Thiên Thu - Mộng Khê Thạch
Chương 18
Editor: Thiếu Quân
Beta: Kusami
Huyền Đô Sơn mặc dù có cái danh Đạo môn đệ nhất thiên hạ, nhưng bên trong không hề có cảnh tượng huynh tranh đệ đấu mà mọi người thường hay nghĩ tới.
Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Kiều đều ở trong cái khung cảnh ôn hòa thanh bình đó mà lớn lên.
Sư huynh từ ái, sư phụ như cha, các huynh đệ luôn luôn quan tâm yêu thương lẫn nhau, thường ngày đều thường xuyên không lớn không nhỏ mà chơi đùa với nhau, ngay cả Kỳ Phượng Các lúc đối mặt với đệ tử, cũng không hề uy nghiêm như người ngoài nghĩ.
Người chung quanh đều ôn nhu đối đãi, cho nên Thẩm Kiều tự nhiên cũng trở thành một người ôn nhu.
Lúc hắn nhập môn cũng chẳng phải thời cơ tốt, không phải đại đệ tử của Kỳ Phượng các, càng chẳng phải đệ tử cuối cùng.
Lúc sinh thời, Kỳ Phượng Các thu năm người đồ đệ, Thẩm Kiều đứng thứ hai, vốn nên nằm ở một vị trí khá là lúng túng, nhưng lại bởi vì tính tình tư chất tốt, xử sự khoan dung, trái lại khiến cho Kỳ Phượng Các cực kỳ yêu thích, cuối cùng lại đem y bát truyền cho hắn.
Úc Ái đứng hàng thứ ba, so với hắn còn lớn hơn hai tuổi, nhưng bởi vì nhập môn muộn hơn hắn, cho nên không thể không gọi hắn là sư huynh. Khi còn bé, bởi vì chuyện này mà Úc Ái đã xoắn xuýt cả một thời gian dài, cứ quấn lấy Thẩm Kiều bắt hắn gọi là sư huynh, cuối cùng tất nhiên là thất bại.
Tuổi hai người xấp xỉ nhau, cùng chơi từ nhỏ đến lớn, tình cảm tự nhiên cũng thân thiết nhất. Nếu như muốn hỏi Thẩm Kiều rằng trên cõi đời này người hắn tin tưởng nhất là ai, đó nhất định là sư tôn Kỳ Phượng Các cùng với đám huynh đệ kia của mình.
Nếu như muốn xem ai là người thân thiết nhất trong những người huynh đệ ấy, thì chỉ có thể là Úc Ái.
Trước lúc lên núi, Thẩm Kiều cũng từng tưởng tượng cảnh hai người tái kiến, có lẽ đối với kẻ đáng lẽ đã chết mà lại có thể khởi từ hoàn sinh như hắn này, Úc Ái sẽ ngạc nhiên, e rằng còn có thể có một chút kinh hoàng chột dạ, cũng có thể là thêm vẻ mặt chán ghét không muốn gặp lại người như hắn.
Nhưng hắn không ngờ rằng, đối phương lại kinh hỉ như vậy, mặc dù không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nhưng cũng có thể được giọng điệu không phải là giả bộ.
Lời muốn nói vốn lẽ rất nhiều, nhưng đến cửa miệng, lại không biết hỏi từ đâu. Úc Ái sau khi hô lên một tiếng “Chưởng giáo sư huynh” kia cũng không nói thêm nữa, chỉ muốn tỉ mỉ quan sát đánh giá hắn. Thẩm Kiều chỉ có thể nói một câu không có gì là lạ để mở màn: “Mọi người trong phái có khỏe không?”
Đối phương không hề trả lời, Thẩm Kiều hơi nghiêng đầu, nghi ngờ nói: “Tam sư đệ?”
“Hai mắt huynh làm sao vậy?”
Đối phương mở miệng, âm thanh cũng gần trong gang tấc, Thẩm Kiều theo bản năng muốn lui lại, nhưng cổ tay lại bị nắm lấy.
“Hai mắt huynh làm sao vậy?” Úc Ái lại hỏi lần nữa.
“Sau trận chiến với Côn Tà bị ngã xuống vách núi, khi tỉnh lại đã vậy rồi.” Thẩm Kiều hời hợt nói qua loa.
Nắm chặt cổ tay hắn không buông, Úc Ái nói: “Đừng nhúc nhích, ta giúp huynh xem mạch.”
Thẩm Kiều muốn nói không cần, lại giãy không ra, đành phải để kệ hắn.
Úc Ái chuyên tâm bắt mạch, sau một lát, mới hỏi: “Nội lực của huynh như có như không, đã xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Kiều nhàn nhạt nói: “Lúc ngươi hạ độc ta, không phải đã sớm biết sẽ có kết quả này hay sao?”
Nhân dịp đối phương vì lời mình nói mà ngây ra một chút, Thẩm Kiều liền rút tay về.
Võ công Úc Ái đạt đến cảnh giới hiện giờ, dù đêm có tối tăm, ánh nến yếu ớt, nhưng cũng không gây trở ngại cho thị lực của hắn.
Hắn chuyên tâm đánh giá Thẩm Kiều, sắc mặt người kia lãnh bạch, thân hình gầy gò hơn trước rất nhiều, có thể thấy được đã chịu không ít khổ ở bên ngoài. Bàn tay nắm lấy cây gậy trúc kia lộ ra khỏi tay áo, gầy trơ xương, làm cho lòng người không khỏi run lên.
Úc Ái khe khẽ thở dài: “Nếu huynh đã trở lại, vậy đừng đi nữa. Chuyện này, để ta cùng nhau từ từ giải thích được không?”
Thẩm Kiều lắc đầu một cái: “Huyền Đô Sơn rồi sẽ phải chọn một chưởng giáo mới, một kẻ làm mất mặt mũi Huyền Đô Sơn như ta đứng ở đây, chẳng phải sẽ làm ngươi khó xử hay sao?”
Úc Ái ngạc nhiên nói: “Ai nói Huyền Đô Sơn phải thay chưởng giáo mới?”
Thẩm Kiều: “Mười ngày sau mở Ngọc Đài luận đạo, chẳng lẽ không phải để tiện mở đại điển giúp Huyền Đô Sơn xác lập chưởng giáo mới hay sao?”
Úc Ái vừa định lắc đầu, lại phát hiện động tác của mình đối phương nhìn không thấy, đành mở miệng nói: “Sau khi huynh rớt xuống khỏi đó rồi mất tích, ta vẫn luôn phái người đi chunh quanh tìm kiếm, nhưng dù thế nào cũng không tìm được huynh. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, chỉ cần huynh chưa chết một ngày, chưởng giáo Huyền Đô Sơn sẽ mãi không thay người. Bây giờ tuy rằng ta thay huynh quản lý sự vụ trên dưới, nhưng cũng chỉ mang cái danh “thế quyền chưởng giáo” mà thôi, trong tâm chưa từng có ý nghĩ đi quá giới hạn.”
Nếu như đổi lại là khi trước, Úc Ái nói cái gì, Thẩm Kiều tự nhiên là tin tưởng không chút nghi ngờ, mà lúc này, thời thế đổi thay, hôm nay, hắn không dám nói những lời như trước đây nữa.
Hắn trầm mặc trong chốc lát: “Ngày đó lúc ta cùng Côn Tà ước chiến, liền phát hiện nội lực của mình bị ngưng trệ hơn nửa, chân khí vận chuyển không thuận, cố gắng chống đỡ, cuối cùng cũng không làm được gì. Lúc đó ta cũng đã suy ngẫm cẩn thận lại một chút, nhưng mãi cũng không nhớ ra được mình trúng độc ở đâu, lúc nào. Dù có thế nào, cũng chưa từng nghĩ là do ngươi.”
Úc Ái cúi đầu không nói, bàn tay dấu trong tay áo có chút run lên khó có thể nhận ra.
Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn, đối với mình, thậm chí là đối với tất cả mọi người trên Huyền Đô Sơn, Thẩm Kiều đều luôn thật lòng tin tưởng không chút nghi ngờ.
Đây cũng không phải vì Thẩm Kiều ngu xuẩn mông muội, hoặc ngây thơ dễ lừa, mà hắn tin tưởng bọn họ, tin tưởng trên thế gian này luôn có thiện ý, tin tưởng những ngươi cùng nhau lớn lên với hắn này luôn luôn có chung suy nghĩ, càng tin tưởng những sư huynh đệ thân thiết như chân tay này không thể phản bội mình, cho nên, hắn mới có thể không chút đề phòng, để rồi cho họ có thể dễ dàng đắc thủ.
Thẩm Kiều tiếp tục nói: “Sau khi ta ngã khỏi vách núi, bất tỉnh nhân sự, tỉnh lại đã mất đi ký ức, ở trên trấn tỉnh tỉnh mê mêm, hoảng hốt bất an, mãi đến gần đây mới có thể nhớ ra một vài chi ciết nhỏ, đêm trước ngày ta cùng Côn Tà giao thủ, ngươi có tới tìm ta, nói muốn cùng ngủ chung, rồi kể về rất nhiều chuyện trước kia, còn nói ngươi có ý với tiểu sư muội, nhưng đáng tiếc tiểu sư muội đối với ai ai cũng lạnh lùng không thèm phản ứng, cho nên rất là khổ tâm, chỉ có thể tìm ta nói chuyện, hi vọng sau trận chiến với Côn Tà, ta sẽ đứng ra nói giúp cho ngươi và tiểu sư muội.’
Úc Ái không lên tiếng.
Thẩm Kiều: “Thời điểm Côn Tà hạ chiến thư, ta vốn không có lòng ứng chiến, ngươi lại mang trận chiến năm đó của sư tôn với sư phụ Côn Tà là Hồ Lộc Cổ ra, nói nếu như ta không ứng chiến, có thể sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của sư tôn và Huyền Đô Sơn. Sau đó ngươi lại bắt đầu biểu lộ hảo cảm với tiểu sư muội trước mặt ta, nhưng kỳ quái là, trước mặt tiểu sư muội, ngươi chưa từng có bất kỳ biểu tình hay hành vi khó thể kiềm chế nào. Lúc đó ta không hề nghi ngờ, chỉ cố gắng an ủi ngươi, giúp ngươi có thể có cơ hội ở cùng một chỗ với tiểu sư muội. Giờ nghĩ lại, những cái đó cũng đều là giả phải không?”
Úc Ái rốt cục cũng than thở: “Không sai, ta đối với tiểu sư muội vốn chẳng có ý gì, sở dĩ nói ra những lời kia, bất quá cũng chỉ là vì muốn huynh hiểu lầm, không còn tâm đề phòng với những chuyện khác, cũng chỉ vì muốn trước trận chiến đó có thể tìm được cơ hội để nói chuyện riêng với huynh. Huynh kế thừa y bát của sư tôn, võ công đạt cảnh giới cao nhất trong đám sư huynh đệ. Độc tố bình thường đối với huynh không còn tác dụng, chỉ có thể dùng loại độc mà thiên hạ khó gặp là Tương Kiến Hoan. Tương Kiến Hoan sẽ không lập tức khiến huynh mất mạng, nếu nắm chắc liều lượng, có thể thần không biết quỷ không hay lâu ngày dần ngấm vào trong tậm xương tủy, khiến huynh thoạt nhìn chỉ như không bệnh mà mất.”
“Nhưng ta chưa từng có ý nghĩ muốn lấy mạng huynh, Tương Kiến Hoan cũng chỉ dùng một chút, vốn định làm huynh khi đang cùng Côn Tà quyết chiến dần dần lui bại. Bằng võ công của huynh, cho dù rơi xuống sườn núi, cũng không đến mức làm tổn thương tới tính mạng, nhiều lắm chỉ là thương thế có chút nghiêm trọng, qua mấy tháng là có thể hồi phục. Lại chẳng ngờ mọi chuyện vẫn có sai lệch, sau khi huynh rơi xuống, dù ta lập tức phái người đi tìm, nhưng dù dùng bất kể cách nào cũng tìm không được huynh.”
Thẩm Kiều càng cau mày sâu hơn: “Tương Kiến Hoan cực kỳ hiếm thấy, nghe nói loại độc sau khi Trương Kiên thông thương với Tây Vực liền đưa vào trung nguyên, sau đó liền thất truyền, ngay cả trong hoàng cung đại nội cũng chưa chắc đã tìm ra, chứ đừng nói là Huyền Đô Sơn. Ngươi lấy nó từ đâu?”
Không đợi Úc Ái trả lời, thần sắc hắn đột nhiên khẽ chuyển, vẻ mặt ngạc nhiên: “Côn Tà? Ngươi từ trong tay Côn Tà lấy được?”
Úc Ái: “… Phải.”
“Ngươi vì muốn ta mất đi cái chức chưởng giáo này mà cùng Đột Quyết cấu kết?!”
Trên mặt Thẩm Kiều rốt cục toát ra chút tức giận: “Tuy rằng sư tôn truyền ngôi cho ta, nhưng ngươi cũng biết, từ trước tới nay ta chưa từng có dã tâm quá lớn đối với vị trí chưởng giáo này. Những năm này, sự vụ trên dưới trong phái cũng đều do ngươi giúp đỡ ta, chỉ cần ngươi nói một tiếng, ta tất nhiên liền nhường lại. Ta không hiểu, tại sao ngươi phải bỏ gần cầu xa, đi tìm Đột Quyết giúp đỡ?!”
Trong lòng kích động, ngữ khí của hắn cũng nặng theo, nói xong không nhịn được liền ho khan.
Úc Ái muốn giúp hắn xoa lưng thuận khí, nhưng bàn tay vừa mới duỗi ra, lại dừng lại một chút, cuối cũng vẫn rút lại, chậm rãi nói: “Bởi vì, Huyền Đô Sơn không thể mãi tiếp tục như vậy. Bế quan tự thủ, không hỏi ngoại sự, cho dù là thiên hạ đệ nhất Đạo môn thì sao, cuối cùng sớm muộn gì cũng mất đi ưu thế này mà thôi!”
“Phóng tầm mắt ra thiên hạ, trong đạo gia, Thuần Dương Quan của núi Thanh Thành mơ hồ có tư thế phất lên, quan chủ Dịch Ích Trần cũng là một trong mười thập đại cao thủ thiên hạ, danh tiếng so với chưởng giáo sư huynh huynh lớn hơn rất nhiều. Trái lại, Huyền Đô Tử Phủ chúng ta, từ sau khi sư tôn về trời, ngoại trừ dư uy của lão nhân gia người lưu lại, còn có gì đây?”
“Võ công của huynh vốn không thua gì Dịch Ích Trần, nếu huynh nguyện ý nhập thế, cho dù muốn tranh thiên hạ đệ nhất cũng chẳng phải không có cơ hội. Huynh thế mà lại cam chịu cô quạnh, thà náu mình nơi thâm sơn này, không chút danh tiếng còn hơn. Cứ như vậy, dù cội nguồn Huyền Đô sơn có sâu dày, sớm muộn cũng bị kẻ khác thế chỗ!”
Nói đến đây, ngữ khí của Úc Ái sôi sục lên: “Hiện nay, tình hình thiên hạ hỗn loạn, đạo thống khắp chốn. Hai nhà Phật, Nho vì tranh đoạt quyền lên tiếng trong thiên hạ mà hạ đủ mọi chiêu, ý muốn phụ ta minh chủ chấn chỉnh Trung Nguyên, ngay cả người của Ma Môn cũng muốn chen tay! Chỉ có Huyền Đô Sơn chúng ta, tránh đời không ra, bế quan không hỏi, rõ ràng trong tay có bảo kiếm lại không muốn dùng tới. Tương lai, nếu Phật môn hay Nho môn phụ tá được quân vương nhất thống thiên hạ, đến ngày đó, còn có đất để cho đạo môn chúng ta đặt chân sao!”
Hắn hoãn lại ngữ điệu: “Sư huynh, ta chưa từng nghĩ rằng sẽ thay thế huynh. Ta cũng biết, không cùng một tộc, chắc chắn sẽ có ý nghĩ khác. Cùng Đột Quyết hợp tác, bất quá cũng chỉ là một khâu trong kế hoạch của ta. Nhưng nếu huynh vẫn còn ở đó, nhất định sẽ không cho phép ta làm như vậy, cho nên ta chỉ có thể ra hạ sách này. Nếu huynh đã trở lại, vậy đừng đi nữa, lưu lại dưỡng thương cho khỏe, có được không?”
Thẩm Kiều: “Vậy mười ngày sau thì sao?”
Úc Ái ngẩn ra: “Cái gì?”
Thẩm Kiều: “Ta quay về Huyền Đô Sơn, ngươi làm sao có thể giải thích với những huynh đệ cùng trong môn phái? Ngọc Đài luận đạo mười ngày sau kia, ngươi làm sao có thể ăn nói với thế nhân?”
Úc Ái nhất thời không biết nên nói gì.
Thẩm Kiều lại hỏi: “Ngươi và người Đột Quyết đến tột cùng đã hợp mưu làm những chuyện gì?”
Úc Ái: “Xin lỗi, tạm thời không thể trả lời.”
Thẩm Kiều: “Nếu ta phản đối thì sao?”
Úc Ái không lên tiếng.
Thẩm Kiều: “Nếu ta phản đối, ngươi liền giam lỏng ta lại, từ đây về sau làm một vị chưởng giáo hữu danh vô thực, không thấy được ánh mặt trời, dù sao cũng chẳng thể gây trở ngại cho đại kế của ngươi, có phải thế không?”
Trả lời hắn vẫn là trầm mặc.
Thẩm Kiều hít sâu một hơi: “Khi còn bé thân thể ngươi không tốt, mặc dù lớn hơn ta hai tuổi, lại không lớn hơn mấy, lúc sinh bệnh cũng rất thích làm nũng, chỉ là sau khi trưởng thành lo sợ đám đệ tử hậu bối của Huyền Đô Sơn khinh thường ngươi không thận trọng, mới suốt ngày bày ra cái vẻ mặt uy nghiêm già dặn. Cho tới tận bây giờ, ta vẫn nhớ như in hình ảnh ngươi đuổi theo ta, quấn lấy ta nhất định bắt ta gọi ngươi là sư huynh!”
Nói tới chuyện cũ, sắc mặt Úc Ái hơi nhu hòa: “Đúng, ta cũng nhớ, khi còn bé tính tình ta không tốt, gặp người khác đều trưng cái mặt lạnh ra, luôn khiến người ta mất mặt khó chịu, ngay cả tiểu sư muội cũng trốn tránh ta. Trong tất cả huynh đệ, tính khí của huynh là tốt nhất, cũng hầu như là huynh bao dung ta.”
Thẩm Kiều: “Tính tình cho dù tốt, nhưng chung quy cũng có giới hạn. Ngươi muốn cái chức chưởng giáo này, nên tính kế ta khiến ta bại dưới tay Côn Tà, ta không còn lời nào để nói. Chỉ có thể trách mình không hề phòng bị với ngươi, nhìn lầm người. Nhưng người Đột Quyết dã tâm bừng bừng, đối với mảnh đất Trung Nguyên này mơ ước đã lâu, Huyền Đô Sơn tuy rằng chưa từng giúp bất cứ quốc gia nào tranh đoạt thiên hạ, nhưng dù sao cũng sẽ quyết không cùng đám người Đột Quyết kia hợp tác!”
Úc Ái cười khổ: “Ta biết huynh nhất định sẽ không để ta làm như vậy, bằng không làm sao ta lại phải khổ tâm đến mức bày ra những chuyện này?”
Thẩm Kiều: “Mấy đời chưởng giáo đều thừa hành nguyên tắc lánh đời tị thế, có thể cũng có cái sai, nhưng cái sai này, không phải có thể thay bằng cách hợp tác cùng Đột Quyết. Nếu bây giờ ngươi quay đầu, vẫn còn kịp.”
Úc Ái cả giận nói: “Nếu ta đã quyết định, cũng sẽ không quay đầu. Huyền Đô Sơn cũng là nơi ta lớn lên từ nhỏ, ta tất nhiên hi vọng nó có thể càng lúc càng tốt hơn. Phần tâm ý này tuyệt đối không kém hơn huynh, huynh cần gì phải bày ra cái bộ mặt thánh nhân ấy! Chẳng lẽ khắp thiên hạ này chỉ có mình huynh là đúng, tất cả những người khác đều sai sao?!”
“Sao huynh không đi hỏi một chút những đệ tử khác trong phái, những năm này Huyền Đô Sơn tị thế tránh đời, bọn họ ngoài miệng tuy không nói, những trong lòng không hẳn là không có bất mãn? Chờ sau Ngọc Đài luận đạo, ta có thể chính thức tuyên bố mở rộng cửa thu nhận đệ tử. Đến lúc đó danh tiếng cùng địa vị của Huyền Đô Sơn có thể tinh tiến thêm một tầng, chắc chắn sẽ không thua kém danh tiếng của Thiên Nhai Tông và Lâm Xuyên Học Cung!”
Thẩm Kiều trầm mặc một lúc lâu, Úc Ái phát tiết xong, lồng ngực nhấp nhô, trong gió đêm, hai người đứng đối diện nhau, im lặng không nói.
Úc Ái chợt thấy lòng hơi chua xót, dù thế nào, bọn họ cũng không thể quay lại cái quan hệ thân cận không chút khoảng cách ngày xưa nữa.
Thẩm Kiều rốt cục nói: “Nếu ngươi tâm ý đã quyết, vậy cũng không còn gì để nói nữa.”
Úc Ái: “Huynh đi đâu vậy?”
Thẩm Kiều nhàn nhạt nói: “Ta bại dưới tay Côn Tà, làm mất hết mặt mũi của Huyền Đô Sơn, cho dù người ngoài không nói, ta cũng không còn mặt mũi giữ cái chức chưởng giáo này nữa. Còn việc hạ độc, ta không có chứng cứ, cho dù nói ra trước mặt mọi người, thế nhân chỉ sợ cũng không tin tưởng, ngược lại, còn cảm thấy ta không cam tâm mà nói bậy. Tất cả mọi chuyện, ngươi cũng đã hoàn thành rồi, cần gì phải quan tâm xem ta đi nơi nào? Ta đi đâu, cũng sẽ không gây trở ngại cho đại sự của ngươi.”
Úc Ái ôn nhu nói: “Huynh bị thương rất nặng, ở lại dưỡng thương đi.”
Thẩm Kiều lắc đầu một cái, quay người muốn rời đi.
Phía sau lại truyền đến thanh âm hơi lạnh lẽo của Úc Ái: “Ta sẽ không để huynh đi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!