Liệu đó có phải là định mệnh? - Chương 8: Ai còn nhớ?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Liệu đó có phải là định mệnh?


Chương 8: Ai còn nhớ?


Giọng thật trầm a, “Em học cùng trường với đàn anh đó, chỉ là không có chung khoa, đàn anh cũng khá nổi tiếng trong trường đấy, À mà không chỉ khá đâu mà rất rất nổi tiếng chứ, chỉ là hơi thần bí, hình như cũng không nhiều người biết mặt của đàn anh lắm.” Ừ… Mới gặp lần đầu mình cũng không biết anh ấy là ai đâu.

Trình Thiên hoàn toàn xoay người lại, “Vậy tại sao em lại biết tôi?”

“Thì em đã từng nhìn thấy đàn anh một lần, là trong khuôn viên trường, tại đàn anh quá bắt mắt nên làm em tò mò, nên em đã hỏi bạn của em mới biết là anh đó.” Như Băng giải thích một lèo lại không nhận ra bản thân đang khen chính chủ một cách khá thẳng thắng.

Được một cô bé khen như điều đương nhiên như vậy Trình Thiên cũng hơi xấu hổ chỉ là không dễ nhận ra.

Như Băng cười ngây ngô hỏi, “Đàn anh đang hái hoa sao? Nha… Đó không phải là cây chàm mèo sao?” Giờ nàng mới phát hiện ra hình như khu vực này là toàn cây chàm mèo a.

Trên tay Trình Thiên cầm một cành cây, lá cây mọc đối nhau có hình bầu dục thon dài, mép khía răng, còn có hoa màu lam tím phía trên loe ra chia năm cánh nên Như Băng nghĩ anh đang hái hoa. Người đẹp và hoa… Không tệ lắm, à mà hoa hay được ví với phụ nữ nha. Có gì đó sai sai ở đây.

Khi nghe câu thắc mắc đầu tiên, môi Trình Thiên hơi giật giật, một tia xấu hổ nhỏ nhoi đều biến mất tăm không tung tích. Một lúc sau mới lên tiếng, “Ừ… Đây là cây chàm mèo, còn có tên khoa học là Strobilanthes flaccidifoliusNees, tôi đang nghiên cứu về tác dụng có khả năng trị ung thư bạch cầu của nó.” Hình như là muốn cứu vớt hình tượng nam nhi trai tráng của mình, Trình Thiên liền nói về mục đích “hái hoa” này. Nhưng nói tới câu cuối thì thoáng qua một tia đau buồn nhưng chỉ thoáng qua một chút liền biến mất nếu không để ý kĩ thật sự sẽ không nhận ra, khuôn mặt anh lại trở nên bình lặng.

***

Như Băng nghe cái gì mà Stro… thes… nees gì đó, tên la tinh của mấy loài thực vật này cũng thật cao siêu quá.

“Thật lợi hại! Một loại cây nhỏ bé như vậy cũng có công dụng tuyệt vời như vậy sao, tạo hóa thật kỳ diệu đó.” Như Băng vừa nói vừa ngắm nghía cái nhánh cây trên tay của Trình Thiên.

“Ừ, tôi phải về rồi, em còn có việc gì nữa không?” Trình Thiên cất nhánh cây vào bọc bảo quản, bỏ vào balo lại đeo balo lên vai nhìn Như Băng.

A… Tí nữa quen mất truyện chính, “Em bị lạc ạ, không tìm thấy đường ra, đàn anh cho em đi chung nha.”

“Em không phải người ở vùng này?” Những người sống ở đây không dễ bị lạc như vậy.

“Nha… Quê Ngoại của em ở đây, lúc trước em cũng hay vào khu rừng này chỉ là nếu đi một mình thì hay bị lạc thôi, lúc trước vào đây em cũng đem theo la bàn nhưng hôm nay lại bỏ quen ở nhà mất.” Như Băng cười xấu hổ.

Nhiều lần đi mà cũng không nhớ đường sao, không phải bị chứng mù đường đi? Trình Thiên nghĩ thầm.

“Ừ, tôi dẫn em ra.”

“A… Dạ.”

Hai người sóng vai nhau đi theo con đường mòn xuyên qua từng hàng cây trong rừng. Một cao 1m80, một cao 1m65, được ánh sáng chiếu vào tạo nên những vệt bóng lờ mờ trên nền đất, hai thân hình hoàn mỹ, tuy kết hợp với bộ đồ bình thường nhất nhưng cũng không hề giảm đi một phần nào khí chất của họ, một trầm lặng, một hoạt bát nhanh nhẹn, đôi lúc họ cùng nói một vài câu gì đó, cô gái nở nụ cười tỏa nắng, chàng trai vẫn là khuôn mặt vân đạm nhưng có lúc cũng nở nụ cười nhẹ.

Khung cảnh thật yên bình với tiếng chim hót ríu rít vui tai, đôi khi có một trận gió nhẹ thổi qua những tán lá, chúng va chạm vào nhau phát ra những tiếng xào xạc nhẹ nhàng.

Những hình ảnh đó hòa quyện lại với nhau tạo cảm giác như ta đang chiêm ngưỡng một bức tranh sinh động.

***

“Cuối cùng cũng thoát khỏi mê cung rồi.” Như Băng hoan hô một tiếng rồi quay sang nhìn Trình Thiên, “Cảm ơn đàn anh rất nhiều.”

“Không có gì.”

“Vậy… Em về đây, tạm biệt.”

Như Băng vẫy vẫy tay nhưng vẫn chưa quay đi ngay.

Nha… Sao nam thần vẫn không quay đi vậy… Mình còn muốn xem nhà của nam thần là cái nào nha.

Trình Thiên thấy Như Băng nói tạm biệt rồi nhưng còn chưa đi nên thắc mắc, “Còn có chuyện gì sao?”

“A… Không có gì ạ.” Bây giờ nàng mới chậm rãi quay lưng bước đi.

Nhìn theo bóng lưng dần đi xa một lúc, Trình Thiên quay người đi về hướng ngược lại.

Khu rừng quen thuộc, còn đường quen thuộc, hoàn cảnh quen thuộc, liệu trong hai người họ ai là người còn nhớ đối phương…

***

“Ông bà Ngoại, con về rồi đây.”

“Bà còn tưởng con lại bị lạc, suýt nữa là huy động mọi người rồi.” Ngoại Như Băng cất giọng lo lắng chạy lại xem Như Băng có bị gì không.

“Con xin lỗi bà Ngoại, con không sao, lần sau con sẽ chú ý hơn ạ, của Ngoại đây.” Như Băng đưa cho bà Ngoại mình giỏ trúc đựng đầy nấm rơm.

“Được rồi, vô rửa tay đi con.”

“Dạ, ông Ngoại đâu ạ?”

“Ông con đang chăm cây sau vườn.”

“À… Vậy con phụ Ngoại nấu cơm ạ.”

***

“Thiên, con về rồi à?” Bà vú đang ở trong bếp chuẩn bị đồ ăn trưa, nghe tiếng cửa mở thì quay sang nhìn Trình Thiên hỏi.

“Dạ, vú. Bố con đâu ạ?” Trình Thiên vừa cởi giày bata vừa nói.

“À, cậu Phong đang ở thư phòng đấy.”

“Vậy con lên phòng đây.”

Một đứa trẻ ngoan như vậy, nếu mẹ cậu còn sống thì thật là tốt. Phải nói tới mẹ của cậu, một người vừa đẹp, trong sáng lại thánh thiện như vậy, ông trời nỡ lòng nào mà có thể lấy mất. Bà còn nhớ khi cô ấy qua đời, cậu Phong thật sự rất suy sụp, sau khi lo hậu sự xong xuôi, lại suốt ngày ở trong phòng uống rượu, hút thuốc, theo bà biết thì cậu Phong chưa bao giờ hút thuốc cả. Còn một việc khi nhớ lại bà còn hết sức hoảng sợ, cậu Phong lại có thể tự tử, nếu không phải bà phát hiện sớm thì… Bà thầm thở dài trong lòng. Đến khi bà mang con trai của cậu tới thăm thì cậu mới chợt bừng tỉnh, lại hay nhìn vào mắt của con mình rồi lại đau khổ. Nhưng hình như cậu ấy đã suy nghĩ sáng suốt hơn, không hút thuốc, uống rượu nữa​, vết cứa trên tay cũng dần hồi phục, chỉ là càng ngày càng nhiều những người phụ nữ trẻ đẹp đến làm quen, nhưng cậu cũng chỉ liếc mắt rồi tiễn khách, mấy người này lại còn không biết xấu hổ suốt ngày dây dưa, còn đối với cậu chủ nhỏ… Thôi không nên nhắc tới thì hơn. Lại nói cậu Phong vừa giỏi, vừa có ngoại hình, gia thế lại tốt, sau khi lấy cô Như thì bao khối người cũng không cam tâm. Nhưng bây giờ nghe tin cô ấy đã mất, cơ hội tốt như vậy ai có thể bỏ qua cơ chứ. Bà cũng biết gà trống nuôi con cũng không dễ dàng gì, cũng mong cậu ấy có thể tìm được người thích hợp nhưng cậu ấy vẫn không hề để ai vào mắt cho đến tận bây giờ cậu ấy vẫn chỉ có một mình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN