Ai Đó (Mỗ Mỗ) - Chương 95
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
20


Ai Đó (Mỗ Mỗ)


Chương 95


Thế giới này thật lạ. Trước đây cậu chỉ dám lén lút nói lời yêu cho Giang Thiêm nghe, không dám để người khác biết. Giờ cậu có thể bình tĩnh nói cho rất nhiều người biết, nhưng chỉ có Giang Thiêm không nghe được.

Rõ ràng thời đại công nghệ thông tin phát triển vượt bậc, nhưng họ vẫn đứt liên lạc giữa biển người mênh mông.

Ban đầu Thịnh Minh Dương nhìn chòng chọc như chống trộm, lúc ấy Thịnh Vọng mang tâm lý cùi không sợ lở, nghĩ thầm đằng nào cũng không còn gì, thôi cho toang luôn đi – bố phí bao công sức chẳng phải vì muốn thấy con một mình ư? Vậy con làm cho bố xem.

Dạo ấy còn nhỏ, cứng đầu cứng cổ. Hiếm khi cậu phản nghịch, bởi không nỡ đâm thẳng vào lòng người khác nên chọn cách thọc người thọc luôn cả mình. Ngay trước mặt Thịnh Minh Dương, cậu xóa tài khoản, gỡ wechat, nhét chiếc điện thoại cũ và cả “À”, “Bách khoa dưỡng sinh” vào ngăn kéo khóa chặt.

Thịnh Vọng vẫn nhớ giây phút ngăn kéo khép lại, Thịnh Minh Dương đứng bên bàn không nói năng gì, nét mặt chứa đôi phần mất mát. Còn cậu mắt vừa cay xè vừa thấy nhẹ nhõm. Hệt như dùng chiếc răng nanh nhọn nhất cắn đứt vết loét đau nhất.

Sau đó, người khác liên lạc với cậu qua những cuộc gọi hoặc tin nhắn SMS. Tình hình của Giang Thiêm phải chuyển tiếp qua miệng Thịnh Minh Dương, cậu nói với ông rằng: “Bố, thế này bố đã yên tâm chưa?”

Thịnh Minh Dương không nói gì.

Ở Bắc kinh có một Hội bạn cùng trường trung học trực thuộc, hàng năm sau khi tân sinh viên nhập học sẽ tổ chức tụ tập ăn uống, đàn anh đàn chị khóa trên rảnh rỗi đều góp mặt cả, chào đón các đàn em đến thủ đô.

Lần thứ nhất Thịnh Vọng từ chối khéo. Hồi còn bé vớ phải hoạt động giao lưu thế này thì cậu như cá gặp nước, ai cũng trò chuyện được, rõ ràng tửu lượng chẳng ra sao nhưng vẫn ôm cốc uống đến mức ngu người. Về sau cậu chỉ thấy phiền thôi – hàn huyên không dứt, khách sáo, tỏ vẻ thân thiết, thực tế toàn người xa lạ. Cậu không đủ sức.

Lần thứ hai cậu bị Ớt bé và Cao Thiên Dương kéo đi.

Có lẽ là trời sinh, khi thực sự đặt mình vào hoàn cảnh ấy rồi, cậu lại tự động chuyển sang chế độ như cá gặp nước. Mãi tới khi Triệu Hi bước vào, cậu lập tức im bặt như bị ấn nút tắt tiếng.

Lúc ấy Triệu Hi liếc phát thấy ngay cậu, nói cười nhờ người khác đổi chỗ. Anh ngồi xuống cạnh cậu, nhân lúc không ai chú ý bèn vỗ vai cậu nói: “Giỏi nhỉ bạn Thịnh Vọng, học ở đâu ra cái thói cắt đứt liên lạc thế.”

Triệu Hi rót đầy cốc bia của cậu, rồi cụng ly với cậu, bọt trắng bắn tung tóe. Cậu uống hớp to, nghe thấy Triệu Hi hỏi: “Đắng lắm phải không?”

Cậu nuốt không trôi nữa.

Triệu Hi nói anh luôn thấy áy náy trong lòng, sợ Thịnh Vọng bị anh và Lâm Bắc Đình ảnh hưởng mới đi đến bước đường này. Vậy lỗi của anh nặng lắm, tự dưng hại người ta đau khổ.

Thịnh Vọng nói không phải.

Bởi vì Triệu Hi và Lâm Bắc Đình đã ở đó sẵn rồi, còn cậu nếu không gặp Giang Thiêm, e rằng cũng chẳng đi đến bước đường này. Chí ít bản thân cậu không tưởng tượng ra nổi cái cảnh ấy.

Cậu lại hỏi Triệu Hi, ban đầu thuyết phục người nhà bằng cách nào.

Triệu Hi ngơ ngác rồi nói: “Lâm Tử không phải lo việc này, còn anh ấy à… Trước kia lão Triệu căng lắm, tính tình nát bét của anh chắc di truyền từ ổng đấy. Hồi ấy cãi vã với Lâm Tử, rồi cãi vã với lão Triệu, anh bèn ra nước ngoài luôn. Mẹ anh không gặp được con thì nổi giận đùng đùng với bố anh, dần dần dịu đi đôi chút. Về sau lão Triệu đổ bệnh, bỗng dưng nghĩ thoáng ra. Hai năm qua lải nhải với Lâm Tử nhiều chẳng kém gì với anh, chắc coi như con trai ruột luôn rồi.”

Thịnh Vọng sửng sốt, giật mình nhớ ra hình như ông chủ Triệu từng làm phẫu thuật ung thư.

“Cơ mà…” Triệu Hi nói: “Nếu như được làm lại từ đầu, anh thà rằng thuyết phục ổng hai năm, còn hơn ổng ngã bệnh. Thời gian của ai mà chẳng là thời gian.”

Quãng thời gian vui vẻ đau khổ của mỗi người khác nhau, dù có thân cỡ nào thì cũng là cuộc sống của mình, không thể tham khảo được.

Thịnh Vọng lại hỏi Triệu Hi: “Anh với anh Lâm giúp cậu ấy ra nước ngoài à? Cậu ấy…”

Cậu ấy sống tốt chứ?

Dạo xưa Triệu Hi toàn nghe cậu gọi “Anh trai em, anh trai em, anh trai em”, giờ tự dưng gọi “cậu ấy” cụt lủn nghe không quen lắm. Anh sửng sốt chốc lát rồi mới kịp phản ứng, gia đình chắp vá ấy đã sụp đổ, tiếng gọi “anh trai em” không còn danh chính ngôn thuận nữa.

Giang Thiêm không còn là anh trai, cũng không còn là bạn trai, quanh đi quẩn lại bỗng thành một người mà Thịnh Vọng không biết nên xưng hô thế nào, thành một ai đó không thể thốt ra khỏi miệng.

Triệu Hi nói anh và Lâm Bắc Đình giúp đỡ chỉ là một phần, chủ yếu là Giang Thiêm nỗ lực cạnh tranh, có học bổng thì cuộc sống sẽ không quá khó khăn. Nhưng chỉ là không quá khó khăn mà thôi.

Thịnh Vọng hỏi anh và Giang Thiêm còn liên lạc không, anh nói ít lắm.

Vì câu trả lời ngắn ngủn ấy mà ma xui quỷ khiến Thịnh Vọng trở về Giang Tô, lôi điện thoại cũ ra và lên wechat. Vừa đăng nhập đã nhận ngay cả đống tin nhắn chưa đọc.

Tin nhắn gửi từ lâu lẩu lầu lâu, không cần thiết phải trả lời nữa. Thịnh Vọng xem từng tin một, kéo từ đầu đến cuối, chỉ có mỗi khung trò chuyện của Giang Thiêm rỗng tuếch, chả có gì sất.

Mãi đến giây phút này cậu mới hiểu mình gỡ wechat, bỏ điện thoại không chỉ vì hờn dỗi.

Cậu hiểu tính tình Giang Thiêm, hiểu quyết định buông tay của đối phương có ý nghĩa gì – Giang Thiêm để lại cho Thịnh Vọng hết thảy náo nhiệt trên đời, trường học, phố cũ, hẻm dài, bạn học, bạn bè,…. còn hắn chỉ mang theo một con mèo biến mất không một dấu vết.

Thịnh Vọng chỉ không muốn chấp nhận sự thật này mà thôi.

Thời gian ấy, cậu suốt ngày vào trang cá nhân của Giang Thiêm.

Tên của đối phương vẫn là “À”, ảnh đại diện vẫn là “Đoàn trưởng”, ảnh mới nhất trong album là bức hình bàn học dưới ánh nắng rạng sáng [1], trạng thái dừng lại ở bài chia sẻ ca khúc “Tuổi thơ”, yên ắng và lặng bước như thuở năm nào, từ đó về sau không thay đổi gì nữa.

[1] Chương 71:

Bức ảnh được chụp khi trời tảng sáng, ánh nắng mỏng tơ hắt vào từ sân thượng, cắt kí túc xá thành hai nửa sáng tối.

Cái bàn trống trơn nằm nơi giao thoa giữa sáng và tối, một nửa trong tối, một nửa ngoài sáng.

Không ai biết vài tiếng trước, nó từng chứng kiến sự rung động và quấn quýt keo sơn giữa hai chàng trai.

Thịnh Vọng nhìn chằm chằm bức ảnh ấy mà cổ bắt đầu ửng hồng.

Đệch…

Chẳng biết tối qua lúc chụp bức ảnh này Giang Thiêm có say không nữa, còn cậu thì không tỉnh rượu nổi mất rồi.

Tết dương Đại học năm 4, vào cái hôm từ chối khéo lời tỏ tình của đàn em, Thịnh Vọng cầm điện thoại ngồi trên khán đài sân vận động giữa đêm khuya. Cậu muốn nói chuyện với Giang Thiêm, dạo xưa từng nghĩ rồi mà không biết nên nói gì.

Khi ấy kết thúc vội vàng lúng túng quá, đôi bên đều rối ren. Thế nên những lời bật thốt vào thời niên thiếu xốc nổi, khi lớn hơn rồi chẳng thể nào gửi đi được.

Thực ra thì gửi cũng chẳng có tác dụng gì, ngày nào những thứ chặn ngang giữa họ chưa biến mất thì ngày ấy càng nói chỉ càng thêm rối rắm và ưu sầu. Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng nghe thì mập mờ quyến luyến đấy, nhưng nếu hai người đi về hai hướng ngược nhau càng lâu thì càng rão, dần dà sẽ lặng lẽ đứt phựt thôi.

Cậu chẳng thể gửi đôi lời hỏi han, cậu không tưởng tượng nổi có một ngày cậu và Giang Thiêm sẽ hỏi thăm sức khỏe nhau như “Bận à”, “Dạo này thế nào”, “Rảnh thì đi tụ tập”, sau đó phủ lên nỗi rung động thuở thiếu niên từng lớp đất và chôn vùi vào quá khứ.

Ngày chính thức tốt nghiệp Đại học, cậu bị Ớt bé và Cao Thiên Dương lôi kéo đi ăn tiệc chia tay với cả đống người. Dường như tiệc chia tay của mỗi trường mỗi lớp đều có một quy trình cố định – gọi điện cho crush hoặc người yêu cũ. Y chang ngày cá tháng tư, bắc thang sẵn sàng, chẳng may không được như ý thì cứ trèo xuống là được.

Ban đầu Thịnh Vọng thấy tụi nó đúng là ngu si và ngây thơ quá. Sau đó bị lũ ngu ấy thay phiên nhau chuốc rượu, uống đến mức thừ người trên ghế sô pha trong góc phòng riêng hồi lâu, bỗng thò tay hỏi Cao Thiên Dương: “Điện thoại tôi đâu?”

Cao Thiên Dương ngơ ngác: “Cậu có đưa điện thoại cho tôi à???”

Cậu mù mờ chốc láy rồi “À” lên, móc điện thoại trong túi mình ra, nghiêm túc ấn vào khung trò chuyện ghim trên đầu wechat, gõ từng từ từng chữ: Anh còn ở đó không?

Sau đó thu hồi.

Lại gõ tiếp: Em tốt nghiệp rồi.

Sau đó thu hồi.

Lại gõ tiếp: Cầm hai bằng Đại học cơ, giỏi không.

Cậu cứ gửi rồi thu hồi, gửi rồi thu hồi, tập trung như đang sửa luận văn tốt nghiệp.

Đến khi Cao Thiên Dương uống hết lượt xong trốn vào góc phòng, bắt gặp khung trò chuyện xanh mướt chả có cái đếch gì, chỉ có một hàng dài “Bạn đã thu hồi một tin nhắn”.

Sau đó Thịnh Vọng lầm rầm “Cái đệch buồn nôn quá”, rồi tắt màn hình vọt vào nhà vệ sinh.

Cậu thu hồi cả một hàng dài, nhưng chẳng nhận được dấu hỏi chấm nào. Trái lại tin nhắn của người khác nhảy lên ầm ầm, kết bè kết đội chúc cậu tốt nghiệp thuận lợi. Bao giờ cũng có người canh tất cả các thời điểm trong năm để chúc cậu sinh nhật vui vẻ, ngày lễ vui vẻ, năm mới bình an. Nhưng cậu chả biết ai vào với ai, đành máy móc trả lời một câu Cảm ơn, cậu cũng thế nhé.

Sau ngày hôm ấy, Thịnh Vọng không lặp lại hành động nhắn tin – thu hồi nữa. Dường như cậu đã thu dọn hết thảy xong xuôi, dồn hết sức lực vào công việc. Cậu làm việc tại một công ty tư vấn nổi tiếng, đầu vào rất khó, năm đó hầu hết những sinh viên trong trường trúng tuyển đều là thạc sĩ và tiến sĩ, cậu là một trong số ít người không phải.

Hồi xưa thím Tốn thường bảo cậu mười ngón không dính nước mùa xuân, rang cơm cũng chẳng biết phải đổ dầu vào trước, không chịu được khổ. Nhưng tốt nghiệp Đại học xong cậu chưa từng ỷ lại giây nào, nóng lòng đắm mình vào nỗi khổ nhân gian. Công ty nhiều đối tượng khách hàng, đủ mọi ngành nghề, ban ngành của cậu chủ yếu kết nối vốn đầu tư nước ngoài, mà cậu vừa đẹp trai vừa khéo miệng, lại giỏi giang tháo vát, có quan hệ tốt với tất cả các phòng ban, chẳng mấy đã tích lũy được mạng lưới xã giao của riêng mình.

Trước đây Thịnh Minh Dương luôn có câu cửa miệng “Con còn nhỏ”, mãi đến một ngày vấp phải khó khăn trong việc làm ăn, cần bắc cầu quan hệ. Công việc kinh doanh trước đây của ông rất ít liên quan đến mảng này, trong thời gian ngắn thực sự không thể tìm được người phù hợp bắc cầu dắt mối, quanh đi quẩn lại cuối cùng vòng đến chỗ con trai mình.

Hôm đó Thịnh Vọng tranh thủ đi công tác mời ông đi ăn cơm, thuận miệng đồng ý chuyện dắt mối. Bấy giờ Thịnh Minh Dương mới ý thức rõ nét được rằng, bất tri bất giác, Thịnh Vọng đã không còn là đứa trẻ rúc trên ghế sô pha uống nước ngọt chơi game nữa rồi, đã không còn là đứa trẻ hoen đỏ vành mắt quay mặt đi chỉ vì một câu nói của ông.

Có lẽ đột nhiên cảm giác mình đang dần già yếu, có lẽ rượu vào lời ra, trong lúc ăn cơm, Thịnh Minh Dương nhìn Thịnh Vọng cầm di động gõ chữ như đang nhắn tin wechat, ông bỗng hỏi: “Con với… Bọn con có liên lạc không?”

Thịnh Vọng khựng lại, rồi gõ cho xong tin nhắn, cất điện thoại đi đáp lời: “Không ạ.”

Cậu gắp vài miếng thức ăn, bổ sung thêm: “Hình như cậu ấy không dùng wechat nữa rồi, bố yên tâm.”

Trong giây lát, hình như Thịnh Minh Dương định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ gật khẽ. Con trai trong ấn tượng của ông được chiều từ bé, cái này kén chọn cái kia kén chọn, lúc cáu bẳn y như mèo con xù lông thế thôi chứ thực ra mềm lòng lắm.

Nhưng giờ thì khác.

Ông phát hiện chẳng biết từ bao giờ, con trai ông đã tự bọc mình trong một lớp vỏ cứng cáp, kín kẽ và gai góc. Vọng Tử có tóc tơ mềm mịn sau gáy đã biến mất theo thời gian, không biết đi đâu mà tìm.

Nhưng Thịnh Vọng nghĩ sai rồi, không phải Giang Thiêm cố tình không trả lời mà là bị mất điện thoại.

Giang Âu và cụ Đinh được Triệu Hi, Lâm Bắc Đình giúp đỡ thu xếp, chi phí tốn rất nhiều. Hắn không thích thiếu nợ người khác, dù cho thân thiết đến mấy cũng không được, cứ gom góp được bao nhiêu là trả hết bấy nhiêu. Vì vậy dù có học bổng thì sống cũng chẳng dư dả gì cho cam. Visa của hắn bị hạn chế nên không thể làm quá nhiều công việc part time. Để sớm ngày trả hết nợ, hắn giảm chi tiêu xuống mức thấp nhất, thuê nhà ở khu phố an ninh kém.

Hắn từng bị chặn, bị trộm, bị cướp, ban đầu định nhẫn nhịn cho êm, tới khi mất hai cái điện thoại mới vội vàng chuyển chỗ. Mỗi lần đổi điện thoại mới, hắn luôn mở icloud trước tiên, tải hết video và ảnh cũ xuống, tạo một album riêng tư [2], giữ gìn cẩn thận, nhưng rất ít khi ấn vào.

[2] Album riêng tư trong iphone là album chứa những ảnh đã được “ẩn”, không ấn vào album thì không nhìn thấy ảnh hiển thị.

Có một năm vào đầu tháng 12, hắn đi theo giáo sư tham dự hội thảo nghiên cứu khoa học, lúc về phải ở lại Thụy Điển hai ngày vì lí do cá nhân của giáo sư. Ở đó mùa đông dài dặc và khắc nghiệt, ba giờ chiều trời đã tối thui.

Cửa hàng gần đó đóng cửa hết, cửa hàng duy nhất sáng đèn chỉ có mỗi rượu. Giáo sư mời hắn uống rượu. Hắn uống vài chén rồi rúc vào góc phòng, ngồi trên ghế bành cạnh cửa sổ, nhìn mặt trời dần dần khuất lấp nơi chân trời, bỗng ấn vào album ảnh trong di động, mở đoạn video quay cách đây lâu lắm rồi, kéo thanh tiến trình tới tới lui lui.

Trong video, một cậu trai mặc đồng phục đi vài bước thẳng tắp dưới ánh đèn đường, bỗng quay đầu lại nhìn hắn và hỏi: “Chụp nét không?”

Giang Thiêm cong người rũ mắt, ngón cái không ngừng vuốt thanh tiến trình, mỗi lần chạy đến cuối lại kéo về ban đầu. Rõ ràng hắn đang rất tỉnh nhưng vừa cố chấp vừa ngốc nghếch như một con ma men.

Giáo sư trò chuyện với bạn chán rồi bước tới chỗ hắn, tò mò dòm điện thoại, không thấy rõ nội dung cụ thể, cười hỏi: “Em đang xem gì thế?”

Giang Thiêm tắt màn hình điện thoại đáp: “Không có gì ạ, mèo của em.”

“Ồ.” Giáo sư biết hắn có một con mèo, dày công chăm sóc đã lâu. Ông gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Thầy thấy ảnh chụp rồi, đẹp lắm. Nó tên gì thế? Thầy chẳng bao giờ phát âm tốt được cái tên đó.”

Ngón tay Giang Thiêm vuốt ve màn hình điện thoại, ánh mắt thả vào nơi nào đó trong không trung, hơi thẫn thờ. Hắn im lặng vài giây mới đáp: “Vọng Tử.”

Video và ảnh chụp dễ tìm, các tài khoản ràng buộc với số điện thoại thì cực kỳ phiền toái, chưa kể còn phải nhận dạng. Giang Thiêm đã đổi nick wechat mới, không thêm nhiều người lắm, phần lớn là du học sinh thôi, lịch sử trò chuyện hầu hết liên quan đến việc học, chỉ có một ngoại lệ duy nhất.

Đó là vào một ngày nọ, hắn ngồi trên xe bus lúc sáng sớm, bỗng chốc bốc đồng ấn thêm bạn bè. Chắc danh sách bạn bè của đối phương đã đầy ứ, chẳng thèm hỏi hắn là ai luôn, trò chuyện vớ vẩn hau câu rồi đi ngủ. Nhưng hắn như ông thần giữ của, cứ nhìn chằm chằm vào hai câu khách sáo – áp dụng với mọi đối tượng – suốt quãng đường dài.

Nick wechat không ai biết như khoác lên người hắn chiếc áo tàng hình, hắn mượn lớp vỏ ảo tự lừa mình dối người. Ngày lễ hắn sẽ gửi cho đối phương một lời chúc bình thường nhất có thể, tiếp đó canh đúng 0 giờ ngày 4 tháng 12 để nói với đối phương một câu sinh nhật vui vẻ, đổi lại được câu cảm ơn đơn giản và lễ phép.

Theo từng câu đáp đơn giản ấy, hắn vội vàng chạy về phía trước, tốt nghiệp trước thời hạn và học thẳng lên tiến sĩ luôn, dường như hắn cố gắng hơn chút nữa thì thời gian sẽ rút ngắn lại, bớt gian nan hơn.

Nhưng mỗi lần hắn chạy nhanh vài bước, lại bị người khác túm chân kéo lùi —-

Hai năm trước Giang Âu bình phục hơn nhiều rồi, thỉnh thoảng cô khiến người ta ngờ rằng cô chỉ đang sốc quá thôi, dăm ba hôm nữa là hết tức giận ngay.

Có dạo cô dịu dàng nhã nhặn, nói chuyện với ai cũng nhoẻn miệng cười, bình tĩnh và thong dong đến thế. Giang Thiêm cứ ngỡ hết thảy ổn rồi. Cho đến một ngày, hắn thử nhắc đến Thịnh Vọng, Giang Âu như bị bật công tắc, tức thì nóng nảy bứt rứt. Bấy giờ hắn mới biết vấn đề tâm lý không hề dễ giải quyết, đành dựa vào thời gian và sự kiên nhẫn để từ từ chữa trị thôi.

Mà trong lúc ấy, cụ Đinh phải đến bệnh viện vài lần và làm một cuộc phẫu thuật. Người già như đứng trên dây thép, mỗi bước đi phải cẩn thận từng li từng tí, bước qua ổ gà lại đến ổ trâu, kinh hồn bạt vía lắm.

Vì lẽ đó Giang Thiêm có chạy nhanh đến đâu cũng chả có tác dụng gì, bởi cái bóng vẫn ì ạch đằng sau.

Hắn mất bao nhiêu lâu mới làm cái bóng gắng gượng đuổi kịp chút ít, sau đó thở lấy hơi chốc lát.

Giảng viên hướng dẫn của hắn là nhân vật tầm cỡ trong nghề, dạo ấy có một dự án hợp tác ứng dụng công nghệ nano trong y học yêu cầu phải về nước một thời gian dài. Lúc Giang Thiêm trông thấy trường đối tác, ma xui quỷ khiến xin đi. Mãi tới khi ngồi trên chuyến bay về nước, hắn mới thấy chuyến đi lần này của mình ngốc thật.

Cái người hắn muốn gặp đã tốt nghiệp từ lâu rồi.

*

Cuối năm luôn là thời điểm bận rộn nhất, Thịnh Vọng làm ngày làm đêm suốt hai hôm rưỡi, cậu phải họp trực tuyến với khách hàng, rõ là ở trong nước nhưng phải sống theo giờ nước ngoài. Mãi đến sáng mới tranh thủ được chút thời gian định ngủ bù một ngày thì bỗng dưng nhận được một cuộc điện thoại bảo rằng buổi tối đi ăn tiệc.

Cậu thò tay ra khỏi chăn, vò vò tóc ngồi dậy. Thiếu ngủ dễ cáu bẳn, lại đang khó ở sẵn rồi, thình lình bị công việc từ trên trời rơi xuống đập vào mặt, đúng là giận tím người: “Khách hàng nào mà chọn thời gian ấy?”

“Một nhân vật tầm cỡ trong lĩnh vực công nghệ nano, công ty hợp tác ban đầu có qua lại với bên chúng ta. Về sau chuyển sang lĩnh vực y học thì ít liên lạc đi. Lần này ông ấy dẫn theo vài tiến sĩ đến đây thực hiện dự án, trường học đối tác thì cậu quen lắm rồi, không cần tôi nói nữa. Vừa hay công ty chúng ta cũng có Trung tâm hợp tác phát triển với trường các cậu, hơn nữa giáo sư có quan hệ cá nhân với phía đối tác, nói chung hay qua lại, bữa tối nay quyết thế nhé.”

Thịnh Vọng đếch thấy “vừa hay” gì sất, cậu nghĩ kẻ quấy nhiễu giấc ngủ của người khác phải bị sét đánh, thế là buổi tối cậu đến nhà hàng với tâm trạng ủ rũ uể oải.

Vị giáo sự nọ da trắng, thích đồ ăn Hoài Dương, bên công ty đã đặt sẵn phòng riêng. Giáo sư nói ông dẫn theo 3 tiến sĩ, từ lúc Thịnh Vọng vào cửa đến giờ mới thấy có hai, còn một chỗ trống nữa chẳng rõ là người hay quỷ.

Cậu kéo căng dây thần kinh chào hỏi chốc lát rồi ngồi xuống ghế, chống khuỷu tay uể oải trả lời tin nhắn wechat. Đúng lúc ấy, cậu bỗng nghe thấy giáo sư và hai tiến sĩ ngồi đối diện nhắc đến chữ “Giang”, bèn ngẩng phắt đầu lên.

Thịnh Vọng sửng sốt nhìn họ vài giây, không nghe thấy chữ hay tên đầy đủ giống vậy nữa, cậu thấy mình điên rồi.

Trên đời này có vô số người trùng họ trùng tên, chứ nói gì đến mỗi cái họ. Nhưng lần nào cậu cũng phải nhìn chòng chọc, cứ như cái họ này quý hiếm lắm ấy.

Chẳng biết qua bao lâu, giáo sư nhận điện thoại cười tít mắt bảo là có người sắp đến.

Thịnh Vọng đặt điện thoại xuống, day day mí mắt buồn ngủ tới mức sắp dính vào nhau, cậu đứng dậy nói: “Tôi đi đón cho.” Tiện thể hít thở giảm cơn buồn ngủ.

Cậu mở cửa phòng riêng đi ra ngoài, đúng lúc Giang Thiêm bước tới gần.

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, bước chân họ không cất nổi nữa.

Thịnh Vọng ngây người, đầu óc trống rỗng hết cả.

Xung quanh người đến người đi, nói nói cười cười, duy chỉ có hai người họ cứng còng trong một không gian tĩnh lặng, ngạc nhiên nhìn đối phương, rõ ràng vẫn là khuôn mặt quen thuộc ấy nhưng chẳng dám nhận. Những chuyện đã từng dồn dập đổ xô tới, năm tháng mập mờ và lo lắng cứ thế vụt ngang bên người. Cọ mũi hôn môi như thể là chuyện từ kiếp trước. Họ đứng lặng tại chỗ, nhưng bị xô đẩy thay đổi hoàn toàn.

Bàn tay buông thõng bên người của Thịnh Vọng siết thành nắm đấm rồi thả ra, cổ họng khô rang thít chặt. Cậu gọi: “Anh.”

…Lâu rồi không gặp.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN