Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê) - Chương 113: Điên cuồng trước ngày khai giảng (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
232


Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê)


Chương 113: Điên cuồng trước ngày khai giảng (1)


Edit: Eirlys

Beta: Mol

Coi như chuyện lần này là để bồi thường tổn thất về mặt tinh thần cho ba người đàn ông, bạn học Mỵ Mỵ cực kì vô tư “dâng hiến” chính mình, mặc kệ ba người đàn ông muốn làm gì thì làm. Kết quả là phải cho đến ngày khai giảng, cô mới có thể thực sự rời khỏi chiếc giường của mình. Lần này, Mỵ Mỵ chán nản không thôi, tự đỡ lấy cơ thể không chút khó chịu của mình, cô cứ ngỡ eo mình sắp đứt ra rồi, lấy thân phận sau khi trải qua kì nghỉ hè đã biến thành một người phụ nữ đã có chồng đến trường. Nhưng đương nhiên là việc cô thay đổi thân phận chẳng có gì ngoài đổi một chiếc nhẫn khác cả!

Chẳng qua là đối với ba người đàn ông thì ngày khai giảng của Mỵ Mỵ cũng là một chuyện vô cùng nguy hiểm!

Nguy hiểm đương nhiên không phải là do sẽ có thể xảy ra chuyện Mỵ Mỵ bị bắt cóc lần nữa. Trải qua bài học lần này họ đã phái rất nhiều vệ sĩ ngầm bảo vệ Mỵ Mỵ, vừa hay cũng có thể giống như hồi cô còn học trung học lúc trước, thuận tiện giải quyết vài người đàn ông thèm muốn Mỵ Mỵ.

Nguy hiểm trêи thực tế chính là Daniel và Ngô Khắc Phỉ! Lúc còn nghỉ hè, ba anh em nhà họ Lâm áp dụng chế độ luân phiên lẫn nhau, gần như là dán chặt lên người Mỵ Mỵ, cũng tiện cho việc lăn lộn trêи giường với cô vợ nhỏ của mình. Cho nên bất kể là Daniel gọi điện thoại hay Ngô Khắc Phỉ tìm tới cửa đều bị bọn họ lấy đủ loại lãi suất từ chối, nói chung là không để Mỵ Mỵ xuất hiện trong tầm mắt của hai người họ.

Mà Mỵ Mỵ đương nhiên cũng là vì lý do “mệt” mà chẳng còn sức lực nghĩ tới hai người đàn ông đó nữa. Ngày nào Mỵ Mỵ cũng nghĩ cách làm thế nào để không để ba người đàn ông đó dư thủ dư cầu* nữa.

(*) dư thủ dư cầu: thích là lấy, đòi lấy tùy tiện

Cuối cùng, ngày mai Mỵ Mỵ phải đi khai giảng, mang theo tâm tình kϊƈɦ động mở mắt, đang vui mừng vì sắp được kết thúc kì nghỉ hè bị giam cầm vừa qua thì khuôn mặt anh tuấn phóng to hết cỡ trước mặt phá hỏng hết tâm trạng tốt của cô.

“Mỵ Mỵ tỉnh rồi sao?” Tối hôm qua đến lượt anh “chăm sóc” Mỵ Mỵ, anh chỉ còn thời gian ban ngày nữa thôi cho nên mới sáng sớm, Thịnh đã nháy mắt blink blink chờ Mỵ Mỵ tỉnh dậy.

“Ơ…” Bất đắc dĩ than một tiếng, Mỵ Mỵ chỉ có thể che kín mắt mình lại, mắt không thấy thì tâm không phiền, cũng chẳng còn biện pháp nào tốt hơn! Cô cực kì muốn đá Thịnh xuống giường nhưng cái tay đã sớm quen hơi thân thể cô của anh đã dần dần khơi mào ɖu͙ƈ vọng của cô lên, không để chân của Mỵ Mỵ có cơ hội “tiếp xúc thân mật” với ʍôиɠ của Thịnh! “Anh thật là đáng ghét…”

“Mỵ Mỵ, chiều nay anh muốn đến nhà xuất bản một chuyến cho nên chúng ta cần phải nhanh lên nha!” Thịnh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ vội vã cởi váy ngủ của Mỵ Mỵ ra, nằm nghiêng đối diện Mỵ Mỵ, nâng chân cô lên đặt lên eo mình, nửa người dưới nhanh chóng chen vào giữa hai chân cô.

“Anh…, chiều nay cần đi làm, sao sáng không nghỉ ngơi cho khỏe đi?” Cảm nhận được quy đầu đang trượt trêи hoa huyệt của mình, xúc cảm nóng bỏng kia làm cô không nhịn được khẽ run lên, huyệt thịt không khỏi co rút như đang chờ đợi đại nhục bổng xông vào làm thịt mình.

Nhưng Thịnh cũng không vội, anh chỉ cầm côn thịt thật dài lên, dùng quy đầu chậm rãi ma sát hai cánh hoa. Mãi cho đến khi Mỵ Mỵ bị anh trêu chọc đến mức thở gấp, trêи khuôn mặt xinh tràn ngập biểu cảm khó nhịn, miệng cũng phát ra hàng tiếng rêи rỉ thì Thịnh mới nhắm ɖu͙ƈ vọng thô dài của mình vào trước cửa tiểu huyệt, mạnh mẽ đâm vào!

“A ──!” Hoa huyệt chưa tiết đủ chất lỏng để bôi trơn đã bị côn thịt thô dài đâm vào khiến cô phát ra tiếng không biết là đau đớn hay rêи rỉ kɧօáϊ hoạt.

Chẳng qua là đâm xuyên một cái như vừa nãy mới chỉ nhét được quy đầu vào trong ɦσα ɦuyệt chỉ cần nghỉ ngơi một đêm là lại khăng chặt như xử nữ kia, phần còn lại vẫn còn ở bên ngoài. Nhưng mà chỉ cần như vậy cũng đã đủ để Mỵ Mỵ mẫn cảm há lớn miệng, không ngừng hô hấp, phát ra âm thanh rêи rỉ.

Mà Thịnh đã nhịn cả buổi sáng cũng chẳng quan tâm Mỵ Mỵ có nhịn được hay không, căng eo đâm về phía Mỵ Mỵ trong nháy mắt, đồng thời giữ chặt ʍôиɠ cô kéo về phía mình, chốc lát đã lấp đầy cái miệng nhỏ phía dưới của Mỵ Mỵ.

“Này a…, lớn quá…, sướиɠ quá đi! Thịnh, nhẹ thôi anh…” Vào giây phút đại nhục bổng của Thịnh hòa làm một với cơ thể Mỵ Mỵ, cô rốt cuộc chịu không nổi sự tra tấn này nữa, không nhịn được rêи rỉ thành tiếng.

Thịnh đang nôn nóng cũng chẳng quan tâm được nhiều như vậy, kéo lấy cái chân trắng mịn của cô bên eo mình để Mỵ Mỵ tự ôm lấy, “Nâng chân lên nữa đi!” Khi anh thấy Mỵ Mỵ ngoan ngoãn ôm sát chân vào ngực, hoa huyệt xinh đẹp giữa hai chân cũng vì động tác này mà càng thêm nở rộ thì Thịnh bắt đầu tăng tốc, đâm chọc nửa thân dưới của Mỵ Mỵ.

Đại nhục bổng giống như cây gậy sắt ra vào mật huyệt của Mỵ Mỵ vừa vội vàng vừa mạnh mẽ. Khi nó tiến vào, Mỵ Mỵ cảm tưởng như ɦσα ɦuyệt của mình bị căng đến mức sắp nứt, thân thể đồng thời cũng cảm nhận kɧօáϊ cảm mãnh liệt. Khi nó ra ngoài dường như mang theo tất cả bên trong, để lại trong lòng một khoảng trống cô đơn, hiu quạnh. Cô thấy ɖâʍ thủy chảy như suối trong tiểu huyệt của mình dường như nhiều vô kể. Cô chỉ có thể lắc lư vòng eo theo động tác của anh, hưởng thụ kɧօáϊ cảm khôn cùng mỗi lần Thịnh tiến vào mang lại, gắng sức nỉ non: “Thịnh…, anh giỏi quá…, Mỵ Mỵ muốn đại nhục bổng của anh mãi mãi ở trong tiểu huyệt, không bao giờ ra ngoài nữa…”

Mỵ Mỵ ngây thơ một cách không chịu được ngọ nguậy, khuôn mặt đỏ ửng bị ɖu͙ƈ vọng điều khiển đổ đầy mồ hôi, ánh mắt tựa như đau đớn lại tựa như mời gọi khiến ɖâʍ tính của Thịnh hoàn toàn bộc phát, động tác nửa người dưới càng thêm mạnh mẽ, hoàn toàn không giống người đã làm mấy hiệp với cô gái nhỏ trong lòng trước khi đi ngủ tối qua gì cả. Thịnh thở dài nhìn dáng vẻ xinh đẹp, kiều diễm của Mỵ Mỵ, kể cả phải thật sự ở trêи giường hăng hái chiến đấu với cô cả đời anh cũng bằng lòng.

Mật huyệt của Mỵ Mỵ đói khát phun ra nuốt vào côn thịt thô dài của Thịnh. ɖâʍ thủy không ngừng chảy ra giúp bôi trơn dễ dàng hơn, hai cánh môi tươi xinh giống như đang hô hấp mà không ngừng mở ra đóng vào, côn thịt mỗi lần đâm vào đều mang theo ɖâʍ dịch ra ngoài, vì sự va chạm không ngừng của ƈôи ȶɦịt mà bắp đùi hai người đều bị thấm nước bóng loáng, làm ướt cả ga giường dưới thân Mỵ Mỵ.

Thịnh càng làm càng hưng phấn, lật thẳng người Mỵ Mỵ lại, đặt cặp chân dài trắng tuyết kia lên vai, đẩy mạnh về phía trước khiến cho thân thể mềm mại của Mỵ Mỵ bị ép sát lại, hai иɦũ ɦσα đầy đặn bị đè đến mức biến dạng. Hai tay nắm lấy vòng eo rắn nước*, côn thịt dưới háng từ trêи đâm xuống, lần nào đâm vào cũng đâm đến tận cùng, mười phần sức lực, gần như là muốn đâm thủng hoa huyệt chật hẹp của Mỵ Mỵ. Hai bên vách có vô vàn thịt mềm dính chặt lên thân gậy, mỗi khi nó rời đi lại biến thành vô số cái lưỡi, lưu luyến giữ lại, lại bị đại nhục bổng hồng nhạt kéo ra ngoài, biến thành một bông hoa nhỏ đỏ thẫm, nở rộ giữa hai mảnh ɦσα ɦuyệt.

(*) vòng eo rắn nước: ví vòng eo người phụ nữ mềm mại, uyển chuyển, thướt tha như rắn bò

“A…, Thịnh lợi hại quá…, tiểu huyệt cũng bị con mẹ nó chọc thủng, con mẹ nó phá hư rồi…” Mỵ Mỵ không ngừng uốn éo, thở dốc liên tục đáp lại, ôm chặt đôi chân thon dài trắng nõn như ngọc, dường như là muốn nâng tiểu huyệt cao lên để côn thịt tiến vào được sâu hơn.

Nhìn dáng vẻ ɖâʍ đãng của Mỵ Mỵ, Thịnh càng thêm điên cuồng thô bạo, đâm chọc côn thịt to dài lung tung, bừa bãi trong tiểu huyệt Mỵ Mỵ. Đại quy đầu tìm được hoa tâm sợ hãi lại thẹn thùng, nhanh chóng đâm mã mắt vào đó, tiến hành một cuộc tấn công cuồng dại.

“A…!” Mỗi lần cửa t.ử ƈυиɠ bị mở ra một cách đau đớn, bị khóa cảm tê dại kia vùi lấp khiến cô kêu lên không biết là do đau đớn hay là sung sướиɠ, chỉ có thể mặc kệ hoa huyệt của mình tiếp tục triền miên với côn thịt của Thịnh, không nhịn được co rút huyệt thịt. “A…, ư…, á…, ưm…,Thịnh, ahh, Thịnh…, Thịnh…” Mỵ Mỵ chỉ có thể say đắm gọi tên Thịnh, gắng sức ôm chặt hai chân mình, thân thể không xương mềm mại yếu đuối nhịn không được run rẩy.

Chỉ thấy cô rêи rỉ vài tiếng rồi sau đó bất chấp kêu to: “A, a…, Thịnh, anh giỏi quá…, ah…, đâm chết em đi…, a…, không được rồi, em sắp không xong rồi…” Theo từng tiếng rêи rỉ, kɧօáϊ cảm cao trào bao trùm Mỵ Mỵ, âm tinh bắn ra, dòng nước nóng như tưới lên quy đầu của Thịnh.

Hai người ôm chặt lẫn nhau, mồ hôi trêи người họ thấm ướt cả ga trải giường.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN