Sủng Thú Thành Hoàng Hậu - Chương 48
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Sủng Thú Thành Hoàng Hậu


Chương 48


Tới cung điện của Thiên Đế, nàng chạy vọt lại chỗ Vương mẫu nương nương.

“A di, người khỏe”.

“Ngoan, nha đầu, sao bữa nay rảnh rỗi lên thăm ta vậy?”.

“Nha, là có chuyện mới lên chứ, giới thiệu với người, tướng công của con”.

Nói dứt câu, Khinh Duật Phàm bước vào, khẽ gật đầu với bà. Bà cũng đã biết từ lâu, nhưng bây giờ mới chính thức chào hỏi.

“A di, cậu đang ở đâu?”.

Bỗng có tiếng hắng giọng từ trong phòng, 

“Thế nào, gặp ta có chuyện gì?”.

“Hừ, lão đầu, tại sao cậu lại cho Phàm làm Diêm Vương chứ?”.

“Có gì không tốt? Cai quản âm phủ, lên hàng thượng tiên”.

“Cậu nói cái địa phủ đen tối kia à, thật không bằng một góc của hoàng cung ta. Ta không chấp nhận, cậu mau giao cho người khác làm đi”.

“Không được, ai cũng đều có chuyện phải làm cả, còn cậu ta vừa đúng lúc lên tiên đó thôi”.

“Ta không thích, nếu cậu không điều người khác làm, ta sẽ kéo Phàm đi, hừ, coi ai ngăn cản nổi”.

“Ấy ấy đừng, ta nói nha đầu ngươi muốn điều kiện gì?”.

Không phải ông sợ nó, mà là nó quá ngang bướng, đã muốn làm gì thì có ngăn cũng ngăn không nổi, tới lúc nó giấu mất Khinh Duật Phàm đi ông biết tìm ai làm Diêm Vương. Ông ghét phải thừa nhận nhưng kể từ khi nó nhận chức cho tới giờ làm việc đâu vào đó.

“Muốn ta ra điều kiện, được thôi. Ban thưởng cho Địa phủ cao hơn năm lần so với mỗi năm, mỗi tháng phải cho Phàm nghỉ 7 ngày, xây dựng địa phủ đẹp đẽ lại theo ý ta”.

“Nha đầu, ngươi, ngươi đây là đang cướp tiền ư? Ta không đồng ý”.

“Không đồng ý?”, nàng nheo mắt, tao nhã đứng dậy, đi đến bên cạnh ôm eo hắn hướng cửa mà đi ra, “Vậy tạm biệt a di, cậu ở lại khỏe mạnh”.

Thiên đế tức run, cắn răng nói, “Được rồi, ta đồng ý”, nói xong biến mất ngay kẻo ông tức quá hóa điên.

“Hihi, cá đã cắn câu, chàng thấy ta có giỏi không? Ai như chàng, ngu ngốc nhận việc mà không đòi quyền lợi gì cả!”.

“Ừ, nàng giỏi nhất, bây giờ thì về được chưa?”.

“Ưm, bảo bảo sắp ra đời rồi, phải xây nhà mới chứ. Đi về xây nhà”.

Cuối cùng thì Khinh Duật Phàm vẫn phải tiếp tục làm Diêm Vương, nàng làm Diêm Vương phi, hai người cũng quay trở về thăm mẫu hậu của Khinh Duật Phàm, về thăm Tân Phong và tiểu Hương, nàng không thể mang tiểu Hương theo, chỉ có thể để nó xuất cung đi tìm hạnh phúc riêng của nó.

Mấy tháng sau, nàng đang ngồi ăn bánh uống trà thì cảm thấy đau bụng.

“A, Phàm, ta đau bụng quá”.

Nghe một câu đó thôi hắn đã gạt hết công việc xuống, qua đỡ nàng.

“Như thế nào, sắp sinh?”.

“Chắc vậy rồi, a, chàng mau đi gọi Mạnh bà đi, lẹ”.

“À ừ, Mạnh bà, Mạnh bà, mau gọi Mạnh bà”.

Hắn sốt ruột đi tới đi lui ngoài cửa, bên trong một chút tiếng động cũng không có làm hắn sốt ruột.

Đầu trâu mặt ngựa, hắc bạch vô thường đi qua an ủi hắn, “Lão đại sẽ không sao, người đừng lo lắng”.

Hắn nghe không nổi, giờ phút này chỉ chăm chú động tĩnh trong đó. Rốt cuộc cũng có tiếng.

“Aaaa, đau quá, Khinh Duật Phàm khốn khiếp, huhu”.

“Oe, oe”, hai tiếng khóc ấy vang lên phá vỡ bầu không khí trầm mặc khi đó.

Hắn chịu không nổi nữa, đạp cửa xông vào, thấy Mạnh bà bế trên tay một trai một gái, Mạnh bà mỉm cười nhìn hắn, 

“Chúc mừng, ngài đã có một đôi long phượng xinh đẹp”.

Hắn gật đầu, đi tới bên giường nàng, nhìn nàng đầu tóc rũ rượi, mồ hôi đầy trên trán, khuôn mặt trắng bệch thì đau lòng, nắm bàn tay nàng lên miệng hôn.

“Yên nhi, nàng đã vất vả rồi”.

“Phàm, mau bồng con qua cho ta nhìn”.

Mạnh bà đưa con cho hắn bồng, hắn bồng không quen sợ ngã con nên nhanh chóng đưa cho nàng, cảm xúc của hắn đối với con là nó thật mềm.

“Mẹ”, “Cha”, đứa bé trai gọi.

“Mẹ”, “Cha” đứa bé gái gọi.

Nàng khóc, hai đứa bé xinh đẹp này thật sự là con nàng, còn gì hạnh phúc hơn nữa.

“Ừ, mẹ đây, ngoan”.

Hắn nhìn hai đứa, đứa bé gái rất giống nàng, còn bé trai thì giống hắn.

“Phàm, đã đặt tên cho con chưa”.

“Nàng thích thì cứ đặt đi”.

“Vậy gọi là tiểu Lãng và tiểu Mạn nha”.

“Được, Khinh Thương Lãng và Khinh Thương Mạn”.

Bé trai nghe được mình có tên thì cười khặc khặc, “Con là tiểu Lãng”.

Bé gái cười xinh xắn, “Con là tiểu Mạn”.

Một nhà bốn người như vậy sống rất hạnh phúc, còn chuyện sau này, cứ để sau này kể nha.

-Toàn văn hoàn-

Vậy là truyện đã hoàn rồi, các nàng có hài lòng với ending này không? Sẽ có nhiều ngoại truyện, các bạn nhớ theo dõi nha. 

Cảm ơn smiles

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN