Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn
Chương 31: Tầng ba bị khóa
Tuy rằng khu biệt thự này không có người ở, nhưng nhà máy công nghiệp nơi này lại không dừng cấp điện, đèn đường vẫn đang làm việc, ánh sáng coi như cũng không tồi.
Khuôn mặt trong màn ảnh của Kỳ Vô Quá vẫn tính là rõ ràng, nhưng mấy căn nhà ven đường chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy đường nét. Chẳng qua Kỳ Vô Quá đã chuẩn bị đèn pin cầm tay để đi thám hiểm, việc livestream coi như vẫn thuận lợi.
Kỳ Vô Quá đi thẳng tới đó, phát hiện quả nhiên nhà ở hai bên đều bị bỏ hoang.
Cỏ dại trong sân cao gần ngang đầu người, nước trong ao cá cũng bị vẩn đục, cho dù là phần sân được lát gạch, thì trong khe hở vẫn có cỏ dại ngoan cường đội gạch mọc lên.
Kỳ Vô Quá vừa giới thiệu cho khán giả nghe bên ngoài của nhưng căn nhà này, vừa tiến về phía trước.
Đột nhiên, trên điện thoại di động xuất hiện màn bắn pháo mà khán giả giàu có donate, theo sau là dòng tin nhắn(1).
“Căn nhà phía sau kia kéo rèm cửa sổ, chỗ đó có người ở à? Qua đó xem thử đi.”
Khán giả thấy đề nghị của tên nhà giàu kia, phần lớn đều sôi nổi tán thành.
Kỳ Vô Quá thấy thế, trong lòng liền thầm mắng cái thằng cha lắm tiền này mắt tốt thế, với loại ánh đèn kiểu này mà cũng thấy cửa sổ có kéo rèm cơ à.
Nhưng mà chuyện đã tới mức này, cậu cũng chỉ có thể quay đầu đi xem, bằng không sẽ không thỏa mãn được khán giả, dẫn tới không đạt yêu cầu.
Kỳ Vô Quá cầm di động xoay người, đi một lát rồi dừng lại trước căn nhà mà tên lắm tiền kia nói.
Cửa chính của sân là loại cửa sắt có hoa văn chạm trổ, có lẽ vì bỏ hoang quá lâu, không ai coi giữ, nên nước sơn trên cửa đã tróc ra từng mảng lớn, để lộ bộ phận bị rỉ sét ra ngoài, thoạt nhìn là kiểu nhà ma mà khán giả mong đợi.
Kỳ Vô Quá đi tới cánh cửa phụ nằm một bên, nhẹ nhàng đẩy ra, nhưng cửa không mảy may nhúc nhích.
Cậu thừa cơ nói: “Bị khóa rồi, hôm nay tôi mới chuyển tới, chưa biết tình huống thế nào nên không dám trèo vào, nếu bị bắt được sẽ không tốt lắm.”
Khán giả vậy mà không bắt cậu đi vào, dù sao nếu Kỳ Vô Quá bị bắt thì họ cũng không có trò hay để xem nữa.
Thế là dưới sự đồng ý của khán giả, Kỳ Vô Quá quay người chuẩn bị rời đi.
Không ngờ, khi cậu mới xoay người, thì một tiếng cọt kẹt vang lên, cửa sắt đột nhiên bị mở ra.
Kỳ Vô Quá quay đầu lại, cau mày.
Thứ mở ra là cổng chính, không phải cánh cửa phụ mà ban nãy Kỳ Vô Quá thăm dò.
Chỉ là bây giờ không hề có gió, sao cửa lại tự mở ra được, loại cửa sắt này bình thường khá nặng, nếu là người đẩy thì cũng phải tốn chút sức.
Tình huống trước mắt cũng không cho phép Kỳ Vô Quá suy nghĩ quá nhiều, bình luận trong phòng livestream đột nhiên bạo phát.
Tâm tình của người xem đều bị cánh cửa vườn hoa đột nhiên mở ra kích động tới mức cao nhất, khán giả có tiền nổ ba quả pháo liên tục, yêu cầu Kỳ Vô Quá đi vào.
Vườn hoa cũng không có chỗ nào đặc biệt, vẫn là dáng vẻ hoang phế không có bóng người như cũ.
Kỳ Vô Quá đi một vòng trong vườn hoa, sau đó đi thẳng tới cửa chính.
Cậu gõ một cái, không ai trả lời.
Cậu lại đẩy cửa một cái, vẫn không nhúc nhích, cửa được khóa rất chặt.
Sau đó Kỳ Vô Quá đi tới ô cửa sổ phòng khách ở tầng một, cầm đèn pin rọi vào.
Đồ dùng trong phòng khách đều được vải trắng che kín, không biết đã thiếu hơi người bao lâu.
Kỳ Vô Quá lùi lại vài bước, ngẩng đầu nhìn gian phòng bị kéo rèm mà khán giả đã nói kia.
Gian phòng kia nằm ở tầng hai, đối diện với cổng chính.
Rèm cửa sổ là loại vải màu đỏ tươi đẹp đẽ, khi ánh đèn pin cầm tay chiếu tới, lại đặc biệt gây chú ý.
Chẳng trách dưới loại ánh đèn này mà khán giả cũng để ý tới ô cửa sổ bị kéo rèm cho được, Kỳ Vô Quá chờ ở đây thêm vài phút đồng hồ, đẩy mỗi ô cửa sổ một lần, chứng minh rằng căn nhà này bị khóa rất chặt.
Lòng hiếu kỳ của khán giả được thỏa mãn, lúc này mới đồng ý cho Kỳ Vô Quá rời đi.
Cậu đi dọc theo con đường phía trước một khoảng, lần này đã đến được nơi có kịch hay, chính là biệt thự mà ông chủ bất động sản đã tự thiêu lúc trước.
Căn nhà này lớn hơn rất nhiều so với các biệt thự xung quanh, cả căn đều bốc lên mùi tiền. Chỉ là lúc này trên cửa chính làm bằng đồng tỏa ra ánh sáng lộng lẫy, lại đang dán một tấm giấy niêm phong.
Trên cửa còn dán thông báo của tiểu khu công nghiệp, đại khái nhà này là sản nghiệp tư nhân, gần đây phát hiện có không ít người muốn đột nhập vào thám hiểm, như vậy là bất hợp pháp, nếu bị bắt sẽ cho áp giải về đồn công an vân vân.
Kỳ Vô Quá thầm chửi bậy một câu, nếu như ở đây có công an thật, thì không chừng có một số việc sẽ tiện hơn nhiều.
Xung quanh biệt thự lại khác hẳn, bên ngoài được vây bằng hàng rào cao tới nửa người, nhưng nếu muốn trèo vào thì cố sức một chút vẫn có thể.
Phần tường bao xung quanh biệt thự cao chừng hai mét, bọc kín mít cả căn biệt thự này lại.
Cổng làm bằng đồng đẩy không ra, tường lại vây cao như vậy, Kỳ Vô Quá hiển nhiên sẽ không cố sức làm gì.
Thời gian còn lại của buổi livestream hôm nay không còn nhiều, Kỳ Vô Quá tạm biệt khán giả, đóng livestream rồi theo đường cũ trở về.
Lúc cậu đi tới ngôi biệt thự vừa nãy kia thì dừng lại.
Cậu luôn cảm thấy căn biệt thự này không được đúng cho lắm, Kỳ Vô Quá dùng đèn pin soi một chút, vẫn không soi ra được gì khác lạ.
Cổng vườn hoa vẫn khép kín như trước, rèm cửa sổ lầu hai vẫn còn kéo lại.
Kỳ Vô Quá ngáp một cái, cơn buồn ngủ dâng lên khiến cậu không thèm nghĩ nhiều nữa, cứ quay về ngủ trước thì hơn.
Chỉ là sau khi cậu quay đi, rèm cửa sổ lầu hai kia đột nhiên lộ ra khe hở khoảng mười cm, cứ như có ai đó ở bên trong kéo ra vậy.
****
Sau khi về đến nơi ở, Kỳ Vô Quá vừa vặn thấy Đoạn Lệ bước ra.
Cậu hỏi hắn: “Đi đâu thế?”
Đoạn Lệ đáp: “Tìm cậu.”
Kỳ Vô Quá cười cười, nói: “Không phát hiện gì cả, ngoại trừ hơi ít người, thì nơi này cũng chỉ là một tiểu khu bình thường. Bên anh thì sao?”
Đoạn Lệ xoay người đi với Kỳ Vô Quá vào phòng, sau đó nói: “Dọn xong phòng rồi, còn phòng khách để mai.”
“Vất vả rồi, để ngày mai tôi dọn phòng khách cho.”
Hai người đi lên tầng hai, Đoạn Lệ đột nhiên mở miệng hỏi: “Cậu có biết chuyện tầng ba bị khóa không?”
“Hả?” Kỳ Vô Quá nghe vậy liền mở điện thoại ra xem ghi chép của chủ trọ.
“Không nhắc tới việc này.” Kỳ Vô Quá nói: “Có lẽ là bên trong có món đồ nào đó mà chủ trọ thích nên khóa lại?”
Đoạn Lệ nói: “Không phải chỉ khóa phòng.”
“Lên xem thử nào.”
Đi tới khúc quanh nối liền tầng hai với tầng ba, Kỳ Vô Quá mới biết lời của Đoạn Lệ là có ý gì.
Trên bậc thang nối hai tầng là một cánh cửa sắt to lớn, chặn đứng toàn bộ lối vào tầng ba. Trên cửa bám đầy bụi bẩn, thoạt nhìn là biết đã lâu chưa được mở ra.
Lúc này đã rất muộn, Kỳ Vô Quá cũng không tiện quấy rầy chủ trọ nữa, chỉ có thể bỏ qua chuyện lầu ba, quay về phòng mình đi ngủ.
Sáng hôm sau, Kỳ Vô Quá bị Đoạn Lệ gọi dậy.
Cậu là người thất nghiệp, nhưng nhiệm vụ nhân vật của Đoạn Lệ là phải đi mở quầy.
Ở trong biệt thự trống trải này không có gì ăn được. Hai người sau khi rửa mặt xong liền đi thẳng ra ngoài, quyết định chạy sang khu thành phố già để ăn sáng.
Lần này lại không được may mắn như thế, bảo an cũng không thể chạy vào trong đón họ được.
Thế là bọn họ chỉ có thể đi bộ đến cửa tiểu khu bắt xe bus.
Kỳ Vô Quá lê bước chân một cách nặng nhọc, cảm thấy con đường đúng là dài tới không có điểm dừng.
Cậu thấy tinh thần Đoạn Lệ vẫn rất tốt, u oán nói: “Đúng giờ đi mở tiệm là nhiệm vụ của anh mà, đâu cần phải kéo tôi theo chứ.”
Đoạn Lệ nhìn cậu một cái, nói: “Hôm qua tôi xem tầng ba thấy không ổn lắm, cho nên không muốn để cậu ở nhà một mình.”
Được rồi, vào những lúc thế này, Kỳ Vô Quá đành phải tin vào phán đoán của thiên sư chuyên nghiệp. Cậu cũng không thể không biết xấu hổ mà nói, cho dù trời có sập xuống, hay quỷ đứng đầu giường thì cậu vẫn ngủ say như chết được.
Chẳng qua khi nhắc đến chuyện lầu ba, Kỳ Vô Quá liền lôi điện thoại ra, gửi một tin nhắn Wechat cho chủ trọ.
“Xin chào, cho hỏi vì sao tầng ba lại bị khóa vậy?”
Kỳ Vô Quá gửi tin nhắn Wechat hỏi rất thẳng thắn, bởi vì đây chỉ là trò chơi, NPC chủ trọ không hề lộ mặt này chắc chắn là nơi cung cấp những manh mối đầu tiên cho bọn cậu.
“Khóa lại là vì muốn tốt cho cậu.”
Lời nói của chủ nhà trọ rất mờ ám, nhưng đối với Kỳ Vô Quá đã từng ngụp lặn vài lần trong game, thì cậu vừa nhìn đã biết trong này có đầu mối cho mình.
Thế là Kỳ Vô Quá nhanh chóng nhập vai vào một khách trọ phiền nhiễu, tỏ vẻ mình bỏ tiền thuê nhà nên quyền sử dụng tòa nhà cũng là của mình, trước đó trên hợp đồng cũng không nói rõ lầu ba không thể sử dụng.
Sau vài lần nhắn tin, chủ trọ dường như bị cậu chọc giận, nói thẳng một câu rất đanh thép.
“Tôi gửi chìa khóa cho cậu, đừng có hối hận đấy.”
Lúc nhận được tin này, Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ đã đứng ở bến xe chờ bus đến.
Đoạn Lệ đọc xong điện thoại mà Kỳ Vô Quá nhét cho, khẽ gật đầu nói: “Tầng ba có liên quan tới chủ tuyến.”
Kỳ Vô Quá nói: “Tôi cũng thấy vậy, đảo Giang Tâm này quá tà môn. Chỉ là chủ tuyến có lẽ xoay quanh người chơi, mà những người chơi khác lại không ở trên đảo…”
Nói còn chưa xong câu, xe bus đã chạy tới.
Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ lên xe, hai người chơi nửa ảo nửa thật hôm qua đã ngồi sẵn trên đó.
Ở trạm tiếp theo, bà chủ gia đình cũng lên xe, người kỳ quái tối qua theo cô ta xuống xe lại không có mặt.
Chẳng qua chỉ là một chuyến xe bus bình thường mà thôi, người chơi sẽ vì bắt buộc của trò chơi mà đúng giờ xuất hiện, còn NPC thì tùy cơ.
Xe bus đi thẳng một mạch về phía trước, đi vào đường hầm hôm qua. Lúc chạy qua mảnh ruộng to lớn, Kỳ Vô Quá quay đầu ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Khu vực mới này tuy rằng khá hoang vu, nhưng cũng có nhiều phong cảnh đẹp.
Thị lực của cậu rất tốt, có thể thấy trong mảnh ruộng hoang kia có mấy người đang đứng.
Xe càng đi càng gần, Kỳ Vô Quá cảm thấy có gì đó sai sai. Cứ coi như là nông dân sáng sớm đi kiểm tra ruộng nhà mình đi, thì vị trí mà họ đang đứng cũng quá kỳ lạ rồi.
Người bình thường sẽ lo rằng mình đạp hỏng giống mạ mà đứng một bên ruộng lúa, làm gì có ai đi đứng giữa ruộng như vậy.
Kỳ Vô Quá đẩy cửa sổ thò đầu ra nhìn, phát hiện những người kia không hề động đậy, trên y phục rách rưới còn dính mấy cọng cỏ khô.
Thì ra là người rơm, bây giờ đã rất hiếm khi thấy chúng, cho nên trong khoảnh khắc đó Kỳ Vô Quá mới không nghĩ ra.
Đột nhiên Kỳ Vô Quá thấy vai mình chùng xuống, cậu quay đầu lại, thấy Đoạn Lệ cũng nhích tới, còn đặt tay hắn lên vai mình.
Kỳ Vô Quá hồn nhiên không thèm để ý, quay đầu ngắm tiếp những người… à không, bù nhìn rơm kia, xe bus lúc này đã sắp vào trạm, càng tiện cho cậu quan sát.
“Tôi luôn cảm thấy mấy con bù nhìn kia không ổn cho lắm.” Kỳ Vô Quá nói.
Đoạn Lệ nhỏ giọng thì thầm: “Quần áo trên con bù nhìn kia giống quần áo của người hôm qua như đúc.”
*********
Chú thích:
(1) Bắn pháo donate: Cô nào hay xem livestream game chắc cũng biết cái này ha, nó là cái dòng mà mỗi khi có người donate tiền thì sẽ hiện lên giữa màn hình ấy, có cái còn kèm cả nhạc nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!