Trò Chơi Của Gã Hề
Chương 50: Phần thưởng
“Mày từng bảo rằng, mày là người mới mà!” Trần Tiếu nói.
Hắn hiểu rõ ý tứ của đối phương, hơn nữa còn không có cách gì bẻ lại được, cho nên chỉ có thể hậm hực chuyển chủ đề, kiếm thứ gì đó để khiến đối phương khó chịu.
Vậy mà cậu mắt kính chẳng thèm để ý, chỉ nhếch khóe miệng lên.
“Đúng, tuần trước tao mới tới, hơn nữa ngày mai tao phải rời đi rồi. Đây chẳng qua chỉ là một trò chơi chữ đơn giản nhất, có điều thế thì đã sao? Sự cách biệt giữa tao và mày đủ để đặt cược vào trò chơi chữ này rồi.”
“Cũng như tao từng nói, cơ bản là tao không quan tâm đến phần thưởng cấp C gì đó, nhưng mày thì không làm được.”
Gã đeo kính nói xong thì cũng vừa đến lúc.
Di động của gã vang lên âm báo của hệ thống.
Hệ thống hiển thị: Vì bạn đã vi phạm quy tắc, chưa đưa ra lựa chọn màu sắc, nên bạn đã bị loại.
………..
………..
Trần Tiếu trừng đôi mắt cá chết lên nhìn đối phương.
Hắn cứ thế giành được chiến thắng, trở thành người cuối cùng trong “ván đấu tinh anh” lần này, hơn nữa lại còn là người chiến thắng duy nhất.
Chỉ có điều, hắn chẳng có chút hưng phấn nào cả.
Bởi vì, tuy rằng hắn thắng đó…
Nhưng cũng thua đó.
Cho nên hiện tại hắn đang chời đợi động tác tiếp theo của gã mắt kính.
Thằng oắt này không thể nào rảnh rỗi đến mức không có lý do gì mà lại đi tham gia cái trò chơi, mà theo hắn thì chả có tí ý nghĩa nào cả này.
Quả nhiên, đối phương chậm rãi ngồi thẳng dậy, tỏ vẻ nghiêm chỉnh hơn một tí, cứ như thể đến giờ này phút này gã mới muốn làm một việc gì đó có ý nghĩa vậy.
Gã lôi ra một tấm card từ trong túi, không nhìn ra là chất liệu gì, rất cứng cáp, thuần một màu đen, bên trên phác họa hình ảnh con quạ rất đơn giản.
“Tao sẽ giữ lại cho mày một vị trí, nhưng mà mày cũng phải biết nắm chắc cơ hội đấy. Mày nên biết là, bước chân của chúng tao… uhm… rất nhanh.”- Gã mắt kính nói rồi đứng thẳng người dậy,
“Ồ, đúng rồi, tao hứa chắc là lần sau gặp lại sẽ chơi với mày một trận công bằng.”
Nói xong, gã khẽ đẩy cặp mắt kính rồi bước ra khỏi gian phòng.
Khóe miệng Trần Tiếu hơi nhếch lên, lòng thầm nghĩ: “Tính làm cái quỷ gì chứ? Thả bom mà cứ như trùm cuối ấy. Đã thế tướng tá lại còn thấp như vậy.”
Hầy…
Dáng người của “cậu mắt kính” đích thực rất thấp, chỉ nhỉnh hơn 1m6 có chút xíu.
Trần Tiếu âm thầm phỉ nhổ, sau đó cúi đầu liếc nhìn tấm card kia.
Đối phương chẳng thèm đề cập đến việc tấm card này đại diện cho cái gì, thậm chí ngay cả tên của mình cũng không hề nói nữa.
Có điều Trần Tiếu hiểu, đến lúc hắn nên biết thì khắc sẽ được biết.
“Đây chính là lý do mày tới đây ư?”- Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm.
………..
Lúc này, âm báo của hệ thống lại vang lên lần nữa.
– ———————-
Ván đấu tinh anh – Hình thức tư duy
Cấp D
Người giành chiến thắng
Là nhân viên Tổ ngoại cần Hội ký thác.
Họ & tên: Trần Tiếu
– ———————-
Đồng thời, trên màn hình di động của hắn cũng xuất hiện một hàng chữ.
………..
Trên thế giới này không có công bằng, đã là tinh anh thì nên được hưởng thụ đãi ngộ tốt hơn.———————– Kính gửi đến các nhà vô địch của “ván đấu tinh anh”
………..
Bên dưới dòng chữ này là hai chữ
“Phần thưởng”
đang nhấp nháy.
Lông mày của Trần Tiếu khẽ giật: “Trang chủ của Phần thưởng là thế này sao? Chứ không phải cái kiểu phông nền chứa đầy các chữ chúc phúc đỏ rực, kèm theo nền nhạc chúc mừng rộn ràng hả?”
Nói thì nói vậy, nhưng vì xung quanh đã không còn người nên cái khoái cảm khi phỉ nhổ cũng giảm khí thế đi rất nhiều.
Vì vậy hắn bấm thẳng vào chữ đó.
“Chơi tới đi… Xem thử cái thứ “đãi ngộ tốt hơn” này là cái gì?”
Sau khi nút “Phần thưởng” được bấm mở thì lại xuất hiện một hàng chữ khác.
“Do bạn là người chiến thắng duy nhất trong “ván đấu tinh anh” lần này, nên tất cả phần thưởng trong ván đấu đã được hệ thống hối đoái thành các vật phẩm cá nhân đồng giá. Bạn có thể lựa chọn từ danh sách sau:
1. Đạt được vũ khí2. Đạt được trang bị bảo hộ
3. Đạt được huyết thanh hoặc dược phẩm4. Đạt được tiền thưởng với giá trị tương đương
Trần Tiếu xem xong bèn gật gù.
Hắn đã sớm biết sẽ có kết quả này. Hội ký thác không thể nào giao cho người chiến thắng một mớ vật phẩm cấp C được. Giả dụ như bây giờ mà cấp phát cho Trần Tiếu một lần tới 6, 7 bình huyết thanh cấp C, hắn chỉ cần đem ra ngoài rêu rao, cái gì bán được là bán luôn, cái gì đổi được liền đổi. Sau đó sẽ xuất hiện tình trạng cả đám người thuộc Khu cấp D sử dụng những vật phẩm không phù hợp với năng lực của bản thân. Từ đó nhóm này sẽ giải quyết cả đống nhiệm vụ cấp D một cách nhanh gọn lẹ rồi thăng luôn lên cấp C, chẳng được mấy ngày thì ngỏm trong khi làm nhiệm vụ. Vậy thì chẳng phải làm trò hề cho thiên hạ ư.
Cho nên như nội dung trên di động có ghi, chỉ có những tinh anh mới có thể hưởng thụ đãi ngộ tốt hơn thôi.
Nếu đã là những vật phẩm có cùng giá trị, đồ trong Khu cấp C hiển nhiên không thể quá tệ được.
Trần Tiếu thầm nghĩ.
Vậy thì tiếp đến hắn sẽ phải đối mặt với một vấn đề… chọn cái gì đây?
Trong chớp mắt, Trần Tiếu đã có đáp án. Hắn cần một món vũ khí.
Thiết bị bảo hộ tốt thì tốt đấy, nhưng do bây giờ Trần Tiếu đã không còn dư tiền nữa, cho nên khi làm nhiệm vụ thì không thể chỉ mặc một bộ giáp thật trâu bò rồi tỏ vẻ lẫm liệt tay không diệt quái vật nha.
Còn về huyết thanh hay dược phẩm ư? Nói thật lòng, Trần Tiếu hơi dị ứng với mấy thứ này. Bất kể là kiểu “Huyết thanh tăng cường nụ vị giác” khiến cho người ta không biết phải đánh giá thế nào kia, hay là kiểu như gã “Thạch Đầu” đã được cường hóa mà hắn gặp trong nhiệm vụ trước, hắn đều không thích. Ai mà biết liệu có thể xuất hiện mấy cái đồ kỳ quái kiểu như “Siêu cấp huyết thanh tăng cường độ mẫn cảm”, chỉ cần một cơn gió thoảng qua là cao lên hay không chứ.
Còn cái cuối cùng… đổi thành tiền ấy hả? Giỡn chơi chắc. Lấy một ví dụ, nếu như đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết, nhân vật chính vào giờ khắc này lựa chọn mục đổi tiền, vậy thì cứ chờ bị phun nước miếng đến chết đi.
Vì thế, Trần Tiếu đã chọn lựa.
“Vũ khí”.
………..
………..
Hệ thống hiển thị:
Đang trong quá trình hối đoái… Vui lòng đợi.
Kèm theo đó là một thanh trạng thái đang chạy không ngừng.
Bỗng nhiên, chiếc bàn tròn trước mặt Trần Tiếu bị nứt ra một khe hở, sau đó một cửa sổ nhỏ mở ra.
Tiếp đó, có một chiếc hộp màu trắng được nâng lên, bên trên còn được buộc một chiếc ruy băng như thể gói quà.
Khóe mắt Trần Tiếu co rút một hồi.
“Cái quỷ gì thế. Cái nơ bướm này do ai cột vậy? Sao nhìn như món quà mừng Giáng Sinh thế này? Mà cái trò khỉ này do ai đề xướng vậy, bên dưới chiếc bàn này còn thông với kho vũ khí nữa hả?”
Tuy phỉ nhổ là thế nhưng tốc độ tay của hắn thì chẳng chậm chút nào.
Lập tức rút chiếc nơ kia, mở chiếc hộp ra.
Bên trong…
Là một khẩu súng
Loại súng lục ổ quay.
Toàn thân một màu bạc, chỉ có điều ổ đạn và nòng súng đều có vẻ hơi dài.
Cơ mà không thể không nói… Nó rất đẹp.
Thân súng thẳng tắp, phía ngoài cò súng được uốn thành một đường cong mê người, phần kim hỏa bắt khít vào phía trên tay cầm, không xiên không lệch, kín kẽ không một lỗ hổng, khiến cho một kẻ mắc chứng ám ảnh cưỡng chế cỡ Trần Tiếu cũng không khỏi thấy thỏa mãn trong lòng.
Giống như trước đây từng nói, Trần Tiếu rất thích súng. Tuy hắn không nhớ gì về ký ức lúc trước, nhưng thẳm sâu trong ý thức, hắn vẫn có cảm giác vô cùng quen thuộc với súng. Cứ như hắn đã từng chơi đùa với chúng vậy.
Tựa như người bạn cũ…
Dùng chữ này quả thật rất chuẩn xác.
Cho nên hắn vô cùng sung sướng nâng khẩu súng lục ổ quay hơi nhỏ dài này lên.
“Hô…”- Hắn tán thán một tiếng.
“Thật nặng.”
Trọng lượng này rõ ràng nặng hơn so với mấy loại gang sắt có cùng thể tích. Thế nên độ dày của chất liệu dùng để đúc nên khẩu súng này nhất định rất lớn.
Điều này cũng có nghĩa là khi phần kim hỏa phóng đạn ra thì lực công phá cũng sẽ vô cùng lớn!
Trần Tiếu xoay nòng súng hướng vào bản thân… rồi nhắm thử đường kính nòng súng đen ngòm kia.
Sau đó lập tức ngẩn ra…
Kích thước ước chừng một ngón tay cái.
“Hí hí hí hí…”
Hắn biết rõ điểm này có nghĩa là gì, cho nên mới bật cười như vậy. Hắn vui mừng hớn hở xoay ổ đạn một vòng, tiếng kim lại đặc thù ma sát với nhau tạo nên những âm thanh trong trẻo, kích thích bộ não, khiến hắn trào dâng niềm khoái cảm. Tựa như có thứ gì đó muốn xông ra, ve vuốt món đồ chơi đáng yêu này vậy.
Thế nhưng trong chớp mắt liền biến mất.
Giống như một đứa trẻ nghịch ngợm nửa đêm không ngủ được, mới vừa muốn chuồn ra khỏi cửa thì bị phụ huynh tóm cổ trở về.
Cảm giác này rất kỳ lạ, tuyệt đối bất thường, song Trần Tiếu cứ như không phát hiện ra nên không hề để ý đến nó.
Hắn còn đang bận đắm chìm trong cảm giác sung sướng khi đoạt được món đồ chơi yêu thích.
Lúc này, hắn mới nhìn thấy một tờ giấy trong chiếc hộp.
Hắn giơ tay, cầm tờ giấy lên, rồi mở ra.
………..
………..
Tiếp sau đó…
Hắn dần há hốc miệng.
“Đây CMN là đang giỡn với ông đấy à!”
………..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!