Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Quyển 10 - Chương 67: Đoạn kết (4)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ


Quyển 10 - Chương 67: Đoạn kết (4)


Sầm Tử Tranh xem xong bức thư của Thư Tử Hạo có chút ngây ngốc, ngơ ngẩn một lúc lâu sau mới phát hiện còn có một phong thư khác liền chậm rãi mở ra …

Bức thư này chỉ viết mấy chữ nhưng vừa đọc thì nước mắt đã bắt đầu rơi …

Trên trang giấy trắng là mấy chữ viết thật thanh tú …

‘Tử Tranh, xin lỗi …’

Chỉ vỏn vẹn bốn chữ nhưng bao hàm rất nhiều thứ, cả áy náy lẫn xin lỗi và có cả nước mắt.

‘Tĩnh Nghiên …’

Nghe tiếng gọi nghẹn ngào của vợ, Cung Quý Dương liếc mắt nhìn qua phong thư, không nói gì chỉ ôm chặt cô vào lòng, nhè nhẹ vỗ về.

Trên bầu trời cao máy bay đã sớm cất cánh chỉ để lại một vệt khói mờ …

***

Một năm sau, Cung Viên

‘Bà xã, em thật sự muốn anh làm vậy sao? Em nhẫn tâm sao?’

Người vừa nói không ai khác hơn chính là Cung Quý Dương, hắn đang mang trên người một chiếc tạp dề, trên tay còn cầm một cây chổi lông gà, hình tượng Cung đại tổng giám đốc cao cao tại thượng giờ đã hoàn toàn biến mất chẳng còn chút gì.

Sầm Tử Tranh đang ngồi nơi sofa, nhìn thấy hắn ăn mặc như vậy cô cố nhịn cười, đứng lên nhìn hắn …

‘Ông xã à, thực ra em cũng không nỡ nhìn anh vất vả như vậy nhưng mà … em phát hiện ra một điều, phàm là con người nếu không chịu chút giáo huấn thì sẽ không nhớ kỹ đâu!’

Cung Quý Dương thầm than một tiếng, hắn xoay người nhìn về phía Cung Liệt Diên, Cung Liệt Diên, vẻ mặt tội nghiệp nói: ‘Bà xã, em cũng biết hai đứa tiểu quỷ này chúng nó cầu xin mãi, anh không thể cự tuyệt …’

‘Ba à, ba cũng nói có đi đua xe mẹ cũng phát hiện được, bây giờ thì lại bán đứng tụi con, hại con với Liệt Diên cũng bị phạt cùng!’ Cung Liệt Thiên vội lên tiếng phân trần.

‘Hai đứa tiểu quỷ này, đúng là gió chiều nào thì theo chiều ấy mà …’

‘Ông xã …’ Sầm Tử Tranh cười nhẹ, dựa sát vào Cung Quý Dương, ngay cả ánh mắt cũng mang ý cười nhưng miệng thì giả vờ chua ngoa nói: ‘Em đã nói rất nhiều lần rồi, nếu như lại bị em phát hiện anh dẫn các con đi đua xe nữa thì ba cha con phải quét hết Cung Viên một lần, em không nói đùa đâu!’

‘Haha, bà xã … nhưng Cung Viên lớn như vậy …’ Cung Quý Dương thử lần nữa xin tha.

‘Mẹ à, chúng con vô tội mà, có thể thay bằng phạt đứng không?’ Cung Liệt Thiên nũng nịu cầu xin.

‘Không được! Các con đều là đồng phạm!’ Sầm Tử Tranh cố tình nghiêm mặt nói.

Cung Liệt Diên thở dài một tiếng, ‘Haizzz, em là đứa trong sạch nhất, thật sự là con bị ba với anh hai hại thảm rồi, chỉ ở bên cạnh xem thôi mà cũng bị phạt …’

‘Được rồi, bó tay với hai đứa tiểu quỷ con luôn. Giờ mẹ cho hai đứa chọn, hoặc là theo ba các con đi làm vệ sinh Cung Viên, hoặc là đứng đây chịu phạt, chọn đi!’

‘Phạt đứng! Bọn con chọn phạt đứng!’ Hai đứa bé không hẹn mà cùng hét lên.

Cung Quý Dương nghe hai đứa con trai nói vậy tức đến sắp thổ huyết, ‘Hai vật nhỏ này, dám hùa nhau bắt nạt ba hả!’

Sầm Tử Tranh cố nhịn cười nhìn chồng …

‘Vậy anh có làm hay không đây?’

‘Làm, đương nhiên là làm rồi …’ Cung Quý Dương nhún vai, ‘Lệnh mà bà xã đại nhân đã ban ra, anh sao dám không chấp hành chứ?’

Đúng lúc này một tràng tiếng cười như lục lạc vang lên bên cạnh sofa, nghe tiếng cười này, mắt Cung Quý Dương chợt sáng lên …

‘Bà xã em xem kìa, Lê Tâm nhà chúng ta đã thức dậy rồi, con bé nhìn không thấy anh sẽ khóc đó, vậy đi, để anh dỗ con, chơi với con một lát rồi đi thực hiện nhiện vụ, được không?’ Vừa nói hắn vừa bước đến bên sofa ôm cô bé nhỏ trong nôi lên dỗ dành, âu yếm vô cùng.

‘Không được!’

Sầm Tử Tranh nghiêm mặt đoạt lấy Lê Tâm từ tay hắn, ‘Nếu như không làm sạch sẽ Cung Viên thì không cho bế con!’

‘Bà xã …’ Cung Quý Dương lại Cung Quý Dương, không cho hắn ôm con bé quả thật là khổ còn hơn chết.

‘Còn không đi mau?’ Sầm Tử Tranh vừa đùa với con gái vừa cố nghiêm giọng nói.

‘Đi, anh đi …’ Cung Quý Dương nhấc cây chổi lên vai, lưu luyến liếc cô con gái nhỏ một lần nữa mới chịu rời đi.

Ánh nắng chiều ấm áp chiếu trên người Cung Quý Dương.

Cửa phòng bị đẩy nhẹ ra, nhìn thấy bóng người cao lớn đang đứng trước tủ quần áo sửa sang lại, trong mắt Sầm Tử Tranh tràn đầy nhu tình mật ý, lẳng lặng nhìn một lúc lâu cô mới nhẹ bước đến, nhẹ nhàng vòng tay ôm hắn từ phía sau.

Sau lưng truyền đến cảm giác ấm áp khiến Cung Quý Dương nhẹ mỉm cười, hắn ngừng động tác trên tay xoay người lại ôm cô vào lòng …

‘Sao hở? Không nỡ nhìn anh vất vả rồi sao? Nếu đã như thế sao lại cố tình bắt anh làm chứ?’

‘Ông xã …’ Sầm Tử Tranh nhìn sâu vào đôi mắt đen thâm thúy của chồng, ‘Em yêu anh …’

Cung Quý Dương bị lời nói thâm tình đột ngột của cô làm cho ngây người trong thoáng chốc nhưng đáy mắt tràn đầy thâm tình và hạnh phúc đã tố cáo tâm trạng của hắn, nhẹ cúi đầu Cung Quý Dương kề môi bên tai cô, thâm tình thốt, ‘Anh cũng vậy …’

Hai vợ chồng lẳng lặng ôm nhau để mặc tình yêu thấm sâu trong lòng mỗi người, lúc này lời lẽ có lẽ là đã quá dư thừa …

‘Tranh Tranh, còn nhớ chiếc váy này không?’ Cung Quý Dương chỉ tay về phía một chiếc váy dài nằm trong tủ áo, chiếc váy thật đẹp, đơn giản mà không mất đi nét kiêu sa.

‘Đương nhiên là nhớ rồi, là “Khuynh tình” mà anh đã tặng em mà. Mỗi lần nhìn đến nó em đều sẽ nhớ lại lần đầu tiên chúng mình gặp nhau!’

Trên mặt Sầm Tử Tranh thoáng nhiễm một màu đỏ đầy ngượng ngùng nhưng cũng đầy hạnh phúc, ‘Chuyện đời thật khó lường, không ngờ chiếc váy này lại trở thành chứng nhân cho tình yêu của chúng ta!’

‘Anh đã nói rồi, “Khuynh tình” đại biểu cho anh đối với em …’

‘”Nhất kiến chung tình”, em nhớ mà, từng lời anh nói em đều nhớ rõ!’ Sầm Tử Tranh nhón chân chủ động đặt một nụ hôn lên môi chồng. Yêu hắn, thật sâu yêu hắn …

‘Bây giờ anh thấy nên sửa lại câu nói kia thì hay hơn!’ Cung Quý Dương ôm vợ thật chặt, hưởng thụ cảm giác được cô chủ động “yêu thương nhung nhớ” hiếm có.

‘Sửa thành gì?’ Sầm Tử Tranh cười hỏi, dưới ánh đèn trông cô càng bội phần xinh đẹp.

‘Ngốc à, sửa thành … anh đối với em là “Cả đời chung tình” …’

Nói đến đây hắn đã cúi đầu thâm tình đặt một nụ hôn lên môi cô …

Cô, cảm nhận được sự quyến luyến vô vàn của hắn, để hạnh phúc nở rộ trong lòng như những đóa hoa mùa xuân!

Hắn, cảm nhận được sự ỷ lại của cô, để sự ngọt ngào như những cơn sóng triều dào dạt dâng lên trong lòng!

Cung Viên, mùa xuân hạnh phúc đã về …

TOÀN VĂN HOÀN

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN