Hôn Nhân Bí Mật, Tình Yêu Thầm Kín - Quyển 1 - Chương 76: Yêu anh, chỉ trong khoảnh khắc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Hôn Nhân Bí Mật, Tình Yêu Thầm Kín


Quyển 1 - Chương 76: Yêu anh, chỉ trong khoảnh khắc


Giản Trì Hoài ném chìa khóa xe trong tay về phía bàn uống nước, sau đó ngồi xuống sofa. Chử Đồng nhảy yoga trước mặt anh. Cả hai đều không nói gì. Lát sau, vẫn là Chử Đồng cảm thấy chột dạ, cô quay người đối mặt với Giản Trì Hoài.

Người đàn ông ngước mắt lên, nhìn cô không chớp mắt, trên gương mặt không thể nhận ra hỉ nộ ái ố. Chử Đồng nhún vai: “Thấy chưa, chẳng phải đã giải quyết được rồi sao?”

“Thật sự giải quyết được rồi ư?”

“Dĩ nhiên, Ân Thiếu Trình đã đứng ra nói những lời này rồi, còn ai dám nói nhăng nói cuội nữa? Cho dù có thật sự hắt nước bẩn lên người Giang Ý Duy thì độ tin cậy cũng đã giảm đi quá nửa.” Nói xong lời này, Chử Đồng quan sát sắc mặt Giản Trì Hoài: “Có phải trong lòng anh tích tụ một ngọn lửa không, đang định tìm em tính sổ?”

“Anh thì có ngọn lửa gì? Cục diện như thế này cũng rất tốt. Dù sao thì Giang Ý Duy vừa hồi sinh, cũng cần có một danh tiếng tốt đẹp.”

Chử Đồng có phần nhìn không thấu anh: “Vậy vì sao lúc trước anh không giúp?”

“Nếu người nào cũng cần anh đích thân ra tay kéo, lẽ nào anh phải liều chết ư?” Giản Trì Hoài một lần nữa nhìn về phía màn hình tivi: “Huống hồ có những chuyện, em tưởng là giúp họ, nhưng những chuyện phát sinh về sau… lại không phải là việc em có thể kiểm soát được.”

“Ăn nói đừng sâu sắc như vậy, anh tưởng em lớn lên trong kinh hoàng đấy à?”

Giản Trì Hoài giơ tay kéo cổ tay cô, giật mạnh một cái, để Chử Đồng ngã ngồi xuống chân mình. Hai tay anh giữ chặt vai cô: “Ăn nói với anh kiểu gì vậy?”

“Giản Trì Hoài, anh đã quen việc người khác ngẩng đầu lên nhìn mình, quen với việc mình đứng ở một vị trí cao chót vót. Em ăn nói như vậy rất bình thường mà, đây gọi là phong cách.” Chử Đồng định đứng dậy nhưng bị người đàn ông siết chặt eo. Có lẽ lúc này cô đang đắc ý, một chuyện lớn như vậy lại được cô giải quyết xong xuôi, hơn nữa còn rất nhẹ nhàng, một mũi tên bắn trúng hai đích.

Người đàn ông nhìn thấy nụ cười trên gương mặt cô đang lan dần ra. Suy nghĩ trong lòng cô, anh có thể đọc được. Chỉ có điều chuyện Ân Thiếu Trình công khai như vậy, thật sự đơn giản thế sao?

Giản Trì Hoài xoa tay nhẹ nhàng lên đùi cô: “Chuyện này có lẽ đã qua rồi. Nào, cười với anh một cái.”

“Tứ ca, anh là giáo sư nổi tiếng, ăn nói đừng thô tục như vậy được không?”

Sắc mặt Giản Trì Hoài căng ra, anh chưa từng bị ai hình dung như vậy bao giờ. “Chuyện tình cảm riêng tư mà cũng gọi là thô tục? Vậy em làm những chuyện đó với anh, không nên gọi là…”

Chử Đồng nghe tới đây, vội vàng giơ tay bịt miệng anh lại: “Không được nói bậy!” Gương mặt nhỏ trắng trẻo của cô ghé sát về phía Giản Trì Hoài: “Anh cho em làm mảng xã hội đi, rời khỏi vị trí hiện tại, em sẽ không can dự vào chuyện trong showbiz nữa, lúc đó anh muốn làm mưa làm gió thế nào cũng được.”

“Với từ ngữ mà em dùng, còn đòi qua mảng xã hội?” Giản Trì Hoài giữ tay Chử Đồng. Thật ra anh vốn không định dồn ép cô trong cái giới này, chỉ có điều mảnh đất xã hội kia, nếu để một người coi cái ác là thù như Chử Đồng bước vào, kiểu gì cũng khổ.

Giang Ý Duy từ phim trường trở về cũng đã quá nửa đêm. Cô ngồi trong xe đọc tin tức weibo. Trở về khách sạn, cô một mình cầm thẻ phòng đi tìm phòng của mình.

Cửa phòng vẫn chưa mở đã nghe thấy sau lưng có người gọi cô. Giang Ý Duy quay người lại, nhìn thấy cửa căn phòng đối diện đang mở, còn Ân Thiếu Trình nghiêng người đứng dựa vào khung cửa, hai tay khoanh trước ngực: “Tôi đợi mấy tiếng rồi đấy.”

Giang Ý Duy cúi đầu nhưng vẫn không che được ý cười lan ra nơi khóe môi: “Em đang quay phim mà.”

“Lại đây.” Ân Thiếu Trình nhẹ nhàng nói một câu.

Cô nghiêng đầu nhìn anh: “Vì sao phải qua đó?”

“Em là người con gái của tôi, tôi bảo em làm gì thì em phải làm cái ấy.”

Giang Ý Duy nghe xong câu này chợt nhíu mày. Ân Thiếu Trình tiếp lời: “Người dân cả nước đều đã biết chuyện của chúng ta, em còn muốn chối sao?”

Giang Ý Duy mím môi, nhưng niềm hân hoan trong lòng thì không sao che giấu được. Cô từng bước, từng bước tiến lại gần Ân Thiếu Trình. Người đàn ông đứng thẳng dậy, đưa lòng bàn tay về phía cô. Giang Ý Duy trao tay cho anh, Ân Thiếu Trình nắm chặt rồi dắt cô vào phòng. Anh quay người đóng cửa lại, Giang Ý Duy vòng hai tay ôm lấy cổ người đàn ông. Cô kiễng chân lên: “Thiếu Trình, em không ngờ anh lại công khai thừa nhận, mọi chuyện tới đột ngột quá.”

“Dĩ nhiên tôi không thể để mấy kẻ đó tùy tiện bôi nhọ em. Người phụ nữ của Ân Thiếu Trình này, bọn họ muốn động vào, còn phải biết cân nhắc trước sau.” Trước nay mấy lời ngọt ngào vẫn luôn là sở trường của Ân Thiếu Trình, Giang Ý Duy trong lòng cảm động, hai tay cô bám chặt, ghé tới hôn lên môi anh. Ân Thiếu Trình ép sát cô vào vách tường: “Nói đi, em yêu tôi không?”

Giang Ý Duy đắm chìm trong nụ hôn lấy lại thế chủ động của anh: “Yêu…”

Người đàn ông hài lòng ôm chặt cô, bế ngang người cô lên rồi đi về phía chiếc giường lớn trong phòng.

Từ đó, cuộc chiến hỗn loạn trên mạng dần dần lắng xuống. Lâu Mộc Ngôn cũng coi như qua được cửa ải này, có điều cô ta dù gì cũng là diễn viên mới, cứ cho là được giải thưởng thì mức độ quen mặt của công chúng vẫn chưa cao. Khi nhắc tới cô ta, chẳng thể tránh khỏi việc bị gắn với bốn chữ ‘hống hách đánh người’. Đây cũng là điểm khiến Lâu Mộc Ngôn phẫn nộ nhất.

Chử Đồng ngồi trong phòng khách nhà Giang Ý Duy, nhìn cô ấy quấn tạp dề đi qua đi lại: “Này này này, đủ rồi đấy. Có mỗi hai đứa con gái yếu ớt như bọn mình, cậu làm lắm thế này, ăn hết nổi không?”

“Yên tâm đi, tớ tin vào sức chiến đấu của cậu.”

Chử Đồng gượng cười, hạ giọng lẩm bẩm: “Sao không nói là sức chiến đấu của mình, làm như tớ ăn như trâu như bò vậy.” Cô đứng dậy đi tới trước bàn ăn, nhìn thấy còn có rượu vang và cả một bàn thịnh soạn, bất chợt kinh ngạc thốt lên. “Giang Giang, tớ không ngờ cậu khéo tay thế này đấy.”

Giang Ý Duy tháo tạp dề ra, ra hiệu cho Chử Đồng ngồi xuống: “Dĩ nhiên rồi, tớ thích nấu nướng. Sau này mà lấy chồng, tớ hy vọng được làm mẹ hiền vợ đảm.”

“Chẹp chẹp, vì Ân Thiếu Trình, đúng là cái gì cậu cũng tình nguyện.” Chử Đồng đưa ly rượu qua. Hai người ngồi đối diện nhau, Giang Ý Duy rót rượu xong thì đưa ly lại cho cô: “Nào, chúng ta uống một ly đã.”

“Được.”

Hai người khẽ chạm cốc, Giang Ý Duy nhấp một ngụm, cười khẽ: “Ly này tớ mời cậu, cảm ơn cậu.”

Cảm ơn những gì Chử Đồng đã làm cho cô ấy, cũng cảm ơn những gì Chử Đồng đang làm cho cô ấy. Chử Đồng uống hết quá nửa ly: “Lắm chuyện, sau này cậu làm thêm mấy bữa nữa cho tớ ăn là được rồi.”

Giang Ý Duy một tay chống cằm: “Cậu biết không? Khi tớ nghe được Ân Thiếu Trình nói những lời ấy trên truyền hình, tớ đã khóc đấy. Tớ không hề nghĩ rằng anh ấy lại đứng ra, dù chỉ vì tớ nói một câu thôi tớ cũng không nghĩ đến, thế mà…”

Chử Đồng có chút xúc động: “Giang Giang, đây là chuyện vui mà, khóc gì chứ?”

“Tại tớ kích động quá thôi, tớ đặt quá nhiều tình cảm với người đàn ông này, cuối cùng cũng có được sự hồi đáp như tớ mong đợi.” Giang Ý Duy uống cạn rượu trong ly: “Mấy ngày nay quả thực là thời điểm tớ hạnh phúc nhất, thật lòng chỉ muốn thời gian ngừng trôi.”

“Ngừng trôi làm cái gì hả? Sau này ngày tháng sẽ càng ngày càng tốt đẹp. Giang Giang, vì hạnh phúc của chúng ta, cạn ly!”

Giang Ý Duy giơ cao ly rượu lên, hai chiếc ly thủy tinh chạm vào nhau, ‘keng’ một tiếng giòn tan. Tivi trong phòng khách vẫn còn đang bật, hai người không ngừng nói cười, thi thoảng lại có mấy bản tin giải trí lọt vào tai. Giang Ý Duy chuyên tâm cắt bít tết trong đĩa: “Bít tết đã được ngâm qua rượu vang hảo hạng đấy, mùi vị…”

Chử Đồng rót rượu, giọng nói của người nữ MC trong tivi lọt vào tai cô: “Đối với vị công tử phong lưu trong giới giải trí này… trước kia có quan hệ với Giang Ý Duy… hôm nay, Ân Thiếu Trình đã chính thức công bố với mọi người, mùng 9 tháng sau sẽ đính hôn với thiên kim tiểu thư của tập đoàn Nam Kiều…”

Động tác tay của Chử Đồng khựng lại, đối diện vang lên một tiếng động lớn. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy bộ dao dĩa trong tay Giang Ý Duy rơi xuống đĩa, phát ra một tiếng keng rất to. Chử Đồng đặt ly rượu xuống bàn, khi lên tiếng, bờ môi bất giác run run: “Giang Giang.”

Dường như Giang Ý Duy không nghe thấy cô nói gì. Cô ấy đẩy ghế ra, lảo đảo đi về phía phòng khách, Chử Đồng vội vàng đi theo. Trên màn hình tivi, Ân Thiếu Trình vẫn phong độ phóng túng như thế. Anh ta đứng giữa đám đông, đích thân tuyên bố tin mừng.

“Hai gia đình Ân Du có quan hệ qua lại từ lâu, tôi và Du tiểu thư cũng rất hợp nhau, chuyện thông gia lần này coi như khiến hai gia đình đã thân càng thêm thân…”

Có người phóng viên đặt một câu hỏi sắc bén nhất: “Xin hỏi cậu chủ Ân, không lâu trước đây anh có thừa nhận chuyện với Giang Ý Duy, vì sao mới đó đã đính hôn với người khác?”

“Tôi và Giang Ý Duy là chuyện đã qua rồi. Chúng tôi từng hạnh phúc, cũng chia tay trong êm đẹp. Cô ấy vô duyên vô cớ bị người công kích, tôi đương nhiên phải nói đỡ cô ấy một câu, nhưng bây giờ chúng tôi chỉ là bạn bè mà thôi.”

Giang Ý Duy lập tức ngồi sụp xuống nền đất, Chử Đồng vội đỡ cô ấy dậy: “Giang Giang.”

“Sao lại như vậy?” Giang Ý Duy níu lấy cánh tay Chử Đồng, không tin vào mắt mình: “Tối qua anh ấy vẫn còn ở bên tớ, tối qua anh ấy vẫn còn ở chỗ tớ mà!”

“Giang Giang, cậu đừng như vậy, chưa biết chừng là giả thì sao?”

“Đó là Ân Thiếu Trình đấy, bây giờ chính miệng anh ấy thừa nhận, không phải tin đồn…” Nước mắt đong đầy khóe mắt Giang Ý Duy, không sao kìm nén được nữa. Cô ấy chỉ vào người đàn ông trong màn hình: “Chử Đồng, cậu nhìn đi, cậu nói cho tớ biết, có phải tớ nhìn nhầm không?”

Chử Đồng giữ chặt bả vai Giang Ý Duy. Bình thường mồm miệng cô lanh lợi là thế mà đến giây phút này, cô lại hoàn toàn không biết phải an ủi Giang Ý Duy bằng cách nào. Chuyện này bắt buộc phải để chính Giang Ý Duy hỏi Ân Thiếu Trình mới được.

Lát sau, Giang Ý Duy gọi điện cho Ân Thiếu Trình, nhưng đầu kia không ai nhận máy. Tới buổi tối, khó khăn lắm Chử Đồng mới khuyên bảo được cô ấy. Giang Ý Duy nằm im trên giường, không nhúc nhích, tắt di động, nói đại loại là: Cô ấy nên tỉnh lại rồi, mấy ngày qua chỉ là một giấc mộng thôi.

Trở về Bán Đảo Hào Môn, Chử Đồng ngồi ngẩn người ở sofa. Giản Trì Hoài cầm một cuốn sách đi ngang qua người cô: “Mất hồn mất vía vậy, em đã xem tin tức của Ân Thiếu Trình chưa?”

Chử Đồng ngẩng đầu lên: “Em không hiểu, vì sao lại như vậy?”

“Đạo lý rất đơn giản, những lời Ân Thiếu Trình nói lúc trước chắc chắn đã khiến ông bà Ân phẫn nộ. Họ sẽ không cho phép Ân Thiếu Trình tiếp tục phát triển với một ngôi sao trong showbiz. Huống hồ Ân Thiếu Trình cũng chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ kết hôn với Giang Ý Duy. Bây giờ người nhà họ Ân chắc chắn đã ra áp lực gì đó với Ân Thiếu Trình, bắt cậu ta phải nhanh chóng đính hôn.” Giản Trì Hoài ngồi đối diện Chử Đồng, hơi ngước mắt lên: “Mà đối với cậu ta, đây là con đường bắt buộc phải đi, sớm hay muộn rồi cũng phải đi mà thôi.”

“Ý anh là chính tin tức của em… mới khiến Ân Thiếu Trình phải đính hôn vào lúc này?”

“Đúng thế.” Giản Trì Hoài nhấc chân lên: “Bài phỏng vấn của em chính là một chất xúc tác, mặc dù nó đã hóa giải được chuyện khẩn cấp của Giang Ý Duy nhưng cũng cắt đứt luôn mọi mơ mộng của Giang Ý Duy sau này.”

Chử Đồng quả thực không dám tin vào hiện thực này: “Không, em không tin.”

“Chử Đồng, anh đã nói với em ngay từ đầu rồi. Chuyện này nếu em xen vào thì bắt buộc phải đối mặt với những hậu quả không thể thu dọn được. Ân Thiếu Trình đính hôn rồi sẽ phải đối mặt với chuyện kết hôn. Nhưng như vậy cũng gọi là nhanh gọn, nếu Giang Ý Duy còn muốn tiếp tục với Ân Thiếu Trình, sau này sẽ bị người ta gọi là kẻ thứ ba thôi.”

Chử Đồng bưng hai tay ôm mặt: “Vì sao lại như vậy? Sao có thể như vậy cơ chứ?” Giản Trì Hoài không nói nhiều. Có những chuyện Chử Đồng nhất quyết muốn lo, vậy thì anh chỉ còn cách tạm thời khoanh tay đứng nhìn, để tự cô nhìn nhận hậu quả.

Những ngày sau đó, Giang Ý Duy yên ắng một cách kỳ lạ. Chử Đồng không yên tâm nên qua đó với cô ấy. Nhưng ngay hôm sau, cô ấy đã tới phim trường, điên cuồng làm việc, lúc gọi điện chỉ nói với Chử Đồng một câu: “Không sao, một người có thân phận địa vị như anh ấy đương nhiên sẽ không chấp nhận một người vợ như tớ. Chử Đồng, tớ nghĩ thông suốt rồi, Giang Ý Duy này từ nay về sau phải biết dựa vào bản thân, phải biết yêu thương chính mình.”

Chử Đồng nghe thấy cô ấy nói vậy dĩ nhiên cũng yên tâm hơn nhiều. Cái hố tình cảm bắt buộc phải tự bước qua mới được.

Ngày Ân Thiếu Trình đính hôn.

Lễ đính hôn được tổ chức tại một khách sạn xa hoa nhất Tây Thành, bóng bay rợp trời lơ lửng trong không trung, từ xa đã có thể nhìn thấy khung cảnh rộn ràng náo nhiệt. Giang Ý Duy đứng bên ngoài. Hôm nay cô hoàn toàn là một người dư thừa. Cô gọi cho Ân Thiếu Trình hết cuộc này tới cuộc khác nhưng anh vẫn không nhận máy. Cô nhắn một tin: ÂnThiếu Trình, nếu anh còn cố tình không gặp, em chỉ còn cách xông vào. Em ở phòng 902.”

Sau khi chờ đợi rất lâu, bên ngoài cuối cùng cũng vang lên tiếng chuông cửa. Giang Ý Duy rảo bước ra mở cửa, nhìn thấy Ân Thiếu Trình sa sầm mặt, đứng bên ngoài.

Giang Ý Duy để anh vào phòng. Người đàn ông đóng cửa lại: “Tìm tôi có việc gì?”

“Ân Thiếu Trình, có phải anh vẫn nợ em một lời giải thích không?”

Ân Thiếu Trình nhìn chăm chú người con gái trước mắt, ngữ khí lạc lõng: “Chỉ là đính hôn thôi mà, em sốt sắng gì chứ?”

“Vậy hai chúng ta thì sao, em và anh được coi là cái gì?” Giang Ý Duy cố gắng kìm nén sự kích động trong lòng. Người đàn ông giơ tay định vuốt ve gò má cô, Giang Ý Duy lùi về sau, Ân Thiếu Trình tỏ ra không vui: “Tôi vốn dĩ không yêu cô ta, em tính toán với cô ta làm gì?”

“Nhưng sau này cô ta vẫn là vợ danh chính ngôn thuận của anh.”

Ân Thiếu Trình cũng không phủ nhận: “Chỉ là một tờ giấy đăng ký kết hôn thôi mà, sẽ không thay đổi được gì giữa hai chúng ta cả.”

“Ân Thiếu Trình, thì ra từ trước tới nay, anh chỉ muốn để em làm một người đàn bà ở bên cạnh anh thôi, đúng không?”

Người đàn ông nghe tới đây, nhìn thấy Giang Ý Duy nắm chặt hai tay lại, sắc mặt anh hơi lạnh: “Tôi chưa bao giờ nói tôi sẽ cưới em.”

“Phải, anh chưa bao giờ nói, chỉ có mình si tình. Em nên hiểu rõ lâu rồi mới phải thế mà vẫn còn níu giữ hoang tưởng. Ân Thiếu Trình, rốt cuộc anh có trái tim hay không? Có khi nào biết toàn tâm toàn ý yêu một người hay không?”

“Không.” Người đàn ông đáp dứt khoát: “Tôi thích em nhưng tôi sống trong cái vòng lẩn quẩn này, được tiếp xúc với quá nhiều cái đẹp. Ý Duy, tôi không giấu em, có lẽ đúng là tôi yêu em…”

“Nhưng anh cũng sẽ yêu người khác nữa, phải không? Trái tim anh có thể chia làm mấy lớp, đồng thời yêu mấy người con gái, phải không?”

“Lẽ nào em sẽ không đợi tôi sao?”

“Đợi ư?” Đối với Giang Ý Duy mà nói, từ này là một sự lăng trì sâu sắc: “Anh đã đính hôn rồi, em còn cần phải đợi tiếp sao?”

“Lẽ nào tôi cứ phải lấy em chúng ta mới được ở bên nhau?”

Giang Ý Duy biết mối quan hệ giữa họ cạn rồi, chút hoang tưởng cuối cùng trong tim cũng bị chính tay cô đập nát. Cô lưu luyến, nhưng còn cách nào khác đây? Cô có yêu anh hơn nữa, có muốn ở cạnh anh nhường nào cũng sẽ không cho phép mình tiêu tốn toàn bộ tuổi xuân và nhiệt tình vào thân phận của một kẻ thứ ba.

“Ân Thiếu Trình, em có thai rồi.”

“Em nói gì?” Người đàn ông rất đỗi kinh ngạc.

Giang Ý Duy ngây ngốc nhìn anh không rời mắt: “Mấy hôm trước đã kiểm tra ra, em vẫn chưa nói với anh. Em không muốn dùng đứa bé để uy hiếp anh. Ân Thiếu Trình, anh có cần đứa con này không?”

“Tôi cần.” Người đàn ông đưa tay ra giữ chặt bả vai cô: “Tôi sẽ chăm sóc tốt cho hai mẹ con em.”

“Nếu gia đình anh không chấp nhận em, em có thể giải nghệ, không làm ngôi sao nữa. Ân Thiếu Trình, gia đình chúng ta có thể sống hạnh phúc, có được không?”

Ân Thiếu Trình hơi buông lỏng tay một chút: “Em không cần giải nghệ, cả gia đình chúng ta vẫn có thể vui vẻ. Tôi sẽ sắp xếp để em ra nước ngoài sinh đẻ, cũng sẽ không để đám phóng viên…”

Giang Ý Duy ngắt lời anh: “Vì sao em cứ phải lén la lén lút?”

“Ý Duy, danh phận không là gì cả, tôi vốn không yêu cái người họ Du đó. Chỉ cần chúng ta sống hạnh phúc, cô ta cũng chỉ là một vật tượng trưng mà thôi.”

Giang Ý Duy thật sự cảm thấy nực cười thay bản thân, tới giờ phút này rồi mà còn mộng tưởng. Cô hất tay Ân Thiếu Trình ra: “Đừng nói nữa, em hiểu cả rồi, em hiểu rồi.”

“Em cứ ở tạm đây, lát nữa tôi tới tìm em.”

“Không cần đâu.” Giang Ý Duy ngẩng cao đầu nhìn anh: “Ân Thiếu Trình, từ nay về sau anh đừng bao giờ tới tìm em nữa. Em đã bị hủy hoại một lần, không muốn bị hủy hoại thêm lần thứ hai vì anh!”

Cô giơ tay kéo Ân Thiếu Trình đang đứng chặn trước cửa ra. Người đàn ông nhất quyết ôm lấy cô, Giang Ý Duy quay đầu nhìn anh: “Chỉ có hai sự lựa chọn, hoặc là anh từ bỏ, hoặc là em từ bỏ!”

Bàn tay Ân Thiếu Trình từ từ buông thõng. Giang Ý Duy mở ra một khe cửa: “Ân Thiếu Trình, em không trách anh, có trách thì trách chính mình lại đi yêu một người đàn ông coi lăng nhăng là chung tình.”

Cô đi ngang qua người anh. Khi Giang Ý Duy đi ra ngoài, trái tim đau đớn tột cùng, thậm chí nước mắt đã trào ra. Từng căn phòng lướt qua đôi mắt cô, cô lại nghĩ Ân Thiếu Trình và cô gái họ Du kia tối nay sẽ ngủ ở phòng nào đây?

Khi Chử Đồng nhận được điện thoại của Giang Ý Duy, cô đang ra ngoài tìm tin. Cô ngồi xuống ghế, lòng như lửa đốt: “Cậu không sao chứ? Vì sao lại ở bệnh viện?”

Nhưng Giang Ý Duy không nói rõ tường tận. Chử Đồng ngắt máy rồi vội vã qua đó.

Cô tới tầng lầu mà Giang Ý Duy nói, mỗi bước đi đều cảm thấy bất an. Cô rảo nhanh bước chân, tới khoa ấy. Chử Đồng ngẩng đầu lên, nhìn thấy ba chữ ‘Khoa phụ sản’.

Y tá để cô vào trong, bên trong là một phòng làm việc nhỏ, một tấm rèm lớn chia không gian thành hai phần. Đây là một bệnh viện tư nhân có tiếng hàng đầu. Chử Đồng nắm chặt tay lại, mơ hồ có một dự cảm chẳng lành: “Giang Giang?”

Bên trong có một tiếng hét đau đớn vọng ra, mỗi một dây thần kinh của Chử Đồng đều căng ra: “Giang Giang?”

“Đồng Đồng, cậu tới rồi à?”

“Cậu… tới bệnh viện làm gì?”

“Tớ bỏ đứa bé rồi.”

Chử Đồng nghe được mấy chữ này, sợ đến nỗi mặt trắng bệch như tờ giấy. Giang Ý Duy có thai ư? Chuyện khi nào vậy? “Cậu điên rồi à?” Cô sải bước đi tới, bàn tay nhỏ nắm chặt tấm rèm, định kéo nó ra nhưng tiếng của Giang Ý Duy ngay lập tức vọng ra: “Không kịp nữa đâu.” Giọng cô ấy xen lẫn khổ đau, dường như đang cố đè nén. Chử Đồng lùi ra sau: “Sao cậu phải làm vậy?”

Hôm nay là ngày đính hôn của Ân Thiếu Trình, mà Giang Ý Duy lại chọn đúng ngày này để từ bỏ đứa con này.

“Lẽ nào tớ sinh nó ra để nó trở thành một đứa con riêng ư?”

“Vậy thì cậu cũng đâu cần phải khiến bản thân chịu khổ như vậy?”

Giang Ý Duy bật khóc thành tiếng: “Đây là cửa ải cuối cùng rồi. Nếu tớ không làm vậy thì sẽ mãi mãi ảo tưởng về anh ấy. Giờ thì tốt rồi, tất cả đều đã tan biến, ngay cả một chút liên hệ cuối cùng cũng không còn nữa.”

Tiếng khóc của Giang Ý Duy vọng ra khỏi tấm rèm, Chử Đồng lập tức đỏ mắt: “Xin lỗi nhé, nếu không phải tại tớ bắt Ân Thiếu Trình ra mặt làm sáng tỏ mọi chuyện, các cậu cũng sẽ không đến mức này…”

“Không, không liên quan gì tới cậu. Cho dù không có cậu tác động, Ân Thiếu Trình cũng chưa từng nghĩ sẽ lấy mình… A!” Giang Ý Duy khó kiềm chế được cơn đau. Chử Đồng nắm chặt tay lại, Giang Ý Duy không chọn một cách không đau đớn là để muốn bản thân đau triệt để, sau này ghi nhớ tất cả những gì hôm nay phải chịu đựng ư?

Cô ấy thật sự quyết tâm rồi, khóe mắt Chử Đồng chua xót đến khó chịu: “Ân Thiếu Trình đã biết chưa?”

“Anh ấy biết thì sao chứ? Việc đã đến nước này, tớ phải mất hết tất cả thì mới đứng dậy được, không được ngã nữa. Đứa bé này có chào đời cũng sẽ không ai thừa nhận…” Giang Ý Duy nghẹn ngào: “Không phải tớ máu lạnh, chỉ tại tớ sợ sẽ lại đánh mất lần nữa.”

Chử Đồng ngồi xuống chiếc ghế bên ngoài, cô có thể nghe thấy tiếng dụng cụ được cầm lên, lòng bàn tay cô bấu chặt lấy đầu gối của mình, căng thẳng tột cùng. Bỗng nhiên có một keng vọng ra từ bên trong, trái tim đang căng ra của cô bỗng nhiên đứt phựt, thậm chí như nghe được tiếng nỗi đau bị cứa vào da thịt. Vị bác sỹ hai tay đầy máu bước ra, nhấc điện thoại bàn lên: “Nhanh, chuẩn bị máu huyết và máu tương, lập tức đưa vào phòng mổ.”

Chử Đồng đứng dậy, sắc mặt sốt sắng: “Sao vậy ạ?”

“Xuất huyết nghiêm trọng.”

Nghe được mấy chữ này, trước mắt cô như màn đêm ập xuống. Chử Đồng bước tới, kéo tấm rèm ra, nhìn thấy Giang Ý Duy nửa người toàn là máu, nằm im đó, lớp vải trắng trên người đã thấm đẫm máu. Y tá nhanh chóng đẩy cửa đi vào, cùng nhau đẩy giường của Giang Ý Duy ra.

Chử Đồng đi theo như một khúc gỗ. Dọc đường, các y tá chạy bước nhỏ, Chử Đồng đi được nửa đường thì bắt đầu như trượt trên hành lang. Lòng bàn tay cô cũng dính máu, vì ban nãy chạm vào tấm rèm mà vị bác sỹ kia kéo ra. Cô ra sức lau lên chân: “Không sao đâu, nhất định không có chuyện gì đâu. Giang Ý Duy, bao nhiêu cửa ải cậu đều vượt qua được rồi, cái này có là gì đâu?”

Cô tự lẩm bẩm nhưng cũng áy náy muôn phần. Cô những tưởng mình đã giúp Giang Ý Duy vượt qua được một kiếp nạn, nào ngờ cả những tai họa sau đó cũng vì cô mà ra. Chử Đồng ôm đầu, bỗng liếc nhìn thấy có mấy cái bóng đang ngó nghiêng gần đó. Chử Đồng nhận ra một người trong số đó, đó cũng là một phóng viên giải trí, còn từng ăn cơm với cô.

Cô vội lau nước mắt, gượng người đi về phía trước. Cô cảm thấy mệt mỏi vô cùng, đám người kia chắc chắn bám theo Giang Ý Duy tới đây. Mà đúng vào lúc này, Chử Đồng hoàn toàn không thể đối phó. Cô tới trước cửa nhà vệ sinh, ngồi sụp xuống bên cạnh một chậu hoa lớn.

Lúc Giản Trì Hoài nhận được điện thoại, anh đang dạy học. Anh cầm di động ra ngoài, khép cửa lại: “Alô?”

“Giản Trì Hoài.” Tiếng khóc của Chử Đồng từ trong điện thoại vọng ra. Dường như cô đang cố kìm nén, nghẹn ngào gần như không thể nói được một câu hoàn chỉnh: “Giản Trì Hoài, anh giúp em với, giúp em với. Em thật sự hết cách rồi…”

Giản Trì Hoài nghe tới đây, nét mặt cũng có chút căng thẳng theo: “Em sao vậy?”

“Em đang ở bệnh viện, có phóng viên, em không biết phải làm sao cả…”

Chử Đồng thậm chí không dám đi tới chỗ Giang Ý Duy. Cô sợ đám phóng viên kia cũng sẽ xuất hiện, rồi sợ Giang Ý Duy gặp bất trắc gì đó. Cô ôm hai cánh tay ngồi co ro trước cửa. Khi Giản Trì Hoài tìm tới nhà vệ sinh, hoàn toàn không nhìn thấy bóng Chử Đồng, chỉ thấy đám lá cây kia đang rung rinh. Anh sải bước đi tới, kéo Chử Đồng ở bên trong ra.

“Em sao thế hả!” Giọng nói của người đàn ông như đang kiềm chế giận dữ.

Nhìn lại anh mới phát hiện ra cô đang đầm đìa nước mắt, tay còn có vết máu. Trái tim Giản Trì Hoài như bị treo ngược lên, anh kéo tay Chử Đồng lại: “Bị thương ở đâu rồi?”

Cô lắc đầu, nhào vào lòng anh: “Là Giang Ý Duy, bác sỹ đẩy cô ấy ra ngoài rồi. Em thấy ở đây có mấy phóng viên. Giản Trì Hoài, phải làm sao bây giờ? Làm sao đây? Liệu cô ấy có gặp chuyện gì không? Rồi liệu có bị đám phóng viên chụp lại không? Cô ấy vừa mới sảy thai, không thể bị đả kích nữa, em phải làm sao để giúp cô ấy đây?”

Chử Đồng nói năng lộn xộn, giống như tự nói với mình hơn. Ánh mắt cô toát lên vẻ sốt ruột và hoảng hốt, đầu không ngừng nhìn ngó khắp nơi, dáng vẻ vô cùng kinh sợ. Giản Trì Hoài giữ chặt đầu cô trước ngực mình: “Không cần nghĩ nhiều, để anh lo, anh sẽ giải quyết giúp em.”

Tiếng trái tim mạnh mẽ của người đàn ông qua màng nhĩ vọng vào tai cô, giống như vừa cho cô một viên thuốc an thần. Giản Trì Hoài ôm cô đi về phía trước, Chử Đồng níu lấy vạt áo anh: “Giản Trì Hoài?”

Giản Trì Hoài xoa đầu cô. Anh rút di động từ trong túi ra, vừa đi vừa dặn dò mọi việc. Anh bảo bệnh viện tăng cường bảo vệ nghiêm ngặt, rồi còn ra lệnh phải giữ kín chuyện này, còn nói phải dành cho họ một phòng bệnh tốt nhất, làm một chìa khóa vân tay chỉ có những người có liên quan mới được vào trong.

Sau đó, anh bảo giám đốc Hoa tới bệnh viện giải quyết chuyện của đám phóng viên. Chử Đồng nép vào lòng anh, giọng nói của anh trầm ấm dày dặn, cánh tay dìu cô cũng đầy sức mạnh. Anh như một cây đại thụ có thể chắn mọi gió mưa. Chử Đồng vô thức ôm chặt anh hơn một chút. Bước chân Giản Trì Hoài không hề trễ nải, ngắt điện thoại xong, anh nhìn cô nói: “Không sao đâu, đừng sợ.”

“Liệu Giang Ý Duy có chuyện gì không?”

Giản Trì Hoài giữ đầu cô: “Anh đã nói là không sao thì nhất định không sao.”

Dọc đường đi ra ngoài, Giản Trì Hoài vẫn còn đang gọi điện thoại. Anh bảo người của công ty tới đón mẹ Giang Ý Duy đến bệnh viện chăm sóc. Người anh tìm dĩ nhiên phải là những người đáng tin cậy, còn không ngừng dặn dò không cần phải đưa theo trợ lý của Giang Ý Duy. Tới lúc đó, ai ở sát bên cạnh bảo vệ, anh sẽ có sắp xếp khác.

Một giây trước, Chử Đồng cảm thấy trời sắp sụp xuống tới nơi, những chuyện cô không thể đối phó được, lại được anh từ từ giải quyết từng thứ một.

Ra khỏi cửa lớn của bệnh viện, ánh hoàng hôn hắt lên bả vai, có một cảm giác say sưa đến mơ màng. Sống mũi Chử Đồng cay xè, nước mắt chợt rơi. Một chiếc áo gió màu nâu nhạt được khoác lên vai cô, cả người cô được bọc trong đó, giống như bỗng nhiên được đưa vào một nơi có thể ẩn nấu được vậy. Cô hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Giản Trì Hoài mặc một chiếc áo đan mỏng manh màu trắng, hai bên xương quai xanh loáng thoáng nổi lên. Gương mặt anh tuấn tú, ánh mắt lạnh lùng nhưng không chút sợ hãi, nhìn thẳng về phía trước. Nét mặt của anh hờ hững mà trầm ổn, từng động tác lại toát lên một vẻ khí chất. Chử Đồng nhìn anh đến thất thần.

Chiều tà đẹp là thế nhưng vẫn chẳng bằng mái tóc đen nhánh lốm đốm những vụn vàng của Giản Trì Hoài.

Có người nói bạn sẽ chẳng bao giờ biết được mình rốt cuộc đã từ từ yêu một người như thế nào, thường thì tình yêu chỉ là chuyện trong khoảnh khắc.

Say mê trong chớp mắt rồi ấm áp trọn cuộc đời. Chử Đồng bất chợt mỉm cười, cô cũng có thể cảm nhận được trái tim cứng rắn ấy đã hóa thành một vũng nước mềm mại…

~

~*HẾT QUYỂN 1*

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN