Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ - Chương 159: Mười Năm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ


Chương 159: Mười Năm


Phiên ngoại cuối:

( 1) Ông chủ mỗi ngày đều muốn về hưu —— Lý Ngạn và Dư Thần

Lý Ngạn là tổng tài, Dư Thần là trợ lý của hắn, bọn họ trình diễn tình yêu văn phòng.

Tình yêu rất đơn giản, đây là một câu chuyện về: Em cho rằng anh không biết em yêu thầm anh.

Dư Thần sinh ra trong một gia đình có 6 người, năm 3 tuổi, anh bị cha mẹ nhẫn tâm ném vào cô nhị viện, từ đây cậu trở thành một cô nhi, tuổi quá nhỏ, việc về cha mẹ không nhớ. Sau khi lớn lên, bằng vào nỗ lực của bản thân trưởng thành cũng chưa từng oán trách bao giờ, trong cô nhi viện còn có khối người thảm hại hơn cả cậu, ít nhất cậu có thân thể kiện toàn, có sách để đọc, còn có thể kiếm tiền mua sách giáo khoa, mua quà, mua đồ ăn vặt cho các em trai em gái trong cô nhi viện. Cậu có thể báo đáp lại trợ giúp của người khác, báo đáp những người hảo tâm hiếm có này đó.

Lý Ngạn chính là một trong những người hảo tâm đó.

Ở trong mắt Dư Thần, Lý Ngạn và những chú những dì hảo tâm khác không giống nhau, hắn tuổi trẻ đẹp trai còn là thần tượng của Dư Thần, hắn nhìn như lãnh khốc không dễ thân cận kỳ thực nội tâm cực kỳ mềm mại.

Thời điểm gặp được Lý Ngạn đúng là thời kỳ thiếu niên của Dư Thần, cậu hướng tới người tên Lý Ngạn này, khi mới vừa biết được ý nghĩ của bản thân, Dư Thần cảm thấy ý nghĩ của mình cực kỳ xấu xa, cậu không nên đối với ân nhân cứu mạng của mình sinh ra loại ý niệm không nên có này.

Dư Thần năm 18 tuổi cần phải làm việc để chi trả học phí trước khi vào đại học, công việc kiếm tiền nhiều vất vả thời gian thì dài, muốn tiền đến nhanh chỉ có thể bán đi sức lao động, đương nhiên, cậu cũng không muốn thông qua con đường phi pháp để có được lương cao, nhưng ít ra có thể kiếm được tiền cho học phí và chi phí sinh hoạt năm thứ nhất đại học.

Dư Thần bắt đầu làm công từ năm 16 tuổi, cậu quyết định đi tới công trường dọn gạch, tiền lương còn cao một chút. Nhưng mà, cậu còn chưa có phương thức liên hệ với nhà thầu, trước khi xuất phát đi phỏng vấn một công việc khác, không may bị xe đụng phải, trước khi cậu té xỉu, cậu cảm thấy mình xong đời rồi, có lẽ sẽ chết ở trên đường cái, chỉ là khi cậu mở ra hai mắt, lại ngửi thấy mùi thuốc sát trùng gay mũi.

Lại vừa mở mắt, cậu cảm thấy mình đang ở thiên đường, nhìn thấy một người đàn ông có dung nhan như thiên sứ ngồi ở trước giường cậu, hắn đang lật xem một phần văn kiện.

Dư Thần lúc ấy nghĩ: Mình đây là đã chết hay là chưa?

Người đàn ông thiên sứ nói cho cậu: Cậu không chết.

Người đàn ông không chỉ có dung mạo xuất chúng, ngay cả quần áo cũng cực kỳ tinh xảo,Dư Thần nhìn cũng không thấy một nếp nhăn nào, chưa từng nghĩ tới có một ngày cậu sẽ cảm thấy bản thân cực kỳ tự ti, hèn mọn mà cảm thấy bản thân không xứng với người đàn ông trước mắt.

Hai người khác nhau như trời với đất.

Vị thiên sứ này không biết từ chỗ nào biết được tình huống của cậu, hỏi cậu có muốn đi theo hắn làm việc hay không, giúp hắn làm việc có thể đổi lấy thù lao.

Dư Thần hỏi: Có thể chứ?

Thiên sứ cười đến cực kỳ đẹp, còn ngọt, một chút liền bắt được trái tim Dư Thần: Có thể

Sau đó vị thiên sứ này trở thành ông chủ của Dư Thần, hắn tên Lý Ngạn.

Bắt đầu từ khi Lý Ngạn hỏi cậu có muốn đi theo hắn hay không, trong lòng Dư Thần liền gieo lên hạt giống tình cảm không thể giải thích với Lý Ngạn.

Nó mọc rễ nẩy mầm, nó nở hoa kết quả.

10 năm sau Lý Ngạn hái đi cái quả này.

Dư Thần cho rằng hắn không biết, nhưng hắn cái gì cũng biết.

Lý Ngạn hỏi Dư Thần: Em có muốn cùng chung sống với anh không, mãi cho tới lúc già.

Dư Thần ngây ngốc gật đầu: Muốn!

Sau lại, Dư Thần càng ngày càng hiểu biết ông chủ nhà mình xong, sùng bái thâm nhập đến tận xương tủy đối với ông chủ nhà mình cũng bắt đầu thay đổi.

Không phải Dư Thần phát hiện Lý Ngạn có khuyết điểm già, mà là hiện thực phá vỡ ảo tưởng của Dư Thần đối với Lý Ngạn, suy nghĩ kính trọng dày 18 centimet kia trở nên càng ngày càng mỏng

Có một ngày, Dư Thần hỏi Lý Ngạn: Anh lúc trước vì sao lại nhìn trúng em, đem em an bài tại bên người chỉ đạo giáo dục?

Lý Ngạn: Liền muốn bồi dưỡng một đứa trẻ thông minh, em lúc ấy vừa lúc phù hợp ý nghĩ của anh, thi đậu vào trường học trọng điểm, học chuyên ngành kinh tế, bồi dưỡng vài năm, về sau tiếp nhân công việc của anh cũng không thành vấn đề, như vậy anh có thể về hưu trước tuổi 40.

Dư Thần:…….

Năm Lý Ngạn 33 tuổi kết hôn với người hắn bồi dưỡng, không bồi dưỡng thành người nối nghiệp, ngược lại bồi dưỡng ra một bạn lữ cùng làm việc cùng sinh sống, đại khái đây là “con dâu nuôi từ bé” trong truyền thuyết nhỉ?

Hoặc là nói, ý trời trêu ngươi sao?

Đương nhiên, năm Lý Ngạn 40 tuổi còn chưa về hưu, bởi vì hắn không nỡ để ái nhân mỗi ngày thức dậy quá sớm, còn ngủ muộn? Đó là chứng minh năng lực của hắn.

( 2) Tình yêu của Phi Tù và Âu Hoàng —— Vệ Diên và Trần Cẩm Lập

Hỏi người Phi Tù ghét nhất là ai, vậy đương nhiên là Âu Hoàng.

Khi bọn hắn nói hâm mộ, kỳ thực bọn họ hận những người này muốn chết, vận khí luôn tốt đến không chịu được.

Vệ Diên chính là một người Châu Phi điển hình (đen đủi), từ nhỏ tới lớn, vô luận là trúng thưởng hay là rút thăm trúng thưởng, tất cả các giải thưởng đều cùng y vô duyên, phần thưởng nào là thấp nhất thì y lấy cái đó, hoặc là dứt khoát không có.

Đối mặt với loại chuyện rách nát này, y đều đã thành thói quen.

Y chưa từng nghĩ tới có một ngày, bản thân sẽ trở thành bạn trai của một Âu Hoàng, sau đó y còn cùng Âu Hoàng kết hôn.

Trần Cẩm Lập, một người từ nhỏ cho tới lớn đều là người mang theo vầng sáng của “đứa con số mệnh”, cho dù hắn không muốn trúng thưởng cũng không được, ngay cả lúc đi thi, đều có thể bình thản dựa vào vận may lấy vị trí số 1.

Sau này, hắn thích một nam sinh cực kỳ xinh đẹp, đó là bọn họ tuổi tác số 1, không phải, ngẫu nhiên số 1.

Người này cực kỳ thảm, đi thi không phải viết sai phiếu đề thi thì chính là vừa vào thi liền các loại không thoải mái, tiêu chảy phát sốt…thường xuyên gặp phải.

Lúc ấy Trần Cẩm Lập nghĩ, nếu mình cùng cậu ta làm bạn có thể bị đánh hay không, có thể người ta cho rằng mình trào phúng cậu ta gì đó, dù sao hắn cũng được công nhận là “đứa con số mệnh”.

Nhưng mà, bọn họ dù sao cũng là bạn học cùng lớp, Trần Cẩm Lập lập tức quyết định lặng lẽ giúp y.

Mỗi lần đều chuẩn bị đầy đủ các loại vật phẩm cứu tràng trước, ví dụ như thuốc, bút nước, bút chì, cục tẩy, cũng thời khắc nhắc nhở Vệ Diên phải kiểm tra bài thi và phiếu bài thi cho kỹ.

Có rất nhiều lần Trần Cẩm Lập không cẩn thận liền vượt thứ tự của Vệ Diên, nhìn thấy y yên lặng đem bài thi vo viên ném vào thùng rác liền cảm thấy khổ sở, từ đó về sau hắn đều nỗ lực tính điểm, vừa lúc sai một hai câu, lặng yên không một tiếng động đem vị trí số 1 nhường cho y, chuyện này rất khó, dù sao người hắn thích vận khí cực kỳ kém, có đôi khi cố ý sai đề cũng không có tác dụng!

Sau khi tốt nghiệp, Trần Cẩm Lập và Vệ Diên học ở trường đại học khác nhau, rất nhiều năm sau bọn họ mới lại lần nữa có liên hệ, vẫn là dưới sự trợ giúp của Khương Hành.

Có một đoạn thời gian, Trần Cẩm Lập đố kị với người bạn Khương Hành này, Vệ Diên hình như luôn rất thích hắn.

Đố kị cũng vô dụng, có một lần hắn nghe Khương Hành nói, hắn cực kỳ thích một người, thích rất nhiều năm, sau lại bọn họ ở bên nhau, biết được không phải Vệ Diên hắn liền an tâm rồi.

Dưới sự trợ giúp của Khương Hành và ái nhân Lý Quân của hắn, Trần Cẩm Lập và Vệ Diên thuận lý thành chương ở bên nhau, trôi qua cuộc sống hạnh phúc.

Là rất hạnh phúc, Trần Cẩm Lập sắp biến thành trung niên mập mạp.

Có chút tiếc nuối chính là, hai người bọn họ không giống như Khương Hành và Lý Quân mỗi ngày đều khoe ân ái ở trên mạng, bọn họ chỉ có thể khoe ở với bạn bè!

Sau khi Vệ Diên và Trần Cẩm Lập ở bên nhau, phát hiện vận khí của mình trở nên tốt hơn.

Có một lần tham gia chương trình, tổ tiết mục mời y ra rút phần thưởng, vốn tưởng lại là rút phải giải thưởng hạng bét gì đó, ai ngờ vừa kéo lại rút được phần thưởng lớn, cao hứng đến mức Vệ Diên quay xong chương trình về nhà liền ôm Trần Cẩm Lập hôn một chập.

Trần Cẩm Lập hỏi y: Buổi tối có muốn lần thứ hai dính chút Âu khí?

Vệ Diên:…..Cút!

Dù sao Âu Hoàng và Phi Tù cũng trôi qua khá tốt.

( 3) Nhật ký quan sát nhân loại —— Hạt Cát và Trứng Cuộn

Hạt Cát: Cạc cạc cạc. (10 năm trôi qua, ta từ vịt nhỏ biến thành vịt già)

Trứng Cuộn: Meo ~ meo ~ meo ~ (10 năm trôi qua, ta từ mèo nhỏ biến thành mèo già)

Hạt Cát: Cạc cạc cạc. (Ba Quân rất tốt, Khương não tàn cũng rất tốt. Có một lần, Khương não tàn lặng lẽ khóc lóc nói với ta, chờ ngày ta già đi là có thể cho vào nồi hầm vịt làm canh uống, ta biết hắn sẽ không, bởi vì cho tới bây giờ hắn còn chưa học được cách hầm canh.)

Trứng Cuộn: Meo ~ meo ~ meo~ (Ba quân rất tốt, Khương não tàn rất tốt, anh Cát của ta cũng rất tốt, nhân loại vẫn không học được ngôn ngữ của mèo như cũ. Thôi, những cái này cũng không phải trọng điểm, người nghe hiểu được tự nhiên nghe hiểu được, nghe không hiểu được thì thôi, chúng ta giống loài bất đồng.)

( 4) Ta có thật nhiều em trai —— Lý Tấn

Ta vốn dĩ có ba đứa em trai, sau đó em hai và em ba đều tìm nam nhân kết hôn sinh hoạt, vì thế ba đứa em trai biến thành năm đứa em trai.

Bọn họ đều ở bên nhau mười mấy năm, ta như cũ độc thân.

Độc thân rất tốt mà, ta cũng không hâm mộ bọn họ chút nào, thật đấy, không hâm một một chút nào!

( 5) Ta thành niên —— Lý Diệu

Hôm nay thành niên, người trong nhà đều tặng lễ vật cho ta.

Ba tặng ta một máy bay tư nhân.

Mẹ cho ta một cái hôn, cũng đem tài sản trên danh nghĩa giao cho ta.

Anh cả tặng ta hai cái xe thể thao, nói là có đôi có cặp, ngụ ý là tốt. Ta mới thành niên, lại chưa lập tức kết hôn, nhưng vẫn nhận lấy, bằng không anh ấy vừa giận liền túm ta trà đạp một trận, đương nhiên, ta hiện tại còn nhanh hơn anh ấy.

Ta còn chưa có chị dâu cả.

Anh hai tặng cho ta một tờ chi phiếu, nói tùy tiện điền, ta nói được, trước không điền, dù sao anh hai thường xuyên đưa tiền mặt tiền mặt tiền mặt cho ta.

Chị dâu thứ hai không đưa tiền mặt, anh ấy tặng ta một cái áo len, nói là tự mình đan, rõ ràng là anh hai đan!

Anh ba thặng ta một căn biệt thự, có hai bể bơi, nói là Hạt Cát không bơi được, tặng cho ta về sau có chỗ cùng bạn bè mở tiệc party bể bơi, anh ba vẫn luôn rất tri kỷ, ta quyết định học anh ba nuôi vịt làm thú cưng, nhưng ý tưởng này tạm thời không thể nói cho anh ấy.

Chị dâu ba đem công ty game lần trước xỏ là chúng ta mua lại, qua tay đưa cho ta, nói là quản lý phiền toái, đừng cho là ta không biết, công ty của anh ấy tất cả đều do anh ba quản lý!

( 6) Xuân hạ thu đông —— Lý Quân và Khương Hành

Lý Quân và Khương Hành kết hôn được 10 năm, có võng hữu hỏi Lý Quân và Khương Hành: sẽ dừng chiếu sao?

Khương Hành: Sẽ không dừng chiếu.

Lý Quân: Tùy duyên

Võng hữu:……

Tùy duyên so với dừng chiếu còn thảm hại hơn được không!

Hoàn phiên ngoại!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN