên trong buổi sáng chìm trong tiếng đọc như tiếng tụng kinh đầy mệt mỏi của các bạn học sinh, sau tiếng quát lớn của giáo viên dạy Anh mới giật mình thức giấc, đầu còn mơ màng thì bị bắt ra cửa đứng canh.
Ánh nắng ấm áp chiếu lên người, Đường Chung ngáp một hơi lớn, nghiêng đầu nhìn lại, người đứng bên trái cậu là Doãn Kham.
“Trùng hợp thế, cậu cũng ngủ gật à?”
Doãn Kham gật đầu một cái, ánh mắt mơ màng vẫn luôn đặt trên quyển sách tiếng anh, trong cơn buồn ngủ còn mang theo chút nghiêm túc.
Đường Chung nhịn không được mà chỉ vào sách của anh: “Giả bộ cũng nên giả bộ cho ra dáng chút chứ, sách cầm ngược rồi kìa.”
Doãn Kham hơi hé mắt, xác nhận số trang đang nằm góc trên bên phải xong, chậm rãi xoay ngược sách lại, tìm một từ vựng nhìn chằm chằm, tiếp tục trợn mắt ngủ gật.
Lớp khoa học tự nhiên của trường trung học số Mười Lăm trước nay trọng lý khinh văn, trong số bảy tám học sinh bị phạt ra ngoài cửa đứng, có năm người trong số đó đã ghi bài kiểm tra toán vào sách tiếng Anh để học.
Đường Chung chưa kịp chuẩn bị chiêu thức ấy, chán nản lẩm nhẩm một bài khóa, sau đó tìm Doãn Kham nói chuyện: “Haiz, thành tích tiếng Anh của cậu thế nào?”
Doãn Kham vẫn còn buồn ngủ, nghe vậy chỉ gật đầu một cái.
Đường Chung hiểu nó thành ý “Tốt”, nhưng vẫn nhắc nhở anh: “Dựa theo tình huống trong quá khứ, kỳ thi đầu tiên cậu hẳn là ở nhà ăn, ở đó phát thông báo bị vọng lại, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến bài thi nghe của cậu.”
Không biết Doãn Kham có nghe lọt hay không, chỉ gật đầu một cái.
“Cậu đừng coi đây là chuyện nhỏ.” Hoàng đế chưa vội thái giám đã vội thay, Đường Chung đề nghị, “Buổi trưa tan học đừng lỉnh đi nữa, để tôi dẫn cậu đi xem thế nào.”
Học sinh trong trường trung học số Mười Lăm rất đông, bình thường một phòng ngồi năm đến sáu mươi học sinh, lúc đi thi thì một phòng xếp nhiều nhất ba mươi người, cho dù dùng hết cả phòng mỹ thuật, phòng thí nghiệm hay giảng đường thì vẫn không đủ, cho nên không còn cách nào khác ngoài tận dụng luôn cả nhà ăn.
Doãn Kham là học sinh chuyển trường, vừa có số thứ tự xếp gần phía sau, vừa không có xếp hạng thi giữa kỳ năm ngoài, cho nên bị sắp xếp vào phòng thi cuối cùng.
Buổi trưa đứng trước bảng thông báo xác nhận phòng thi từng người xong, Đường Chung lại kéo Doãn Kham đi qua nhà ăn.
Tô Văn Uẩn cùng Hạ Gia Huân theo sát phía sau, hai người líu ra líu ríu ồn ào cả đường đi, chờ đi vào nhà ăn rồi mới yên tĩnh, mỗi người một mâm thức ăn xếp hàng đi lấy cơm.
Đường Chung không vội ăn cơm, tìm một bàn trống chỉ cho Doãn Kham xem: “Lúc thi chắc hẳn cậu sẽ ngồi ở gần đây, trên bàn sẽ phát số báo danh, mỗi người một bàn, lưng quay về phía bắc, mặt hướng về phía nam.”
Doãn Kham bị cậu kéo tới, đối với loại phòng thi kỳ lạ này cũng không ý kiến gì, chỉ cảm thấy cái bàn liền ghế bằng kim loại ngồi không được thoải mái cho lắm.
“Có phải hơi lạnh không?” Đường Chung run rẩy chà xát cánh tay, “Không sao đâu, đến lúc đó mang theo cái đệm lót, nếu cậu không có thì tôi mang cho một cái, thi chỉ mất một ngày thôi, chịu khó chút là được.”
Doãn Kham rất ngạc nhiên với đống kinh nghiệm lão luyện của cậu: “Cậu hay thi ở đây à?”
Nói đến đây, Đường Chung lại tỏ vẻ kiêu ngạo: “Sao thế được, thành tích của tôi tuy không tính vào top đầu, nhưng cũng vào dạng “tầng trung” đấy.”
Cả khóa lớp mười một có tổng cộng hơn một ngàn người, lớp khoa học tự nhiên chưa đến năm trăm, tất cả mọi người chọn ra năm mươi người đứng đầu gọi là top trên, hay còn gọi là người đứng đầu mỗi lớp, là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm.
Doãn Kham không biết “tầng trung” trong miệng cậu rốt cuộc thuộc vị trí nào, ít nhất chỉ có thể từ vở ghi của cậu mà thấy cậu có thái độ học tập rất tốt, thành tích hẳn sẽ không kém bao nhiêu.
Đường Chung thấy Doãn Kham đang suy tư, cho là anh đang thầm hạ quyết tâm sau lần thi này phải thoát khỏi nhà ăn, cảm giác nguy hiểm từ trước nay chưa từng có kéo tới, Đường Chung bỗng không còn tự tin vậy nữa, duỗi ngón út đòi ngoéo tay với Doãn Kham: “Nói xong rồi, anh em học dốt phải cùng tiến, ai ra trước người đó là cún.”
Kỳ thi kết thúc học kỳ có cùng ngày thi, quả nhiên Doãn Kham nhận được lớp nệm lót thêu hoa Đường Chung mang đến từ nhà.
“Nhìn hơi bóng lộ một chút, nhưng ngồi xuống mông rồi có ai thấy được đâu.” Đường Chung nói.
Doãn Kham không từ chối ý tốt của cậu, mang vào đến phòng ăn rồi nhưng lại quên dùng, sáng hai môn chiều hai môn tối thêm môn nữa, nguyên một ngày ngồi trên ghế khiến mông cảm thấy hơi lạnh.
Kết quả thi cuối kỳ của trường trung học số Mười Lăm luôn ra nhanh, giáo viên các tổ chăng đèn chiến đấu một đêm, sáng hôm sau lập tức mở máy tính thống kê thành tích trong phòng làm việc, tờ giấy xếp thứ tự được đóng dấu đỏ thẫm xong thì dán lên cửa sổ trước sảnh, học sinh chỉ cần đi ngang qua là thấy ngay.
Lớp trưởng Thích Nhạc bị các bạn học đẩy làm quân tốt thí đến văn phòng dò hỏi mấy lần, cuối cùng mang về thông tin sẽ dán bảng trước giờ tự học buổi tối, trong phòng học lập tức nháo nhào lên.
Hạ Gia Huân ngày thường oai phong lẫm liệt cũng căng thẳng đến mức cắn ngón tay: “Làm sao đây, tối nay mẹ tôi nói muốn đưa cơm, bà ấy sẽ thấy đống xếp hạng kia mất, môn toán tôi còn chưa viết xong đề mục, vật lý thì để trống hai ba câu, xong đời rồi.”
Thấy Doãn Kham bình tĩnh như vậy, còn vẽ thêm một con Cinnamoroll vào vở Đường Chung, Hạ Gia Huân càng muốn khóc hơn: “Hâm mộ anh Doãn quá, không cần để tâm gì cả.”
Ngòi bút dừng lại, Doãn Kham rũ mắt, không biết đang nói cho ai nghe: “Ừ, tôi không để tâm.”
Thời gian thoáng cái đã hết tiết ba buổi chiều, khoảng cách đến lúc dán kết quả còn chưa tới một canh giờ, Doãn Kham cùng Đường Chung lại bị gọi đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm.
Hết thảy mọi người đều cho là chuyện của hai người bọn họ liên quan đến lần thi cuối kỳ này, trong ánh mắt tiễn hai người đi đều có chút đồng tình, cứ như sắp vào đầm rồng hang hổ gì đó.
Đi vào trong văn phòng, không ngờ thầy Tôn lại đập bàn một cái, nói đến chuyện khác.
“Hai thằng oắt con các cậu, cái tốt không học lại đi đánh nhau ngoài trường đúng không? Còn đánh người ta bị thương đi tìm các cậu.” Lão Tôn chửi đến mức nước miếng tung bay, “May là hai kẻ kia cũng là lưu manh đầu đường xó chợ, bị cản lại trước cửa an ninh, bằng không hôm nay bị làm loạn chắc rồi!”
Đường Chung rụt đầu, vết bầm trên cổ cậu vừa mới tiêu bớt, không dám thở mạnh một tiếng. Doãn Kham thì không nói lời nào, đứng thẳng tắp ăn mắng, mu bàn tay để ở phía sau, vừa vặn che khuất vết thương đang đóng vảy.
Chẳng ai ngờ hai tên đại ca kia còn có thể tìm tới trường học, cũng không biết hỏi thăm được tên hai người bọn cậu từ đâu, sợ là tốn không ít công sức, bằng không sẽ không mất nhiều ngày vậy mới tìm đến.
Thầy Tôn còn đang lải nhải: “Tôi đã nhấn mạnh biết bao nhiêu lần rồi, học sinh thì chỉ nên lấy học hành làm nhiệm vụ thôi, chuyện gì không quan trọng thì để sang một bên, còn một năm nữa là tốt nghiệp cấp ba rồi, thi tốt thì cả đời được hưởng, thi không tốt nuối tiếc cả đời. Tình cảnh gia đình các cậu tôi cũng biết chút ít, có khó khăn có thể nói với thầy cô, mọi người cùng nghĩ cách giải quyết, dùng nắm đấm ngoại trừ xả được giận thì có thể giải quyết vấn đề không?”
Nghe đến mấy chữ “Tình cảnh gia đình”, Đường Chung giật mình đứng thẳng người lên, theo bản năng nghiêng đầu nhìn Doãn Kham một cái, đối phương vẫn mang bộ dáng không hề liên quan tới mình, khuôn mặt lạnh lùng, lông mày không hề động đậy.
Cuối cùng thầy Tôn dùng mấy chữ “Không được có lần sau” để kết thúc buổi phê bình, cũng bắt mỗi người viết ba nghìn chữ kiểm điểm cùng quét tước sân thể dục một tuần.
Đường Chung còn đang cảm thấy kinh ngạc vì được buông tha dễ như thế, thầy Tôn cầm lấy một tời giấy trên bàn phát cho hai cậu: “Đây là điểm thi học kỳ này, máy in trong văn phòng bị hỏng, các cậu viết giúp tôi vài bản, tan học thì đưa đến chỗ thầy cô.”
Thầy Tôn rời đi, Đường Chung ôm tâm trạng hồi hộp tìm tên của mình trên tờ điểm.
Tìm từng môn từng môn, phát hiện tất cả đều nằm trong số điểm cậu đã dự đoán, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, sau đó nhìn thấy mình đứng thứ mười trong lớp và đứng thứ sáu mươi chín toàn khóa, nhịn không được cười trộm ra tiếng.
Không những không bị thụt lùi so với học kỳ trước mà còn nhảy vài số, trong hoàn cảnh phải đi kiếm tiền thì đây đúng là niềm vui bất ngờ, chẳng trách hôm nay thầy Tôn không giữ lại lải nhải.
Trong lòng đắc ý nhưng trên mặt phải khiêm tốn. Đặc biệt là vừa quay đầu lại nhìn thì thấy Doãn Kham đã chép được một nửa, Đường Chung thấy anh bình tĩnh tới mức kỳ quái như vậy, cùi chỏ hơi đụng vào anh: “Cậu xem kết quả rồi à?”
Doãn Kham: “Ừ.”
“Điểm cậu bao nhiêu, có thoát được nhà ăn không?”
Doãn Kham không ngẩng đầu: “Tự xem.”
Đường Chung bĩu môi, dựa vào số báo danh mà tìm đến tên Doãn Kham, quét mắt một cái thì lập tức xoa nhẹ đôi mắt, cứ ngỡ mắt mình đang bị hoa.
Điểm của tất cả năm môn đã đủ để chói mù con mắt rồi, trong lớp xếp hạng năm, toàn khóa xếp hạng bốn mươi hai, như vậy càng khiến Đường Chung trợn mắt há mồm.
Doãn Kham đã viết đến hàng cuối cùng mà Đường Chung vẫn đang đứng ngẩn ra đó.
Thật lâu sau, cậu mới khó khăn nói ra từng chữ: “Cậu, sao cậu lại vượt rào như vậy…”
Nghe như cậu đang oán giận anh không chịu chờ mình, hơn nữa đã giao kèo trước ai bỏ lại người kia thì làm cún.
Tuy rằng lúc đó Doãn Kham vẫn chưa đồng ý, nhưng nghe câu “chất vấn” oan ức này, rốt cuộc anh vẫn không thể phản bác lại được.
Anh lật tới bảng điểm tiếp theo, đôi môi mỏng khẽ hé: “Vậy lần sau tôi lại bỏ một câu là được.”
Tác giả có lời muốn nói:
Đường: Coi như cậu có lương tâm… Chờ đã, sao lại nói là “Lại” bỏ một câu???
************************
Mì tóp mỡ:
Mì sốt dầu hành:
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!