Nại Hà - Thiên Lại Chỉ Diên - Chương 6: Mỹ Nhân (Nhất)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Nại Hà - Thiên Lại Chỉ Diên


Chương 6: Mỹ Nhân (Nhất)


Vị Hoa công tử này nhìn nhằm nhằm ta, hơn phân nửa là bị dọa, nhưng ta nhìn y thật ra là bởi vì quản không được ánh mắt. Luôn luôn nói nam nhân bề ngoài không qua trọng, nhưng mà Hoàng đế lão tử với Diêm vương gia gia, y lớn lên như vậy cũng quá đáng quá đi!

“Xin cô nương chờ chút.” Hoa công tử xê dịch bức họa trong tay, cầm bút lông viết ở phía dưới bên phải hai hàng chữ:

Mỹ nhân vọng bất kiến, phùng diện đồ Nại Hà.

(Mỹ nhân gặp không tới, đành gặp tại Nại Hà)

Tuy rằng chỉ là mười chữ ngắn ngủi, viết cũng thật nhanh, nhưng bút pháp y thật rành mạch, rất có vài phần phong thái của thư thánh Vương Hi Chi. Sau khi viết, y đẩy bức họa tới trước mặt quỷ họa sư: “Làm phiền ngươi rồi.”

“Được rồi, lúc này xin ngài thương cho, đừng sửa lại nữa. Mỗi lần tôi cầm thì ngài lại sửa vài nét, thật sự ép chết tôi mà…” Quỷ họa sư bắt đầu bán bức họa kia, lại ngẩng đầu nhìn ta có chút bất mãn, cứ như trách ta làm hỏng chuyện tốt của nàng.

Ta liếc liếc mắt nhìn bức họa kia.

Bên trên vẽ một nữ tử như tiên xuất trần đạp mây, trong lòng ôm một chiếc đàn tranh điêu khắc tinh tế.

“Xin hỏi cô nương có gì chỉ giáo?”

Nghe thấy tiếng của Hoa công tử, thần kinh ta lại lần nữa căng thẳng mà nhìn về phía y – cho dù bộ dạng thật đẹp mặt, thanh âm nói chuyện còn trầm thấp êm tai như vậy, một người sống mà có thể lớn lên thành như vậy, quả thật có chút không còn gì để nói.

“Ta chỉ muốn hỏi công tử, hôm nay không phải rằm tháng bảy sao, sao lại ra đầu đường mua tranh?”

“Cô nương nói bức tranh này sao?” Hoa công tử chỉ chỉ bức họa kia, thấy ta gật đầu thì ôn nhã nói, “Đây là tranh của ta, chính là tìm vị đại sự này để đem dán lên.”

“Nhưng mà đêm nay ma quỷ lộng hành, rất không an toàn.”

Hoa công tử mỉm cười. “Cô nương là nữ nhi, dường như còn không an toàn hơn cả ta.”

Y là con người, làm sao biết nữ dạ xoa an toàn như thế nào.

“Vậy sao.” Ta nhìn nhìn bức tranh kia. “Đây là tiên nữ vân du đồ sao?”

“Đây là thê tử của ta.”

“Thê tử của huynh?” Có chút chút kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy nằm trong dự kiến.

“Đúng vậy. Ta và nàng âm dương chia cách đã nhiều năm, bây giờ chỉ còn có thể nhìn tranh nhớ người.”

“Ra là như thế… thật đáng tiếc.”

Đáng tiếc cho đôi phu thê này chỉ chiếm một phần nhỏ thôi, cái chính là tiếc cho bản thân ta kia. Sau khi tiên nữ này chết, phu quân nàng đến rằm tháng bảy cho dù quỷ nháo đầu đường cũng tới đề tự vào tranh nàng. Ta tử kỳ chưa tới, phu quân ta lại kéo theo ta xuống âm phủ làm quỷ với hắn. Thành quỷ thì đã, còn bị lão cha gắn thêm cái tên tướng công Vô Thường gia độc mồm độc miệng. Thật sự là một khối tâm bệnh.

Hoa công tử không đáp lời, chỉ là nở nụ cười với ta, sau đó cầm lấy chiếc quạt trắng xấp trên bàn mà đứng lên, chờ vị quỷ họa sư kia dán tranh. Cho đến khi y đứng thẳng dậy ta mới phát hiện mỹ nhân này mặt nhỏ dáng người lại không hề nhỏ. Tay áo choàng y rộng, cánh tay giấu trong tay áo đỏ sẫm, chỉ để ngang quạt trắng xếp trong đó. Trong lúc nhất thời, từ ta có thể nghĩ tới cũng chỉ có ‘trường thân ngọc lập’, (dáng người cao lớn) ‘ôn văn nho nhã’ — mỹ công tử mặc hồng y diễm lệ thế nhưng lại khiến người cảm thấy vô cùng phù hợp, điều này cả ta cũng nghĩ không thông.

Không dễ mà chở quỷ họa sư kia dán tranh xong, Hoa công tử nhận lấy cuốn tranh tuyết trắng thật dàu, để nó cùng một chỗ với cái quạt, thanh toán bạc, rồi hỏi ta: “Còn chưa thỉnh giáo phương danh cô nương.”

“Đông Phương Mị.”

“Vậy, Đông Phương cô nương, chúng ta sau này còn gặp lại.” Hoa công tử cầm quạt cười khẽ với ta, rời khỏi quán tranh.

Nụ cười kia quá mức âm mị mĩ lệ, có cảm giác giống như đụng phải quỷ câu hồn, câu luôn hồn phách của ta đi, thê cho nên quên hỏi luôn tên của y, thật sự có chút thất lễ.

Sau khi y đi xa rồi, ta quay sang nói với quỷ họa sư: “Đã quấy rầy việc buôn bán của ngươi, thật sự ngại quá.”

“Ta nói này vị tán hồn cô nương, rằm tháng bảy ta bán tranh đầu đường, cũng chỉ là muốn thêm tiền tiêu vặt, cô có nhất thiết phải quấy rối không?”

“Da người là tiền tiêu vặt của ngươi?”

“Da? Da của Hoa công tử? Ôi dạ xoa cô nương, ta đây đâu dám! Ta chọc ai cũng không dám chọc y đâu!” Quỷ họa sư chỉ chỉ theo hướng Hoa công tử vừa rời đi. “Cô xem đi, cô xem đi.”

Ta nhìn theo hướng cô ta chỉ, phát hiện nơi y đi qua, yêu quỷ chung quanh đều sẽ cúi đầu khom lưng hành lễ với y. Mà y cứ không buồn chớp mắt tiến lên phía trước, như là không nhìn thấy quỷ.

“Đây là chuyện gì?”

“Tiền thân của y là một tiên nhân có địa vị cao, chúng ta ai cũng không thể trêu vào đâu, sao còn dám lột da. Ai, ta nhìn cô tuổi còn trẻ mới chết không lâu, không so đo với cô nữa. Cô nương, lần sau gặp lại y, cô nói chuyện cần phải cẩn thận chút đo.” Quỷ họa sư làm thủ thuật che mắt người xung quanh, vội vội vàng vàng biến sạp hàng thành một đống xương trắng chạy lấy người, thuận tiện còn kéo theo một tiểu cô nương bộ dạng cũng coi là xinh xắn.

Bên đường có một đám hài tử tầm mười tuổi đang chơi trò tróc quỷ, quy tắc của trò chơi là mỗi người đều đeo mặt nạ quỷ, rồi bắt người thua đoán ai là ‘quỷ’ đã đánh vào đầu mình. Có mấy loại quỷ căn bản là không thèm đeo mặt nạ, còn lộn thật giả để bọn nhỏ tưởng là bạn mình. Những tên quỷ này ung dung mà tới đắc ý mà đi, lúc bọn nhỏ phát hiện chân tướng thì sẽ bị dọa cho tới sợ, sợ tới mắc luôn tâm bệnh. Chỉ là nơi này có vài tên quỷ, ta cũng không tiện ra tay chõ mõm vào, chỉ đứng cạnh nhìn chúng.

Một tiểu hài tử bắt được góc áo của một bạch y quỷ la sát, nói: “Là ngươi!”

Tên quỷ la sát bạch y kia là nguyên hình lạc vào, lại bị đứa bé kia bắt kiên quyết muốn lột ‘mặt nạ’. Hắn dùng lực xua tay, bước lùi vài bước. “Không phải ta, không phải ta.”

Vừa nghe thanh âm này, ta im lặng than một tiếng, tiến về phía hắn.

“Chính là ngươi!”

Tiểu hài tử bổ nhào qua muốn sờ mặt hắn, nhưng ta nhanh chóng bắt lấy cánh tay của la sát kia: “Phu quân, sao chàng lại chạy tới nơi này, con chúng ta còn ở nhà chờ cùng nhau ăn cơm đấy.”

Thang Thiếu Khanh trốn sau lưng ta, một tay ôm lấy ta, cảm động vô cùng: “Phu nhân!”

“Được rồi được rồi, chúng ta về nhà. Tiểu bằng hữu, cháu đi tìm bạn mình mà chơi đi.”

Ta đuổi khéo đứa nhỏ kia đi, gân xanh trên trán như muốn bật ra nhìn Thang Thiếu Khanh. Thực không thể tin được, đường đường Thập điện vương gia lại đi làm chuyện ngu xuẩn này.

“Mị Nương, nàng biến lại rồi.” Thang Thiếu Khanh thâm tình nhìn ta, lấy bàn tay vuốt vuốt gương mặt ta, “Thấy bộ dạng hiện tại của nàng, thực hoài niệm tối hôm nàng gả cho ta…”

Ta càng hết lời để nói. Hắn vừa dùng bộ mặt quỷ vừa nói với ta những lời này, đúng có chút dọa người; thứ hai, ngày ta và hắn thành thân kia, hắn nhớ lại thì thấy tốt đẹp, ta nhớ lại chỉ thấy thê lương tận xương. Dù sao thi thể của tân lang nằm trên vải đỏ mừng hỉ sự trên giường là điềm xấu, mà sau đó học còn không chút tiếp thu nói ta khắc chết Thang Thiếu Khanh, chuyện cũ bao chua xót không nên đề cập tới.

Nhưng mà, trước khi chết Thiếu Khanh có nói với ta một câu khiến ta nghe rất vui sướng:

Lúc đó môi và sắc mặt hắn giống nhau đều tái nhợt như tờ giấy, nắm tay ta cũng có chút lạnh: “Phu nhân, ta nếu như tới âm tào địa phủ, nhất định sẽ đứng cạnh cầu Nại Hà chờ nàng, như vậy chúng ta cùng nhau đi đầu thai chuyển thế, đời sau vẫn là một đời phu thê.”

Lúc đó ta rất cảm động, liền theo đúng tình hình và nói với hắn: “Chàng không thể chết được, nếu chàng chết, thiếp lập tức thắt cổ theo chàng mà đi.”

“Đừng làm như vậy. Ta muốn nàng sống thật tốt, muốn nàng sống lâu trăm tuổi. Bất kể bao năm, ta đều nguyện ý chờ…” Nói xong câu này, hắn tắt thở.

Ta ôm thi thể hắn khóc lớn lên, nhưng hắn cứ thế nhắm mắt mà ngủ vĩnh viễn.

Một khắc kia ta đã nghĩ, nếu Thiếu Khanh có thể sống lại, nếu tất cả có thể làm lại một lần nữa, ta nhất định sẽ quên đi Dương Vân, mỗi ngày ở bên hắn, chăm sóc hầu hạ hắn thật tốt, vì hắn xuống bếp nấu cơm, vì hắn sinh con đẻ cái.. Tóm lại, khi đó ta vô cùng quyết tâm.

Nhưng mà quy luật thường thấy là nhân sinh biến ảo ngàn mệnh khó dò, một đống lời động tình chúng ta nói khi sinh ly tử biệt, hai năm sau đều thành cái rắm phóng ra.

Cuối cùng ta đâu có thắt cổ, hắn cũng không nhẫn nại đợi khi ta theo xuống.

Thiếu Khanh nói: “Vừa rồi nàng có nhắc tới con chúng ta, đây có lẽ là tiếc nuối lớn nhất. Tuy rằng quỷ cũng có thể mây mưa một phen, nhưng không thể sinh con. Ban đầu ta cũng không muốn đầu thai, là bởi vì không muốn uống bát canh kia rồi quên hết thảy. Nhưng mà chúng ta rốt cuộc cũng chỉ là khách qua đường nơi âm phủ, không nên lưu lại quá lâu, nàng vẫn nhìn xa hơn ta. Diêm La lão đệ đã an bài hai thai tốt cho chúng ta, chúng ta có thể đầu thai đến nhà giàu, quen nhau từ khi còn mặc quần yếm, cùng nhau lớn lên, tương lai bạch đầu giai lão, con cháu đầy đàn… Nàng thấy thế nào?”

“Nhanh như vậy là đầu thai được sao?”

“Mị Nương, không phải nàng vừa nói với Thôi phán quan, muốn trên sách chuyển thế viết lên ‘vợ của Thang Thiếu Khanh’ cùng ta đi qua cầu Nại Hà sao? Ta nghe xong thấy rất vui vẻ.” Dứt lời, hắn vui vẻ cầm lấy tay ta rồi hôn nhẹ lên mu bàn tay.

Tiểu hài tử bên cạnh thấy một thúc thúc mặt quỷ hôn ta như vậy, sợ tới mức run cả người. Ta nhìn về ngã tư đường mênh mông tối tăm, kinh thành lượn lờ khói sương ấy, nhẹ giọng nói:

“Chuyện này chúng ta vẫn nên bàn bạc kỹ hơn.”

Thiếu Khanh ngây người một chút, một lúc sau mới nói: “Vì sao?” Hắn dừng một lát, cũng không đợi ta trả lời liền nói tiếp với vẻ đề phòng: “Nàng còn muốn nhân cơ hội được gặp hắn đúng không?”

“Cái gì, ai?”

Thiếu Khanh có chút giận: “Ở trước mặt ta không cần giở trò khỉ, ta còn không biết nàng sao. Nàng nói với cha muốn từ hôn, ba vị phu quân cũng chẳng muốn. Đông Phương Mị, ánh mắt nàng cao vậy sao, thật sự là ai cũng thấy chướng mắt? Trong đầu nàng toàn là Dương Vân, người không liên quan thì nhìn cũng không muốn nhìn.”

“Lại là đề tài này.” Cơn tức giận của ta cũng dâng. “Rốt cuộc chàng yêu Dương Vân tới mức nào, trước đây sống rồi sau khi chết đều nói, so ra còn nói nhiều hơn ta một trăm lần. Ta xem người nhớ hắn không phải ta, mà là chàng đoạn tụ chi phích muốn cùng hắn thân mật!”

“Nàng… nhớ Dương Vân thì thôi đi, cần gì phải làm nhục ta!”

“Ta không cãi nhau với chàng. Ta cũng đâu phải Vô Thường gia, nhàn nhã cãi nhau với chàng.” Ta phất phất tay áo. “Ta đi chỗ khác dạo.”

Vừa mới quay người, Thiếu Khanh lên tiếng sau lưng ta: “Mị Nương, Dương Vân có lỗi với nàng như vậy, nàng lại vì hắn hạ thấp bản thân, có đáng không?”

Ta quay lưng về phía hắn, hít vào thở ra mấy lần, rốt cuộc nhịn không được quay đầu tức giận nói: “Dương Vân Dương Vân Dương Vân, hiện tại cả chàng cùng cha đều hận không thể đem tên hắn đeo lên miệng, người này và ta sớm đã không có quan hệ! Không nhắc lại hắn được không!”

“Vậy sao nàng nói mà không làm?”

“Vì Sách Nhi.” Cổ họng ta có chút khô khốc.

Thiếu Khanh ngẩn ra.

Sách nhi tuy rằng sinh ra lúc nhà chúng ta giầu nhất hiển hách nhất, nhưng cha ta chỉ nhận xúc xắc không nhận con. Sách Nhi không có được tình thương của cha, lại liên tiếp chứng kiến cha mẹ qua đời, cửa nát nhà tan, nháy mắt từ một tiểu thiếu gia nhà quan lại biến thành cô nhi không cha không mẹ, từ đó cùng ta nương tựa vào nhau mà sống. Khi đó ta đã trải qua vô số lần sinh ly tử biệt kỳ thực cũng không bi thống đến mức muốn chết, nhưng nghĩ tới đệ đệ ta khi ấy mới năm sáu tuổi, liền thường xuyên đau lòng ngủ không được, hận bản thân không thể biến thành một mảnh trời trên đầu đệ ấy, giúp đệ ấy cản tất cả phong sương tuyết vũ.

Sau khi cha qua đời, tất cả tài sản trong nhà bị quan binh cướp sạch. Sách Nhi không thể không rời trường, phải sống những ngày nghèo khổ, đệ ấy không có khóc, có lẽ vì tuổi nhỏ quá nên không hiểu gì. Không bao lâu mẹ cũng đi theo cha, Sách Nhi cũng chỉ cùng ta lặng lẽ nhỏ vài giọt nước mắt, cũng không giống đêm nay ôm bia mộ gào khóc như vậy. Đứa nhỏ hiểu chuyện thì cũng chỉ là một đứa nhỏ, làm sao chịu sự đả kích mất đi tất cả người thân?

“Thực xin lỗi, ta không nghĩ nhiều như vậy.” Đáy mắt Thiếu Khanh có hơi hơi xúc động, hắn tiến tới đỡ vai ta, thuận thế muốn ôm ta vào lòng.

Nhưng ta né tránh hắn.

Thiếu Khanh lại như hiểu rõ ý ta, thấp giọng nói: “Là ta đã sai. Một khi đã như vậy, ta và nàng cùng nhau chờ Sách Nhi lớn lên. Chờ sau khi đệ ấy trở thành nam tử hán chân chính, chúng ta hãy nghĩ tới vấn đề chuyển thế…”

Lúc này, phía sau ta truyền tới một thanh âm quen thuộc: “Tiểu vương gia, mấy ngày không gặp, ngài và nương tử đang nói gì đó.”

Ta và Thiếu Khanh nhìn nhau, sắc mặt hắn cũng thay đổi. Tạ Tất An tuy là vị hôn phu do cha ta ‘thỉnh’ tới, nhưng dù sao chúng ta với y cũng không an tâm được. Nếu y trở mặt chạy tới chỗ Phong Đô đại đế báo cáo một chút, nói Thiếu Khanh chỉnh sửa sổ sinh tử, ta vốn phạm pháp lại trốn ngục nghĩ cách đầu thai, đôi ta có thể trực tiếp bị đánh xuống mười tám tầng địa ngục thậm chí là địa ngục Vô Gian.

Thanh Thiếu Khanh mở miệng định lên tiếng, thanh âm vừa khinh khỉnh vừa lạnh lùng của Bạch Vô Thường lại nhẹ nhàng truyền tới: “Vương gia đừng vội mở miệng, ta bây giờ cũng chẳng muốn hiện thân, nếu ngài mà nói, sợ là người bên ngoài sẽ cho là kinh thành có chuyện ma quái.”

Ta và Thang Thiếu Khanh tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng dùng ánh mắt thỏa thuận đi tới sau một cái phòng để ẩn thân. Cuối cùng cũng thấy Thiếu Khanh biến lại bộ dáng vốn mi mục như họa, trong lòng ta đây cũng thấy thư thái.

Hai vị Vô Thường quỷ khí dày đặc nhẹ nhàng tiến tới, đứng cạnh chúng ta.

Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Hắc Vô Thường ở gần vậy. Hắn cầm sợi xiềng xích rất nặng, tay cầm bài chiêu hồn có việt “Chính tại tróc nhĩ” (đang đi tróc ngươi), nhìn qua có vẻ cao hơn Bạch Vô Thường một chút, đứng cạnh một Bạch Vô Thường tài năng bộc lộ như vậy, lại không có chút lu mờ nào. Chắc hẳn là vì da hắn cũng trắng nõn, mặc hắc y ngược lại càng làm tăng vẻ tuấn dật trầm ổn. Nhưng miệng hắn giống như có dán giấy niêm phong vậy, nhìn thấy chúng ta vẻ mặt cũng chẳng có chút thay đổi tỏ ý chào hỏi, sau đó lại càng không biết sẽ làm gì.

Tạ Tất An nhìn ta nửa ngày. Bị đôi mắt nhỏ dài kia của y nhìn chằm chằm từ đầu tới chân, ta thật có chút thở không nỏi, phòng bị mà lui về phía sau. Tạ Tất An đột nhiên ngoài cười trong không cười nói: “Nhân thân của nương tử đúng là một mỹ nhân, khó trách sao tiền đồ rộng mở.”

“Đừng nên khen ta. Vô Thường gia khen ai, người đó sẽ hết hồn.”

Kỳ lạ nhất chính là, nghe y gọi ta một tiếng nương tử, Hắc Vô Thường vậy mà chỉ liếc mắt nhìn ta một cái, rầu rĩ chẳng nói một câu. Hắn có thật kết nghĩa với Bạch Vô Thường không? Thế nào mà huynh đệ thành thân cũng không hỏi vài câu.

“Không cần để ý hắn, trong khoảng thời gian này hắn cứ có bộ dáng như vậy.” Bạch Vô Thường quét mắt về phía Hắc Vô Thường, “Đường đường là một trong thập đại âm soái, lại bị một yêu quái câu mất hồn, quả thực vô cùng nhục nhã.”

Ta hỏi: “Xảy ra việc gì?”

“Chuyện của hắn là việc nhỏ, quan trọng hơn là chuyện có quan hệ với nương tử.”

“Không dám không dám.”

Ta lại cùng Thiếu Khanh nhìn nhau dùng ánh mắt nói chuyện, đoán rằng cuộc nói chuyện vừa rồi họ đã nghe được ít nhiều, ai ngờ ngay sau đó Tạ Tất An liền nói: “Nương tử là mỹ nhân, với ta với nàng đều là chuyện tốt, nhưng mà muốn lại bỏ trốn cùng tiểu vương gia thì có chút không được.”

Thang Thiếu Khanh nói: “Tạ công tử, ngươi đi câu hồn quá nhiều, lỗ tai cũng không còn tốt.”

Tạ Tất An cười nói: “Vậy sao, hóa ra ta nghe lầm.”

“Đúng vậy, là ngươi nghe lầm, mau đi nghỉ ngơi đi.” Thang Thiếu Khanh vênh mặt hất hàm khoát tay với họ

Thiếu Khanh không buồn nghe, ta lại đột nhiên nhận ra một việc: cả âm phủ này mọi người đều gọi Thiếu Khanh là “Thang Vương gia” hoặc “Thập điện vương gia”, mà không phải “Tiểu vương gia.” Tiểu vương gia là danh hiệu của Thiếu Khanh trước khi thành quỷ, vì hắn là thân đệ đệ nhỏ tuổi nhất của Hoàng Thượng.

Trước đây chỉ có cha ta gọi hắn là Tiểu vương gia. Mà Tạ Tất An sau khi nhận được thư mời cũng bắt đầu gọi như vậy, mới vừa rồi còn nói ta ‘lại’ cùng Thiếu Khanh bỏ trốn.

Ta thở dài, vỗ vỗ vai Thiếu Khanh: “Thiếu Khanh, đừng có chối. Tạ công tử có mười tám cái tâm nhãn, y cái gì cũng biết rồi.”

Thiếu Khanh liếc ta một cái, lại nhìn sang Tạ Tất An.

Trong mắt Tạ Tất An vẫn là ý cười sâu không lường được: “Giờ tý hai khắc rồi, nương tử nên nhìn gương mặt mới của mình trong gương đi, quả thật là mỹ nhân.” Dứt lời không biết lấy đâu ra một cái gương đồng đưa tới trước mặt ta.

Bên trong vẫn là bộ dạng con người: “Hình như không có gì thay đổi.”

“A, ngại quá, mặt này là mặt chiếu kiếp trước, mặt này mới là gương bình thường.” Tạ Tất An xoay gương lại.

Có lẽ là do tôi luyện mấy ngày ở âm phủ, nhìn thấy trong gương một nữ quỷ tóc đỏ da trắng đầu toàn lửa mắt đỏ răng nhọn, ta không hề té xỉu tại chỗ, từ từ nhắm hai mắt vỗ vỗ ngực: “Để ta bình tĩnh đã.” Thiếu Khanh liếc ta một cái, im lặng nắm lấy vai ta, cũng một bộ dạng đau đớn vô cùng. Tạ Tất An cũng chỉ trầm mặc nhìn ta.

Hắc Vô Thường rốt cuộc mới mở miệng vàng: “Dân chúng dương gian thích dùng Mẫu Dạ Xoa sợ người, thật là so sánh chính xác.”

…..

Vì không muốn dọa bọn quỷ nha hoàn, sau khi trở lại Đình Vân Các, việc đầu tiên ta làm là dùng nhân thân ra gặp người, cho phép các nàng chuẩn bị tâm lý rồi mới biến thành Mẫu Dạ Xoa cho các nàng làm quen. Ai ngờ sau khi bọn nha hoàn thấy nhân thân của ta, ánh mắt mỗi người vậy mà lộ ra vẻ thất vọng.

“Nhân thân của tiểu thư, thanh tú thì cũng có đấy, có điều…”

“Đúng vậy đúng vậy, nhân thân mà được thế cũng là tốt lắm rồi.”

“Ừm, tuy rằng thủy quỷ trông như trò hề, nhưng nhân thân cũng không tồi.”

Diện mạo hoặc là được người hâm mộ hoặc là bị người ghen ghét ở dương gian tự dưng được an ủi như thế, ta cảm thấy có chút mất mặt. Sau khi nói với họ quỷ thân còn xấu hơn thế này gấp trăm lần, họ lại có chút bối rối.

Rốt cuộc, ta dứt khoát biến thành bộ dáng Mẫu Dạ Xoa. Quả nhiên bọn nha hoàn đều bị dọa choáng váng, một đám mắt trừng lớn nhìn ta.

“Ta đã sớm nói với các ngươi là rất dọa người.” Ta có chút nhụt chí đưa lưng về phía gương đồng.

“Trời ạ!”

“Trời ạ! Nữ vương bệ hạ, xin cho chúng tôi phủ phục dưới chân ngài!”

Ta mở lớn mắt: “Hả?”

“Quá đẹp, quả nhiên chúng ta đoán không sai, tiểu thư là quỷ đẹp nhất U Đô! U Đô mỹ nhân tính là gì! Không bằng một phần của tiểu thư chúng ta!”

“Mau, bây giờ mỹ nhân U Đô đang ở Vân Tiêu cầm lâu, đưa tiểu thư đến cho họ nhìn một cái, đâu mới là mỹ nhân quỷ đệ nhất U Đô!”

Ta còn không có thời gian đáp lời, các nàng đã vội vã trang điểm cho ta, thay cả trang phục lẫn mặc hài. Tinh lực của ta thực sự không thể sinh long hoạt hổ như bọn nha hoàn, chỉ đành ngồi trên ghế tùy các nàng muốn làm gì thì làm. Các nàng lấy bột phấn vẽ loạn lên mặt ta, lại bôi nước son đỏ thẫm lên mối ta. Ta mấp máy môi, cảm thấy hương vị có gì đó không đúng, dùng ngón tay áp út lau một chút ngửi ngửi:

“Đây là cái gì, hương vị sao lại quen thuộc như vậy.”

Nha hoàn Giáp quơ quơ cái chậu vàng đầy chất lỏng màu đỏ trong tay: “Hồi bẩm tiểu thư, đây là máu người mà, đương nhiên quen thuộc. Tiểu thư dùng đều là đồ xa xỉ nhất đó, đây đều là đồ mới hết đó, người xem còn có chút ấm đúng không hì hì.”

Ta ói ra vài tiếng, lau lau mặt, một quả tim cũng đến nước nhảy lên cổ họng: “Đây, đây là phấn đó à?”

Nha hoàn Ất phất tay với nha hoàn Bính, nha hoàn Bính lấy ra một thanh xương trắng gõ gõ: “Tro cốt, cũng là vừa mới mài!”

“……”

Trên mặt ta toàn là nước, nôn vào cái chậu rửa mặt cũng phải mất thời gian một chén trà nhỏ.

Dù sao cuối cùng cũng đã hiểu rõ, thẩm mỹ của quỷ khác thẩm mỹ của người. Bởi vậy, cái vị mỹ nhân U Đô kia hẳn là có quỷ dạng hù chết người.

Ta bị bọn nha hoàn này chỉnh đi chỉnh lại tới nửa chết nửa sống, bởi vậy với việc gặp mỹ nhân thật tốt đã chuẩn bị tâm lý phi thường cứng cỏi. Cho dù nàng ta không đầu không tay không chân lưỡi quá dài hay tròng mắt quá to, ta cũng không nên phản ứng thái quá.

Cho nên, khi các nàng chỉ vào bóng dáng của một hồng y quỷ, trong lúc nhất thời ta có chút phản ứng không kịp: “Ở đâu kia?”

“Ở đó đó!” Bọn nha hoàn chỉ vào hồng y quỷ kia.

Trong Vân Tiêu Cầm lâu người người tấp nập, ta đi chen chúc nửa ngày mới nhìn thấy bóng dáng vị mỹ nhân kia, bỗng nhiên chớp mắt: “Các ngươi đang nói tới ai?”

Bọn nha hoàn đồng loạt đáp: “Người mặc hồng y kia!”

“Nhưng mà đó là nam tử…”

Bọn nha hoàn ngẩn người, nha hoàn Giáp nói: “Chẳng lẽ các ngươi không ai nói cho tiểu thư, mỹ nhân U Đô là nam quỷ sao?”

Những nha hoàn khác hai mặt nhìn nhau chốc lát:

“Ta nghĩ tiểu thư biết rồi.”

“Ta cũng nghĩ…”

“Nhưng mà đó là nam nhân mà…

Ngay cả quỷ đại thẩm bên cạnh đều không nhịn được lên tiếng: “Dạ xoa cô nương, cô có phải mới chết không bao lâu? Ngay cả danh hòa của mỹ nhân công tử cũng chưa nghe qua?”

Ta thành thật lắc đầu. Quỷ đại thẩm vẻ mặt khinh khỉnh xua tay, tiếp tục chen vào để ngắm hồng y quỷ bên trong.

Hồng y công tử ngồi trên chiếu trúc, trước người là một đàn tranh thật dài, rèm tơ kết châu hoa che đi thân ảnh y. Ngón tay y thon dài trắng nõn, đầu ngón tay gẩy cầm huyền vậy mà hữu lực, cho nên đàn ra một khúc cũng trào dâng bao u oán. Mái tóc đen dài phủ lên áo choàng đỏ thẫm, bày trên chiếu trúc như một hoa hồng nở rộ giữa thác nước đen.

“Người này… có phải họ Hoa hay không? Ta hình như cũng gặp qua y.”

Nha hoàn nói: “Đúng vậy đúng vậy, chàng ấy họ Hoa.”

“Nhưng mà bộ dáng tuyệt không dọa người, còn rất đẹp mắt.”

“Nam quỷ sao lại có bộ dáng dọa người? Nam quỷ đâu phải nữ quỷ, phải xinh đẹp mới được.”

“Đây là cái đạo lý gì vậy, chẳng lẽ nữ quỷ phải có bộ dáng giống ta mới được sao?”

“Tiểu thư, người không biết quỷ trong truyền thuyết dương gian hầu hết là nữ sao?”

“Đúng.”

“Ti chức nơi âm phủ, chính là khiến người phàm sợ hãi. Âm khí nữ quỷ càng thích hợp dọa người, cho nên được phái đi dương gian giết người báo thù đều là nữ quỷ. Nếu người có bộ dạng giống phàm nhân, thì còn dọa người sao được? Vì vậy diện mạo càng dữ tợn càng khủng bố thì nữ quỷ chỗ chúng ta càng xinh đẹp. Nhưng nam quỷ không giống vậy, ngoại trừ hai vị Vô thường gia và quỷ sai là đặc biệt ra, nói chung thì nam quỷ sẽ không rời âm phủ. Cho nên, nam quỷ bộ dạng xinh đẹp mới phù hợp với thẩm mỹ của chúng ta.”

“Thì ra là vậy. Xem ra ta thực sự rất đẹp.”

Nhìn thấy các nàng đồng loạt gật đầu, ta đành cam chịu quay lại nhìn về phía mỹ nhân. Cuối cùng y do gảy đàn mà nghiêng đi nửa mặt, ta bỗng quay đầu hỏi: “Khoan đã, Hoa công tử là quỷ.”

“Đúng vậy, không phải quỷ thì sao gọi là U Đô mỹ nhân.”

“Nhưng có nữ quỷ cho ta biết y là tiên, trên người y cũng không có âm khí.”

“Chàng trước kia là tiên, sau vi phạm chuyện gì bị hạ tới địa ngục Vô Gian. Song ở âm phủ này nếu có người quen, hết thảy đều suôn sẻ. Mỹ nhân Tử Tiêu cũng là vậy, chàng có quan hệ rất tốt với Phong Đô đại đế, hiện tại không chỉ thoát ra, còn thành đại nhân vật. Còn nữa, chàng đạo hạnh rất cao, rất nhiều lệ quỷ đều không cảm nhận nổi âm khí của chàng…”

Ta ngắt lời nàng: “Từ từ, ngươi gọi y là gì?”

“Mỹ nhân… Tử Tiêu đó.” Nha hoàn nghiêng đầu, vẻ mặt không hiểu.

“Y tên Hoa Tử Tiêu?”

“Vâng, tiểu thư.”

Cha nói với ta, Hoa Tử Tiêu tuy tên dễ nghe, nhưng trông như yêu quái, là lệ quỷ chết oan, ta nhất định sẽ sợ…

Nghĩ vậy, Hoa Tử Tiêu dường như phát hiện điều gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía ta, có chút kinh ngạc sau đó mỉm cười, lông mi dày và đen dường như che đi đôi mắt cong lên vì cười. Ta không biết y có phải đang cười với ta hay không, tim đã đập thình thịch.

Y hoàn toàn không có yêu khí của hồ ly lẳng lơ kia, nhưng cũng không phải bộ điệu như phàm nhân. Gương mặt khuynh thành như thế lại tàn ra hơi thở quỷ mị, lúc trước sao ta có thể nhìn y là con người chứ?

Ta bây giờ chỉ muốn biết, là cha ta nói dối, hay ta hiểu sai chuyện gì?


Đừng nói tới Đông Phương Mị, tim tui cũng đứ đừ.

Câu hỏi cho các bạn: yêu tinh nào câu hồn Hắc Vô Thường?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN