Đến Eiffel Và Cùng Nâng Ly Champagne
Quyển 4 - Chương 59
Sáng hôm sau khi Marc thức dậy, trong phòng chỉ còn mình cậu. Mở cửa ra ngoài, cậu thấy Vivian đang nhảy dây, vừa nhảy vừa xem bản tin trên ti vi.
Marc vệ sinh xong đi ra, Viêm Khải cũng vừa chạy bộ về, đang trong bếp uống nước.
Marc nhìn Viêm Khải chạy ào vào phòng vệ sinh tắm rửa, cảm thấy có chút ngưỡng mộ. Cậu tuổi này vẫn thích ngủ nướng, mỗi ngày hoạt động thể thao đều đẩy xuống buổi chiều muộn. Marc thầm nghĩ, hay nhân cơ hội này thay đổi thói quen sinh hoạt luôn.
Marc muốn vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho mọi người, làm bánh kếp ăn kèm với mứt trái cây có sẵn trong tủ lạnh. Vivian cực kỳ hứng thú, tay nghề làm bánh của các thiếu niên Pháp, Vivian đã từng được chiêm nghiệm qua.
Sau bữa sáng, Viêm Khải đến học viện, Vivian dọn dẹp xong xuôi, liền lôi máy tính ra phòng khách làm việc riêng: đọc tài liệu và ăn vặt.
Marc ngượng ngùng nhìn quanh quất, không có Viêm Khải, ở chung một không gian với Vivian làm Marc mất tự nhiên. Từ lúc mới gặp, Vivian đã trêu chọc cậu mấy lần.
“Thấy giá sách ở góc phòng không?” Vivian đột nhiên lên tiếng, “Cứ tự nhiên.”
Marc đến chỗ giá sách, bây giờ cậu muốn đọc gì đó nhẹ nhàng thú vị. Mong là có truyện tranh.
Marc nhìn một lượt các tiêu đề, tìm xem có gì thú vị không. Cậu hơi ngại lục lọi, vì không phải giá sách của mình nên không muốn làm lộn xộn. Chợt liếc thấy một cuốn sách có vẻ như là một tập truyện ngắn, nhưng tên tác giả khiến cậu chú ý.
“Lại có người lấy bút danh này à?” Marc lật vài trang xem qua, thấy Vivian ngẩng đầu lên nhìn cậu cười. Marc xem phần giới thiệu rồi thốt lên đầy ngạc nhiên, “U oa, Leonardo De Vinci có viết truyện ngắn sao? Thật không thể tin nổi, giờ em mới biết.”
Vivian cười tít mắt, là cảm giác được chia sẻ điều mình yêu thích với người có chung cảm nhận. Vivian cực kỳ thích Leonardo De Vinci. Thực ra bất kỳ ai đa tài đa nghệ Vivian đều rất thích.
“Cứ mượn thoải mái đi.” Vivian tranh thủ vươn vai một cái, “Quyển đó là để cho mượn. Chị có ba quyển, một để đọc, một để cho mượn, một để cất. Hì hì hì, đáng lắm.”
Marc tìm được cuốn sách thú vị, ngồi yên một chỗ đối diện Vivian đọc say mê, Vivian cũng có việc để làm. Cả buổi sáng trôi qua bình yên như thế.
Bữa trưa, Vivian không làm linh đình như tối hôm trước nhưng vẫn có kha khá món ngon miệng. Marc cũng giúp chuẩn bị. Đây là lần đầu Vivian và Marc đứng chung một chỗ. Việc đó làm Vivian cảm thấy hơi đáng sợ, khi thấy một thằng bé mặt còn non choẹt nhưng chiều cao lại nhỉnh hơn mình. Viêm Khải đi học về, ba người lại quây quần quanh bàn ăn.
Marc tròn mắt nhìn một lượt bàn ăn, vậy ra Vivian thực sự rất chú trọng dinh dưỡng. Các bạn nữ bằng tuổi Marc vẫn thích ăn vặt hơn là ăn bữa chính, không ăn vặt thì cũng kiêng luôn cả bữa chính. Là mấy đứa con gái muốn làm người mẫu. Vì ở Pháp đang chuộng người mẫu gầy tong teo.
“Học viện thế nào Viêm Khải?” Vivian hỏi thăm.
“Bây giờ tự nghiên cứu là chính. Sau là đến giai đoạn cuối cùng, chương trình lúc đó mới nặng, còn phải đi thực hành nữa. Qua là sẽ tốt nghiệp luôn.”
Vivian lẩm bẩm, “Nhanh thật đấy.”
Marc hơi tò mò về chương trình Viêm Khải đang theo học. Một thám tử thì học cái gì nhỉ? Nhưng có chuyện cậu còn tò mò hơn, không hỏi bây giờ thì sợ quên mất.
“Tổ chức của anh chị chỉ làm những việc khách hàng thuê thôi sao? Không tự tìm diệt kẻ xấu bao giờ?”
Viêm Khải và Vivian nhìn Marc.
Vivian hỏi, “Ý em là như người nhện hay siêu nhân á?”
Marc im lặng, có vẻ cậu cũng nhận ra rằng câu hỏi của mình hơi ngây thơ.
Vivian thong thả vừa ăn vừa nói, “Anh chị cũng không phải Lucky Luke. Trở thành anh hùng vô sản trừ gian diệt bạo, nghe lãng mạn đấy. Chính phủ sẽ để yên vì người dân thích anh hùng, nhưng những tên giàu có nhân cách khốn khiếp sẽ thuê sát thủ lùng giết khắp nơi.”
Marc đã hiểu, cậu bắt đầu tò mò về công việc của Viêm Khải và Vivian.
“Anh chị học kỹ năng làm thám tử như thế nào? Đâu phải tự nhiên mà được nhận đúng không?”
Nghe Marc hỏi, Vivian vui vẻ kể, “Một trong những người bác của chị tốt nghiệp từ West Point, vì chị và các chị gái muốn học một số kỹ năng đặc biệt, nên bác ấy cũng không tiếc gì.”
Nghe đến West Point, Marc há hốc miệng, cảm thấy cực kỳ hâm mộ. Ai cũng biết những con người tốt nghiệp từ đây đều hoàn hảo vô cùng, không có tiêu chuẩn nào để xếp hạng họ. Viêm Khải cũng rất muốn nghe những câu chuyện về người bác ruột của Vivian, bất kỳ ai tốt nghiệp từ West Point cũng có thể trở thành thần tượng của Viêm Khải.
Vivian vẫn tiếp tục kể, “Còn Khải,” Vivian quay sang nhìn Viêm Khải, Viêm Khải cũng nhìn lại, thầm lo Vivian lại bắt đầu luyên thuyên. “Nghe đâu hắn từ nhỏ lăn lộn với mấy vệ sĩ của gia tộc, đến quản gia và bảo mẫu cũng quản không nổi…”
“SEBASTIAN?” Marc không kìm được phấn khích la lên, rồi lại tự lẩm bẩm, “Ôi chu choa, đúng là đầu tiên phải sinh ra trong nhà tài phiệt trước đã!”
Vivian nghe được, ánh mắt trở nên sắc lẻm, bằng một động tác nhanh gọn, gõ cho Marc một thìa vào giữa trán.
Marc giật mình ôm lấy trán, lắp bắp hỏi, “Sao vậy?”
“Chị coi đó là một lời xúc phạm đó.”
“Lời nào?” Marc khó hiểu, “Sebastian á?”
Vivian giả bộ muốn cho Marc thêm thìa nữa, “Còn ngốc à? Thử nghĩ xem.”
Marc quay sang nhìn Viêm Khải, muốn có một lời giải thích, nhưng anh ấy cũng chỉ cười trừ.
“Thế không phải những chương trình đào tạo đặc biệt hiếm lạ như vậy sẽ rất tốn tiền sao?”
Vivian nghe Marc hỏi vậy thì nghiêng đầu, lúc được đào tạo ở The Wolfr họ đâu phải mất tiền. Viêm Khải thì nhẹ nhàng nói, “Em thấy nghề này có vẻ ngầu, và thú vị, nhưng em chỉ vừa mới biết đến thôi. Trên phim chỉ thể hiện phần lãng mạn hùng tráng thôi.”
Vivian cũng gật đầu, “Không phải tiền. Vấn đề quan trọng đầu tiên của mỗi người muốn trở thành thám tử, là có chắc họ “thích” nó đủ để kiên trì cho đến ngày trở thành thám tử thật không?… Mà em nghĩ là nghề này cool lắm chắc, có thấy một hiện thực là hai anh chị đang ở nơi này, bế tắc, và mắc kẹt với em hay không?”
“Ồ. Em đã không nghĩ kĩ.” Marc gãi tai, “Nhưng xúc phạm gì đó, em chưa từng có ý xúc phạm hai người. Nếu có thì cũng là vô tình. Cho em xin lỗi.”
Viêm Khải cười, “Không sao. Lần sau nếu thấy anh chị ngầu, khen là được rồi.”
Vivian còn dặn thêm, “Kể cả với người khác cũng vậy, nếu lý do là có gia thế tốt hay là đã có sẵn đầu óc tốt, vậy là phủ nhận hết công sức và nỗ lực của người ta rồi.”
Nghe vậy, Marc liền nhận ra vì sao Vivian lại nói là cậu đã lỡ xúc phạm. Cùng lúc, cậu cũng cảm thấy có thể học được điều gì đó qua lời của Viêm Khải và Vivian, điều mà cậu sẽ áp dụng cho chính mình.
Vivian bắt đầu chuyển dần sang giọng tâm sự, “Chị giàu, và cũng từng gặp phải những vấn đề có tiền cũng không giải quyết được. Và chị nhận ra, vượt sướng cũng khó như là vượt khổ vậy. Mà, không phải chỉ để trở thành thám tử, dù em muốn đạt được điều gì cũng vậy, biết cách rồi thì tốt, chưa biết thì phải học thôi. Học, để tự đoạt lấy điều mình muốn, mà không phải đi cướp, giết, hiếp… Á!”
Viêm Khải vò tóc Vivian khi thấy bạn mình bắt đầu nói nhảm.
Cuối bữa ăn, Vivian mang ra món tráng miệng tươi ngon, là bánh ngọt nhỏ với nhiều trái cây.
Viêm Khải suýt xoa, “Tuyệt. Như phần bánh 6 Euro xa xỉ vậy.”
Marc cũng đồng tình, “Đúng là ngon thật, tay nghề của chị thật tốt. Đây như là món bánh mà em muốn ăn hằng ngày nếu em trở thành triệu phú.”
Vivian cười tít mắt, xúc thêm trái cây trong đĩa đặt lên bánh của Viêm Khải và Marc.
Đang vui quên trời đất, Marc đột nhiên giật mình nhớ đến thực tại. Cậu bồn chồn, kể cả cuộc sống mới mẻ này cũng đâu có kéo dài lâu, tráng miệng ngon lành cũng không muốn ăn nữa.
Marc thở dài thườn thượt, “Em lại từng nghe nói là mọi vấn đề đều có thể giải quyết bằng tiền.”
Viêm Khải và Vivian nghe vậy thì giật mình. Vivian hỏi lại, “Em đang có vấn đề gì cần giải quyết sao?”
Marc theo dòng cảm xúc, lỡ nói một câu như vậy, giờ không biết nói tiếp ra sao.
“Trên đời này, không phải cứ có tiền là giải quyết được mọi việc, như anh chị nói lúc nãy đó, ” Vivian trầm ngâm, “Quan trọng là, tiền có đủ hay không.”
Viêm Khải bị Vivian đổi kênh bất ngờ, ho khan mấy tiếng. Marc thì không rõ Vivian là đùa hay nghiêm túc, bối rối nhìn sáng Viêm Khải.
“Con bé này hay nói nhăng cuội những điều kỳ lạ nhưng không có ý xấu đâu.”
Vivian cười tươi, “Đó, nếu anh ấy bảo chị không có ý xấu có nghĩa là chị không có ý xấu.”
Vivian nói câu đó chắc nịch đến nỗi Marc nghĩ Vivian đang nói một điều rất hiển nhiên, cậu hiếu kỳ đến nỗi quên cả vấn đề đang rối trong lòng, “Anh có thể nhận ra người tốt và kẻ xấu?”
Viêm Khải hơi ngượng ngùng, “Là ý tốt và ý xấu. Và mức độ của nó.”
Vivian gẩy gẩy miếng trái cây, tiếp lời, “Một “người tốt” thì cũng có thể có ý “xấu”.”
“Khi nào thì một người tốt có ý xấu?” Marc tò mò.
Viêm Khải mỉm cười, “Khi bị thù hận hoặc phẫn nộ điều khuyển.”
Marc cảm thấy mình như đang trong một bộ phim mà nhân vật trải qua phong ba bão táp tìm cách giải quyết vấn đề nan giải, đoạn này chắc hẳn là đang xin ý kiến của bô lão.
“Có phải người có tri thức luôn nói mấy câu kiểu… thần thần bí bí không?”
Vivian có vẻ ngạc nhiên, xong lại cười khúc khích, “Vậy à? Chị không biết, cũng có thể là vì họ không muốn nói nhiều nữa thôi.”
Marc tròn mắt, yên lặng một lát rồi bật cười, cũng không biết nói gì tiếp nữa. Một thoáng im lặng, Viêm Khải và Vivian cũng trở nên nghiêm túc.
Viêm Khải chân thành nói, “Anh chị hỏi thế thôi, thực ra vấn đề của em cần lo, bây giờ chỉ có một.”
Marc nhìn Viêm Khải, trông cậu bé có hơi sửng sốt. Nghĩ rằng việc gì sẽ đến thì cũng phải đến, Marc lại cúi đầu.
“Em phải biết là em chỉ cần nói ra thôi, trước mắt để ngăn các vụ khủng bố nhắm vào gia đình.” Vivian chân thành nói, Viêm Khải thì để ý từng sắc mặt của Marc, nhất là lúc Vivian nhắc đến gia đình.
“Dù chúng đã lừa em làm gì, em là người bị hại. Vì chưa đủ 18 tuổi, em chỉ có một bài học chứ không phải chịu trừng phạt vì đã mắc sai lầm. Nhưng chúng ta phải ngăn bọn xấu có cái cớ để làm ra tội ác, bây giờ chúng chỉ giở mấy trò vặt để khủng bố gia đình em, ai mà biết nếu không nhận được tiền, một khi mất kiên nhẫn thì chúng sẽ làm gì?”
Vivian chân thành khuyên giải, nhưng Marc có vẻ không quan tâm lắm. Vivian kinh ngạc vô cùng, Marc rõ ràng không quan tâm đến lời cô nói, là thằng bé không chịu hiểu tình hình hay là Vivian đã nhìn nhầm người?
Marc mím môi, “Hai người cho em ở đây một thời gian nữa. Việc học của em, để em tự lo.” Giọng Marc nói có chút nài nỉ. Viêm Khải có ảo giác, ẩn sau lời nhờ vả của Marc như có một lời cầu xin được cưu mang.
Vivian cảm thấy thật bối rối: lẽ nào là do em ấy sắp dậy thì chăng?
Đúng lúc đó có tiếng chuông reo. Vivian đi nghe điện thoại, Viêm Khải rót thêm nước trái cây cho Marc. Vivian nói chuyện khá lâu, đến lúc quay lại bàn, nhìn Marc một cái rồi nói, “Chị em gọi đến đó. Có bữa tiệc gia đình được tổ chức tại nhà hàng vào trưa mai.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!