Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A - Chương 197: Cô gái ngốc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
99


Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A


Chương 197: Cô gái ngốc


Thời điểm thú vị nhất của đại hội thể thao mùa thu chính là khâu chuẩn bị, một khi đã bắt đầu rồi thì hoàn toàn dựa theo kế hoạch mà tiến hành, không hề có chút tự do nào nữa, đầu óc bây giờ chỉ tập trung vào thứ hạng mà thôi.

Trần Hán Thăng vẫn nhịn cho đến lúc phụ đạo viên Quách Trung Vân rời khỏi thao trường, hắn cũng chuẩn bị trở về ký túc xá ngủ, có điều bị Trần Thiêm Dụ cản lại.

“Cậu cũng không nên lười biếng quá thể như thế, lại đây cùng tôi nói chuyện phiếm đi.”

Trần Thiêm Dụ là chủ tịch viện hội học sinh, một thân phận khác là cao phú soái(Con đại gia), theo lý thuyết ở trong hội học sinh rất là có nhân duyên, thực sự thì cậu ta vẫn có nhưng có điều đều là khác phái, Fan của cậu ta ở trong Tài Viện thực sự cũng rất nhiều.

Có điều cũng chính là bởi vì như vậy, Trần Thiêm Dụ không thích những cô nữ sinh thanh thuần hoặc là giả vờ thanh thuần, chính vì vậy loại nữ sinh như Thương Nghiên Nghiên lại tỏa ra rất nhièu khí tức thu hút cậu ta.

Mặt khác, ở Tài Viện Trần Thiêm Dụ lại không có bạn bè được tính là thân thiết, tại sao lại như vậy?

Người khác không cao, không đẹp trai như cậu ta thì thôi, thì vẫn là không có nhiều tiền như cậu ta. Trần Thiêm Dụ lại là chủ tịch hội học sinh, như vậy ai tình nguyện cùng nam nhân như thế chơi đùa. Nếu có chơi chẳng phải sẽ trở thành người qua đường thôi sao?

Có điều Trần Hán Thăng thì lại khác, Trần Thiêm Dụ còn luôn cảm thấy ánh mắt của Trần Hán Thăng còn có một tia đáng thương.

Đáng thương?

Trần Thiêm Dụ cho rằng là chính mình nhìn lầm, Bản thân mình điều kiện tốt như vậy, lại có nhiều cô gái có ý định yêu thích như vậy, tại sao lại có cảm giác đáng thương cơ chứ?

Cũng bởi vì vậy, Trần Thiêm Dụ thích cùng Trần Hán Thăng tán gẫu, bởi vì có một loại không che giấu chân thực.

Hai người ngồi ở trên bậc thang cùng nhau chém gió, hút thuốc trong miệng thì hầu như là mùi khói, trong tai thì chỉ nghe tiếng từ loa phát thanh: “Chúc mừng bạn XX hệ XX ban XXX được giải…”.

Có lúc gặp phải bạn học cùng ở công cộng quản lý ban 2 thi đấu, Trần Hán Thăng cũng qua cổ vũ trợ uy.

Kỳ thực cổ vũ cho người mình quen biết cũng là một cách tham gia, tiếng súng vừa vang, nhìn khuôn mặt quen thuộc đang chạy trên đường đua. Ít nhất lúc đấy chúng ta đều muốn bọn họ dành được chiến thắng.

Dưới sự ảnh hưởng của bầu không khí này, cho dù hét cho khản cổ thì cũng không để ý.

Có điều sau khi cuộc tranh tài kết thúc, chúng ta lại cảm thấy rất tẻ nhạt, nghĩ thầm trong lòng những cuộc thi này liên quan gì đến mình nhỉ?

Thật giống như cả người rùng mình một cái cảm thấy thế giới này thật là vô vị.

Có điều Trần Hán Thăng là lớp trưởng, tuy hắn vừa run cầm cập xong thì vẫn còn muốn đi lên cổ vũ cho hai người dự thi nữa.

“Mẹ nó khó chịu thật.”

Trần Hán Thăng nói thầm một câu, hắn chuẩn bị bỏ lại Trần Thiêm Dụ rồi trực tiếp đi về ký túc xá, có điều trước khi trở về lại theo bản năng tìm kiếm Thẩm Ấu Sở hiện tại đang ở đâu.

Thế giới này có mấy người rất kỳ quái, không yêu nhưng vẫn không buông tha cho nhau, tỷ như Hoàng Tuệ cùng Vương Tử Bác;

Có mấy người càng kỳ quái, yêu người những vẫn buông người.

Trần Hán Thăng đặc biệt ghét loại tình yêu thứ hai, trước đây Tiểu Ngư Nhi tuy thích hắn nhưng vẫn cứ muốn rời khỏi, Trần Hán Thăng không có cách nào để nứu giữ, không phải vì câu ngu ngốc “Chúc cậu hạnh phúc” mà là câu “Chúc chúng ta đồng thời hạnh phúc” làm cho hắn không có cách nào rời khỏi cô ấy được.

Nói chung, hắn là sẽ không bỏ qua Thẩm Ấu Sở, cũng sẽ không quản người khác soi mói hắn điều gì.

Thẩm Ấu Sở rất dễ tìm, hầu như mọi người đều đang ở sân vận động xem trò vui, chỉ có Thẩm Ấu Sở mặc một bộ quần áo sạch sẽ, trên đầu gối đặt một quyển sách, chính cô nàng cũng đang ngơ ngác nhìn chằm chằm Trần Hán Thăng.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Thẩm Ấu Sở cuống quít cúi đầu.

Kỳ thực Thẩm Ấu Sở rất muốn cùng Trần Hán Thăng ngồi cùng một chỗ, ở cùng một chỗ với hắn, không cần phải trò chuyện cũng không cần phải vận động gì, đối với cô thì chỉ cần nhìn con kiến hoặc là nhìn mây phía chân trời thì như thế đã đủ thỏa mãn.

Có điều ngày hôm qua Trần Hán Thăng đột nhiên có chút lạnh nhạt, Thẩm Ấu Sở cũng không biết mình đã làm sai điều gì, vẫn thấp thỏm quan sát Trần Hán Thăng.

Bên cạnh Hồ Lâm Ngữ hích vào vai cô: “Bạn trai đang gọi cậu kìa.”

Thẩm Ấu Sở vừa ngẩng đầu, quả nhiên thấy Trần Hán Thăng đang cười vẫy tay gọi mình, cô nhanh chóng nghe lời chạy tới, lại giống như một con mèo nhỏ ôn nhu.

Hồ Lâm Ngữ thở dài: “Có người, đời này chỉ yêu có một lần, cặn bả nam vận may thật tốt.”

“Chậm một chút, cẩn thận ngã đấy.”

Trần Hán Thăng xem dặn dò.

Sau đấy Thẩm Ấu Sở ngồi xuống. Giữa hai người có chút khoảng cách, cô đại khái còn đang lo lắng tâm tình của Trần Hán Thăng, không dám áp sát quá gần.

Trần Hán Thăng cười cợt, chủ động tới gần một chút: “Em đang đọc sách gì vậy?”

“Tiếng Anh.”

Thẩm Ấu Sở chủ động lấy sách tiếng Anh đưa cho Trần Hán Thăng nhìn thấy tên.

“Từ vựng tiếng Anh dành để thi nghiên cứu?”

Trần Hán Thăng bật thốt lên: “Hiện tại đã nghĩ muốn thi nghiên cứu sao?”

Hắn nghĩ thầm có một số việc vẫn không có lệch khỏi con đường tương lai kia, Thẩm Ấu Sở cuối cùng còn có thể thi nghiên cứu.

Thẩm Ấu Sở cảm thấy Trần Hán Thăng phản ứng có phần thái quá, trong ánh mắt tỉnh tỉnh mê mê, nhỏ giọng trả lời: “Đây là sách của Vịnh San, cậu ấy đi thi đấu nên nhờ tớ cầm giùm.”

“Nếu như cậu thi đậu nghiên cứu sinh, đúng không có ý định rời đi? Có nhiều cặp chia tay ngay khi có người vào được cao học đấy.”

Khuôn mặt Trần Hán Thăng tỏ vẻ dọa nạt nói.

Cô bé Thẩm Ấu Sở bị Trần Hán Thăng dọa sợ, đong đưa tay nhỏ giải thích: “Không có nha, tớ không thi nghiên cứu toàn quốc, cũng không bỏ cậu mà đi đâu.”

Hai người tuy cùng nhau lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên Thẩm Ấu Sở nói ra những “Lời yêu thương” như thế này. Cô còn không kịp thẹn thùng đã cẩn thận cùng Trần Hán Thăng bảo đảm: “Cậu không nên tức giận, tớ sẽ không đi thi nghiên cứu sinh toàn cuốc đâu.”

“Tại sao lại không thi?”

Trần Hán Thăng lại cười hì hì hỏi ngược lại: “Bản thân của tớ khá lười, nói không chừng sau này tốt nghiệp xong thì nằm ỳ ở nhà chơi game, còn muốn dựa vào cậu bao nuôi, nghe nói lương nghiên cứu sinh cao lắm.”

Hắn vừa nói vừa quan sát khuôn mặt bóng loáng của Thẩm Ấu Sở: “Tớ ở nhà làm cá ướp muối. Cậu còn thích tớ không?”

Thẩm Ấu Sở lắc đầu một cái, vẻ mặt thành thật cùng Trần Hán Thăng nói: “Không, không chê, cậu có thể ở nhà trông con cũng không sao cả.”

“Ha ha ha.”

Trần Hán Thăng không nhịn được nở nụ cười, dùng tiếng Xuyên Du trả lời: “Cậu thật đúng là một cô gái ngốc.”

Thẩm Ấu Sở không biết xảy ra chuyện gì, kỳ thực những câu này đều là lời nói thật lòng, chỉ là không đuổi kịp tư duy của Trần Hán Thăng.

······

Cuối cùng cũng xong ngày đầu tiên của đại hội thể dục, cổ họng Trần Hán Thăng có chút nghẹn cứng lại. Ngày thứ hai hắn đang định ở ký túc xá nghỉ ngơi thì lại có điện thoại của Vu Dược Bình gọi tới.

“Câu hôm qua cùng viện trưởng Lục nói chuyện gì thế?”

Vu Dược Bình ở trong điện thoại rất tò mò: “Lúc nãy tôi vừa nói qua một chút về chuyện phòng chứa đồ. Nghe xong thì viện trưởng Lục có nói là rảnh rỗi sẽ gọi cậu đến trò chuyện một chút, hình như rất coi trọng cậu.”

Trần Hán Thăng cười nói: “Em đây là học sinh ba tốt mà?”

Cúp điện thoại xong thì hắn ngay lập tức rời giường đánh răng rửa mặt, có điều lúc thay quần áo, Trần Hán Thăng lại không có ăn mặc đoàng hoàng, cũng không mặc bộ quần áo thể dục, trái lại chạy ra ban công lấy bộ quần áo thi đấu của Quách Thiếu Cường mặc vào.

Bởi vì đã giặt qua, Trần Hán Thăng trực tiếp khoác lên người, thuận tiện vuốt mái tóc cho ướt nhẹp, chạy một đường tới văn phòng của Lục Cung Siêu.

Nếu là bình thường, Trần Hán Thăng nói không chừng phải mặc bộ đồ sao cho biểu thị sự cung kính, có điều bây giờ là đại hội thể dục thể thao, đương nhiên phải mặc sao cho thích hợp nhất?

Nếu như mặc quần áo thể thao thì lại không hợp, không có khí tức của học sinh.

Văn phòng của Lục Cung Siêu khá lớn, xét theo hành chính mà nói, Phó chủ nhiệm học viện Tài Viện tương đương với phó thị trưởng của một thành phố bình thường, đương nhiên quyền lực lại chênh nhau một trời một vực.

Lão Lục chỉ là tương đương với cấp phó phòng, muốn biến thành “Hưởng thụ XX biên chế” tài nguyên, trừ phi rời khỏi chức vụ này đi.

“Viện trưởng lục.”

Trần Hán Thăng gõ cửa.

Lục Cung Siêu ngẩng đầu lên, hai mắt đánh giá Trần Hán Thăng: “Không có làm lỡ cuộc thi của cậu chứ?”

“Không có, ngày hôm nay em không có thi đấu.”

Hắn cũng xác thực không thi đấu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN