Lưu Manh Phố Đêm
Chương 127: Hợp Lực
Tại một góc khuất của một tiệm trà sữa có hai cô gái đang ngồi đối diện nhau, một người ăn mặc sang chảnh gợi cảm, một người còn mặc đồng phục nhân viên siêu thị. Nhân viên bưng khay mang caffe và trà sữa đi tới, cẩn thận đặt từng món xuống bàn mỉm cười: “Mời hai chị.”
“Cảm ơn!”
Sau khi nhân viên rời đi, người vừa lên tiếng không để cô gái đối diện có cơ hội cầm ống hút lên đã tùy tiện thay cô ấy cắm ống hút vào trong ly trà sữa, nhìn người đối diện cười xinh đẹp: “Của em.”
Cố Thương gật đầu lễ phép: “Em cảm ơn.”
Vui vẻ hút một ngụm lớn, vị ngọt thanh của trà sữa, dai dẻo của trân châu làm tâm tình cô sảng kɧօáϊ. Vừa hay sáng bưng bê hơi nhiều bụng cô có chút đói. Cô chợt cảm thấy có điều kỳ quái, ngước nhìn người đối diện dò hỏi. Cái ánh mắt dịu dàng kia có gì đó không đúng…
Hoa Hướng Dương khuấy nhẹ li caffe trêи bàn: “Thấy em khỏe mạnh chị rất vui.”
“Sau lần đó chị đã đi đâu?”
Hoa Hướng Dương không đáp, nâng ly caffe nhấp một ngụm. Đặt lại xuống bàn, cô trực tiếp đổi chủ đề: “Em có muốn thoát khỏi thằng Minh không?”
Cố Thương thấy Hoa Hướng Dương không trả lời đúng trọng tâm, tuy cảm thấy khó hiểu nhưng cô cũng không tiện xen vào. Khi được hỏi câu đó, cô điềm đạm nhìn Hoa Hướng Dương không vội lên tiếng.
“Mặt Trời?”
Cố Thương gật đầu. Hoa Hướng Dương không sao nhìn ra điều khác lạ từ cô, hoàn toàn bình thản thậm chí chẳng có ý để tâm.
Cố Thương uống thêm ngụm trà sữa, cô nói: “Chị có cách gì?”
“Tống tù!” Hoa Hướng Dương lạnh lùng đáp.
Sự kinh ngạc vụt thoáng qua đôi mắt Cố Thương, tâm tình cô vô hình có gì đó nhiễu loạn, không quá để ý cô nghi hoặc hỏi lại: “Tống tù?”
Không hề do dự?
Hoa Hướng Dương cười tươi nhìn cô gái trước mặt. Đúng như những gì cô đoán, Cố Thương rất ghét Lâm Đại Minh. Nhưng Lâm Đại Minh lại rất yêu Cố Thương. Đây là một chuyện tốt có thể lợi dụng được, cơ hội chiến thắng xác xuất rất cao!
“Chị từng có ước mơ…” Giọng Hoa Hướng Dương thoạt nghe nhẹ tênh, nhưng trọng lực hết sức nặng nề. Sự căm hận hiện rõ ràng trêи đôi con ngươi tràn ngập sát khí.
Cô cũng từng có…
“Ước mơ của chị bị thằng súc vật đó hủy hoại và tạo nên chị của hiện tại,” Hoa Hướng Dương cười chua chát: “Một con điếm đúng nghĩa…”
Khác với chị ấy, ước mơ của cô đang được Lâm Đại Minh khơi dậy…
“Chị muốn nó trả giá! Nhưng không có cơ hội! Cảnh sát muốn bắt nó từ lâu, nó quá thông minh nên không sao tìm ra được chứng cứ, ngay cả tư cách lấy lời khai cũng không có!” Hoa Hướng Dương càng nói đôi mắt càng thêm đỏ, bọc nước mỏng vì kϊƈɦ động mà rơi xuống trêи đôi gò má.
Cố Thương nhất thời ngu ngốc không biết phải làm gì, cô cắn răng vào ống hút hạ mắt nhìn xuống cuốn menu trêи bàn. Trông bộ dạng có vẻ bất cần hững hờ nhưng thực chất là đang đem những điều Hoa Hướng Dương nói khắc sâu vào tiềm thức.
“Bao nhiêu người vì nó mà khổ sở, ngay cả em cũng vậy! Nó phải trả giá cho tất cả mọi thứ nó làm thay vì nhởn nhơ sống tốt như vậy!”
Cố Thương cất giọng nhẹ tênh: “Tên đó đối với em khá tốt.”
“Vì nó yêu em!”
Cố Thương lúc lắc cái đầu đầy chán nản: “Cũng đã làm nhục em, đánh bố em. Em chưa từng quên!”
Hoa Hướng Dương nhìn bộ dạng hiện giờ của Cố Thương chằm chằm. Nếu không nhìn thấy sự bất cần đời của con bé lúc bị Nam Triết hành hạ, cô đã tin rằng bộ dạng hiện giờ của nó không hề muốn tham gia vào vụ việc này.
“Nhưng cũng là hắn cho em nhiều thứ. Bảo vệ em, trân trọng em, giúp bố em bớt cực khổ.”
“Em không muốn nó đi tù?”
“Làm nhiều chuyện ác như vậy đi tù là hiển nhiên.”
“…”
Cố Thương ngước nhìn Hoa Hướng Dương: “Em ngu đần nhưng nhất định sẽ cố hết sức. Chị muốn em làm gì?”
“Muốn buộc tội hắn cần có chứng cứ, nhưng mọi thứ nhỏ nhất ở hiện trường đều được nó xử lý hoàn hảo…”
Cố Thương uống hết ly trà sữa, rút khăn giấy trong hộp bình thản lau miệng. Vứt giấy đã dùng vào thùng rác, cô đứng dậy thản nhiên đến lạnh lùng nói: “Em sẽ cố hết sức. Cảm ơn vì cốc trà sữa, nó rất ngon!”
Nói rồi cô bỏ đi một mạch.
“Chờ đã!” Hoa Hướng Dương đứng bật dậy gọi với theo nhưng cũng chẳng cản được bước chân của Cố Thương. Cô gạt đi nước mắt nơi khóe mi, khẽ cười méo mó. Cô nửa muốn tin Cố Thương, nửa không thể tin. Một cô gái hai mươi tuổi đầu lại có thể giữ được thái độ bình tĩnh lạ lùng đó làm cô không thể không nghi hoặc.
Có chắc Cố Thương sẽ giúp một tay không?
Khi con bé đã sớm động lòng…
***
“Tránh ra! Tránh ra cô gì ơi!” Anh nhân viên tội nghiệp đang bưng bê hai cái thùng giấy trông có vẻ nặng mang tới giá hàng thì bị một cô gái chắn đường phía trước. Anh ta gào thét trong vô vọng, âm thanh lớn như vậy cũng chẳng thể kéo được người kia khỏi thế giới của riêng mình.
Một tiếng ‘rầm’ ngay sau đó diễn ra, thu hút hầu hét mọi ánh nhìn. Anh nhân viên ngã ngồi dưới sàn choáng váng một hồi mới sực tỉnh nhìn thẳng về phía trước, anh hoảng hốt kêu lên: “Trời ơi! Thương ơi Thương có sao không em?”
Cố Thương bị hai thùng hàng làm cho ngã sấp mặt, lưng cô bị chúng đè lên, cô nhăn mặt đầy đau đớn nghe anh nhân viên kia hỏi cô xấu hổ lắc đầu khó khăn mở lời: “Anh… giúp em…”
“Gọi em nãy giờ em không nghe!” Anh nhân viên vội khênh hai thùng hàng gọn sang hai bên, cẩn thận đỡ Cố Thương đứng dậy nhăn mày mắng khẽ.
Cố Thương nhăn mặt choãi tay ra sau ôm lưng, đau quá! Cô nhìn anh nhân viên cười xuề xòa: “Ha ha, em xin lỗi.”
“Có cần đi bệnh viện không?”
Cô lắc đầu, khẽ cúi xuống nhấc một thùng lên tay: “Em không sao. Để em phụ anh.”
“Để anh làm cho!”
Cố Thương không nói gì trực tiếp đem cái thùng khênh rời đi bỏ lại cái nhìn ái ngại của anh nhân viên nọ.
Sự việc diễn ra chỉ vài phút ấy vậy đã đến tận tai Thiên Kim, cô hấp tấp bỏ công việc đang làm chạy nhanh đi tìm con bạn. Hỏi gì con nhỏ đó chỉ nói không sao, còn cười nữa chứ! Muốn đấm ghê!
“Mày ngẩn ngơ nghĩ gì thế?”
“Đang nghĩ xem làm vậy có ổn không.”
“Gì cơ?”
Cố Thương chợt trồm tới khoác vai Thiên Kim, lôi cô ấy áp xát vào người mình cười kɧօáϊ chí: “Lúc nữa đi ăn đồ nướng đi, tao thèm!”
“Ơ?” Thiên Kim nghi hoặc quan sát sắc mặt con bạn. Rõ ràng cô thấy nó mải mê suy nghĩ gì đó trông hết sức căng thẳng, giờ lại cố gượng tỏ ra như chẳng có gì. Hồi sáng nó đã ra ngoài, không biết đã gặp ai mà khi nó quay lại liền cư xử như một đứa khùng thế này?: “Thấy bảo mày bị mấy thùng hàng đè lên lưng?”
“Hơi đau xíu ấy mà.”
“…”
***
“A!!!”
Lâm Đại Minh, Trịnh Bảo Tuấn và Nguyễn Thiện Anh đang ngồi trong nhà uống rượu bỗng nghe được tiếng hét thất thanh. Lâm Đại Minh bỏ ngay chén rượu đang kề cạnh môi, vội đứng dậy trước cái nhìn ngạc nhiên của hai tên đàn em, hắn đi nhanh ra ngoài.
Tiếng hét đó…
“Mày có sao không?”
Giờ đến lượt cả Trịnh Bảo Tuấn cũng bỏ đũa vứt mạnh xuống mâm, lập tức nối gót Lâm Đại Minh đi ra ngoài. Nguyễn Thiện Anh nhìn ra điều gì đó khác thường, hắn buông đũa đứng dậy…
Ba tên đàn ông đứng trước cửa nhà nhìn cảnh tượng trước mặt.
“A, đau… đau…” Cố Thương kêu oai oái khi Trần Ngọc Nữ thoa cồn sát trùng lên vết thương trêи chân. Cô nghiến răng cố chịu đựng, được vài giây lại kêu ầm lên, đau đến rơi nước mắt. Cô nắm chặt tay Trần Ngọc Nữ kéo ra, cô vừa kéo vừa méo mó nói: “Không bôi nữa… không bôi nữa…”
Thiên Kim trông bộ dạng hiện giờ của con bạn mình, cô nhìn Trần Ngọc Nữ gắt: “Chị cố tình đấy à?”
Trần Ngọc Nữ ra chiều không vui: “Cô là dược sĩ hay tôi?”
Thiên Kim: “…”
Cố Thương cản con bạn lại: “Kim!” Cô quay qua Trần Ngọc Nữ cười trừ: “Chị giúp em băng lại ạ.”
“Vết thương chưa rửa xong.”
Cố Thương tái mặt lắc đầu liên tục: “Không cần đâu…”
“Kim?”
Thiên Kim và Cố Thương đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía gọi. Thiên Kim ban đầu tỏ ra vui vẻ lúc sau bày ra bộ dạng ấm ức, còn Cố Thương vội vàng quay mặt tránh đi.
Sao bọn họ lại ở đây?!
Trịnh Bảo Tuấn đi nhanh xuống nhà, không thèm xỏ dép cứ thế đi chân đất tới cạnh Thiên Kim, thấy trêи người cô có vài vết xước hắn nắm lấy tay cô giơ lên kiểm tra một hồi, vừa đau lòng vừa tức giận hỏi: “Hai người làm sao vậy?”
Thiên Kim cau mày bực bội kể lại toàn bộ: “Bọn em đi ăn về bị mấy thằng thần kinh đi xe máy chêu, bọn chó ý huýt sáo gạ gẫm còn chèn xe bọn em làm bọn em đâm vào phần đường đang thi công. Con Thương nó lái xe nên bị nặng nhất, sáng thì bị hàng đổ lên người chiều thì ngã xe.”
Cố Thương suỵt dài một tiếng, Lâm Đại Minh nóng mắt đi tới giật đống đồ trêи tay Trần Ngọc Nữ, quay qua Nguyễn Thiện Anh lạnh giọng cảnh cáo: “Quản nó cho tốt!”
Nguyễn Thiện Anh nhận ra điều gì đó từ hàm ý của Lâm Đại Minh, hắn vội cầm tay Trần Ngọc Nữ kéo lùi ra sau lưng mình. Tay cô gắt gao siết lấy tay hắn như muốn đay nghiến hận thù ai đó. Ánh mắt Nguyễn Thiện Anh dần đanh lại.
Lâm Đại Minh ngồi xuống đối diện Cố Thương, cẩn thận chấm nhẹ cồn lên vết thương trêи chân cô. Nhìn cả cẳng chân cô bị toác hẳn một miếng thịt mỏng kéo dài, máu đỏ còn bám cát bụi chảy ướt cả chiếc dép lê dưới chân. Đến móng chân cái cũng đã bật khỏi vị trí. Hắn càng nhìn sát khí trong mắt hắn càng nồng đậm. Bị thương đến tận mức này hắn có thể tưởng tượng ra cảnh cô bị bọn nhãi kia hại cả xe lẫn người đều đổ xuống, da thịt của người hắn yêu bị cắt xé không thương tiếc, đau đớn biết bao.
Nhìn cô vì rửa vết thương mà rơi cả nước mắt lòng hắn như bị cấu xé hàng trăm, hàng ngàn mảnh. So với những gì cô đang hứng chịu, tim hắn đau gấp vạn lần!
“Đau lắm không?”
Cố Thương gạt nhanh nước mắt trêи mặt, lắc đầu: “Hơi hơi.”
Trịnh Bảo Tuấn kiểm tra tỉ mỉ Thiên Kim từ trêи xuống dưới, từ trước ra sau so với Cố Thương cô gần như không bị gì. Nhưng mấy vết xước nhỏ này vẫn chẳng đủ làm hắn nguôi giận: “Hai người còn nhớ mặt hay biển số không?”
Cố Thương ngay lập tức chen vào: “Không nhớ!” Cô cầm tay Lâm Đại Minh nghiêm túc nhìn hắn: “Vết thương này vài hôm là khỏi, không sao hết!”
Nếu để hắn biết đám thanh niên kia nhất định không có kết cục tốt. Cứ coi như một mức trừng phạt vì cô có giao du với tội phạm đi! Cô không muốn chỉ bởi vài vết xước nhỏ lại có người phải thiệt mạng. Lâm Đại Minh đối với cô rất dịu dàng chu đáo, nhưng đó chỉ là đối với cô còn những người khác hắn muôn phần tàn độc!
Hắn giết người chỉ để thỏa cơn giận cho cô, cô không cần!
Lâm Đại Minh vỗ về dịu dàng tay cô vài cái: “Để anh băng cho em.”
Cố Thương rút tay lại, ngoái người nhìn Thiên Kim âm thầm ra hiệu. Thiên Kim nhanh chóng hiểu ý, nói Trịnh Bảo Tuấn: “Lúc ý trời tối quá, còn bị ngã nữa thật sự không kịp để ý.”
Trịnh Bảo Tuấn tùy tiện mở tủ thuốc ra lấy mấy cái băng gâu bóc ra dán lên mấy vết xước trêи người Thiên Kim, hắn ném cho cô một hộp băng gâu còn mới, cô ái ngại nhìn Trần Ngọc Nữ.
Nguyễn Thiện Anh: “Đều là người nhà cả, em cứ tự nhiên.”
Thiên Kim gật đầu: “Em cảm ơn.”
Thì ra là vào đúng tiệm thuốc của người quen.
Lâm Đại Minh bế xốc Cố Thương lên tay sau khi cẩn thận băng bó vết thương cho cô xong, quay qua Nguyễn Thiện Anh dùng mắt ra hiệu. Hắn ta hiểu ý, lập tức chuẩn bị một số món thuốc rửa, băng thay vào túi rồi đưa cho hắn.
Lâm Đại Minh liếc qua Trần Ngọc Nữ lạnh giọng: “Không có lần sau!” Nói rồi hắn bế Cố Thương rời đi trước cái nhìn khó hiểu của hai người Trịnh Bảo Tuấn và Thiên Kim.
Hiện giờ chỉ còn lại hai người vợ chồng Nguyễn Thiện Anh, hắn nhìn vợ mình không vui nói: “Chúng ta không phải đối thủ của đại ca, lần sau cẩn trọng!”
Trần Ngọc Nữ lảng nhìn đi chỗ khác, buồn bực thở dài: “Đại ca rất thông minh, lại có thể nhìn ra rõ ràng như vậy…”
Khi Cố Thương vừa bước vào Trần Ngọc Nữ đã nổi lên cơn giận dữ, trông cô bị thương khá nặng liền nảy ra ý định thay em gái mình trút giận dù cho Cố Thương không hề làm gì sai. Chính cô đã cố tình sát cồn mạnh vào vết thương liên tiếp mấy cái, Lâm Đại Minh vốn đã nhìn ra ngay từ đầu nhưng vẫn nể tình bỏ qua.
Nếu Trần Ngọc Nữ còn tái phạm, e là hắn sẽ đem cô và đứa bé trong bụng này giết chết!
***
Không biết bằng cách nào đó đám Lâm Đại Minh đã tìm được đám chêu chọc hội Cố Thương, bọn chúng bị Lâm Đại Minh tự mình đánh gãy một chân một tay sau đó vứt thẳng xuống sông ngay phía dưới cầu. Vì thời điểm gây án đã quá muộn, xung quanh không có người cũng chẳng có máy quay an ninh.
Những gì bọn hắn gây ra tất cả đều là thần không biết, quỷ không hay!
Cố Thương có thể e ngại chuyện gì đó mà bỏ qua, nhưng hắn thì không! Dám làm cô bị thương nặng như vậy, bẻ gãy một chân một tay đã quá là nhân từ rồi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!