Bí Ẩn Đôi Long Phượng
Chương 148-1: Công thành (1)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edited by Bà Còm in Wattpad
Bên trong thành, năm mươi binh sĩ Kim Trì Vệ canh gác khách điếm đã bị điều đi, đổi thành ba mươi Ngu gia quân. Ba mươi người này có thể so bằng với ba trăm binh lính bình thường.
Lúc này sắc trời đã tối, trong một ngõ sâu đối diện khách điếm, có ba người đang ghé đầu vào nhau.
Râu dê: “Nhìn thấy chưa? Giặc Oa sắp tấn công Kim Trúc, thế mà Ngu gia quân không lo giữ thành, chạy tới canh giữ khách điếm. Trong khách điếm này tuyệt đối có Mạnh Quân Quân!”
Râu cá trê: “Vậy làm sao bây giờ, chúng ta có ra tay hay không? Tam gia treo giải thưởng một vạn lượng bạc trắng, một vạn lượng lận đó!”
Sau khi nói xong, hai gã đều đưa mắt về phía một gã khác: “Lão Đại, mau cho chủ ý đi!”
Gã được xưng hô là “Lão Đại” có bộ râu quai nón, nhéo nhéo giữa mày tỏ vẻ đau đầu, phun ra một bãi nước miếng bắn lên tường: “Mụ nội nó! Chúng ta không muốn chọc vào Ngu gia, định không nhận mối làm ăn này, kết quả lại vẫn có thể ngẫu nhiên gặp được? Trước nay làm ăn sao không bao giờ gặp phải chuyện tốt như thế? Hiện giờ tiền nện ở trên mặt, nếu còn không kiếm thì thực xin lỗi Tổ sư gia!”
Râu dê vui vẻ, hắn vốn muốn tiếp nhận mối làm ăn kia, chợt lo lắng: “Nhưng thành này đã bị phong tỏa, khách điếm còn bị Ngu gia quân canh gác chặt chẽ, chúng ta làm thế nào trộm người ra biển?”
Râu cá trê xoa xoa tay: “Có lão Tứ ở đây, sợ cái gì!” Nói xong quay mặt vào phía sâu hút của ngõ nhỏ huýt sáo một tiếng.
Sau tiếng huýt sáo, từ hốc tăm tối có một bóng ma dần dần hiện ra, là một gã màu da ngăm đen như cục than mặt mày có vẻ chất phác.
Râu cá trê chỉ huy: “Ngươi đi khách điếm trộm Mạnh Quân Quân ra đây.”
Cục than thắc mắc: “Mạnh Quân Quân trông như thế nào?”
Ba người hai mặt nhìn nhau, bởi vì không tính toán nhận mối làm ăn này của Tam gia nên bọn chúng đều không nhìn qua bức họa.
Vẫn như cũ là Râu cá trê tương đối cơ trí, đưa chủ ý cho Cục than.
Cục than gật gật đầu, thân hình tựa quỷ ma thoắt ẩn thoắt hiện tránh đi sự canh gác nghiêm ngặt của Ngu gia quân, lẻn vào trong khách điếm.
Bên trong khách điếm cũng có hai người trông coi, không thể luồn qua được hai người này. Cục than đen bèn đánh đòn phủ đầu, thân hình lóe lên một cái chủ động xuất hiện trước mặt hai người. Hai người đang muốn rút đao hô to, chợt thấy hai tay gã kia duỗi ra trước mắt. Lòng bàn tay gã ta vẽ đầy hoa văn màu sắc rực rỡ, đôi tay hắn uốn éo như rắn trước mặt hai quân sĩ, đôi mắt hai người dần dần mất đi tiêu cự. Hai quân sĩ cũng không té xỉu, chỉ là mơ màng hồ đồ đứng bất động.
Cục than lục soát từng phòng một lần, dựa theo chỉ dẫn của Râu cá trê “Mạnh Quân Quân là đại mỹ nhân nổi danh Giang Nam, cứ bắt nữ nhân nào đẹp nhất trong khách điếm nhất định không sai”. Với nguyên tắc này, Cục than đang phân vân tuyển lựa giữa Sở Dao và Mạnh Quân Quân, cuối cùng chọn vị mặc nam trang chỉ cần liếc mắt một cái thì nhìn ngay ra là một đại mỹ nhân.
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Sau khi hạ mê dược, Cục than khiêng Sở Dao ra khỏi khách điếm đến căn nhà bên hông, toàn bộ người trong nhà này đã bị làm cho hôn mê.
Nhìn không thấy mặt Sở Dao, chỉ thấy trang phục, Râu cá trê ngẩn người: “Ta kêu ngươi đi bắt mỹ nhân, ngươi khiêng một nam nhân trở về?”
Nhưng khi Cục than ném Sở Dao lên giường, thuận tay cởi búi tóc và bóc ra bộ ria của nàng, ba gã kia lập tức nhìn không chớp mắt.
“Khó trách là một trong tám đại mỹ nhân của Giang Nam.” Râu dê nuốt nước miếng, duỗi tay muốn sờ soạng gương mặt nõn nà của nàng.
Thân là lão Đại, Râu quai nón hung hăng đập lên mu bàn tay hắn một cái: “Làm gì thế?”
Râu dê ngượng ngùng thu tay: “Ta chỉ cảm khái chút thôi, Mạnh tiểu thư này đứng hàng thứ tư trong tám đại mỹ nhân, vậy ba người đầu tiên phải đẹp đến mức nào?”
“Đẹp đến mức nào thì có quan hệ gì đến ngươi?” Râu quai nón trừng mắt lườm hắn một cái rồi nhìn về phía Cục than, “Ngươi đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đào địa đạo qua khỏi tường thành đi?”
Cục than nhíu mày nói: “Lão Đại, lúc vào phòng bắt người, nhìn thấy trong phòng có y phục và giày nam nhân, rõ ràng không phải cùng vóc dáng với nàng ta. Phỏng chừng nàng ta là bà nương có nam nhân, không giống Mạnh Quân Quân là tiểu thư chưa xuất giá. Nhưng thật ra ở cách vách cũng có một vị mỹ nhân nữa, có cảm giác càng giống Mạnh Quân Quân hơn.”
Râu quai nón chớp chớp mắt: “Vậy ngươi còn khiêng nàng ta ra làm gì?”
Cục than chỉ chỉ Râu cá trê: “Tam ca bảo ta khiêng ra nữ nhân nào xinh đẹp nhất.”
Râu cá trê khóe miệng giựt giựt: “Đi một chuyến nữa, khiêng luôn mỹ nhân kia về đây.”
“Được.” Cục than xoay người đi ngay.
Một khắc sau, hắn khiêng Mạnh Quân Quân cũng hôn mê tới, ném lên giường nằm song song với Sở Dao.
Cục than ra ngoài đào địa đạo, ba người vây quanh giường phân biệt nửa ngày, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không thể nào phân biệt nổi ai mới là Mạnh Quân Quân, cuối cùng quyết định cùng nhau mang đi.
Được Bà Còm ở wattpad biên tập
Ngoài thành Kim Trúc, Khấu Lẫm cảm thụ trong Huyễn Âm trận một lúc rồi bay trở về trên thành lâu.
Sở Tiêu hỏi: “Đại nhân, cảm giác như thế nào?”
Khấu Lẫm chỉ thấy môi hắn khép mở, một chữ cũng không nghe được, trong tai như bị cả biển nước đổ vào ầm ầm ầm rung động, qua một thời gian thật lâu mới dần dần khôi phục.
Lúc này Liễu Ngôn Bạch mới hỏi: “Nhạc khúc mới vừa rồi hạ quan đàn tấu đã đủ cường độ chưa?”
Khấu Lẫm móc móc lỗ tai: “Cho dù đã bịt tai nhưng vẫn rất khó chịu, chỉ có thể vận dụng ba phần nội công.”
Liễu Ngôn Bạch nói: “Hạ quan cũng chỉ dùng ba phần công lực.”
Khóe miệng Khấu Lẫm trễ xuống, thế này mà còn cần hắn đây xông vào giữ chân cái rắm, sử dụng thêm bảy phần công lực thì đám Oa tặc tuyệt đối sẽ thất khiếu đổ máu, còn cần hắn xuống hay sao?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!