Liệu đó có phải là định mệnh? - Chương 29: Dược liệu thần bí
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
171


Liệu đó có phải là định mệnh?


Chương 29: Dược liệu thần bí


Tại một quán Bar nào đó trong thành phố,

Trái ngược với khung cảnh yên tĩnh bên ngoài, bên trong quán Bar là một khung cảnh hoàn toàn khác, âm thanh ồn ào náo nhiệt kết hợp cùng hiệu ứng ánh sáng đủ màu sắc sặc sỡ nhấp nháy không ngừng theo điệu nhạc, ở giữa sân khấu là màn múa cột đầy khiêu khích nóng bỏng của một cô nàng vũ công với thân hình bốc lửa kết hợp cùng bộ đồ thiếu vải trên người trông khá lẳng lơ, khiêu gợi hòa cùng tiếng la hú hét không ngừng của những người đứng xem, một khung cảnh rất chi là nóng bỏng, sôi động và náo nhiệt.

Nhìn về phía khác, tại một góc của quán Bar, ba người con trai với vẻ ngoài cũng được xem là bắt mắt, nhìn qua cách ăn mặt cũng đoán được là người có tiền, nên không bao lâu sau đã thu hút một vài cô gái đến gạ gẫm, hai người trong đó xem chừng tâm trạng không tốt lắm, chỉ nói qua quých rồi nhét tiền cho bọn họ rời đi.

“Cậu thật là đang qua lại với cô gái tên Xuân kia?” Dương cất giọng chất vấn.

Huy nói vào, “Còn quen từ năm lớp mười?”

“Đúng vậy.” Tuấn nâng ly rượu lên uống.

Huy nói, “Không ngờ cậu còn dấu cả tụi tôi, nếu không phải bị nghe chửi một trận, lại còn bị liệt vào danh sách đen, chắc cậu vẫn còn muốn lừa dối tụi này đúng không? Không ngờ chỉ chia cách hai năm đó mà cậu đã thay đổi nhiều như vậy, còn lừa gạt tình cảm người khác, mang tiếng là bạn thân của nhau, cậu… Hừ tụi tôi có nhảy xuống sông tự vẫn cũng không rửa sạch tội.”

“Các cậu vẫn ngây thơ như vậy sao? Còn trẻ mà không phải nên tận hưởng thú vui này sao, cua được cô nào thì cứ quen thôi, ai biết được bọn họ lại dễ bị lừa như vậy.” Tuấn cất giọng giễu cợt.

“Đùa cợt tình cảm người khác mà cậu nói là thú vui, cậu…” Huy ngạc nhiên mở to mắt, tức giận nói tiếp, “Cậu đúng là “Sở Khanh” đầu thai rồi.”

Dương đột ngột đứng dậy nắm lấy cổ áo Tuấn kéo lên, đấm một cú khá mạnh vào mặt anh ta, làm anh ta ngã sõng soài sang một bên.

Sự việc đột ngột xảy ra làm cho một vài cô gái xung quanh la hét thất thanh, thành công thu hút thêm một số ánh mắt tò mò.

Dương đang định tiến lên tiếp thêm một cú nữa, Huy thấy vậy vội cản lại, “Cậu bình tĩnh một chút, chúng ta theo ngành này vẫn nên cẩn thận thì hơn, đừng gây sự chú ý quá.”

Dương nghe vậy thì dừng bước, bình ổn lại hơi thở.

Tuấn đứng dậy, đưa tay lên quẹt qua khóe miệng bị dính máu.

“Cậu thay đổi quá nhiều, tôi thà không có bạn còn hơn kết bạn với một người như cậu.” Dương bỏ lại một câu rồi hùng hổ bỏ đi.

“Không ngờ cậu có thể lừa dối tình cảm của Như, còn phụ sự tin tưởng của tụi tôi như vậy, cậu làm tôi khá thất vọng, cậu nên ở đó mà tự ngẫm đi.” Huy nói xong cũng chạy đi.

Tuấn ngồi xuống cầm lấy ly rượu định uống, anh ta vừa há miệng đã đụng tới miệng vết thương, vội xuýt xoa một tiếng, bực bội dằn mạnh ly rượu xuống bàn, “Đúng là trẻ con.”

***

“Này, này, mình vừa nghỉ dưỡng một thời gian thôi mà chuyện động trời gì đã xảy ra thế này? Cậu lại hẹn một cô gái tới công ty? Là cô gái đó, thần thánh phương nào? Mau nói, mau nói!” Hoàng Ngôn mặc áo blouse trắng vừa mở cửa phòng thí nghiệm đã xông thẳng về phía người nào đó cất giọng hối hả.

Anh vừa về thì đã nghe loáng thoáng vụ bàn tán của nhân viên trong công ty, gì mà cô gái xinh đẹp nào đó xuất hiện rồi hẹn gặp gì gì đó, anh mới tò mò mà hỏi thử không ngờ lại nghe được một tin sét đánh, nói chuyện riêng gần mười phút a.

“Là kí hợp đồng.”

“Hợp đồng? Mình nhớ là gần đây công ty không có hợp đồng quan trọng cần phải đích thân Tổng giám đốc kí kết mà.”

“Thuê đầu bếp riêng.”

“Đầu bếp? À mình nhớ rồi, cậu có nhờ mình liên hệ luật sư soạn hợp đồng, lại còn dấu dấu diếm diếm danh tính, ta đây còn tưởng là một nam đầu bếp nổi danh nào đó chứ, hóa ra lại là một nữ đầu bếp, mà khoan… Nữ đầu bếp, cậu hết dị ứng với phái nữ rồi sao?”

“Là cô bé bị lạc lần trước.”

Hoàng Ngôn mở to mắt, tiếp sau lại như hiểu ra gì đó, “Chậc… Ta đây đã có dự cảm chẳng lành từ lâu, không lẽ cậu bạn mình đã hóa giải được lời nguyền độc thân suốt kiếp. À mà cậu không phải là vừa mới để ý con nhà người ta thôi sao, vậy mà đã ra tay hành động một cách chớp nhoáng như vậy rồi, quá cao tay, mà cũng đúng nếu không sớm thu về tay, lời nguyền độc thân này của cậu không biết có kéo dài tới kiếp sau hay không.”

Trình Thiên cũng không để tâm việc tự biên tự diễn của người nào đó, thấy chuột bạch dưới sự vuốt ve của mình đã yên tĩnh một chút, anh vội cầm lên dùng kỹ thuật cố định đầu và chân chuột lại, tiến hành khử trùng rồi tiêm một dung dịch chất lỏng nào đó vào, xong xuôi anh nhẹ nhàng bỏ lại chuột bạch đang cầm trên tay vào lồng.

Hoàng Ngôn nhìn nhìn chú chuột đang chạy qua chạy lại trong lồng, nói “Đã chiết xong hợp chất đó à?”

“Ừ, giờ phải chờ kết quả thôi.”

Chợt nhớ ra gì đó, Hoàng Ngôn nói, “Đúng rồi, trong thời gian nghỉ dưỡng mình có nghe được một tin, có một loại dược liệu nghe nói đã được nghiên cứu ra từ lâu nhưng tại thời điểm thử nghiệm hoạt tính lúc đó lại không phát hiện tác dụng gì khả quan nên dược liệu này đã bị bỏ qua, nhưng không bao lâu sau không hiểu vì sao những người biết được công thức điều chế này đều đột ngột rút ra ở ẩn. Hiện tại bên đó hình như phát hiện ra công dụng gì đó mới của loại dược này nên đang bắt đầu tích cực tìm kiếm những người năm đó có tham gia nghiên cứu, hình như có một người quốc tịch Việt Nam, giờ chắc đã điều động người qua bên đây tìm kiếm rồi, chậc… Điều động lượng người lớn như vậy loại dược này chắc không phải là hạng tầm thường, không biết là tốt hay xấu đây. À, cả người đứng đầu bên đó đã từng muốn lôi kéo cậu qua, anh ta cũng đích thân về đây tìm người, mà nhắc mới nhớ lần đó sau cậu có thể dễ dàng từ chối anh ta thế, người này xem chừng không thuộc dạng dễ dàng bỏ qua cho một nhân tài như vậy?”

“Anh ta cũng là người có khứu giác nhạy cảm, mình đã tham gia thách đấu với anh ta, nếu mình thắng thì nước sông không phạm nước giếng.” Trình Thiên nói xong thì lâm vào suy tư.

“Phải rồi, người này được xưng tụng là thần đồng về khứu giác mà, tưởng hai người nếu song đấu sẽ bất phân thắng bại đấy, không ngờ cậu… Quá trâu bò rồi.” Hoàng Ngôn khoa trương giơ ngón cái lên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN