Muôn Vàn Cưng Chiều
Chương 39
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên đường về, Trần Uyển Ước vẫn không hiểu anh nói “anh biết rồi” nghĩa là gì. Cô nghĩ là anh chỉ biết một chút xíu thôi. Trần Uyển Ước hỏi: “Anh biết bao nhiêu?”
Hạ Kỳ Sâm trả lời ngắn gọn: “Biết em lén anh làm thật nhiều chuyện xấu.”
“Sao có thể gọi đó là chuyện xấu chứ?” Trần Uyển Ước cáu, “Bọn họ nên bị báo ứng.”
“Ừ.”
“Anh….”
Cô luôn cảm thấy rằng dù không nói gì cả nhưng trong thâm tâm anh đang cười nhạo cô. Không biết anh biết tới đâu, chuyện Lâm Thành đã giải quyết xong, Trần Uyển Ước quyết định thú nhận tất cả.
Tờ giấy có chữ “Y” đại diện cho từ viết tắt trong tên của cô. Những người nhận được tờ giấy kia đều liên quan tới tai nạn xe lúc ấy.
Năm năm trước, khi tai nạn xe xảy ra, không phải tình cờ mà giao thông bị ách tắt. Tình hình giao thông trên cầu vượt vành đai 3 của thành phố A sẽ không thể nào bị kẹt cứng chỉ vì một vụ tai nạn xe được.
Lượng xe qua cầu còn chưa chiếm tới 1/5 diện tích, phần đường còn lại bị kẻ xấu hối lộ, thuê xe ngán đường. Sau trận tuyết lở, không có bông tuyết nào là vô tội. Trần Uyển Ước khiến những người tự nhận là vô tội này bị báo ứng.
Bọn họ không trực tiếp giết người, không bị báo ứng đến mức cửa nát nhà tan nhưng cô sẽ không cho bọn họ được tiêu dao ngoài vòng pháp luật.
“Người giám sát camera, cảnh sát giao thông, chủ tiệm trà sữa…” Trần Uyển Ước xòe bàn tay ra, đếm từng người, “Còn có tên Lâm Thành gây tai nạn xe kia nữa, tiền của trong tay bọn họ đều là tiền bất chính. Em chỉ dạy dỗ bọn họ một chút thôi.”
Hạ Kỳ Sâm: “Lâm Thành thì sao? Ông ta cố ý à?”
Trần Uyển Ước: “Không biết, ông ta nói ông ta uống say quá nên gây tai nạn.”
Hạ Kỳ Sâm: “Em có nắm được chứng cứ ông ta nhận hối lộ không?”
Trần Uyển Ước: “Không.”
Nghe vậy, chân mày anh hơi nhíu lại. Hóa ra sau khi về nước, cô vợ nhỏ của anh bận rộn với những chuyện lông gà vỏ tỏi này, nhưng kẻ đứng sau vẫn chưa có động tĩnh gì.
“Nhưng em biết là Giang Yểu.” Trần Uyển Ước giải thích rõ ràng, “Lúc trước cô ta làm streamer, có rất nhiều fan, những người fan này đã giúp cô ta, nhưng tất cả dấu vết đã bị xóa sạch.”
Trần Uyển Ước không thể điều tra ra được những manh mối này một mình, tin tức và kế hoạch cũng có sự phụ giúp của Chu Tứ. Cô không muốn nói quá nhiều về Chu Tứ trước mặt Hạ Kỳ Sâm, cô sợ anh lại bới móc vấn đề, hỏi tại sao cô hợp tác với Chu Tứ mà không phải là anh.
Câu này còn cần hỏi à! Chu Tứ là con trai của nạn nhân, thế nên làm việc rất tận tâm kĩ lưỡng, hơn nữa còn… rất nghe lời cô.
Nhưng ở vấn đề cuối cùng, bọn họ không thống nhất được kế hoạch. Trong mắt cô, Chu Tứ là người thông minh, cậu ta lấy được tin tức quý giá như thế, biết được Giang Yểu là người thế nào. Nhưng mãi đến giờ, Chu Tứ vẫn không ra quyết định sẽ trả thù Giang Yểu thế nào.
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Nghe cô kể xong, Hạ Kỳ Sâm bình tĩnh hỏi: “Xong việc chưa?”
Trần Uyển Ước nghiêm túc trả lời: “Xong rồi.”
Hạ Kỳ Sâm: “Thế sinh con được rồi.”
Trần Uyển Ước: “…”
Sao cô cứ thấy là mình bị cái tên chồng thúi này đùa giỡn nhỉ! Tất cả kế hoạch của cô anh đã biết từ lâu, thế nên nằm vùng canh chừng cô? Nhìn như đang cười nhạo Trần Uyển Ước vậy.
“Chuyện của Giang Yểu, Chu Tứ không muốn em xen vào thì em cũng đừng làm gì cả.” Hạ Kỳ Sâm nói, “Em đã vận dụng hết đầu óc và võ công mèo cào để bắt hết những người đó rồi.”
“Nhưng em ổn mà…”
“Uyển Uyển, em biết anh sẽ lo lắng mà.”
“Vậy đáng lẽ anh đừng nên đi theo em, bộ em không biết xấu hổ sao?” Trần Uyển Ước lầm bầm một hồi, “Anh lo lắng thì đã cản em lại rồi.”
Hạ Kỳ Sâm: “Cản em em có chịu ngừng không? Em đã nghe lời anh bao giờ?”
Trần Uyển Ước yên lặng. Đúng là cô chưa bao giờ ngoan ngoãn nghe lời anh.
Hạ Kỳ Sâm: “Ví như sáng hôm nay anh bảo em mặc dày một chút, em có nghe không?”
Trần Uyển Ước: “…”
Không được, cô không thể yên lặng được nữa. Hôm nay cô không nghe lời anh là vì…. anh bảo cô mặc quần dài thể thao:)) Thể loại quần yêu thích của cụ ông cụ bà nào đây???
Không mặc là không mặc, tuyết có rơi cũng không mặc, có chồng ở phía sau cưng chiều mà, lâu lâu lại được sưởi ấm.
Ra khỏi xa lộ, Trần Uyển Ước chưa định về nhà ngay. Cô phải đi tới cục cảnh sát. Giải quyết Lâm Thành xong nhưng chưa xong chuyện.
Cô kiên quyết phải đi tới cục cảnh sát, Hạ Kỳ Sâm chỉ đành đưa cô đi. Lâm Thành đã bị bắt, không thể nào cục cựa, có cảnh sát ở đó, ông ta muốn trả thù Trần Uyển Ước cũng không có cơ hội. Cho dù thế Hạ Kỳ Sâm vẫn đi theo cô.
Sau khi đi theo, anh phát hiện mình lo lắng vô ích.
“Tôi không có giết người thật mà, cầu xin các anh tin tưởng tôi.”
Lâm Thành quỳ xuống đất, tay bị còng lại, người co rúc, khóc nước mắt nước mũi chảy tèm lem. Cảnh sát vội đi tới đỡ ông ta dậy, một viên chức cảnh sát có cấp bậc cao thấy hai người bọn họ bước vào thì khách sáo lên tiếng chào.
Trần Uyển Ước liếc mắt nhìn người quỳ trên nền đất, “Chuyện gì thế ạ?”
“Chúng tôi chưa hỏi được mấy câu thì ông ta đã la làng lên, muốn gặp mẹ và bà nội.” Người phụ trách cười cười, không biết làm sao, “Ông ta còn nói mình sợ tè ra quần rồi, muốn chúng tôi dẫn đi nhà vệ sinh.”
Trần Uyển Ước: “Ông ta muốn tìm cơ hội chạy trốn đấy.”
Ở đây mà còn muốn trốn, nằm mơ thì hay hơn.
Nhìn thấy Trần Uyển Ước, Lâm Thành không tức giận muốn trả thù mà rụt cổ lại như rùa, quỳ bên cạnh cô, “Cô Trần, cô muốn biết cái gì tôi cũng nói. Tôi không muốn chết, tôi không có giết người.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!