BẬC THẦY THẺ SAO
Chương 67: Sư Huynh Đệ
Ở game thực tế ảo, 80% người chơi sẽ không dùng hình tượng bản nhân, ban đầu ở trong trò chơi khi Đường Mục Châu gặp được Chú Béo liền nghĩ tới, hình tượng béo thúc thúc hòa ái thân thiết cùng hình tượng trong hiện thực chắc chắn có chênh lệch, nhưng hắn éo nghĩ chênh lệch sẽ lớn như lày.
—— chú Béo trong trò chơi hòa ái thân thiết, trong hiện thực lại là thiếu niên cao lớn đẹp trai?
Tạ Minh Triết mới ra viện mấy ngày gầy đến chỉ còn xương cốt, trong khoảng thời gian này mỗi ngày ăn được, Trì Thanh mỗi ngày còn nấu canh bổ dưỡng cho cậu, thân thể cậu đã khôi phục tới thể trọng bình thường, hiện giờ thân cao 1 mét 8, dáng người cân xứng cũng chỉ thấp hơn 5 cm so với Đường Mục Châu.
Hôm nay cậu mặc quần hưu nhàn cùng giày thể thao, thân trên xứng áo tay ngắn màu trắng, trang điểm giản lược, thoạt nhìn tinh thần mười phần phấn chấn.
Khuôn mặt thiếu niên không tính đặc biệt tinh xảo, nhưng cậu có một đôi mắt đen nhánh sáng ngời, lông mày thon dài, thời điểm môi mỏng nhẹ cong lên có chút nghịch ngợm, tổ hợp ở bên nhau vô cùng dương quang soái khí.
Rất khó đem tiểu soái ca sức sống mười phần này liên hệ cùng Chú Béo trong trò chơi ở bên nhau. Mấy năm nay Đường Mục Châu cũng gặp qua ví dụ không ít tài khoản trò chơi và bản nhân chênh lệch quá xa, nhưng tài khoản Chú Béo này, tương phản giữa hình tượng trò chơi và bản nhân cho hắn ngoài ý muốn còn hơn thế.
Có thể nói là kinh hỉ ngoài ý muốn.
Đột nhiên nhiều ra tiểu sư đệ hoạt bát soái khí, đây không phải là kinh hỉ sao?
Đôi mắt Đường Mục Châu hơi hơi nheo lại, nhìn tiểu sư đệ trước mặt từ trên xuống dưới, cười như không cười nói: “Sư đệ không tính toán tự giới thiệu một chút sao? Hay muốn anh tiếp tục kêu cậu…… Chú Béo?”
Da mặt Tạ Minh Triết cũng rất dày, vò đầu nói: “Chú Béo chỉ là ID trong trò chơi của em thôi, em tên Tạ Minh Triết, gọi Tiểu Tạ là được. Về sau còn thỉnh sư huynh chiếu cố nhiều hơn!”
Giọng nói thanh thúy rất dễ nghe, đặc biệt là xưng hô “Sư huynh” phá lệ dễ nghe.
Đường Mục Châu khóe miệng cong lên, mở cửa để hai người vào nhà.
Trần Thiên Lâm đã sớm nghe được động tĩnh, sau khi hai người vào nhà hắn liền nhìn về phía Trần Tiêu hỏi: “Các ngươi làm sao đột nhiên tới đây?”
Trần Tiêu vẻ mặt lấy lòng tươi cười, đem bồn cây tùng trân quý kia đưa đến trước mặt hắn nói: “Anh, sinh nhật vui vẻ, đây là chủng loại anh thích nhất, em kéo người tìm nửa năm mới tìm được.”
“Không cần thiết mất công như vậy.” Thời điểm nhìn về phía thực vật, trong mắt Trần Thiên Lâm lại mang theo vui sướng, hiển nhiên rất thích phần lễ vật này.
Anh trai vui vẻ, Trần Tiêu đương nhiên vui vẻ gấp bội, nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài, liền cưỡng chế đáy lòng xúc động, đem Tạ Minh Triết kêu lại đây: “Tiểu Tạ cũng chuẩn bị lễ vật cho anh.”
Tạ Minh Triết ôm bốn bức tranh đến trước mặt sư phụ: “Sư phụ, đây là em chính mình tự vẽ, không phải rất đẹp, đừng ghét bỏ nha, sinh nhật vui vẻ!”
Trần Thiên Lâm duỗi tay muốn cầm, xem bốn bức vẽ rất nặng, Đường Mục Châu liền tiến một bước thay hắn tiếp nhận, song song đặt ở bên cạnh bàn cơm, rất có hứng thú mà nhìn về phía Tạ Minh Triết hỏi: “Sư đệ biết vẽ tranh?”
Tạ Minh Triết nói: “Từ nhỏ em đi học mỹ thuật, học mười hai năm.”
Bốn bức tranh đều dùng khung gỗ đàn, cũng không có đậy kín, cho nên liếc mắt một cái Đường Mục Châu liền thấy nội dung bức tranh——
Bức thứ nhất là hàn mai trong tuyết, bức thứ hai không cốc u lan, bức thứ ba là thúy trúc, bức thứ tư là hoa cúc. Màu sắc chủ thể bốn bức tranh phân biệt là đỏ, xanh lam, xanh lục, vàng, nhưng sắc thái không quá mức minh diễm, ngược lại nhan sắc làm nhạt, phong cách cùng kết cấu đều đặc biệt thống nhất, phối hợp, tính ra người không hiểu tranh cũng có thể liếc mắt một cái nhìn ra đây là nguyên bộ, rất có thể là set bộ đồ “Hệ liệt cảm”.
Trong lòng Đường Mục Châu nghi hoặc: “Bốn bức mai lan trúc cúc đưa cùng nhau, có ngụ ý đặc biệt gì sao?”
Cách nói Tứ quân tử là từ cổ đại Trung Quốc lưu truyền tới nay, văn hiến cụ thể Tạ Minh Triết không nhớ rõ, chỉ biết đời sau thường xuyên lấy một bộ tổ đồ này tới so sánh nhân phẩm cao khiết. Chẳng sợ tới thế kỷ 21, rất nhiều đều sẽ treo một bộ tứ quân tử trong thư phòng, mặc kệ chủ nhân thật sự có chí hướng cao xa, hay là vì trang bức, dù sao mọi người đều tương đối tán thành loại truyền thống “Mượn vật dụ chí” này.
Đáng tiếc, ở thế giới này, truyền thống về “Tứ quân tử” cũng toàn bộ thất lạc. Thấy bốn bức tranh ở bên nhau, mọi người chỉ biết cảm thấy đây là bốn loại thực vật mà thôi, cũng không liên tưởng nhiều.
Tạ Minh Triết cũng không thể giải thích điển cố “Tứ quân tử” là cái gì, liền biên nói lý do quá khứ, nói: “Hoa mai tượng trưng cao ngạo bất khuất, hoa lan đại biểu thanh nhã tài đức sáng suốt, lục trúc là quân tử khiêm tốn, hoa cúc là cao nhân ẩn sĩ, em cảm thấy bốn hoa này trồng đều đặc biệt phù hợp với tính cách của sư phụ, cho nên liền vẽ một bộ đưa cho sư phụ làm quà sinh nhật.”
Ba người: “………………”
Bị ba người dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chăm chú, Tạ Minh Triết cũng ngượng ngùng, sờ sờ mũi nói: “Em, em nói sai gì sao?”
Đường Mục Châu lấy tay bụm miệng áp chế ý cười, qua hai giây sửa lại biểu tình, nhìn Tạ Minh Triết, nghiêm túc mà khích lệ nói: “Đây là lần đầu anh nghe qua vỗ mông ngựa tốt nhất, tài ăn nói của sư đệ không tồi.”
Tạ Minh Triết: “……”
Này không phải vuốt mông ngựa! Làm sư huynh có thể hay không đừng ở trước mặt hủy hình tượng sư đệ?
Bất quá, cẩn thận ngẫm lại Tạ Minh Triết cũng cảm thấy chính mình phong cách kỳ quái, người thế giới này căn bản không biết “Tứ quân tử” là cái gì cậu nói như vậy xác thật rất giống vuốt mông ngựa, hơn nữa vẫn là mông ngựa với từ ngữ trau chuốt hoa lệ cầu vồng, phỏng chừng sư phụ đều bị bộ mông ngựa này của cậu chấn hôn mê rồi.
Ngạo khí, thanh nhã, khiêm khiêm quân tử, ẩn sĩ cao nhân, Tạ Minh Triết hồi tưởng lên đều cảm thấy khen người ngay mặt như vậy, thật là siêu cấp xấu hổ.
Hắn thấp thỏm mà ngẩng đầu nhìn sư phụ, phát hiện Trần Thiên Lâm rất bình tĩnh, hơn nữa trên mặt xuất hiện mỉm cười cực nhẹ, giọng nói cũng trở nên ôn hòa: “Ngụ ý bốn bức vẽ này…… Ta rất thích, sẽ treo ở trong thư phòng cất giữ, cảm ơn lễ vật của con, thật là lo lắng.”
Tạ Minh Triết cố nén xấu hổ, gãi đầu nói: “Sư phụ thích là được.”
Trần Tiêu ho nhẹ một tiếng, đem đề tài chuyển tới chính sự thượng: “Anh, nếu Mục Châu cũng ở, không bằng cùng nhau ăn bữa cơm đi, ở nhà ăn hay là?”
“Đi ra ngoài ăn đi, hôm nay anh làm ông chủ. Chờ một chút anh đi thay quần áo.” Ở nhà Trần Thiên Lâm mặc trang phục ở nhà rộng thùng thình mềm mại, không thể như vậy ra cửa, vì thế đi phòng ngủ tìm bộ quần áo sạch sẽ thay.
Trần Thiên Lâm không nghĩ tới ba người tự mình tới đây bồi hắn ăn sinh nhật. Hắn đều đã quên sinh nhật của mình, kết quả ba người này cư nhiên nhớ rõ ràng như vậy, còn tặng cho hắn ba phần đại lễ.
Đường Mục Châu vẽ một bộ hoa cỏ, đem mấy chục hoa cỏ lấy phương thức cực kỳ xảo diệu dung hợp ở bên nhau, phi thường đẹp đẽ tinh xảo phức tạp; Tạ Minh Triết đưa bốn bức tranh ngụ ý khắc sâu, thực phù hợp tâm cảnh Trần Thiên Lâm; Trần Tiêu chính mình không vẽ tranh, giá cao mua chủng loại trân quý cũng là Trần Thiên Lâm thích nhất, chủng loại muốn thu gom nhất.
Đáy lòng Trần Thiên Lâm hơi cảm động, biết ba người này thật sự quan tâm chính mình.
Ngoài cửa, Đường Mục Châu tiếp tục cười tủm tỉm mà nhìn tiểu sư đệ, Tạ Minh Triết bị hắn nhìn đến gương mặt nóng lên, làm sáng tỏ nói: “Em thật sự không phải vuốt mông ngựa, ăn sinh nhật sư phụ tổng không thể tay không mà đến? Sư huynh chẳng lẽ anh không mang lễ vật sao?”
Đường Mục Châu nhịn ý cười, mở hộp quà cho hai người xem.
Tạ Minh Triết tức khắc bị hình ảnh trước mắt làm cho sợ ngây người, tầng tầng lớp lớp hoa cỏ đều không đếm được có bao nhiêu chủng loại, cư nhiên xảo diệu mà dung hợp ở cùng nhau, phức tạp lại hoa mỹ hoa lệ. Tạ Minh Triết nhịn không được giơ ngón tay cái nói: “Lợi hại, sư huynh anh cũng học qua mỹ thuật?”
Đường Mục Châu nói: “Không học chuyên, đây là ta ở trong trò chơi làm đồ án thẻ bài, phóng đại đóng dấu ra tới. So với dùng tay vẽ dùng tinh thần lực vẽ tranh đơn giản hơn một ít.”
Nhớ tới hắn đã từng nhắc tới ngàn năm thần thụ, là đem mười tấm thẻ dung hợp cùng nhau, Tạ Minh Triết nhịn không được hỏi: “Tấm thẻ này, không phải là anh đem thẻ hoa đều dung hợp ở bên nhau đi……”
Đường Mục Châu gật đầu: “Không sai, sư phụ năm nay 31 tuổi, ta vừa lúc dung hợp 31 tấm.” Hắn dừng một chút, lại cười nói: “Sư đệ ngươi thích thẻ nhân vật như vậy, về sau cũng có thể đem hết thảy nhân vật ngươi đã làm đều tập hợp vào một tấm.”
Tạ Minh Triết nghĩ thầm ta đây phỏng chừng tập hợp không tới, mỗi Thủy Hử thôi đã có 108 rồi, Tam Quốc nhiều đến không đếm được, huống hồ nhân vật trong Hồng Lâu Kim Lăng thập nhị thoa cùng Tây Du Ký Trư Bát Giới Ngưu Ma Vương cũng không thể đặt ở cùng nhau, như vậy liền biến thành mỹ nữ cùng dã thú. Nghĩ thôi cũng sợ.
Bất quá, những lời này của Đường Mục Châu thật ra cho cậu một ít dẫn dắt. Có lẽ thời điểm về sau cậu làm bộ thẻ, có thể vẽ loại này cùng loại với “Nhân vật tranh sách” đại tập hợp tới sửa sang lại ý nghĩ của mình, miễn cho thẻ bài một khi nhiều lên, đến lúc đó xuất trận sẽ suy nghĩ hỗn loạn.
Tạ Minh Triết đang cân nhắc, liền thấy Trần Thiên Lâm thay xong quần áo ra tới.
Hắn ăn mặc sơ mi trắng sạch sẽ cùng quần dài màu cà phê, mang một đôi giày da hưu nhàn. Vạt áo sơmi để trong quần, bên hông một cái dây lưng màu đen hoa văn đơn giản, phụ trợ vòng eo càng thêm gầy nhưng rắn chắc.
Nam nhân đã vượt qua 30 tuổi, dung mạo nhìn qua tương đương tuổi trẻ, dáng người duy trì đặc biệt tốt.
Trước kia, trên người hắn luôn tản ra một loại thanh lãnh không dễ tiếp cận, tựa hồ dùng một lồng phòng ngự trong suốt bất động thanh sắc mà ngăn cách khoảng cách giữa hắn và người khác.
Nhưng hôm nay, hiển nhiên tâm tình hắn thực tốt, trong mắt thanh thấu mang theo sắc màu ấm, trên mặt có ý cười nhẹ, cả người cũng ôn hòa rất nhiều. Hắn nhìn ba người, nói: “Các ngươi muốn ăn cái gì? Ta mời các ngươi ăn cơm trưa.”
Đường Mục Châu nói: “Sư phụ quyết định đi, em tùy ý.”
Trần Tiêu cùng Tạ Minh Triết cũng không có ăn kiêng gì, Trần Thiên Lâm suy nghĩ, nói: “Gần nhà ta có nhà hàng, hoàn cảnh không tệ, nguyên liệu nấu ăn đều tự làm, chúng ta đi nơi đó ăn đi. Ở trong vòng 1km, có thể trực tiếp đi qua.”
Trần Thiên Lâm phía trước dẫn đường, ba người lập tức đuổi kịp hắn.
Hoàn cảnh chỗ hắn ở xác thật rất tốt, như là thế ngoại đào nguyên, Tạ Minh Triết nhịn không được nghĩ, chờ tương lai già rồi, có thể tới nơi này mua biệt thự nhỏ dưỡng lão, không khí tươi mát không nói, nơi nơi đều là hoa hoa cỏ cỏ, nhìn tâm tình liền thoải mái.
Đi qua một con đường cây xanh hai bên trồng đầy liễu rủ, mọi người thực nhanh tới đến chỗ mục đích, Trần Thiên Lâm hẳn là khách quen nơi này, em gái phục vụ nhìn thấy hắn, lập tức cười rộ, nhiệt tình mà mang hắn đi vào phòng VIP lầu hai.
Địa điểm Trần Thiên Lâm thường ăn.
Phòng này trang hoàng phong cách vô cùng tươi mát, có điểm giống nhà ăn Thiên Lâm trong trò chơi, trên vách tường treo dây đằng xanh mượt, cái bàn cũng là bàn gỗ đặc cổ xưa. Tạ Minh Triết nghĩ đến đây, nhịn không được hỏi: “Sư phụ, trong trò chơi cái nhà hàng Thiên Lâm kia, là anh mở sao?”
Trần Thiên Lâm có chút ngoài ý muốn cậu sẽ hỏi cái này, nhìn về phía Đường Mục Châu.
Đường Mục Châu thấp giọng giải thích: “Lúc trước ở đấu giá hội, béo……” Đối đôi mắt sáng ngời của thiếu niên, Đường Mục Châu đem chữ “Chú” nuốt trở vào, cười khẽ sửa miệng: “Sư đệ công khai bán tấm thẻ Lâm Đại Ngọc này, lúc sau ta chụp được, hẹn hắn gặp mặt ở nhà hàng Thiên Lâm.”
Trần Thiên Lâm hiểu rõ, hướng Tạ Minh Triết gật đầu nói: “Nhà hàng Thiên Lâm là do chính ta mở, cũng không kinh doanh đối ngoại, kỳ thật nơi đó là một cứ điểm trong game. Thời điểm mùa giải thứ nhất, mùa giải thứ 2 năm đó, set thẻ còn chưa đủ phong phú, ta cùng Nhiếp Viễn Đạo, Trịnh Phong, Tô Dương còn có Lăng Kinh Đường thường xuyên mở nick phụ ở nơi đó chạm trán, mọi người giao lưu tâm đắc, cải thiện set thẻ các hệ”.
Đường Mục Châu bổ sung nói: “Thời điểm sư phụ xuất ngũ đem nhà hàng chuyển tới danh nghĩa ta, loại tiền thuê nhà ăn nhỏ này cũng không cao, ta liền vẫn luôn lưu trữ, thời điểm ở trong game cùng người thương lượng sự tình sẽ dùng nó làm phòng khách tạm thời.”
Tạ Minh Triết bừng tỉnh đại ngộ.
Hóa ra nhà hàng Thiên Lâm đã từng là cứ điểm nhóm thuỷ tổ ngũ hệ ở trong game. Năm vị đại thần thuộc câu lạc bộ bất đồng, rất khó ở trong hiện thực tụ ở bên nhau, trong game thì tiện hơn nhiều, mang mũ giáp mở nick phụ, truyền tống đến nhà hang Thiên Lâm, mọi người có thể gặp mặt thương lượng sự tình, nhà ăn có mở cửa cũng không sợ bị người phát hiện và nghe lén.
Xem ra, vận mệnh đã định duyên phận cậu và Trần Thiên Lâm, trước khi nhận thức vị đại thần này, cậu đã gặp mặt Đường Mục Châu ở chỗ nhà hàng đại thần mở, cũng bởi vậy hoàn toàn mở ra ý nghĩ làm thẻ bài chết tức thì.
Đồ ăn thực nhanh dem lên, bốn người vừa ăn vừa nói chuyện.
Ăn đến một nửa, Đường Mục Châu trực tiếp hỏi: “Sư đệ ở trong game thành lập hiệp hội Niết Bàn, là muốn làm tuyển thủ chuyên nghiệp, chính mình tạo câu lạc bộ?”
Tạ Minh Triết liếc mắt nhìn Trần Tiêu một cái, người sau gật gật đầu, hắn mới nói: “Là có cái ý tưởng này, hiệp hội Niết Bàn là em và anh Trần cùng nhau tạo nên.”
Đường Mục Châu cũng không ngoài ý muốn, hướng Trần Tiêu nói: “Đừng quên ước định chúng ta.”
Trần Tiêu thanh âm thấp thấp, ánh mắt lại rất kiên quyết: “Không quên. Tôi sẽ trở về cùng anh chân chính quyết đấu.”
Đường Mục Châu mỉm cười nói: “Tôi chờ cậu, thấy ở sân thi đấu.”
Trầm mặc một lát, hắn lại chuyển hướng Trần Thiên Lâm hỏi; “Về sau sư phụ tính thế nào? Muốn cùng nhau trở về hay không?”
Trần Thiên Lâm nói: “Tinh thần lực hiện tại của ta, đã không có biện pháp ứng đối thi đấu cường độ cao. Qua 30 tuổi, phản ứng biến trì độn này rất bình thường, đi thi đấu nói, không nhất định bắt được thành tích tốt.”
Tạ Minh Triết có chút không cam lòng: “Chính là Nhiếp Viễn Đạo, Lăng Kinh Đường, Trịnh Phong bọn họ cũng là lão tuyển thủ xuất đạo rất sớm, bọn họ cũng còn ở thi đấu, sư phụ lại không muốn trở về thử một lần sao?”
Thời điểm cậu tra tư liệu thấy không ít võng hữu đều đặc biệt đồng tình Trần Thiên Lâm, tổng cảm thấy thời vận Trần Thiên Lâm không tốt, rõ ràng thực lực bản thân rất mạnh, nhưng suốt bốn mùa giải, các tuyển thủ khác cùng thời khác với hắn đều cầm quán quân, hắn lại không lấy quá quán quân, cuối cùng còn bởi vì tranh cãi bản quyền cùng câu lạc bộ Thánh Vực nháo lớn, mang theo tiếc nuối xuất ngũ.
Tạ Minh Triết kỳ thật rất hy vọng sư phụ sẽ trở lại sân thi đấu, lại làm một bộ thẻ bài mộc hệ hoàn toàn mới, hung hăng đánh bản mặt Thiệu lão bản kia!
Nhưng mà, ánh mắt Trần Thiên Lâm vô cùng bình tĩnh, tựa hồ đã sớm tâm như nước lặng, hắn nhìn về phía Trần Tiêu: “Anh sẽ không trở về, qua nhiều năm như vậy anh đã không có cái loại tâm thái tuổi trẻ không màng tất cả đi đua này. Chỉ cần em có thể chứng minh chính mình, đem thiết tưởng thẻ bài lúc trước đều làm ra mang tới sân thi đấu, ta làm anh trai cũng không có gì tiếc nuối.”
Trần Tiêu cố nén mũi chua xót, thanh âm rầu rĩ nói: “Em hiểu rồi.”
Tạ Minh Triết còn muốn nói, kết quả đột nhiên đối ánh mắt Đường Mục Châu ngăn lại. Tạ Minh Triết đành phải thông minh khép miệng, không hề nói nhiều.
Trần Thiên Lâm nhìn về phía Đường Mục Châu, nói sang chuyện khác: “Tiểu Tạ sắp khai giảng, hắn là sinh viên hệ mỹ thuật đại học đế đô năm nhất, bạn cùng trường của ngươi, cùng tình huống ngươi năm đó không sai biệt lắm, ngươi cũng chính thức thi đấu lúc 18 tuổi, một bên đi học một bên thi đấu, cụ thể trường học bên kia nên thao tác thế nào, về sau ngươi giúp sư đệ ngươi nhiều chút.”
Đường Mục Châu mỉm cười: “Nhất định. Sư đệ có cái gì không rõ ràng có thể tùy thời hỏi tôi, chúng ta lưu điện thoại lẫn nhau một chút.”
Trước lưu chỉ là phương thức liên hệ nick phụ, chỉ có thể thông qua APP thẻ sao gửi tin nhắn cho nhau, nhưng để điện thoại tùy thời có thể nghe giọng nói, video nói chuyện, sẽ tiện hơn rất nhiều.
Tạ Minh Triết dứt khoát mà cùng Đường Mục Châu trao đổi phương thức liên hệ.
Theo sát Trần Tiêu liền nói: “Anh, phòng của anh đã chuẩn bị tốt, thời điểm tốt thì dọn lại đây cùng ở?”
Hắn sử cái ánh mắt cho Tạ Minh Triết, người sau lập tức phối hợp mà trợ công: “Sư phụ một người anh ở xa như vậy, anh Trần vẫn luôn thực lo lắng, dọn lại đây đi, ăn cơm gì đó cũng phương tiện chút, chị Trì Thanh phòng làm việc của chúng ta trù nghệ tốt lắm.”
Hôm nay Trần Thiên Lâm vốn dĩ tâm tinh tốt, hơn nữa phía trước Trần Tiêu đã nói qua chuyện chuyển nhà, hôm nay lại nhắc tới lần nữa, hắn cũng liền thuận nước đẩy thuyền mà đáp ứng: “Vậy tốt, anh thu thập hành lý một chút. Vừa lúc công tác trong tay cũng xong rồi, ngày mai liền dọn.”
Trần Tiêu hưng phấn mà muốn đi xuống lầu chạy hai vòng thuận tiện bắn pháo mừng chúc mừng, nhưng hắn thực nhanh cố nén ở loại xúc động này, run giọng nói: “Thật tốt quá! Em giúp anh thu thập hành lý!”
Đường Mục Châu ý vị thâm trường mà liếc hắn một cái, cái gì cũng chưa nói.
******
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!