Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được?
Chương 81: Tắm rửa
Hầu Mạch có thẻ tắm của giáo viên và nhân viên, có thể quẹt thẻ đi vào.
Hôm nay là thứ sáu, buổi chiều học sinh bình thường và giáo viên chỉ có hai tiết gặp nhau, sau đó là được về.
Còn học sinh thể dục như bọn họ gần đây phải tập huấn, thời gian về muộn hơn.
Khoảng giờ này thì cả huấn luyện viên Vương và Âu Dương Cách đều đã lái xe ra khỏi trường, học sinh thể dục hiếm hoi lắm mới đến tắm thì cũng tắm ở phòng thể chất, chỉ có hai người họ đến phòng tắm cho giáo viên và nhân viên.
Hầu Mạch khóa trái cửa lại, để Tùy Hầu Ngọc ngồi trên ghế gỗ đặt giữa phòng thay đồ, hỏi: “Có cần chậm lại không?”
“Tay chân tôi chả còn tí sức nào, thế mà sao cậu vẫn vận động được hay vậy?” Tùy Hầu Ngọc khó chịu hỏi.
Lòng hiếu thắng kỳ quặc khiến cậu có cảm giác bản thân không bằng người ta bất cứ khi nào tình trạng của cậu kém hơn Hầu Mạch.
“Làm ơn đi, tôi luyện bao nhiêu năm rồi, ít nhiều cũng trải qua loại huấn luyện như thế này mấy lần. Lần đầu tiên tham gia đã có thể đuổi kịp thì cậu coi như thuộc cấp bậc thần tiên rồi đấy. Hồi bọn Đặng Diệc Hành mới học lớp mười còn khóc mấy lần liền! Cậu làm được như vậy đã cực kỳ lợi hại.”
Tùy Hầu Ngọc vẫn không cao hứng nổi, im lặng không nói gì, luôn cảm thấy mình bị người ta ôm ra mất hết mặt mũi.
Hầu Mạch sắp xếp xong đồ đạc của hai người, tiếp đó đi đến cạnh Tùy Hầu Ngọc hỏi: “Cậu tự cởi quần áo được không?”
Tùy Hầu Ngọc theo thói quen bắt chéo tay để cởi áo ra. Trước kia làm động tác này rất dễ dàng nhưng giờ đây lại hơi phí sức.
Hầu Mạch đi tới giúp đỡ, bảo cậu giơ tay lên rồi lột áo ra giúp cậu.
Tiếp theo hắn nâng Tùy Hầu Ngọc lên, để cậu dựa vào bên vai còn mình thì giúp cậu cởi quần dài.
Im lặng một hồi, Hầu Mạch hỏi: “Đồ lót thì sao?”
“Tôi tự mình cởi.”
“Tôi đi chỉnh nhiệt độ nước cho cậu.”
Hầu Mạch đứng dậy tìm một cái ghế trong phòng thay đồ, mang vào phòng tắm cọ rửa sạch sẽ, bên trên còn lót bằng bộ quần áo bẩn của mình, không quan tâm bộ đồ có bị dính nước hay không.
Vừa đi ra thì thấy Tùy Hầu Ngọc đang vịn tường bước tới.
Ánh mắt của hắn quét qua cơ thể Tùy Hầu Ngọc rồi cố gắng rút về, mở cửa thủy tinh để Tùy Hầu Ngọc đi vào: “Cậu ngồi trên ghế tắm đi, có việc gì nhớ gọi tôi.”
“Ừm.” Tùy Hầu Ngọc yếu ớt trả lời.
Hầu Mạch quay lại phòng thay đồ, lấy chai nước khoáng ra “Ừng ực ừng ực” tu một hơi hết nguyên chai.
Hồi lâu sau, hắn cởi quần áo đi tắm, kết quả mới vừa mở nước ra được một lúc thì nghe thấy Tùy Hầu Ngọc gọi: “Cậu gội đầu giùm tôi cái.”
“Á, cậu đợi tí…”
“Không cần quấn khăn tắm, tôi không quay đầu nhìn đâu mà lo, với lại cũng không phải chưa từng thấy.”
“Không phải, chờ chút…” Hầu Mạch vẫn ngoan cố lấy khăn tắm quấn lại, không phải vì muốn che vật màu hồng mà là sợ mình “chào cờ” giở trò lưu manh với Tùy Hầu Ngọc.
Với cái tính tình táo bạo của cậu ấy, nếu bắt được chắc thiến hắn luôn.
Hầu Mạch quấn kĩ khăn tắm rồi mới chịu vào, thấy Tùy Hầu Ngọc ngồi trong phòng tắm quay lưng về phía hắn, đã đóng nước.
Từ góc nhìn của mình, hắn có thể nhìn thấy tấm lưng mảnh mai trơn bóng của Tùy Hầu Ngọc, mái tóc ướt nước dán lên da đầu, từng giọt thuận theo đuôi tóc nhỏ xuống, giọt nước trượt dọc theo lưng rơi xuống ghế.
Hắn đứng sau lưng Tùy Hầu Ngọc, lấy dầu gội đầu bôi lên đầu cậu, tạo bọt cho dầu gội rồi bắt đầu giúp cậu gội đầu, tiếp theo dùng vòi hoa sen giúp cậu xả sạch bọt.
Tóc Tùy Hầu Ngọc khá nhiều nên hắn cảm thấy hình như chưa xả sạch hết dầu gội, cứ lặp đi lăp lại nửa ngày mới xong.
Gác vòi hoa sen về kệ, Hầu Mạch thở dài nhẹ nhõm. Độ kiếp thành công.
Kết quả hắn vừa xoay người đi thì nghe Tùy Hầu Ngọc nói: “Lau người hộ tôi nữa, tôi không làm nổi.”
Có cần ác như vậy không?
Đây chắc chắn là đại chiêu.
Hầu Mạch cúi đầu nhìn khăn tắm trên người mình, Tùy Hầu Ngọc không mang đồ dùng tắm rửa tới nên không có khăn, giờ lấy xuống thì che bằng cái gì đây.
Cuối cùng, hắn khẽ nghiến răng, giật khăn tắm xuống giúp Tùy Hầu Ngọc lau người sạch sẽ.
Tùy Hầu Ngọc có khăn mặt có thể tự lau tóc, Hầu Mạch dùng khăn tắm phủ lên người cậu mấy lần, tùy tiện chà lau vài cái rồi để cậu tự xử phần còn lại.
Tiếp theo cầm lấy khăn mặt của Tùy Hầu Ngọc giúp cậu lau tóc.
Lúc Hầu Mạch lau tóc giùm hắn đứng đối diện cậu, Tùy Hầu Ngọc không nhịn được sự tò mò, con mắt đảo đảo, liếc xuống chỗ gì đó màu phấn hồng một cái.
Tốc độ quá nhanh… Chả thấy rõ.
Tùy Hầu Ngọc cố tỏ vẻ bình tĩnh, chuẩn bị phạm tội lần nữa, nhanh chóng giương mắt lên nhìn thoáng quá, tự nhiên không nín được bật cười.
Cơ bụng này trắng thật trắng, hồng thật hồng.
Nghĩ nghĩ một chút, lia mắt nhìn lông tóc màu đay kia rồi không kìm được cười ra tiếng.
“Ngọc ca, cậu đừng quá đáng.” Rốt cuộc Hầu Mạch không nhịn được nữa mở miệng nhắc nhở.
“Thế cậu làm gì tôi nào?” Tùy Hầu Ngọc hùng hồn hỏi ngược.
Được chiều riết nên chẳng thèm sợ hãi.
“Tôi làm gì ý hả?” Hầu Mạch bị chọc giận quá mà cười lên, chặn ngang lối đi ra ngoài của Tùy Hầu Ngọc, ôm cậu đặt lên băng ghế gỗ, vươn tay nhéo nhéo bắp thịt trên cánh tay cậu: “Dám khiêu khích tôi à?”
“Đừng nghịch!” Cả người cậu bây giờ đụng chỗ nào cũng đau, cảm giác chua xót toàn thân không gì tả nổi, chỉ có thể mặc Hầu Mạch trừng trị.
“Cậu nghỉ ngơi lát đi, tôi đi tắm.” Hầu Mạch cũng không tiếp tục trừng phạt Tùy Hầu Ngọc, dạy dỗ xong quay lại tắm rửa.
Tùy Hầu Ngọc ngồi trên ghế nghỉ ngơi một lúc rồi mới bắt đầu chầm chậm mặc quần áo vào, nhưng không có sức để sấy tóc nên tiếp tục ngồi chờ Hầu Mạch.
Hiện tại cậu đã hình thành thói quen được Hầu Mạch chăm sóc, thậm chí không cảm thấy có gì không ổn.
Hầu Mạch tắm xong để cả người ướt đẫm ra ngoài lấy khăn tắm, dù sao khăn vẫn còn nằm ở chỗ Tùy Hầu Ngọc.
Tùy Hầu Ngọc quay đầu, liếc thấy giọt nước đang thuận theo mái tóc màu đay của Hầu Mạch lăn lăn, lướt qua cổ, rơi xuống lồng ngực, cuối cùng tản đi mắt giữa các cơ bắp phập phồng.
Da thịt trắng nõn, đứng trong phòng tắm cực kì chói mắt.
Làn da trắng hồng không giống bình thường làm cho cơ bắp toàn thân trở nên “Xinh đẹp động lòng người.”
Hầu Mạch để ý thấy xuyên suốt quá trình Tùy Hầu Ngọc đều dán mắt lên người hắn.
Hắn lau khô người Tùy Hầu Ngọc cũng nhìn, hắn mặc quần áo Tùy Hầu Ngọc cũng nhìn, đi lấy máy sấy tóc mà Tùy Hầu Ngọc vẫn đang nhìn.
Hắn cầm máy sấy hơ khô tóc cho Tùy Hầu Ngọc, còn thuận tay bóp bóp vành tai đỏ ửng của cậu.
Hình như Tùy Hầu Ngọc rất nhạy cảm, lỗ tai vừa bị đụng liền nhanh chóng ngẩng đầu nhìn, đối mặt với hắn.
Giây lát bốn mắt nhìn nhau, Hầu Mạch cảm thấy bản thân điên rồi, hắn thế mà lại muốn hôn hôn cậu.
Thế sao không hôn đi huhu
Do dự một lát, hắn ném máy sấy tóc cho Tùy Hầu Ngọc: “Hết nước rôi, để tôi xuống tầng mua hai chai, cậu tự sấy đi.”
Dứt lời hắn cầm khăn mặt vừa lau tóc vừa đi xuống tầng, đến máy bán hàng tự động mua nước.
Tùy Hầu Ngọc nhận máy sấy tóc, giơ nó lên thôi cũng thấy mỏi tay nhưng chỉ có thể tự mình hơ khô.
Tự dưng làm sao thế?
Cậu ngẫm nghĩ, hay là Hầu Mạch giận rồi?
Cậu chỉ cảm thấy màu da Hầu Mạch rất trắng, dáng người rất tốt nên mới nhìn nhiều thêm mấy lần thôi mà. Có thể thôi mà bị coi là lão già dê à?
Cậu còn chưa từng nhìn người khác như vậy đâu.
Cậu sấy được một lúc thì cánh tay quá mỏi, vừa buông xuống tạm nghỉ thì nghe thấy tiếng bước chân lên tầng.
Chẳng mấy chốc Hầu Mạch xách theo hai chai nước bước vào, có một chai đã được mở, còn bị uống mất mấy ngụm.
Hầu Mạch đặt hai chai nước lên ghế, tiếp theo đi lấy quần áo bẩn, đứng trong phòng tắm vắt kiệt nước cho chúng.
Tùy Hầu Ngọc quay đầu nhìn thoáng qua Hầu Mạch rồi nhìn hai chai nước, do dự một hồi thì chả biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại cầm chai nước đã được mở lên, vặn nắp uống mấy ngụm.
Hầu Mạch không thấy được cảnh Tùy Hầu Ngọc do dự, vừa bước ra thì thấy Tùy Hầu Ngọc đang uống chai nước của mình, nháy mắt lại cảm thấy khát.
Đây quả là tra tấn dai dẳng mà, dựa theo trình độ tự luyến của mình thì hắn cảm thấy đây là Tùy Hầu Ngọc đang quyến rũ hắn.
“Tí nữa cậu đeo ba lô, tôi cõng cậu về phòng ngủ. Đồ này còn phải đem đi giặt nữa, nếu không sẽ có mùi.” Hầu Mạch đi tới nói, làm bộ không để ý.
“Ừm, được.” Tùy Hầu Ngọc vừa trả lời vừa vặn nắp bình nước.
Sau khi thu dọn hết đồ dùng, Hầu Mạch cõng Tùy Hầu Ngọc về phòng.
Vừa mới trải qua huấn luyện cường độ cao, bây giờ còn cõng một người lên tới tầng sáu, đối với Hầu Mạch đây thật sự là một thử thách.
Tuy nhiên nếu người trên lưng là Tùy Hầu Ngọc, hắn trái lại càng gắng sức hơn mọi khi, thở không ra hơi bò đến tầng sáu, đặt Tùy Hầu Ngọc lên giường rồi bảo: “Cậu ngủ trước đi, tôi đi giặt quần áo.”
“Ừm…” Tùy Hầu Ngọc nằm trên giường, Hầu Mạch đắp kín chăn cho cậu, đưa tay liên tục vỗ vỗ lưng, chưa đến năm phút Tùy Hầu Ngọc đã thiếp đi.
Đến khi tỉnh dậy, cậu thấy Hầu Mạch đang phơi đồ ngoài ban công.
Ban công phơi quần áo của Hầu Mạch, cả bộ quần áo thể thao Tùy Hầu Ngọc vừa thay ra cũng được giặt sạch phơi lên.
Cậu liếc mắt nhìn bệ cửa sổ, giày thể thao của cậu và Hầu Mạch được lau sạch quấn giấy treo trên đó, dây giày thì được vắt trên chốt mở của cửa sổ.
Cậu định thần nhìn kỹ, đồ lót vừa thay ra cũng chễm chệ trên ban công.
Tùy Hầu Ngọc: “…”
Thật tri kỷ… Mặt mo của Tùy Hầu Ngọc đỏ ửng.
Cậu ngồi dậy, Hầu Mạch nhanh chóng từ ban công bước vào, hỏi: “Có đói bụng không? Bây giờ không ăn cơm ở trường được, nhà ăn không mở, chỉ có thể gọi đồ ăn ngoài thôi.”
“Mấy giờ rồi vậy? Không về nhà à? Dì có lo lắng cho cậu không?” Lúc Tùy Hầu Ngọc hỏi, thần trí vẫn hơi mơ màng, giọng nói cũng không rõ ràng lắm.
“Lo cái gì, đứa con trai lớn như tôi thường xuyên ở lại trường huấn luyện, mẹ đều quen rồi. Nếu cậu mệt quá thì ngủ lại trường một đêm, mai hẵng về. Không chỉ hai chúng ta ở lại phòng ngủ, phòng 611 và 634 cũng có người ở lại.”
Tùy Hầu Ngọc vò vò mái tóc, sau đó lấy điện thoại ra hỏi: “Cậu ăn gì để tôi đặt cơm.”
“Đặt đồ ăn cậu thích đi, tôi không kén ăn, chỉ cần cậu không gầy xuống thì tôi sẵn sàng ăn cứt chó.”
“Vậy cậu tự ăn của mình đi.”
Hầu Mạch đi tới ngồi đối diện Tùy Hầu Ngọc, mở Wechat lên, hình như đang nghe tin nhắn thoại của mẹ Hầu: “Con ở trường một mình à? Có sợ không?”
Không ai hiểu con bằng mẹ, mẹ Hầu cũng biết con mình nhát chết.
Hầu Mạch gửi một tin nhắn thoại: “Con ở lại trường với Ngọc ca.”
Mẹ Hầu nhanh chóng đáp lại: “Con ở với Tiểu Ngọc là mẹ yên tâm rồi. Mai mấy giờ về? Mẹ nấu sẵn cháo cho hai đứa ở trong nồi cơm điện nhé, bật nút giữ ấm, khi nào hai con về có cháo nóng ăn.”
Tùy Hầu Ngọc đang đặt thức ăn ngoài, nghe thấy vậy ngón tay đột ngột khựng lại trong giây lát.
Từ nhỏ cậu đã bị ghét bỏ. Bố mẹ cậu ngại con mình là đứa bé có bệnh, ngay cả người nhà Nhiễm Thuật cũng không chấp nhận cậu. Nhất là bố của Nhiễm Thuật, ông ta đã nhiều lần tỏ ra không thích Tùy Hầu Ngọc.
Đây là lần đầu tiên cậu nghe được những lời như vậy từ bố mẹ của người khác – ở cùng cậu rất yên tâm.
Vậy là, mẹ Hầu thực sự tin tưởng cậu đúng không?
Lời này cũng không phải nói với Tùy Hầu Ngọc, cậu chỉ vô tình nghe thấy, nhưng tự nhiên cảm thấy ê ê cái mũi.
May mà cậu vẫn luôn cúi đầu, Hầu Mạch không phát hiện có gì khác thường, tiếp tục gửi tin nhắn thoại.
Lần đầu tiên, cậu được người lớn nhà bạn bè chấp nhận ngay cả khi đã biết bệnh tình của cậu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!