Ta Có Dược A! - Chương 320: Thiên Kiêu đến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Ta Có Dược A!


Chương 320: Thiên Kiêu đến


Edit: Cám sắp bay acc chứ ai!

Có hộ vệ Thoát Phàm cảnh đi theo cũng không có gì lạ, hộ vệ cưỡi hoang thú linh cấp cũng không có gì kì quái, nhưng nếu những hộ vệ đó không chỉ đơn giản là hộ vệ mà chiến nô, lại thêm chiến nô không phải Nhân tộc mà là dị tộc… Như vậy chỉ có thể chứng minh một điều.

Người tới thân phận bất phàm, là nhân vật mà thành trì cấp Hắc Thiết khó lòng gặp được.

Những thủ vệ đó không dám chậm trễ, đặc biệt là sau khi nhìn thấy thiết kì to lớn đánh dấu kí hiệu Thập Tuyệt Tông vẻ mặt đều cực nghiêm túc, lập tức sửa sang lại chính mình, thân thể đứng thẳng tấp, thể hiện sự kiêng kị cùng niềm tôn kính không gì sánh bằng.

Huyền Ổ Thành tuy nằm trong địa phận quản hạt của Thập Tuyệt Tông, nhưng cũng chỉ dám mượn chút uy nghi của Thập Tuyệt Tông, chứ nào dám xông lên nhận bừa quan hệ với đại tông môn cơ chứ, lại thêm mỗi năm đều phải giao nộp một phần trọng thuế lên mà thôi.

Vừa biết tin có người Thập Tuyệt Tông đến, thanh thế phi phàm, thủ vệ cửa thành tự nhiên không dám chậm trễ, vội vàng cho người vào thành bẩm báo, một tướng lĩnh cầm đầu khác tiến lên, hành lễ dò hỏi: “Không biết khách từ xa đến là ai, vào thành có việc gì?”

Liền có một thanh niên hai tai thon dài nhanh nhẹn bước lên, hắn thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi, thực lực cũng tại Thoát Phàm cảnh, nghe vậy trả lời: “Công tử nhà ta có chuyện quan trọng cần làm, không tiện bẩm báo, còn thỉnh cho đi.”

Vị tướng lĩnh nọ thấy đối phương không nói rõ ý định, cũng không dám tiếp tục truy hỏi, hơn nữa tên tuổi Thập Tuyệt Tông quá làm nhân tâm e ngại, vì thế liền lập tức vung tay cho thủ vệ hai bên tản ra.

Chỉ một thoáng, cửa thành mở rộng, dùng tư thế long trọng nhất nghênh đón quý nhân.

Cũng may hiện tại là sáng sớm, cửa thành cũng coi như thanh tĩnh, sau khi cửa thành mở rộng, tướng lĩnh nói chuyện cùng thanh niên tai nhọn kia cũng nhanh chóng tránh ra, cung cung kính kính đem đoàn người thỉnh vào.

Trăm con hoang thú chỉnh đề nện bước rầm rầm vào thành, chiến nô ngồi trên lưng thú sống lưng thẳng tắp, không hề hé răng nửa lời, mà tiểu điện uy nga cũng càng tĩnh lặng.

Chờ khi tất cả hoang thú đều vào trong thành, nhóm thủ vệ đứng trước cửa thành cũng chẳng nói năng câu nào.

Tâm tình chấn động qua đi, tướng lĩnh nọ mới trầm giọng quát tỉnh thuộc hạ của mình: “Ai vào chỗ nấy, tận trung cương vị công tác!.”

Nhóm thủ vệ nghe xong cả kinh, nháo nhào khôi phục trạng thái làm việc, giống như trước tận chức tận trách gác thành.

Trong Huyền Ổ Thành.

Một đám người khí thế ào ạt kéo vào, thủ vệ cửa thành đều kinh ngạc há hốc, người dân trong thành đương nhiên cũng khó lòng bình tĩnh nổi. Người trên đường tự động tránh qua hai bên, không dám cản trở đoàn người cưỡi hoang thú tiến vào, bọn họ chỉ thấy đoàn người xuyên qua hai con phố, tiến đến con đường phồn hoa nhất trong thành.

“Thật quá khí phái….”

“So với Li Viễn Thành trước đó còn uy phong hơn…”

“Đại khái là khách quý đến từ thành trì thượng cấp, đến nơi này của chúng ta khẳng định là để diễu võ dương oai.””Không biết là ai, có thân phận gì?”1

“Ngu dốt, ngươi nhìn lá cờ kia kìa!”

“Thập, Thập…. Thế nhưng là Thập Tuyệt Tông!?”

“Nghe nói Huyền Ổ Thành ta vốn dĩ nằm trong địa giới Thập Tuyệt Tông….”

“À! Thì ra là thế!”

Nhất thời từng tiếng nghị luận sôi nổi đều rơi hết vào tai chiến nô tai thính mắt tinh.

Bất quá phàm là đệ tử kiệt xuất thế lực lớn ra ngoài –– đừng nói là Thiên Kiêu, dù chỉ là một thiên tài tương đối lợi hại đều sẽ cực kì hấp dẫn người khác chú ý, nên tình thế hiện tại cũng coi như là chuyện bình thường.

Nhóm chiến nô mắt nhìn thẳng, ngay hàng thẳng lối tiến về trước.

Nếu có người nhìn kỹ sẽ phát hiện ở giữa đội ngũ chiến nô có không ít kỹ thú chỉ cao bằng một nữa hoang thú linh cấp xen lẫn trong đó, không rõ chủng loại, trên lưng chở một ít người Ngưu tộc, Thử tộc cùng Hầu tộc, chỉ là bởi vì chúng dáng người thấp bé, cho nên dễ khiến người khác xem nhẹ bỏ qua.

Cầm đầu Thử tộc lại nói mấy câu, đội ngũ một hàng đi lên, rốt cuộc dừng lại trước một khách điếm.

Trong khách điếm lập tức có một nam tử béo lùn cơ hồ té ngã lộn nhào từ trong bay ra, sau đó nơm nớp lo sợ quỳ bò trên đất, run rẩy nói: “Cung…cung nghênh công tử! Thuộc hạ làm việc bất lợi, còn chưa có thể….”

Nội tâm Thử Hâm muốn hỏng mất.

Hắn đến nơi này dàn xếp mọi chuyện đến tìm hiểu tin tức tổng cộng không đến một ngày một đêm, đang suy tính đem những vấn đề của Hồ gia đều làm rõ ràng, cũng không biết Ngô gia có còn quấy lên chuyện xấu gì nữa hay không, hắn muốn tìm một biện pháp vẹn toàn nhất có thể đem Luyện dược sư thiếu niên tìm ra, chính là không ngờ hắn còn chưa kịp hành động, chủ nhân cách xa vạn dặm cư nhiên đến rồi!

Hắn lại không có bất cứ thành quả nào…. Đây, đây không phải chứng tỏ hắn làm việc bất lực hay sao?

Vốn tưởng rằng bản thân có thể lập công nhận thưởng, hiện tại xem, không bị trừng phạt đã là tốt lắm rồi.

Thử Hâm cả người run rẩy, chỉ biết quỳ dưới đất chờ phán xét.

Những người khác trong khách điếm, cùng với người qua đường đều chú ý đến tình cảnh này, cũng đoán được đây là vấn đề nội bộ của các thế lực lớn, bọn họ vốn có lòng muốn đến đây xem diễn, nhưng lại không biết vị chủ nhân của đội ngũ khí phách này tính khí thế nào, cho nên hoặc là quay đầu bỏ đi không xem náo nhiệt nữa, hoặc là cách ly càng xa càng tốt, cẩn thận là tốt nhất!

Sau đó, đám người liền nghe được âm thanh từ tính từ trong tiểu điện lung linh trên lưng hoang thú phát ra: “Bản tính tộc đàn của ngươi quả là nhát như chuột…. Ngươi đứng lên đi!”

–– Đây là không trừng phạt hắn? Thử Hâm vui vẻ nhảy dựng lên.

Nhưng nhóm Thử tộc khác cùng theo đến đây, trong đó nhóm tộc lão có địa vị càng cao lại càng thông tuệ, nghe vậy không khỏi nhíu mày.

Tộc đàn nhát như chuột…. Cũng không phải là tán thưởng gì.

Người nhát như chuột, tự nhiên không thể trọng dụng, Thử tộc đi theo chủ nhân, nếu bị đánh giá là không thể trọng dụng thì về sau còn có thể làm được chuyện tốt gì? Tộc đàn làm sao có thể quật khởi? Làm sao có thể đạt được nhiều tài nguyên?

Lúc này a, bị trừng phạt mới là chuyện tốt.

Không trừng phật, chứng tỏ chủ nhân có điều bất mãn với bọn họ, bọn họ phải nhanh chóng nghĩ cách làm ra một vài chuyện tốt, biểu hiện sự thành tâm của mình khiến chủ nhân vui vẻ mới được!

Ngay sau đó lão bản khách điếm cũng đi ra, đem đoàn người nghênh đón đến viện tử lớn phía sau, bóng dáng đội ngũ nhanh chóng biến mất, người bên ngoài cũng dần tan đi.

Lúc sau, đôi ngũ liền án binh bất động.

Chỉ để lại vô số suy đoán cùng rất nhiều cảm giác thần bí.

Ngô gia.

Ngô tứ công tử đứng lên, giọng nói mang theo kinh ngạc: “Ngươi nói có người tới?”

Tiểu Tề lập tức gật đầu: “Đúng vậy.”

Ngô tứ công tử bước chân vội vàng, đi tới đi lui vài lượt, xoay người gấp giọng nói: “Người này có phải thân phận cực kì đặc thù, cho nên mới khiến ngươi cam chịu mạo hiểm, hôm qua vừa tới, hôm nay lại chạy tới báo tin?”

Tiểu Tề lại gật đầu: “Đích xác cực kì đặc thù, vì người đó thuộc hạ có bại lộ thân phận cũng là đáng giá.”

Ngô tứ công tử nhắm mắt, sau lại mở ra, kéo ghế ngồi xuống: “Tiểu tề, nói đi.”1

Tiểu Tề được sắp xếp ra ngoài làm việc là tâm phúc của hắn, ngày thường rất hiểu ý hắn, nếu Tiểu Tề đã mặc kệ nguy hiểm đến đây vậy càng khiến hắn có thêm hy vọng vào tin tức lần này.

Tiểu Tề nói: “Mới vừa rồi có một đội ngũ tiến vào cửa thành, cờ hiệu đánh dấu Thập Tuyệt Tông, có trăm con hoang thú linh cấp, một trăm chiến nô, ba loại Nô tộc, phụng dưỡng một người vào thành…. ” Hắn cẩn thận nói lại, đem tư thái người nọ miêu tả một lần: “Nếu thuộc hạ đoán không sai, người nọ chính là tân Thiên Kiêu vừa tiến vào Thập Tuyệt Tông, bái nhập Hóa Huyết Điện, tên gọi “Công Nghi Thiên Hành”. ”

Ngô tứ công tử nghiêm mặt: “Thiên Kiêu mới tiến nhập? Tin tức chính xác không? Thực lực hắn hiện giờ thế nào, thân gia ra sao, có lai lịch gì?”

Tiểu Tề cười tươi: “Việc Thập Tuyệt Tông có tân Thiên Kiêu tiến nhập, vốn chỉ thông báo với các thế lực cực đại mà thôi, nếu như muốn quảng cáo thiên hạ, cần phải chờ đến khi Thiên Kiêu kia đem tuyệt học tông nội luyện ra chút thành tựu mới được, thuộc hạ ẩn nấp bên đó lâu nay, biết được rất nhiều tin tức, đương nhiên cũng sẽ tìm hiểu rõ hơn, hiện tại coi như đã xác định được thân phận của vị Thiên Kiêu kia. Còn về thực lực, Công Nghi Thiên Hành hiện giờ vẫn là Tiên Thiên đỉnh, nhưng căn cơ vững chắc, thời điểm thí nghiệm là Thiên Kiêu mãn tinh, tiềm lực vô hạn! Thân gia còn chưa rõ, nhưng trước khi gia nhập Thập Tuyệt Tông cũng coi như có chút bản lĩnh, đang muốn mở rộng thế lực của mình, còn những thứ khác liên quan đến lai lịch đều rất tầm thường, hắn là thông qua Thiên tuyển chi lộ đến đây, chiến lực tất nhiên cũng bất phàm.”

Ngô tứ công tử nghe xong, trong mắt hiện lên tia kì dị.

Tiểu Tề cũng có chút kích động: “Thuộc hạ biết, công tử ngài muốn kết giao bằng hữu, thân gia lai lịch như thế, nhưng Thiên Kiêu nọ ngược lại có tiềm lực vô biên. Vì thế thuộc hạ nhân lúc Thiên Kiêu nọ vẫn chưa có hành động gì, liền lập tức đem tin báo cho ngài!”

Ngô tứ công tử hít sâu, cưỡng chế kích động trong lòng, trầm giọng nói: “Tiểu Tề ngươi làm tốt lắm, nếu đúng như lời ngươi nói, chỉ sợ hắn chính là người ta chờ đợi mấy năm qua!”

Tiểu Tề lại nói: “Tướng lĩnh thủ thành khi nhìn thấy Thiên Kiêu đến đã sai người đến phủ thành chủ báo tin, nhưng phủ thành chủ vẫn không có phản ứng….”

Ngô tứ công tử nghe nói, không khỏi cười châm chọc: “Hồ gia, a!”

Tiểu Tề thấp giọng nói: “Bất quá Tứ công tử cũng phải cẩn thận, nghe nói dòng bên Hồ gia có được thứ tốt, đã đem dùng. Có người úp mở nhắc qua, Hồ gia một khi dùng thứ đó địa vị liền có thể sánh ngang hàng với Ngô gia ta.”

Nụ cười Ngô tứ công tử càng thêm trào phúng: “Tầm nhìn Hồ gia cũng chỉ có nhiêu đó mà thôi. Huyền Ổ Thành chỉ là một thành trì nhỏ, Ngô gia ta đúng là dự tính mưu đoạt vị trí thành chủ, nhưng Ngô gia ta há chỉ nhìn đến mỗi Huyền Ổ Thành nhỏ bé thôi sao? Cho dù chỉ trong vô số thành trì cấp Hắc Thiết, Huyền Ổ Thành cũng thập thần nhỏ yếu, nếu đem nó đặt lên bàn cân so với đại lục bao la bên ngoài thì càng dễ dàng bị người tiêu diệt, khó có thể làm cho Ngô gia để lại truyền thừa trăm năm.”

Tiểu Tề trước nay đều rất kính trọng Ngô tứ công tử, lúc này liền lên tiếng phụ họa: “Đúng vậy, Hồ gia suy tàn một phần cũng vì ánh nhìn thiển cận, nơi nào được như Tứ công tử mưu tính sâu xa, một lòng nghĩ về Ngô gia đời đời về sau cơ chứ?”

Ngô tứ công tử xua xua tay, bỏ qua đề tài này, trầm ngâm nói: “Ngươi trước đó có nhắc tới tên Thử tộc kia đến đây là vì thiếu niên Luyện dược sư kia sao? Mà hôm nay tôn Thiên Kiêu kia gấp gáp đuổi theo tới đây nhanh như vậy, liệu có phải cũng liên quan đến thiếu niên Luyện dược sư kia hay không?”

_______

Tác giả có lời muốn nói: Mọi người đừng quá kích động… Đại ca tới khẳng định sẽ không trong 2 chương liền gặp mặt a… Nhưng đúng là không mấy chương nữa liền có thể gặp rồi….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN